Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Chúc Chúc gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu: “Ông nội, cháu không tức giận nữa đâu.”

Nhưng Lục Hoài Nhu mặc kệ cô làm Lục Chúc Chúc cả đêm ngủ không ngon.

Ngày thứ hai, cô trở về nhà từ sáng sớm nhìn thấy Lục Hoài Nhu đứng trước cửa đang chỉ huy nhân viên khuân vác đồ đạc, cô chạy qua kéo tay ông: “Ông nội, ông mua gì vậy?”

Hình như Lục Hoài Nhu vẫn còn giận nên quay lưng bỏ đi, không thèm quan tâm cô: “Cẩn thận chút đi đều là hàng pha lê đặc chế, dễ vỡ lắm đấy.”

Bơ cô luôn, thôi xong.

Lục Chúc Chúc lập tức bước vào nhà thì thấy trong phòng khách có rất nhiều bể cá cỡ lớn, tất cả đều là loại cao cỡ hai, ba mét. Trong một bể cá hình vuông màu xanh lam còn có cả một con cá mập trắng nhỏ nữa! Nhân viên vẫn liên tục ra ra vào vào chuyển hàng, như thế này xem ra Lục Hoài Nhu muốn biến phòng khách thành thế giới hải dương luôn rồi.

Lục Chúc Chúc nhìn “màu xanh của biển cả” xung quanh thở dài một hơi: “Trời đất ơi!”

Lục Hoài Nhu từ phía sau vuốt mũi, giọng buồn bực: “Coi như là lời xin lỗi…của ta đi.”

Giọng nói của ông vô cùng mất tự nhiên, nghe cũng rất khó chịu, nhưng mà thuộc loại khó chịu không biết phải làm sao.

“Không phải…ông nội, ông…ông mua nhiều bể cá thế này làm gì chứ, còn nuôi cá mập nữa...”

“Cho con làm bài quan sát sinh vật không được à?” Lục Hoài Nhu không vui nói: “Không phải chỉ là nuôi hai con cá thôi sao, ai chẳng biết nuôi cá chứ.”

Lục Chúc Chúc vừa tức vừa buồn cười đi đến bên cạnh Lục Hoài Nhu, ngượng ngùng lôi kéo tay áo ông: “Ông nội, cháu không giận ông nữa đâu.”

Lục Hoài Nhu trừng mắt quay đầu sang chỗ khác.

Lục Chúc Chúc nhẹ nhàng ôm thắt lưng của ông, vùi mặt vào ngực ông cọ cọ, lẩm bẩm nói: “Sau này cháu sẽ không bao giờ phát cáu với ông nội nữa.”

Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Được lắm, lời cháu nói giữ được ba tiếng đã rất giỏi rồi.”

“Cháu nói thật mà.”

“Ta cũng không bị ngốc, sao có thể tin cháu?”

“Hi hi.”

....

Khoảng thời gian đó, Lục Chúc Chúc luôn ở bên cạnh Lục Hoài Nhu, hoặc là chạy bộ vào sáng sớm với ông, không thì cùng ông bơi lội trong hồ nước nóng. Lục Hoài Nhu càng lớn tuổi thì lại càng chăm chỉ tập thể dục, sức khoẻ cũng ngày một tốt hơn.

Bể bơi nước nóng không còn có thể đáp ứng mong muốn rèn luyện sức khỏe của Lục Hoài Nhu nữa, ông dứt khoát trực tiếp mua hai vé máy bay đưa Lục Chúc Chúc đến bờ biển đảo Bali, nghỉ phép nửa tháng để bơi cho thật đã.

Sau khi Lục Phương Tiện biết chuyện liền la hét khóc lóc đòi cùng chị gái đi biển nghỉ mát. Lục Hoài Nhu là người ăn mềm không ăn cứng, cậu bạn nhỏ càng làm ầm ĩ thì ông càng không chiều theo tính tình của cậu.

“Cháu có làm ầm ĩ với ta thì cho dù cháu có náo loạn tới trời thì ông đây cũng sẽ không chiều theo ý cháu đâu.”

Lục Chúc Chúc không nỡ nhìn dáng vẻ khóc lóc mỗi ngày của em trai, chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt của mình mua cho Lục Phương Tiện thêm một cái vé máy bay, đem cậu đi chơi cùng.

Bên bờ cát, cậu bạn nhỏ Mì Ăn Liền mặc cái quần bơi hình trái dưa hấu, đeo kính mát rồi nằm trên bờ cát để mặc cho Lục Chúc Chúc đem cát vùi lên toàn thân cậu.

“Chị ơi, chị học đại học được nửa học kì rồi mà còn chưa tìm được bạn trai sao?”

Lục Chúc Chúc ngậm ống hút uống nước chanh, không vui nói: “Sao em biết chị không có.”

“Nhìn là biết không có rồi, nếu chị thật sự có bạn trai rồi còn có thể cùng nhóc con như em chơi đùa ở đây sao?”

“Ai chơi với em, chị là vì chơi cùng với ông nội đấy chứ.”

Lục Phương Tiện lắc đầu than thở nói: “Thiếu nữ đang lúc xuân thì mà lại vì không tìm được bạn trai mà kỳ nghỉ đông lại rơi vào tình cảnh bi đát đi nghỉ mát cùng ông lão yếu ớt mấy chục tuổi.”

Lục Chúc Chúc gõ một cái vào đầu cậu: “Đầu tiên, ông nội em không phải là ông lão yếu ớt! Tiếp theo, chị không tìm bạn trai không phải là vì không tìm được! Đừng có mà hiểu sai trọng tâm.”

“Được thôi.” Lục Phương Tiện sai bảo cô: “Chị gái, chị đưa điện thoại cho em đi, chắc bồ em đang kiếm em đấy.”

“Em mới mấy tuổi mà đã có bạn gái hả?” Lục Chúc Chúc lấy điện thoại trên bàn liền thấy trên màn hình điện thoại của thằng nhóc này có rất nhiều tin nhắn.

Vợ yêu 1, vợ yêu 2, vợ yêu 3...

Lục Phương Tiện kiêu ngạo nói: “Nhìn kĩ chưa, lúc em học lớp sáu tiểu học thì đã có rất nhiều bạn nữ theo đuổi em rồi. Chị của em học đại học rồi còn chưa có bạn trai, thật sự là nên chân thành xin lỗi gien tốt đẹp của ông nội đã cho chúng ta.”

“Gien tốt của Lục gia không phải để em làm kẻ đào hoa đâu! Em làm vậy không phải là quá thiếu đạo đức sao cậu bạn nhỏ!”

“Thiếu đạo đức gì đâu, bọn họ đều tự nguyện mà.”

“Tự nguyện đúng không?” Lục Chúc Chúc lấy điện thoại cậu rồi trực tiếp chụp màn hình giao diện hộp thoại Wechat và gửi cho từng người “vợ yêu” của cậu.

“Hôm nay chị sẽ dạy cậu làm người.”

“A a a!”

Lục Phương Tiện nhanh chóng từ dưới đống cát đứng lên: “Đừng mà! Giữ lại cho em một người! Giữ lại Hứa Mỹ Gia cho em! Cô ấy là tình yêu chân chính của em đấy!”

Một người Lục Chúc Chúc cũng không bỏ sót, phá huỷ toàn bộ “hệ thống thông tin liên lạc của trai đểu” Lục Phương Tiện rồi phủi tay xuống biển bơi, để lại Lục Phương Tiện trên bờ khóc hu hu thu dọn tàn cuộc.

Một mình Lục Hoài Nhu bơi tới bơi lui dưới biển mấy chục vòng thấy Lục Chúc Chúc mang phao bơi xuống biển thì liền bơi về phía cô.

“Ông nội! Cháu trai của ông thật là xấu xa quá rồi đó!” Lục Chúc Chúc gấp rút tố cáo với ông: “Nó nhỏ như vậy mà đã có bạn gái rồi! Hơn nữa còn là mấy người lận!”

Lục Hoài Nhu nói: “Mau kêu cha nó tịch thu điện thoại của nó đi.”

“Đồng ý! Thằng nhóc này không xứng có điện thoại di động.”

Lục Hoài Nhu tháo phao bơi của cô ra: “Cháu mang thứ đồ chơi này thì mãi mãi sẽ không biết bơi đâu.”

“Đừng, đừng! Cháu không bơi được, cháu sẽ chết đó!” Lục Chúc Chúc điên cuồng vùng vẫy trong nước nên bị uống mất vài ngụm nước: “Cháu chết đuối mất! A, cứu cháu!”

Lục Hoài Nhu cạn lời nhìn cô: “Thế cháu đứng thẳng dậy thử xem.”

Lục Chúc Chúc nắm bờ vai ông đứng thẳng người dậy mới phát hiện mực nước chỉ đến thắt lưng của cô mà thôi.

“...”

“Vì thế muốn học bơi thì chỉ có một câu ‘khắc phục nỗi sợ’.”

Lục Hoài Nhu chìm trong nước nâng thân thể của cô rồi để cô tự bơi tại chỗ: “Đừng sợ bị sặc, ai bơi lội cũng phải bị uống nước mấy lần.”

Lục Chúc Chúc lúc đầu còn rất lo lắng, vùng vẫy lung tung giống như giành giật sự sống vậy. Nhưng sau đó cô phát hiện chỉ cần tin tưởng Lục Hoài Nhu, tin rằng ông có thể nâng cô thật vững, sẽ không để cô chết chìm. Sau khi khắc phục tâm lý sợ hãi, học được cách nổi trên mặt nước thật ra cũng là một chuyện rất thoải mái.

Cô từ từ thả lỏng cơ thể, theo mệnh lệnh của Lục Hoài Nhu: hít thở, thư giãn, bơi về phía trước, đạp hai chân rồi tự mình bơi vài vòng trong vùng nước nông.

“Ông nội, cháu biết bơi rồi!”

“Còn sớm mà.” Lục Hoài Nhu ngồi trên bờ cát chỉ huy cô: “Tiếp tục bơi, không được buông lỏng.”

“Cháu không bơi nổi nữa.” Lục Chúc Chúc thở hổn hển ngồi xuống bên người ông: “Thật là mệt mỏi quá đi à.”

Lục Hoài Nhu đã chuẩn bị cho cô một trái dừa vàng từ lâu, cắm ống hút rồi đưa tới: “Thể chất của cháu thế này là quá tệ rồi, sau này còn phải rèn luyện với ông nhiều chút.”

“Sao cháu có thể so sánh với ông lão như ông được chứ.”

“Ta làm sao?”

Lục Chúc Chúc phản ứng lại, hai chữ “ông lão” là từ bị cấm nói của Lục Hoài Nhu. Cô ngoan ngoãn cười: “Ông là Siêu Xayda, thể chất tốt như thế có chút nào là già đâu.”

Lục Hoài Nhu dùng khăn lông trắng lau mái tóc nhỏ nước cho cô. Lục Chúc Chúc vừa uống nước dừa tận hưởng trời xanh biển rộng vừa hưởng thụ sự phục vụ hàng đầu được Lục Hoài Nhu lau tóc cho: “Cuộc sống thật là quá tuyệt vời! Cháu muốn mãi mãi ở cùng với ông nội.”

“Cháu muốn thế nào thì thế ấy được à, hỏi ý kiến ta chưa?”

Lục Chúc Chúc tựa lên bờ vai ông, ngắm hoàng hôn nơi đường chân trời: “Không cần hỏi cháu cũng biết ông nội không thể rời được Chúc Chúc.”

“Tự tin quá đấy, ai không rời được cháu chứ.”

“Hi hi.”

.......

Buổi tối, Lục Hoài Nhu mang theo hai đứa nhóc đi dạo bên bờ biển, bờ biển có rất nhiều quán bar, Lục Chúc Chúc chọn một quầy có mái hiên sát biển rồi ngồi xuống. Lục Hoài Nhu gọi một ly cocktail cho mình, còn hai đứa nhỏ thì gọi nước trái cây ướp lạnh.

Những ca sĩ sống ở đây đang hát trong quán bar ngoài trời, bạn nhỏ Lục Phương Tiện cũng giục Lục Hoài Nhu lên hát một bài: “Ông nội, người ta muốn nghe hát.”

“Ta đã dạy cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có người ta này, người ta nọ nữa, cháu là con trai đấy!” Lục Hoài Nhu dạy dỗ: “Đừng có học chị cháu.”

“Người ta…” Cậu mau chóng dừng lại rồi nói tiếp: “Đã lâu rồi cháu chưa được nghe ông hát.”

“Không hát, phí lộ mặt của ta cao đến mức cháu trả không nổi.”

“Chị ơi, chị nói ông đi.”

Lục Chúc Chúc kéo nhăn cả tay áo ông: “Ông nội, ông hát một bài đi mà.”

Lục Hoài Nhu kiêu kì nói: “Không hát.”

“Hát đi mà, Chúc Chúc muốn nghe ông nội hát.”

Lục Chúc Chúc cả chiêu làm nũng cũng đem ra làm Lục Hoài Nhu không thể chịu đựng được nữa liền đứng lên: “Được rồi, ta hát một bài thôi đấy!”

Lục Phương Tiện trợn mắt há mồm. Quả nhiên giống y như cha cậu nói, cả thế giới người duy nhất làm Lục Hoài Nhu mềm lòng…chỉ có thể là chị cậu thôi! Lục Hoài Nhu bước lên sân khâu hỏi mượn cây đàn ghi-ta của ca sĩ sống ở đây. Ca sĩ là một anh chàng người nước ngoài, anh ta thoải mái nhường chỗ.

Lục Phương Tiện kích động hô to rồi vỗ tay: “Ông nội cháu là siêu sao đấy, siêu sao muốn hát một bài nè!”

Khách ở đây người nước nào cũng có nên không phải ai cũng biết đến Lục Hoài Nhu nhưng cũng có rất nhiều người Trung Quốc, nhìn thấy người hát là siêu sao hàng đầu trong nước thì cũng trở nên kích động.

“Đây là Lục Hoài Nhu phải không!”

“Mẹ nó! Không thể nào!”

Lục Hoài Nhu ngồi trên ghế chân cao, cúi đầu điều chỉnh đàn ghi-ta một chút, đôi bàn tay thon dài, xinh đẹp đánh ra một chuỗi giai điệu nhẹ nhàng. Lục Chúc Chúc nghe ra bài mà ông đánh là bài hát xưa cũ “Một đời có em”.

【Trong mơ vì nhìn thấy em rời đi nên anh tỉnh lại vì khóc, nhìn gió đêm thổi qua bệ cửa sổ, em có thể cảm nhận được tình yêu của tôi không.】

Lục Chúc Chúc từ xa dõi theo ông, dưới ánh đèn xanh lam mờ ảo của quán bar, khoé miệng ông khẽ nhếch nở một nụ cười nhạt, đôi mắt thâm thuý chăm chú nhìn cô, giọng điệu vừa trìu mến lại dịu dàng.

【Đợi đến một ngày già đi, liệu em có còn ở bên cạnh anh, nhìn những lời thề non hẹn biển ấy dần trôi theo dĩ vãng.】

Lục Phương Tiện nghe không hiểu bài hát này, cậu chỉ cảm thấy giai điệu rất hay nhưng khi cậu quay đầu lại thì phát hiện khoé mắt chị cậu rưng rưng. Cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh người chị mình, đưa tay lau đi nước đọng nơi khoé mắt.

“Chị ơi, sao chị lại khóc?”

Lục Chúc Chúc dùng khăn tay lau khoé mắt, cười nói: “Bị giọng hát của ông nội làm cảm động.”

“Cha nói chị rất giàu tình cảm thì ra là thật.” Lục Phương Tiện nói: “Em đâu có bị cảm động đâu.”

“Đó là vì…em không sống cạnh ông nội từ nhỏ đến lớn.”

Đến giờ Lục Chúc Chúc vẫn có thể nhớ rõ ràng lần đầu tiên gặp Lục Hoài Nhu, cảnh tượng lần đầu tiên Lục Hoài Nhu đưa cô đi học, lần đầu tiên cắt móng tay cho cô, lần đầu tiên nấu cơm cho cô…Những khoảnh khắc thường ngày cùng chung sống từng chút một hợp lại giống như hổ phách vàng chiếu sáng lấp lánh, mãi luôn tồn tại trong trí nhớ của cô.

“Ông nội nhìn thì rất khó sống chung.” Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu đánh đàn ghi-ta: “Nhưng thật ra ông lại là một người vô cùng dịu dàng.”

【Biết bao người từng yêu mến vẻ đẹp khi trẻ của em, nhưng nào có ai nguyện tiếp nhận sự thay đổi tàn nhẫn của năm tháng. Bao người từng đến rồi đi ngang qua đời em, nhưng có hay chăng anh sẽ luôn bên cạnh em một đời.】

“Em biết vì sao chị lại không muốn về nhà ở rồi.” Lục Phương Tiện dường như nghĩ tới điều gì, gật gật đầu: “Chị cũng muốn mãi bên cạnh ông nội.”

“Ừ, chị muốn luôn bên cạnh ông, ở bên ông mãi mãi.”

....

Khi giai điệu ngừng lại, những tràng vỗ tay sôi nổi vang lên bên trong quán rượu, Lục Phương Tiện đứng trên ghế dựa, hưng phấn hô to: “Ông nội cháu là siêu sao đấy! Ông nội hát bài nữa đi! Hát bài nữa!”

Lục Chúc Chúc cũng đứng lên vỗ tay nhiệt liệt: “Ông nội hát một bài nữa đi!”

Lục Hoài Nhu nhìn thấy hai người bạn nhỏ này vui vẻ như vậy nên tâm trạng cũng rất tốt: “Được, thế thì hát tiếp một bài nữa.”

Ông gảy dây đàn, đánh một giai điệu nhẹ nhàng: “Cô gái đối diện ơi nhìn sang đây, nhìn sang đây, nhìn bên này nè, đừng bị dáng vẻ của tôi doạ sợ mà. Thật ra tôi cũng rất dễ thương đấy*.”

*Bài “Cô gái đối diện nhìn qua đây” – Nhậm Hiền Tề.

Cả quán rượu bị bài hát nhẹ nhàng của ông hấp dẫn, đong đưa cơ thể nhảy múa, bầu không khí trở nên rất vui vẻ.

“Úi!”

Lục Chúc Chúc cũng bị giọng hát của ông hấp dẫn, bắt chước Lục Phương Tiện đứng lên ghế hoan hô reo hò: “Ông nội cháu thật là đáng yêu mà! Ông nội cháu là siêu sao!”

Lục Hoài Nhu đã có rất nhiều lần trình diễn trên sân khấu nhưng chưa bao giờ có màn biểu diễn trên sân khấu nào khiến ông cảm thấy cảm xúc dâng trào đến vậy. Đây là màn biểu diễn ông tặng cho cháu gái nhỏ, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô gái nhỏ, ông cũng cảm thấy hạnh phúc và thoả mãn từ tận đáy lòng.

.....

Buổi “biểu diễn cá nhân” của Lục Hoài Nhu kết thúc, trở về chỗ ngồi, Lục Chúc Chúc nhanh nhẹn đưa ly nước bạc hà cho ông để ông thấm giọng.

“Nếu mà ông có chuyến lưu diễn toàn quốc lần sau cháu nhất định phải tham gia mới được.” Lục Chúc Chúc hưng phấn hô: “Tuyệt quá đi à! Ông nội đúng là siêu sao bẩm sinh mà!”

Lục Hoài Nhu kiêu ngạo nói: “Đương nhiên.”

Đúng lúc này, có hai cô gái nhỏ xinh đẹp ngượng ngùng đi đến trước mặt Lục Hoài Nhu, nói chuyện với ông bằng tiếng Anh nhưng không thành thạo lắm, hỏi rằng có thể mời một mình ông uống một ly không.

Lục Chúc Chúc nghe giọng điệu của bọn họ thì đoán rằng hai chị gái xinh đẹp này không phải là người Nhật thì cũng là người Hàn, không thì làm sao có thể biết Lục Hoài Nhu chứ.

Lục Hoài Nhu thậm chí còn chưa kịp từ chối thì một cô gái trong số đó đột nhiên đem thẻ phòng khách sạn của mình đưa ra, dùng tiếng anh nói rằng khách sạn của bọn họ ở cạnh bờ cát muốn mời Lục Hoài Nhu lên lầu uống một ly.

Hai người Lục Chúc Chúc và Lục Phương Tiện nhìn nhau đầy ẩn ý.

Quá, quá, quá…quá là trực tiếp rồi!

Lục Hoài Nhu lễ phép từ chối, dùng tiếng Anh nói: “Đây là cháu trai và cháu gái của tôi, tôi phải trông hai đứa nhỏ này nên hiện giờ không thể đi được, cảm ơn lời mời của hai người.”

Hai chị gái xinh đẹp nhìn Lục Chúc Chúc chỉ nhỏ hơn mình mấy tuổi, lại chăm chú nhìn Lục Hoài Nhu rồi cằm cũng muốn rớt xuống vì ngạc nhiên.

Cháu gái của ông cũng đã lớn thế này rồi! Có hơi…trẻ quá rồi đó!

Bọn họ còn nghĩ rằng ông quá lắm cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi thôi đấy! Hai người lúng túng rời đi. Lục Chúc Chúc với Lục Phương Tiện ôm bụng cười lăn qua lăn lại.

“Hahaha! Chuyện gì đây trời!”

“Ông nội quá đỉnh! Không ngờ vẫn còn chị gái trẻ tuổi đến bắt chuyện nữa!”

“Hơn nữa còn là hai người! Hai người! Hai người!”

Lục Phương Tiện che mắt: “Không dám tưởng tượng nếu lên lầu cùng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

Lục Chúc Chúc cười xấu xa: “Đều tại sức quyến rũ ông nội lớn quá đi, nhưng mà…ông nội không phải là trâu già gặm cỏ non đâu, đúng không!”

Lục Hoài Nhu gõ cho mỗi đứa một cái rồi nói: “Mấy đứa mới bao nhiêu tuổi, tư tưởng đừng có không lành mạnh như thế được không! Nói không chừng người ta chỉ muốn mời ta lên lầu tán gẫu thì sao.”

Lục Phương Tiện cười xấu xa nói: “Không phải chứ! Không phải chứ! Đã tối thế này rồi chắc không phải chỉ tán gẫu thôi đâu.”

Lục Hoài Nhu: “Lục Chúc Chúc, cháu xem cháu làm hư em cháu thành dạng gì rồi kìa!”

Lục Chúc Chúc ngậm ống hút: “Cái này không thể trách cháu được, con nít bây giờ cái gì cũng biết hết.”

....

Buổi tối ba người quay lại khách sạn, Lục Chúc Chúc nằm trên giường, nhìn thấy Cảnh Tự chủ động gửi tin nhắn cho cô: “Tôi đang ở trụ sở huấn luyện.”

Lục Chúc Chúc vẫn còn tức giận chuyện bị anh “vô tình từ chối”, hai ngày nay không thèm quan tâm Cảnh Tự cũng không như bình thường hỏi anh “đang ở đâu”. Không ngờ Cảnh Tự lại chủ động gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho cô, hiếm thấy à nha.

Lục Chúc Chúc lập tức gửi ảnh chụp tin nhắn cho bạn thân Tưởng Thanh Lâm: “Anh ấy chủ động tìm tớ này!!!”

Tưởng Thanh Lâm: “Tớ đã nói rồi mà, lúc trước cậu luôn dính lấy anh ta, đã kêu mặc kệ anh ta đi. Bây giờ cậu lạnh nhạt với anh ta thì anh ta ngược lại chủ động đưa tới cửa, đây chính là thói quen!!! Học cho kĩ vào!”

Lục Chúc Chúc: “Thế tiếp theo tớ phải làm gì đây?”

Tưởng Thanh Lâm: “Không trả lời anh ta.”

Lục Chúc Chúc: “Gì? Không, không trả lời hả? 【Bĩu môi】”

Tưởng Thanh Lâm: “Đã biết là cậu không nỡ mà, thế cậu trả lời đi nhưng mà nhất định phải khống chế cảm xúc không được tỏ ra quá nhiệt tình, lúc nào cũng phải nhớ rõ bản thân cậu là ai!”

Lục Chúc Chúc: “Tớ là…công chúa Chúc Chúc?”

Tưởng Thanh Lâm: “Cậu là nữ hoàng Chúc Chúc!!! Mang cái vẻ lạnh lùng, xinh đẹp lên! Cháu gái của Lục Hoài Nhu đi đến đâu cũng làm người ta say mê! Chúng ta không thiếu trai! Không thiếu!”

Lục Chúc Chúcnghĩ đến ông nội nhà mình đã tuổi này rồi vẫn còn được rất nhiều cô gái yêu thích, đúng vậy, cô phải kiêu ngạo lên!

Lục Chúc Chúc: “Em cũng đâu có hỏi anh ở đâu.【xem thường】”

Cảnh Tự ngồi bên cạnh bàn máy tính liếc mắt nhìn màn hình di động, khoé miệng hơi mím lại rồi trả lời: “Du lịch vui không?”

Lục Chúc Chúc: “Mỗi ngày em đều rất vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy đau khổ vì thất tình! 【xem thường】”

Cảnh Tự: “Tôi thấy trong danh sách phát nhạc trong điện thoại thấy em thêm vào danh sách【Một trăm bài hát ưu buồn người thất tình nên nghe】, vì vậy nên gửi lời hỏi thăm mỗi ngày một chút, vẫn ổn chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chúc Chúc đỏ lên, nhanh tay bấm vào phần mềm nghe nhạc, xoá cái danh sách nhạc ngu ngốc kia đi, thuận tiện cũng chặn luôn Cảnh Tự trong phần mềm nghe nhạc đó.

Lục Chúc Chúc: “Em rất kiên cường.【mỉm cười】”

Cảnh Tự: “Thế thì tốt. Tháng sau có một trận đấu rất quan trọng, buổi tối tôi phải thức suốt đêm luyện tập.”

Lục Chúc Chúc: “Suốt đêm? Cái gì mà suốt đêm? Ai cho anh thức cả đêm hả!”

Cảnh Tự: “Quan tâm tôi à?”

Lục Chúc Chúc: “Quan tâm xuất phát từ tình bạn bình thường.【mỉm cười】”

Cảnh Tự: “Bạn bè thông thường như em quan tâm quá mức rồi đó.【mỉm cười】”

Lục Chúc Chúc bị anh chọc tức muốn chết, nhanh tay gọi điện tới: “Cảnh Tự, không cho phép anh thức đêm thức hôm chơi game đâu đấy, lỡ may bị đột tử thì phải làm sao, không được phép!”

Giọng của Cảnh Tự rất từ tính, trong giọng nói cũng rất dịu dàng: “Miệng của em có thể nói lời nào hay không?”

Lục Chúc Chúc nằm trên giường, đem khuôn mặt vùi vào lên gối mềm mại làm nũng nói: “Anh ơi, không được thức khuya đâu, ngủ sớm dậy sớm không được sao?”

Cảnh Tự nghe giọng nói mềm mại đến nỗi xương cốt tê dại, toàn thân nổi da gà từng lớp từng lớp, tim cũng muốn tan ra.

“Được, tôi tắt máy tính, không thức khuya.”

“Thật không?”

“Em tự nghe đi.”

Anh để cô nghe tiếng hệ thống Windows tắt máy, Lục Chúc Chúc cười nhẹ: “Anh ơi, ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

“Ồ, đúng rồi, đúng rồi.”

Lục Chúc Chúc gọi anh lại: “Em luôn muốn hỏi một câu, vì sao tên trong game của anh là Lu vậy?”

“Bởi vì Lục Chúc Chúc là đồ ngốc.”

“A.”

“Ngủ ngon.”

“Em không phải mà!” Lục Chúc Chúc cúp điện thoại rồi ôm gối, cười hệt như một đồ ngốc thật.

Ngày tiếp theo ba người đến công viên rừng nhiệt đới để leo núi. Mấy năm đầu, Lục Hoài Nhu không sung sức bằng Lục Chúc Chúc năng lượng vô hạn, leo núi luôn sẽ rơi lại sau cô. Nhưng hai năm nay Lục Hoài Nhu ngày nào cũng tập thể dục còn thể chất của Lục Chúc Chúc thì lại kém xa ông.

Giữa sườn núi, hai chị em mệt giống hệt con chó chết*, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nói thế nào cũng không chịu leo lên trên nữa.

*Nguyên văn tác giả.

Lục Hoài Nhu ghim cây gậy leo núi xuống, từ xa nhìn hai chị em rồi khinh thường nói: “Hai con gà rù*.”

*Yếu ớt, kém cỏi.

Lục Chúc Chúc sai bảo Lục Phương Tiện: “Đi, đi nói với ông nội em chúng ta leo lên không nổi nữa, ở đây đợi ông thôi.”

Lục Phương Tiện kìm nén thở mạnh một hơi rồi “lạch bạch” chạy đi, nói với ông nội một lúc lâu cuối cùng khóc lóc quay về báo tin: “Ông nội nói lười biếng cũng không sao, nhưng đại tiệc hải sản của khách sạn Charlotte tối nay chúng ta cũng đừng mong được ăn.”

“Ha hả, muốn dùng tiền trừng phạt chị á.” Lục Chúc Chúc vỗ bả vai của cậu bạn nhỏ nói: “Chị đây có tiền, không cần sợ, chị mời em ăn đại tiệc hải sản.”

“Được nha! Em dựa vào chị cả đấy.”

Lục Chúc Chúc thảnh thơi tựa vào cạnh ghế: “Dựa vào chị là đúng rồi, quạt cho chị.”

Vì thế Mì Ăn Liền nhỏ nhặt một lá cây thật to trên đất, ân cần quạt cho Lục Chúc Chúc: “Chị ơi, em đói rồi, em muốn ăn xúc xích nướng.”

“Chị mua cho em.” Lục Chúc Chúc đưa em trai đến khu dịch vụ nghỉ ngơi trên núi, mua một cây xúc xích nướng trong nhà hàng, lấy điện thoại ra để thanh toán thì phát hiện ra căn bản không thể có cách nào thanh toán được!

Tin nhắn gửi đến ghi Lục Hoài Nhu đã đóng băng thẻ tín dụng của cô rồi! Cô không có thẻ của ngân hàng khác, trước giờ cũng không mang tiền mặt. Lúc trước cho dù mua cái gì cũng đều dùng cái thẻ tín dụng này. Bây giờ bị đóng băng thẻ, Lục Chúc Chúc sờ khắp người một lần quả thực không tìm được một xu. Mẹ nó!

“Mì Ăn Liền, chuyện đó…!”

Lục Chúc Chúc thân thiện thương lượng với em trai: “Ông nội em đóng băng thẻ chị rồi, hay là cây xúc xích này em trả lại đi.”

Lục Phương Tiện nhìn cây xúc xích nóng hổi thơm phức, lập tức khóc lên: “Người ta đói bụng lắm muốn ăn xiên nướng!”

“Nghe lời, trả lại đi.” Lục Chúc Chúc bắt lấy tay Lục Phương Tiện, cưỡng ép cậu trả xúc xích nướng lại.

Bước ra từ quầy phục vụ, Lục Phương Tiện ấm ức khóc oà lên.

“Đừng khóc nữa, ai bảo ông nội em tuyệt tình vậy chứ.”

“Em muốn tìm ông nội.”

Lục Phương Tiện nhận ra người chị chưa thể tự do tài chính được hoàn toàn không đáng tin chút nào, ông nội mới thật sự là ông chủ chân chính: “Em vẫn là nên leo núi cùng ông nội thôi, nói xin lỗi ông nội vậy.”

“Đi đi, đi đi.”

Lục Chúc Chúc ung dung đi bên đường mòn xuống núi, lắc đầu nói: “Chị còn nghĩ rằng Mì Ăn Liền thích chị rất nhiều đấy, thì ra toàn bộ đều là giả thôi. Thử thách nhỏ xíu xiu như vậy mà em đã tạo phản rồi.”

“Không có đâu mà!” Lục Phương Tiện quả thật bị mắc kế khích tướng của cô: “Em không có phản bội mà!”

“Thế thì tiến bộ một chút, chúng ta chống đối với ông đến cùng đi!”

“Được! Chúng ta chống đối với ác long đến cùng!”

Lục Chúc Chúc mang Lục Phương Tiện về khách sạn rồi gửi tin nhắn tuyên chiến với Lục Hoài Nhu: “Đóng băng thẻ thì đóng đi! Ai sợ ai chứ!”

Lục Hoài Nhu: “Nhất định phải kiên trì, dù sao cùng đừng tự vả mặt.”

Lục Chúc Chúc: “Tuyệt đối không!”

Lục Hoài Nhu: “【mỉm cười】”

....

Buổi tối, Lục Hoài Nhu ngồi cạnh cửa sổ sát đất khách sạn Charlotte bên bờ biển, nhìn ngắm hoàng hôn và cảnh biển, thưởng thức bữa tiệc hải sản. Còn hai chị em đáng thương thì ngồi bên bờ cát gặm bánh mì mà còn là bánh mì hết hạn được Lục Phương Tiện mang từ nhà đi nữa.

Lục Chúc Chúc nghẹn họng, đẩy Lục Phương Tiện: “Nè, cha có cho em tiền tiêu vặt không, đi mua cho chị trái dừa vàng đi.”

Lục Phương Tiện gắt gao bụm cái miệng nhỏ đáng thương của mình: “Hết tiền rồi! Không có tiền!!!”

“Sao có thể hết tiền chứ.” Lục Chúc Chúc kéo cậu nhóc đứng dậy, kéo miệng cậu: “Cha chúng ta rất hào phóng, tiền tiêu vặt của em chắc chắn nhiều hơn chị.”

“Không có, không có!” Lục Phương Tiện thà chết không theo, nước mắt nước mũi rơi xuống tèm lem: “Em thật sự không có tiền!”

“Nhìn dáng vẻ keo kiệt của em đi.” Lục Chúc Chúc buông cậu ra: “Chị gái em còn có thể không kiếm được một bữa tối sao.”

Lục Chúc Chúc lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt đến ảnh đại diện của ba người Tưởng Thanh Lâm, Trương Hổ và Cảnh Tự, phân vân vài giây thì vẫn bấm vào ảnh đại diện của Cảnh Tự.

“Anh ơi, có thể cho em vay ít tiền không, hết tiền ăn cơm rồi. 【đáng thương】”

Cảnh Tự: “Cần bao nhiêu?”

Lục Chúc Chúc hỏi Lục Phương Tiện: “Đại tiệc hải sản khách sạn Charlotte bao nhiêu tiền một người?”

Lục Phương Tiện chạy đến cổng khác sạn nhìn một cái rồi vội vàng chạy về giơ mấy ngón tay lên với cô: “Bốn trăm.”

Lục Chúc Chúc: “Không phải là nhà hàng hải sản cao cấp nhất cả đảo sao, bốn trăm cũng đâu đắt lắm.”

Lục Phương Tiện nói tiếp: “Đúng là không đắt, chỉ có bốn trăm đô-la Mỹ thôi mà.”

Lục Chúc Chúc:...

“Mì Ăn Liền, hay là chúng ta về khách sạn ăn mì gói được rồi.”

Lục Phương Tiện đứng lên muốn rời đi: “Quả nhiên làm loạn với chị gái thì chỉ có thể rơi vào bước đường ăn mì gói mà thôi. Em vẫn là vào trong nịnh nọt ông nội đi thôi.”

Lục Chúc Chúc xách cổ áo cậu bạn nhỏ lại: “Chờ chút, cái gì mà rơi vào bước đường ăn mì gói chứ. Cái đồ phản bội này, em chờ đấy, chị nghĩ cách đã!”

Cái gì cũng có thể mất nhưng danh dự của người làm chị thì không thể.

Lục Chúc Chúc tiếp tục gửi tin nhắn cho Cảnh Tự: “Chuyện đó…em muốn mượn tầm bốn chữ số, về nước sẽ trả lại anh! Anh yên tâm, chắc chắn sẽ trả!”

Tin nhắn còn chưa soạn xong thì Cảnh Tự lại gửi một tin nhắn nữa: “Cơm tối bốn mươi đồng đủ không?”

“Hic~~” Lục Chúc Chúc nhanh chóng xoá đi tin nhắn muốn mượn bốn chữ số. Được rồi được rồi, bốn mươi thì bốn mươi, có tiền mua mì gói là tốt lắm rồi.

Lục Chúc Chúc: “Đủ, cảm ơn anh nha!”

Không bao lâu Cảnh Tự đã chuyển khoản tới. Lục Chúc Chúc nhìn dãy số không phía sau trong tài khoản thì ngạc nhiên.

“Một, mười, trăm, nghìn, mười nghìn, trăm nghìn…” Cô mở to hai mắt đếm lại lần nữa, Cảnh Tự thế mà lại trực tiếp chuyển cho cô một trăm nghìn*!

*100.000 RMB = 351,953,351VNĐ

Lục Chúc Chúc: “Có phải anh nhấn nhầm không!”

Cảnh Tự: “Không phải hết tiền ăn cơm rồi à?”

Lục Chúc Chúc: “Một trăm nghìn em ăn gì, ăn cá voi sao!”

Cảnh Tự: “Em muốn ăn nhiều vậy cũng được.”

Lục Chúc Chúc biết Cảnh Tự không có nhiều tiền, đều là kiếm bao nhiêu dùng bấy nhiêu vì thế nói: “Cảm ơn anh nha, thật sự không cần nhiều thế này, tuỳ tiện chuyển tám mươi, một trăm đồng là được rồi, anh còn phải dùng nữa mà.”

Cảnh Tự: “Tôi chỉ có bao nhiêu đó thôi, dùng tạm đi. Nếu không dùng hết cứ để đó, khi nào tôi cần tiền thì lại hỏi em. Để chỗ tôi thì tiền cũng không giữ được bao lâu.”

Lục Chúc Chúc nghĩ đi nghĩ lại, ý này của Cảnh Tự là coi cô như ngân hàng đấy à.

Lục Chúc Chúc: “Thế cũng được nhưng để tiền chỗ em không có tiền lãi đâu.”

Cảnh Tự: “【mỉm cười】”

Lục Chúc Chúc nhận “số tiền siêu to” này xong liền nghĩ sau khi về sẽ trả lãi lại cho anh.

“Đi thôi, Mì Ăn Liền nhỏ, chị dẫn cậu đi ăn đại tiệc hải sản!”

“Chị gái vạn tuế!”

Lục Chúc Chúc dẫn cậu bạn nhỏ đi vào nhà hàng hải sản, ngồi xuống vị trí VIP ngay đối diện Lục Hoài Nhu.

Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc, túi Lục Chúc Chúc phồng lên vô cùng tự tin nói với phục vụ: “Tất cả phần ăn mà người đàn ông kia gọi đều mang lên cho tôi hai phần!”

Lục Phương Tiên cùng với Lục Chúc Chúc gà chó lên trời*, giống hệt đại thiếu gia ngồi trên ghế: “Hai phần không đủ! Chúng tôi muốn ba phần!”

*Gà chó lên trời =  một người làm quan cả họ được nhờ (theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng “gà chó lên trời” để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ)

Lục Hoài Nhu lắc đầu cười, tiếp tục tao nhã ăn. Ông đúng là nuôi một đám nhóc nhà giàu mới nổi

“Thưa cô, quý ngài kia còn gọi một chai Laffey năm 82, cô cũng muốn sao?”

Lục Chúc Chúc nhìn chai rượu đỏ trên bàn Lục Hoài Nhu rồi nói: “Muốn, đương nhiên muốn rồi, ông ấy gọi gì tôi đều muốn hết.”

Người phục vụ: “Được ạ, một chai Laffey năm 82 giá năm nghìn đô-la Mỹ, tôi sẽ mang lên cho cô ngay lập tức.”

“Đợi một chút!”

Lục Chúc Chúc nuốt nước miếng, chật vật vớt lại mặt mũi: “Chai gì đó chúng tôi vẫn chưa thành niên. Không, không thể uống rượu, thôi…thôi đi.”

“Được, thưa cô.”

Người phục vụ mang món ăn lên cho bọn họ xong vẫn đứng lại bên cạnh bàn một lúc, Lục Phương Tiện nhìn anh ta nói: “Lui ra, bổn cung muốn ăn cơm!”

Lục Hoài Nhu trợn mắt, mỉa mai nói: “Vào nhà hàng phải trả tiền boa bắt đầu từ mười hai đô-la.”

Lục Chúc Chúc:...

Loại tiền boa gì mà còn đắt hơn tiền sinh hoạt một ngày của cô ở trường nữa! Cô tương đối áp lực nhìn người phục vụ, người phục vụ vẫn lễ phép cười với cô.

“Mì Ăn Liền, đã tới lúc em phải lấy tiền từ túi tiền của mình ra rồi.” Lục Chúc Chúc uy hiếp Lục Phương Tiện: “Mất gì cũng được nhưng không được mất mặt. Không thể để ông nội ác long của em nhìn thấy, đúng không.”

Lục Phương Tiện do dự một hồi rồi lấy một tờ một trăm tệ từ trong túi ra: “Em chỉ có nhiêu đây thôi!”

Lục Chúc Chúc nắm lấy tờ một trăm tệ của Lục PhươngTiện. Lục Phương Tiện liều chết nắm chặt, hai người âm thầm đọ sức một hồi lâu cậu mới khóc hu hu thả tay ra. Cuối cùng cũng dùng tiền boa đuổi được người phục vụ đi, bữa hải sản này của hai chị em ăn vào cũng chả có vị gì. Trải qua chuyện này, Lục Chúc Chúc cảm nhận sâu sắc sự quan trọng của việc tay làm hàm nhai.

Lúc trước cô chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc, dù sao thì Lục Hoài Nhu cho cô tấm thẻ tín dụng không giới hạn có thể mua mọi thứ cô muốn trong cuộc sống. Thế nhưng nếu không có vật chất mà ông nội hỗ trợ thì Lục Chúc Chúc thật ra là một kẻ nghèo hèn, chỉ có thể dựa vào chuyện bóc lột chút tiền riêng đáng thương đó của em trai cô mà thôi.

Quá thảm rồi! Cô âm thầm quyết định, mặc dù vẫn chưa thành niên nhưng cô đã là sinh viên đại học rồi, cô cũng muốn học cách tự mình kiếm tiền! Nếu không Lục Hoài Nhu này khi nào không vui thì lại cắt nguồn tiền của cô, cô cũng không có cách nào chỉ có thể đáng thương nhận lỗi với ông nội mà thôi.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Hoài Nhu đi dạo bên bờ biển, Lục Phương Tiện nhanh chóng đuổi kịp: “Ông ơi cháu sai rồi! Cháu thực sự sai rồi, cháu không nên đui mù càn quấy với chị gái, đổi lại vừa mất bà xã lại mất cả túi tiền ít ỏi. Sau này ông nói gì cháu cũng nghe! Chỉ nghe mỗi lệnh của ông nội thôi!”

Lục Chúc Chúc nhìn Lục Phương Tiện hoàn toàn đầu hàng, cô dùng ánh mắt khinh thường trách móc cậu.

Lục Hoài Nhu cười nói: “Em trai nhận sai rồi, còn chị gái thì sao?”

“Chị gái còn danh dự, không đầu hàng.”

Lục Hoài Nhu sờ đầu cậu bạn nhỏ cười nói: “Cơ hội cuối cùng, lớn thì nhảy cóc tại chỗ một trăm cái, nhỏ thì chống đẩy ba mươi cái, làm xong thì ta lập tức mở lại thẻ tín dụng cho.”

Lục Phương Tiện sắp nằm bò về phía trước thì lại bị Lục Chúc Chúc kéo lên: “Nhóc con, có thể có chút tiền đồ không hả!”

Lục Phương Tiện sờ sờ bụng mình: “Tiền đồ cũng không thể làm cơm ăn được đâu.”

“Theo kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với Lục Hoài Nhu của chị cậu bao nhiêu năm nay, trận phong ba này nếu như đầu hàng thì sau này ở nhà, chúng ta sẽ mãi mãi sẽ không có ngày ngẩng đầu lên được!”

Lục Phương Tiện: “Không, là chị không có ngày ngẩng đầu, em với cha mẹ ở cùng nhau cách xa ông nội ác long!”

Lục Chúc Chúc:...

Cậu bạn nhỏ quỳ xuống, thở hổn hển hít đất cho xong rồi sau đó ngoan ngoãn đến bên cạnh Lục Hoài Nhu, nắm tay ông còn khuyên Lục Chúc Chúc: “Chị, đừng liều chết tới cùng nữa, sức của khuỷu tay không so được với lực đùi đâu.”

Lục Chúc Chúc: “Cái đồ ba phải này!”

Lục Hoài Nhu thấy Lục Chúc Chúc quyết liều chết đến cùng, ông cười nói: “Xem ra bạn học Chúc Chúc đã tìm được chỗ dựa rồi?”

“Việc này không cần ông quan tâm!”

“Bà cô của cháu với Dương Duệ vừa đi du lịch vòng quanh thế giới, có thể sẽ không liên lạc được. Ta đóng băng thẻ của cháu, cha mẹ cháu cũng sẽ không có gan giúp đỡ cháu. Thế thì là bạn cháu rồi.”

Lục Hoài Nhu phân tích tiếp: “Bạn bè mà lại có thể lấy ra mấy trăm đô mời cháu ăn hải sản hẳn không phải là bạn bè bình thường, bạn trai sao?”

Lục Chúc Chúc:...

“Không phải!!!”

“Phủ nhận cũng không sao.” Lục Hoài Nhu lấy điện thoại ra: “Dù sao thẻ tín dụng của cháu cũng là tài khoản của ta, việc kiểm tra một khoản chuyển tiền lớn cũng chỉ mất vài phút. Nhưng mà Lục Chúc Chúc à, ta nhắc nhở cháu, cháu vẫn chưa đủ mười tám tuổi đâu, người mà có gan động đến cháu gái của ta…”

Không đợi ông nói xong, đầu gối Lục Chúc Chúc mềm nhũn, hệt như chó chết* nằm trên mặt cát bắt đầu thở hùng hục nhảy cóc.

“Ủa chị, danh dự chị đâu?”

“Trước mặt ông nội ác long của em chẳng có gì gọi là danh dự!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện