Bởi bệnh tình Phù Thiên Băng bỗng chốc trở nên tốt hơn nên nàng được cha mẹ đưa về phủ an dưỡng. Thoạt đầu thì bị Thái hậu ngăn cản nhưng suy cho cùng thì chỉ có mẹ nàng là người có thể chăm sóc cho nàng được tốt nhất nên Thái hậu cũng đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý. 

Còn về sau này, nếu cô bé muốn thì có thể nhập cung bất cứ lúc nào. Mà bà cũng rất muốn có một cục nợ hoạt bát đáng yêu này ở bên. Một phần vì giải sầu, phần khác. .. Con trai bà cũng nên có một người như vậy kề cạnh để đổi bớt tính nết cọc cằn đi. ..

____Phủ thừa tướng---

-Bùm!!!!

Trong căn phòng nhỏ gọn gàng bỗng chốc trở nên tan tành sau tiếng nổ lớn. Khói đen bao phủ cả một khung cảnh rộng lớn của Phủ thừa tướng.

-Phù Thiên Băng. ...

Đằng xa, bóng dáng thanh tao nhã nhặn cùng bộ xiêm y trang trọng tôn lên vẻ quyền quý nhưng nhìn điệu bộ, dáng đi. ...Sao giống người vợ đi bắt quả tang chồng ngoại tình quá thể. ..

Đưa hai tay lên dụi dụi cặp mắt mọng nước đỏ ửng vì bị nhiễu khói, Phù Thiên Băng chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn kĩ lại tình hình.. Ba giây sau...

-Mẹ. ... mẹ hả?

-Hay cho Phù Thiên Băng, giỏi cho Phù Thiên Băng. Con lại có "sáng chế" mới??

Trương Huyền Tích bỗng dữ tợn kéo cao váy vừa đi vừa lớn tiếng chất vấn Phù Thiên Băng. Nhìn cảnh tượng này thật chẳng ai dám nghĩ đây chính là Đại tiểu thư Trương Gia Trương Huyền Tích nổi tiếng dịu dàng thục nữ, tài sắc vẹn toàn một thời của Sở Quốc. ..

Mà nếu ai biết tình cảnh hiện tại của bà chắc cũng sẽ thông cảm cho bà, một người mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con mình. .

Băng Nhi từ khi trở về nhà sau chuyến nhập cung thì thay đổi hoàn toàn. Từ một nữ tử luôn coi trọng vẻ bề ngoài, hành sự luôn theo phép tắc, đọc sách thêu thùa ngày nào cũng tập luyện..

Vậy mà mới một tháng nhập cung.... Ôm một thân thương tích về mà không chịu an phận thủ thường, an dưỡng thân thể. Suốt ngày nhốt mình trong phòng với một đống thứ kì dị.

Cái gì "sáng chế", cái gì "khoa học", cái gì "thuốc nổ"... Những thứ đó là để một vị thiên kim quyền quý học sao.. Bà tuy không biết tất cả chúng là cái gì nhưng nhìn xem...Nhìn xem chuyện gì xảy ra với Phủ thừa tướng đây. .

Là phá hoại, hoàn toàn là phá hoại. ..

-Mẹ à, mẹ nghe con giải thích. .. Đây là "khoa học", rất có ích cho cha và đại ca... Mẹ à. ...

Phù Thiên Băng vừa hốt hoảng bỏ chạy vừa giải thích.

Đây chẳng qua chỉ là một số thử nghiệm nhỏ ở hiện đại thôi mà. Bất quá ở hiện đại nàng có đầy đủ công dụng cụ thí nghiệm còn hiện giờ. .. Cái gì nàng cũng không có. Thậm chí đến lưu huỳnh nàng cũng phải tự mình đi kiếm,rất vất vả mới có được một ít. .. Mẹ tại sao lại không hưởng ứng cùng nàng...

Mẹ ở kiếp này sao giống kiếp trước quá.  Nhìn có vẻ hiền mà thật hay lớn tiếng với nàng quá đi. ..

-Có ích?? Con xem đây là có ích sao?

Phù phu nhân nổi đóa khiến cả gương mặt phút chốc đều đỏ bừng. Phá gia chi tử, con gái bà đích xác là một phá gia chi tử a...

Phù Thiên Băng hoảng loạn chạy nhanh ra cửa chính nhưng vừa được mấy bước đã. ..

-Rầm. ....

Một bức tường thịt rắn chắc từ đâu xuất hiện chắn ngang đường nàng đi khiến nàng nhăn mặt nhíu mày vì đau. .

Ngẩng đầu nhìn lên, Phù Thiên Băng năm giây choáng ngợp vì nhan sắc của vị nam tử kia.

Thân hắn vận một bộ giáp chiến uy mãnh, bên hông còn có treo lủng lẳng thanh kiếm.  Gương mặt phúc hậu, đôi mắt trong suốt, hàng mày tuấn tú thêm cái miệng hơi mỏng đang nhếch lên cười. ...Thật quá đẹp. ..Một vẻ đẹp khí khái, khí chất hơn người. ..

-Tiểu Băng. .. Muội lại làm mẹ giận sao?

Phù Hiểu Đông cười nhẹ vuốt vuốt mái tóc đang lộn xộn rối tung của Phù Thiên Băng rồi hỏi.

Hắn mấy tháng nay phải ra biên cương trấn giữ quân binh không nghĩ ở nhà lại có nhiều chuyện vui như vậy. .. Cô em gái này cũng có lúc không nghe lời mẹ sao???

-Hiểu Đông. Con về rồi sao... Ra đây để mẹ nhìn một chút nào.  Con trai mẹ tại sao lại gầy đi nhiều rồi, có phải ngoài kia vất vả lắm không con... Tội nghiệp con..

Trương Huyền Tích vừa vui mừng vừa tủi khổ vuốt mặt Phù Hiểu Đông vừa nhỏ nước mắt nói.

Có con trai là tướng quân. Quanh năm suốt tháng ở ngoài biên cương. .. Mạng sống luôn bị đè nén, bà làm sao có thể không lo...

-Đại ca...Đại ca....

Sau lúc ngơ ngẩn, Phù Thiên Băng nhanh chóng reo lên vui mừng. Bất kể là chuyện gì nhưng hôm nay nàng phải cảm ơn vị đại ca này vì hắn "có công giải nguy" cho nàng, chứ nếu không chắc nàng lại phải quỳ gối trước cửa phòng rồi. ..

Đầu gối là để đi đứng chứ có phải để quỳ đâu. .. Cứ quỳ mãi thì sẽ mòn gối làm sao đi được.  Điều này là sự thật không thể chối cãi. ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện