Cô thay một chiếc áo roptop đen rộng. Quần bò áo rộng màu đen cả đôi giày snake màu đen nốt.một cây đen. Mái tóc được cô cột cao lên có vài sợi rũ xuống hai bên mặt trong quyến rũ và lười nhát. Cầm theo chiếc tai phone cùng màu và chiếc balo cô vắt lên vai đi ra thổi phòng. Đúng chuẩn một badgirl chính hiệu.

Dưới phòng khách bầu không khí ảm đạm . Các người hầu trong nhà thở dài từ lúc đại tiểu thư chia tay với Mộ thiếu thì đại tiểu thư liền giam mình trong phòng suốt một tháng làm lão gia chủ lo lắng.

*cộp,cộp*

Tiếng bước chân từ lầu 2 truyền xuống khiến mọi người nhìn lên vừa thấy rõ là ai ông xém nữa mừng ngất đi

"Ba sáng hảo" cô cười nhìn ba thân chủ - Kiều Hải Đông có lẽ do thân thể này nên cô không bài xích ông. Cũng tốt dù sao kiếp trước cô là cô nhi.

"Bảo bối ,con..." ông nhìn đứa con gái bảo bối của mình. Từ sau khi vợ ông mất ông luôn tự nhủ phải chăm sóc cô thật tốt nên sủng cô vô pháp vô thiên không ngờ con bé vì một tên ranh con mà hành ha bản thân

( Mộ° ranh con° Huân:...' Nằm không cũng trúng đạn '

Au: tội nghiệp quá nặng không thể cứu. MTH: à..* cầm dây thừng và phi tiêu* Au:...* đổ mồ hôi* ta sai rồi)

Như đoán được ông muốn nói gì cô liền kiên định nói: "Ba con không sao. Ba nghĩ con là con của ai chứ vì chuyện nhỏ này mà làm bản thân bị thương"

Ông hơi nghi ngờ phải biết con gái ông yêu tên kia nhiều thế nào. Cô thấy vậy nói:" Ba yên tâm con sẽ cho hắn thấy con Kiều Tuyết Mạn cao ngạo không lụy vì tình như hắn nghĩ"

Ông nhìn con gái này mình thấy nó tràn đầy kiên định ông liền gật đầu:" tốt. Vậy mới là con của ta. Vì tên nhãi ranh đó không đáng" hâm bảo bối ông phải được cưng chiều muốn sao có sao,muốn trăng có trăng.

Khoé môi cô co giật. Nhãi ranh! Người ta sau này dù cũng là boss nam phụ nam mẽ nhất đấu lại nam chính đó. nếu cô biết ông nghĩ gì nữa thì sẽ tức hộc máu. Do sự cưng chiều này mà Kiều Tuyết mạn hoành hành ngang ngược tự cao tự đại không coi ai ra gì nên mới bi thảm như thế.

Sau khi dùng bữa sáng xong cô dùng xe chạy quanh thành phố một vòng thích thú cô chạy cư nhanh cô phái cảm giác này như thể mọi phiền muộn đề bị nó cuốn trôi. người đi đường đều nhường đường cho cô. Ngu mới nhảy ra nhảy ra chỉ có nước lên bàn trầu ông bà.

Chạy đến một ngọn đồi nhỏ từ trên đây có thể thấy mọi quan cảnh của thành phố mắt cô tối lại. Đây là nơi kết thúc cuộc đời kiều Tuyết Mạn cũng là nơi cô sẽ bắt đầu.

Nước sông không phạm nước giếng người không phạm ta, ta không phạm người các người muốn yêu đương với nhau thì cứ việc nhưng nếu đụng đến cô thì ...

Gặp thần,giết thần,đụng phật chém phật.

Đôi mắt cô lạnh lẽo vô hồn khác hẳn với cái ánh sáng của hoàng hồn đỏ rực kia. lạnh lẽo mà cô độc. Từ xa một ánh mắt nóng bỏng say mê nhìn cô, một trái tim đập mạnh mẽ nhìn bóng lưng cô.

Bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay chuyển liệu cô sẽ tìm được hạnh phúc hay đắm chìm trong hận thù.

End.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện