Lục Chúc Chúc tiếp tục thở, gập bụng liên tiếp năm mươi lần rồi nằm gục trên bờ biển vì quá mệt.

Lục Hoài Nhu cười nói: “Xem ra đúng là người quan trọng rồi.”

Lục Chúc Chúc đáng thương mà nói: “Thật sự chỉ là bạn bè, con không có yêu đương.”

“Con làm chứng, chị thật sự không yêu đương!” Lục Phương tiện chạy nhanh nhấc tay: “Chị ấy chỉ là vừa bị từ chối mà thôi.”

Lục Chúc Chúc khó hiểu: “Làm sao em biết được!”

“Chị với Tưởng Thanh Lâm nói chuyện lúc sáng, em vô tình nghe thấy.”

“Con bị từ chối?” Lục Hoài Nhu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ông thấy tò mò về người đó rồi đấy.”

“Ông nội, ngày nào ông cũng bận rộn, không cần lo mấy việc này của con đâu.” Lục Chúc Chúc đỡ ông cẩn thận: “Con biết đúng mực mà.”

Cô lại làm nũng, cuối cùng thì Lục Hoài Nhu cũng buông tha cho cô làm gì thì làm.

Dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của hai đứa trẻ, Lục Hoài Nhu tuy không yên tâm, nhưng ông cũng biết rằng một số việc diễn ra theo lẽ tự nhiên, không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của cô, dù sao con bé cũng đã lớn.

“Vẫn còn năm mươi lần gập bụng, chút nữa con sẽ vào khách sạn làm sau.”

“Ông thật là… Tính toán chi li quá!”

“Phải không, ông tính toán chi li à?”

Nhìn nụ cười lạnh lùng của Lục Hoài Nhu,  Lục Chúc Chúc đột nhiên kinh hãi: “Không không không, ông là ông nội tốt nhất trên đời, con nghe lời ông mà!”

……

Lục Chúc Chúc vội trở về Bắc Thành trước khi Cảnh Tự thi đấu. Cảnh Tự chuyển cho cô 100.000 nhân dân tệ, cô cũng đã bù một phần bữa ăn hải sản, mà không động đến một đồng trong tài khoản anh đưa.

Gần đây anh béo rất hay phàn nàn Cảnh Tự, vì Cảnh Tự trở nên keo kiệt quá, trước đây chưa bao giờ tiêu hết số tiền kiếm được, nhưng bây giờ hỏi vay tiền thì lại không vay được, vì tiền nằm ở trong tài khoản của Lục Chúc Chúc.

Cảnh Tự muốn tiêu tiền thì phải hỏi Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc hỏi rõ lí do, sau đó mới chuyển tiền cho anh. Vì vậy không dễ dàng gì để tiếp đãi khách một cách tùy tiện.

“Sao cô ấy lại là quản lý tiền của cậu chứ? Bộ cô ấy là vợ cậu rồi à.”

Ở quán ăn khuya, anh béo vỗ vai Cảnh Tự  nói: “Cậu mua thuốc lá cũng phải xin tiền sao, cô vợ cậu quản nghiêm quá đấy.”

“Thật à.”

Đó là điều mà Cảnh Tự nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Anh nhàn nhạt nói: ” Tôi cũng không có nhiều tiền, mua cho cô ấy thì tiết kiệm được.”

“Cũng đúng, nhiều người tiêu tiền quá hoang phí, mua đồ cũng không cần xem giá cả. Có một người bạn gái giúp quản tiền thì tốt.”

“Không phải bạn gái.” Cảnh Tự lướt các bức hình mà Lục Chúc Chúc chụp cho anh trong vòng bạn bè khi anh đi du lịch, nhấn thích bài: “Chưa phải.”

“Sao vậy, cô gái này không tốt à, cô ấy còn thích cậu nữa.”

Không phải không tốt, mà là quá tốt.

Cảnh Tự chưa bao giờ cảm thấy mình xứng đôi với cô, có lẽ đến một sợi tóc cũng không xứng, cho nên anh cũng không dám mơ tưởng đến.

Đêm đó cô nói mình muốn làm bạn gái của anh, khiến anh cả đêm không ngủ. Cả người nóng lên, anh phải vào toilet tắm ba lần, suýt nữa nhảy xuống sông trong mùa đông này.

Trở thành bạn gái…Cảnh Tự không dám nghĩ đến.

“Hai năm nữa rồi nói.” Anh châm điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Hiện tại thì tôi đang cách cô ấy còn rất xa.”

Hai năm nữa anh sẽ lấy lại những thứ mười năm qua anh vứt bỏ, làm chính mình trở thành Cảnh Tự trong trí nhớ của cô ấy.

Anh muốn trở thành đại dương của cô sau khi cô nhìn thấy núi non.

……

Ăn cơm xong, Cảnh Tự và anh béo đi bộ về căn cứ.

Trận đấu đang đến gần, Âu Dương Tự còn đang huấn luyện ở trong căn cứ, cậu ta còn không lãng phí thời gian để ăn cơm. Bảo anh béo mua một phần cơm mang về ở gần trường cấp hai.

Hiện tại rất hiếm có tuyển thủ trẻ nào nỗ lực như cậu. Anh béo rất quý trọng hai tuyển thủ trong đội, cho nên sẵn sàng đi vòng một con đường để mua cơm cậu ta thích nhất.

“Hai người cứ yên tâm mà ở trong đội Fly.” Anh béo nói với Cảnh Tự trong lúc xếp hàng: “Chỉ cần tôi có ăn thì nhất định không đối xử tệ với bọn cậu.”

Cảnh Tự nói: “Ngược lại mới đúng, phải là chỉ cần tôi có ăn thì cũng sẽ cho cậu ăn.”

“Được được được, tụi tôi chỉ là thành viên, cậu là boss.” Anh béo nở nụ cười:” May là chúng ta mở sớm, có tôi trấn cửa, lại chọn các đội viên tốt. Đến lúc đó chúng ta tự mình làm ông chủ, được không!”.

Cảnh Tự đi ra khỏi cửa hàng, thấy có mấy nam sinh đang kéo một cậu nhóc đến trước cửa hàng.

Mà cậu nhóc kia hình như không tình nguyện, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của bọn họ.

Trong đó có một cậu nhóc cao lớn nói: “Lục Phương Tiện, mời bọn tao ăn cơm đi.”

“Không, không có tiền.” Cậu bé vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi thật sự không có tiền!”

“Sao không có? Nhà mày giàu như vậy tại sao không có tiền được?” Một cái bé khác hùa theo: “Mày keo kiệt nên không muốn mời tụi tao ăn cơm chứ gì!”

Cảnh tượng trước mắt làm Cảnh Tự nhớ đến khi còn nhỏ, anh và Cảnh Triết bị Chu Tráng bắt nạt. Anh dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào đó.

Nhìn mấy cậu nhóc cao lớn như học sinh cấp hai, cấp ba, đều cao gần 1m8.

Bọn họ đang vây quanh một cậu học sinh khác, nói rõ hơn là đang bắt nạt.

“Đừng keo kiệt như vậy, Lục Phương Tiện! Mời bạn bè ăn cơm thôi có tốn bao nhiều tiền đâu.”

“Có tiền đi du lịch nước ngoài nhưng không có tiền mời bạn bè ăn cơm. Mày không coi bọn tao là bạn bè hả?”

Mặt cậu nhóc có nét trẻ con, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp trai.

Trong nháy mắt, Cảnh Tự nghĩ mình thấy được Lục Chúc Chúc khi còn nhỏ.

Anh cúi đầu nhìn ảnh Lục Chúc Chúc đăng trên vòng bạn bè.

Ảnh chụp gia đình ba đời, cậu bé nhỏ nhất đứng chính giữa, Lục Chúc Chúc ôm lấy cổ cậu từ phía sau, cũng là gương mặt đẹp trai như vậy.

Nhưng mà cậu bé trước mặt này không phải là em trai Lục Chúc Chúc sao? Cả quần áo đều giống nhau.

” Lục Phương Tiện à Lục Phương Tiện, thì ra là mày thật sự không xem bọn tao là bạn.”

Một cậu nhóc cao gần mét 8, dáng người cao to đẩy Lục Phương Tiện ngã xuống đất, cậu xoa mông, đau đến nhe răng.

“Để tao dạy cho nó một bài học đi.”

Lục Phương Tiện liên tục lùi về phía sau, khóc lên: “Mời là được chứ gì…tôi mời, mời mà!”

Cảnh Tự đi qua, dùng một chân đạp ngã cậu học sinh cao to kia.

“Có chuyện gì vậy.”

Mấy đứa nhóc ỷ mình cao lớn nên vén tay áo chuẩn bị đánh nhau với Cảnh Tự.

Tuy rằng Cảnh Tự chỉ hơn bọn nhóc đó vài tuổi nhưng anh cũng đã tập qua mấy năm quyền anh, mấy đứa nhóc đó sao lại là đối thủ của anh được. Một lúc sau cả lũ lần lượt nằm xuống.

Lục Phương Tiện sợ đến mức khóc thét, Cảnh Tự kéo cậu đến sau lưng chính mình: “Đừng sợ, anh ở đây.”

“Anh…”

Cảnh Tự nhìn khuôn mặt của cậu ấy rất giống Lục Chúc Chúc khi còn nhỏ. Nhìn nét mặt thì chắc đây không phải là lần đầu.

Cảnh Tự quay người lại nắm áo kẻ vừa mới đẩy ngã Lục Phương Tiện. Đập mặt hắn ta xuống nền bê tông.

Vỡ đầu chảy máu.

Anh béo sợ quá.

Cảnh Tự không hay đánh người nhưng mà mỗi lần đánh thì… mẹ nó, tàn nhẫn quá! Lục Chuc Chúc và Lục Tùy Ý vội vàng chạy đến cục cảnh sát, bạn nhỏ Mì Ăn Liền ngồi trên ghế thẩm vấn, gương mặt đỏ hồng, giải thích sự thật cho mấy chú cảnh sát.

Lục Tùy Ý chỉ nghe đến lí do dẫn đến hậu quả, nhìn thấy mấy nam sinh côn đồ đang ngồi bên kia thì xắn tay áo lên.

“Bắt nạt con trai tôi đúng không? Đánh con trai tôi đúng không? Mấy cậu không muốn sống nữa à!? Biết ông nội nó là ai không mà dám đánh, còn dám đánh nữa ông đây giết chết bọn cậu!”

Mấy cảnh sát vội vàng tiến lên hoà giải Lục Tùy Ý: “Anh phụ huynh này, bình tĩnh một chút. Chúng tôi sẽ dạy dỗ chúng nó một trận, không cần anh dạy dỗ ở cục cảnh sát đâu.”

Lục Tùy Ý tức đến mức lỗ mũi bốc khói, ông thường hay xem mấy video về bạo lực học đường trên mạng nhưng lại không nghĩ đến chuyện này cũng xảy ra ở con trai mình.

Lục Phương Tiện ở nhà giống như tiểu bá vương, còn dám thách thức ông nội. Nhưng ai có mà ngờ ở trường bị bắt nạt, mà còn không dám nói với phụ huynh.

Một tên côn đồ lầu bầu nói: “Chúng tôi không có đánh nó, người đánh chỉ có Ngũ Nguy. Nó bị người ta đánh vào bệnh viện rồi, bị thương rất nặng.”

Lục Chúc Chúc ngồi xổm xuống, đau lòng xoa xoa gương mặt đỏ bừng của em trai mình: “Bọn chúng đánh em chỗ nào? Còn đau không?”

Lục Phương Tiện làm nũng trong lòng Lục Chúc Chúc: “Chị, em đau quá!”

Lục Chúc Chúc vỗ lưng, an úi cậu: “Về sau chị sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”

“Là anh đó đã giúp em.”

Lục Phương Tiện chỉ hai người trong góc, vội vàng nói: “Chị mau bảo ba nói cảnh sát thả anh ấy ra đi, anh ấy giúp em nên mới bị cảnh sát bắt lại.”

Lục Chúc Chúc quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Tự và anh béo ngồi trong góc.

Hai người ngồi xổm trên mặt đất, tay trái Cảnh Tự bị còng ở lan can. Thấy cô nhìn sang, Cảnh Tự theo bản năng lấy áo khoác che lại cánh tay.

“Hello.” Anh béo thoải mái vẫy tay với Lục Chúc Chúc: “Hoa khôi, đã lâu không gặp.”

“Anh ơi!” Lục Chúc Chúc hô lên, chạy về phía Cảnh Tự, lấy tay kéo chiếc áo khoác xuống: “Tại sao anh lại bị còng tay vậy?”

Cảnh Tự cam chịu nói: “Không sao, qua hết đêm nay thôi, ngày mai anh có thể ra ngoài rồi.”

Hai mắt Lục Chúc Chúc đỏ hoe, quay đầu lại hỏi cảnh sát: “Mấy đứa bắt nạt em trai cháu thì sao không giam? Sao lại giam anh ấy!”

“Cậu ta đánh người khác, hơn nữa rất nặng, nên bị giam một đêm.”

“Dựa vào cái gì?” Lục Chúc Chúc không buông tha, nói: “Anh ấy là vì giúp em trai cháu mà, mấy người…mấy người  thả anh ấy ra ngay!”

“Lục Chúc.” Cảnh Tự nói với cô: “Anh không có chuyện gì, em dẫn em trai về nhà đi.”

Lục Chúc Chúc ngồi xổm bên anh, đưa tay sờ cánh tay đỏ ửng vì bị còng của anh, lại sờ mặt anh: “Anh ơi… em ở đây với anh.”

“Trở về đi, anh không cần em ở đây.”

Đôi mắt cô gái nhỏ ươn ướt: “Em phải ở đây.”

Giọng điệu Cảnh Tự nhẹ nhàng xuống: “Em ở đây với anh một đêm sao? Ngoan nào, về đi.”

“Em không về!”

Cảnh sát nói: “Cô bé, cháu vẫn nên về đi. Cậu ta vẫn chưa thành niên, chỉ cần người nhà đến bảo lãnh thì có về nhà. Nhưng mà cậu ta không chịu nói ra cách liên lạc của ba mẹ, chúng tôi chỉ có thể giam một đêm thôi.”

Lục Chúc Chúc đau lòng vuốt mặt Cảnh Tự, quay lại nhìn thấy Lục Tùy Ý đã làm xong thủ tục, mang theo Lục Phương Tiện ra khỏi phòng thấm vấn.

Lục Chúc Chúc chỉ vào Lục Tùy Ý, hỏi cảnh sát: “Ba anh ấy không đến được, vậy ba vợ có thể bảo lãnh anh ấy đi được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện