-Không biết bao giờ mới tỉnh? Mạc Tư Đình, Mạc thái y. Ông có phải đã làm việc quá nhiều nên nói bậy rồi hay không. Bản cung ra lệnh cho ông phải làm mọi cách để cứu Băng Nhi.

Thái hậu phẫn nộ quát lớn tiếng. Cháu gái bà, đứa trẻ thông minh đáng yêu này làm sao có thể có chuyện gì được. Con cháu Phù Gia sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy.

-Vi thần biết tội.

Mạc Tư Đình hốt hoảng quỳ rạp xuống đất. Gần vua như gần hổ quả là không hề sai. Thái hậu xưa nay chưa từng nổi giận ấy vậy mà hôm nay lại lấy gia đình ông ra đê dọa. .. Nói vậy chẳng phải vị tiểu thư kia rất quan trọng với Thái hậu sao!!!

Dù nhiều hoài nghi nhưng bề tôi vẫn là bề tôi nên Mạc Tư Đình cũng chẳng dám nhiều lời mà lui đi.

-Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, bên ngoài có Phù thừa tướng cùng Phù phu nhân xin được cầu kiến.

An tổng quản cung kính bước lên thông báo. Ông hiện tại chẳng phân biệt nổi đâu là trời, đâu là đất nữa rồi. Rõ ràng là một tên thái giám nay lại biến thành nữ nhân. À, không đúng không đúng. Là một thiên kim lá ngọc cành vàng, khi không lại muốn trở thành thái giám??

Ây, chuyện sao mà phức tạp. Con nhà đế vương sao quá phiền phức như vậy. .. Nhưng nghĩ... Tiểu Sơ Tử, tên đó rất đáng thương, cũng rất đáng yêu. Tuy rằng là thiên kim quyền quý nhưng tiểu thư kia lại vô cùng đơn thuần, luôn hoạt bát cười đùa. .. Hiện tại, sao lại ngoan ngoãn đến đáng sợ như vậy. ..

-Đại ca, đại tẩu tới rồi sao.. Mau mời vào, nhanh lên.

Thái hậu tâm trạng có chút thay đổi. Bảo bối của đại ca vì bà mà xảy ra tình trạng này. .Bà làm sao ăn nói với đại ca...

Sở Giả Thần từ đầu tới cuối chỉ đăm đăm nhìn mọi sự xảy ra..

Hắn hiện tại còn biết nói gì, hắn còn có thể nói được gì khi đây chính là lỗi hắn gây ra.  Thân là Hoàng Đế mà không biết thế nào là đúng,thế nào là sai... Lỗi này là không thể chấp nhận.

-Vi thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến thái hậu nương nương.

Phù Cát Uy thân vận một bộ quan phục trung cổ mà quỳ gối thỉnh an.

-Đại ca, đại tẩu mau đứng lên. Không cần đa lễ.

Thái hậu hấp tấp bước lên đỡ lấy hai người đang hành lễ. Bà xưa nay không thích lắm mấy việc hành lễ đa nghi thức này, chẳng qua là một quốc mẫu nên bà phải đành tốn thời gian thực hiện. Mà đây cũng đã trở thành một lễ nghi cung kính  lâu đời từ thời xa xưa nên không thể thay đổi. ...

-Nương nương. .....Băng Nhi. .

Phù phu nhân Trương Huyền Tích mặt mày hốc hác bước tới hỏi. Lúc bà nghe phu quân báo tin con gái gặp nạn bà đã không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì cho đến khi được phu quân đưa vào cung xem tình hình con bé bà mới bớt lo đi một chút. ..

-Băng Nhi. .. Con bé còn chưa tỉnh. .

Thái hậu ấp a ấp úng trả lời. Đoạn lại nói:
-Băng Nhi vì đang trong kì kinh nguyệt nên sức khoẻ hơi yếu.

Nghe đến đây không biết sao tâm trạng Trương Huyền Tích bỗng nhẹ bâng. Bà khẽ cười rồi nói:
-Thái hậu có thể cho ta xin một bát nước ép của trái nho không?

-Được. Ma ma mau đi chuẩn bị.

Dù không biết Trương Huyền Tích muốn xin thứ kia để làm gì nhưng nhìn nụ cười nhẹ nhõm đó của đại tẩu cũng khiến tâm bà bớt đi lo nghĩ. Tỷ ấy là mẹ của Băng Nhi nên chắc sẽ biết cách nào là tốt nhất cho con bé.

Cầm lấy bát nước nho ép, Trương Huyền Tích nhẹ nhàng đút từng muỗng nhỏ cho Phù Thiên Băng.

Phù Thiên Băng từ nhỏ thể trạng đã rất yếu nên đến tuổi lớn con bé lại chịu những cơn đau quằn quại của kinh nguyệt. Cũng may Thiên Băng thích nho, cứ mỗi lần đau thì chỉ cần có nho là cơn đau lại dịu đi tám phần. Mong rằng lần này cũng hiệu nghiệm. ..

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả không gian như yên tĩnh hẳn đi chỉ còn lại tiếng thở hô hấp của mỗi người, thật sự nếu tập trung lắng nghe sẽ nghe thấy được cả tiếng nhịp đập trái tim của người bên cạnh. ...

-Nho...mẹ, nho của Băng Di mà. ..

Tiếng than oán tham ăn đầy nũng nĩu của Phù Thiên Băng bỗng vang lên thanh thuý. Khiến mọi người được dịp dở khóc dở cười.

Sở Giả Thần tim như ngừng đập vì thanh âm nũng nĩu đó. ..Hắn trước đây đã từng bị Phù Thiên Băng làm nũng mà nghe nàng nói ra vài câu tương tự. .khi đó hắn đã nghĩ nàng là nữ nhân nhưng vì hắn không dám tin nên hắn tự mình quên đi những suy nghĩ đó. ..

Không ngờ. ..quả là không ngờ. ..Nàng thật là nữ nhân. ..Một nữ nhân có vẻ đẹp tuyệt sắc, lại rất hoạt bát đáng yêu. ..

Bất giác nở nụ cười vui vẻ mà ngay chính Sở Giả Thần hắn cũng không hề biết rằng từ khi gặp Phù Thiên Băng, hắn cũng có thể cười nhiều đến vậy. ..

-Tốt quá rồi. .Tốt quá rồi. Tỉnh lại là tốt rồi. ..

Thái hậu ôn nhu cười nói. Nói con gái là bạn thân của mẹ, hay nói chỉ có người mẹ là hiểu được con cái cần gì quả là rất đúng. .. Đại tẩu thật không hổ danh là đại tẩu. ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện