Lái xe đi trong vô định, không có chút dấu hiệu nào để tìm thấy cô. Lúc này hắn mới nhận ra mình hoàn toàn xa lạ với thế giới của cô, cảm giác bất lực lan tràn. Thì ra…không phải cứ ép buộc cô ngoan ngoãn phục tùng mình thì có thể nắm gọn cô trong lòng bàn tay. Thì ra…sẽ có một ngày hắn thật sự không tìm được cô, không thể liên hệ với cô, không có chút manh mối. Có cảm giác như lúc này đây, nếu cô biến mất khỏi cuộc sống của mình, hắn cũng không thể ngăn cản. Bất lực…đau đớn dần chiếm cứ toàn bộ tâm can hắn.

Giữa lúc hoàn toàn mất phương hướng, điện thoại của hắn đột nhiên nhận được bức ảnh chụp Băng Ngưng đang ngồi trong một chiếc xe. Ảnh hơi mờ nên hắn không nhìn rõ biểu tình của cô nhưng hắn vẫn nhận ra ngay người ngồi bên cạnh cô, chính là người bạn thân thiết của hắn. Phương Tử Hạo…

Rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ở cùng một chỗ với Tử Hạo, cô nhất định sẽ không có việc gì. ‘Không sao là tốt rồi.’ Nhưng ngay sau đó, cảm giác buồn bực bắt đầu xâm chiếm. Cô vừa rời đi không bao lâu đã chạy đi tìm Tử Hạo. ‘Vì sao nhất định phải là cậu ấy? Chẳng lẽ cô ấy không hay biết tình cảm của Tử Hạo dành cho mình sao?’ Hắn nhanh chóng khởi động xe. Hắn không thể tha thứ việc cô ở cùng người khác…không thể…

Phương Tử Hạo bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức, vẫn chưa ý thức được là ai tới đã nghe thấy tiếng người làm nhốn nháo. “Thiếu gia nhà chúng tôi ở trên lầu. Diệp thiếu gia, ngài không thể đi vào. Diệp thiếu…”

Mơ mơ màng màng mở mắt, anh chợt nhận ra mình đang nằm trên giường ngủ, bên cạnh là Băng Ngưng vẫn đang ngủ say. Anh có chút kích động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. ‘Đây không phải viễn cảnh mình vẫn mơ ước hay sao? Thức dậy, mở mắt ra liền thấy Băng Ngưng bên người.’

Tiếng đập cửa, mở cửa thùng thùng vang lên rõ ràng. Diệp Dịch Lỗi hình như xộc vào từng căn phòng để tìm kiếm. Kéo lại chăn giúp cô, anh lưu luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp mình vẫn mong mỏi kia rồi mới từ từ đứng dậy. Bên ngoài ầm ĩ như vậy chứng tỏ Thạch Đầu đang thật sự giận dữ. Kì lạ là vì sao hắn lại tìm đến đây. Anh đi ra ngoài đúng lúc Diệp Dịch Lỗi chuẩn bị mở cửa.

“Có việc gì?” Thái độ lạnh lùng này của Phương Tư Hạo chưa từng thấy khiến Diệp Dịch Lỗi cả kinh. Nhìn bạn mình còn đang ngái ngủ, hắn gắt gao nắm chặt tay. “Ngưng Nhi đâu? Tớ tới đón cô ấy.”

“Tin tức của cậu thật nhanh nhẹn.” Phương Tử Hạo trào phúng nói. “Đêm nay Ngưng Nhi ở lại nhà tớ nghỉ ngơi. Sáng mai tớ sẽ đưa cô ấy về. Cậu đi đi.”

“Tử Hạo! Cậu nói đùa à?” Diệp Dịch Lỗi buồn cươi nhìn bạn. “Băng Ngưng là vị hôn thê của tớ, dựa vào cái gì mà cậu muốn cô ấy ngủ lại. Hay là...cậu đã quên lời hứa với tớ rồi.”

“Thật ra tớ rất mong bản thân chưa từng hứa hẹn gì với cậu.” Phương Tử Hạo nhìn thẳng vào Diệp Dịch Lỗi. Anh xống nước rút lui nhưng đổi lại được cái gì? Đổi lại là những thương tổn của Băng Ngưng mà tác giả là Diệp Dịch Lỗi. Vậy thì sự hy sinh của anh thật sự không đáng giá.

“Phương Tử Hạo, cậu có tỉnh táo không đấy?” Diệp Dịch Lỗi cao giọng hỏi. ‘Cậu ấy muốn phủ nhận lời hứa với mình sao? Cậu ấy muốn tranh giành với mình đúng không?’ Hắn không muốn tin những lời vừa mới nghe càng không muốn tin lời này là người anh em tốt nhất của mình nói.

Tỉnh táo? Phương Tử Hạo cũng không rõ mình có tỉnh táo hay không chỉ biết hôm nay suýt nữa mất đi Băng Ngưng đã khiến anh thật sự sợ hãi, cũng thật sự đau đớn. Nếu anh không xuất hiện đúng lúc để cứu cô thì...Bất giác xiết chặt nắm tay, anh không muốn nghĩ tiếp khả năng này. ‘Ngưng Nhi vẫn tốt...Ngưng Nhi không sao.’

Thấy Phương Tử Hạo không trả lời, Diệp Dịch Lỗi bèn đẩy cửa ra.

“Cậu không thể vào.”

“Hôm nay, tớ nhất định phải đưa cô ấy đi.” Diệp Dịch Lỗi đẩy bạn ra bước vào phòng. Trong phòng chỉ có ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngủ. Ở trên giường, Băng Ngưng nằm ngủ cuộn mình trong chăn mà chỗ bên cạnh nhăn nhúm chứng tỏ vừa có người nằm. Mà ở đây chỉ có Phương Tử Hạo...người anh em thân thiết của hăn.

Nằm cùng giường! Ha ha ha...tuy rằng hắn biết sự tình đơn thuần nhưng mấy từ này thật gợi lên cảm giác dơ bẩn. Anh em tốt của hắn “đơn thuần” nằm cùng giường với cô gái của hắn. Diệp Dịch Lỗi hít một hơi thật sâu để kiềm chế cười to một trận vì xúc động.

“Thạch Đầu...” Phương Tử Hạo hiểu được suy nghĩ của hắn nên hơi áy náy.

“Cậu câm miệng đi.” Dù đã cố gắng nhưng vẫn không kiềm chế được, hắn bắt đầu mất tình bĩnh. “Phương Tử Hạo! Nếu không phải cậu là bạn thân của tớ thì hôm nay tớ nhất định sẽ giết cậu.” Thái độ lạnh lùng của hắn chứng mình những lời này là thật....hắn thật sự có thể làm như vậy. Phương Tử Hạo đương nhiên hiểu rõ, trong bốn người, hắn là người tàn nhẫn nhất.

Anh hạ ánh mắt. “Cậu có biết hôm nay cô ấy...”

“Chuyện của cô ấy chúng tớ sẽ tự nói chuyện.” Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh. “Chúng ta thân như anh em ruột thịt. Tử Hạo, tớ thật sự không muốn vì một cô gái mà đánh mất tình cảm thân thiết của chúng ta bao nhiêu năm.”

Hắn nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Băng Ngưng, tay đã xiết chặt lại từ lúc nào. ‘Lạc Băng Ngưng, tại sao mỗi lần tôi cảm thấy có chút không đành lòng thì cô lại dùng hành động của chính mình chứng minh cho tôi thấy cô không xứng.’

Dường như ánh mắt của hắn quá mức ngoan tuyệt mà Băng Ngưng đang ngủ say tỉnh lại. Cô chậm rãi mở mắt liền bị ánh mắt như muốn giết người của Diệp Dịch Lỗi xuyên thấu. Cô nhìn thẳng vào hắn. Những lời nói tàn nhẫn của hắn, những hình ảnh hắn cùng Điền Mộng Phỉ mờ ám như sợi dây thừng xiết chặt lấy cô, giống như thật sâu khắc vào trong lòng, thấu tận xương.

Khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau, sự bình tĩnh đạm mạc trong mắt cô không nghi ngờ gì châm lửa giận trong lòng hắn. Hắn giật phắt cái chăn ra khỏi người cô. Quần áo cô mặc trên người thật vừa vặn nhưng lại không phải đồ mới. Tay càng xiết chặt hơn.

“Thạch Đầu, cậu bình tĩnh đi. Cô ấy...”

“CẬU IM NGAY.” Diệp Dịch Lỗi rống lên đầy giận dữ, bất ngờ xuất ra một đấm.

Không chút phòng bị, không né tránh, Phương Tử Hạo lĩnh trọn cú đấm của hắn khiến anh lảo đảo về phía sau, đau đớn dội về nên anh không nói tiếp được rằng hôm nay Băng Ngưng định tự sát.

“Tử Hạo! Có nhiều việc tớ không muốn nói toẹt ra cũng không muốn xé rách quan hệ của chúng ta.” Hai tay nắm chặt đến phát run, hiển nhiên nhìn ra được hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng mỗi người đều có nhược điểm, đều có điều cố kỵ, mà Lạc Băng Ngưng chính là nhược điểm, là cố kỵ của hắn.

“Lạc Băng Ngưng, đứng lên!” Hắn nghiến răng ra lệnh.

Băng Ngưng kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình. Hắn còn có thể lạnh lùng độc ác đến mức nào nữa.

“Không nghe thấy tôi nói gì sao. ĐỨNG LÊN!” Thấy Băng Ngưng vẫn bất động, hắn càng không khống chế được tức giận, tiến lên hai bước kéo mạnh cô xuống giường.

“Diệp Dịch Lỗi, cậu điên à?” Thấy Băng Ngưng bị kéo suýt nữa ngã xuống đất, cơn giận của Phương Tử Hạo cũng lớn dần, anh kéo cô lại bên người mình. Sự quan tâm rõ ràng của anh với Băng Ngưng thật sự càng như đổ thêm dầu vào lửa với Diệp Dịch Lỗi.

“Phương Tử Hạo, mình chỉ hỏi cậu đúng một câu nữa.” Hắn lạnh giọng nói. “Lẽ nào cậu thật sự vì một cô gái mà không cần đến người anh em này nữa?” Từng chữ Diệp Dịch Lỗi nói như đánh thẳng vào lòng anh. Anh sao có thể không để ý tình bạn lâu năm này...nhưng anh cũng không thể làm ngơ trước những thương tổn Băng Ngưng phải gánh chịu.

Không khí trong phòng càng ngày càng căng thẳng, tuy rằng cách một đoạn nhưng Băng Ngưng rõ ràng nghe được tiếng thở dồn dập vì tức giận của hắn. Băng Ngưng cúi đầu nhìn chóp mũi của chính mình thầm nghĩ. ‘Xem đi Lạc Băng Ngưng, ngươi lại mang đến phiền toái cho anh Tử Hạo rồi. Anh ấy rất coi trọng bạn bè, cả Diệp Dịch Lỗi cũng vậy. Cho nên...mình không thể làm tổn hại đến tình bạn của họ.’ Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Phương Tử Hạo.

Lòng bàn tay đột nhiên trống không, tâm tình của Phương Tử Hạo cũng trống rỗng. “Ngưng Nhi...”

“Anh Tử Hạo, cảm ơn anh đã giúp em.” Thái độ nhàn nhạt của cô không biểu hiện nhiều cảm xúc càng làm anh lo lắng. Chẳng lẽ cô vẫn để ý việc hôm trước...anh không cố tình phớt lờ cô, nhưng lời nói đến miệng vẫn không thể giải thích rõ ràng được.

Băng Ngưng chầm chậm xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua Diệp Dịch Lỗi dừng lại một chút nhưng không nói gì, nắm chặt tay bước ra ngoài.

Từ trên cửa sổ, Phương Tử Hạo thất thần nhìn xe của Diệp Dịch Lỗi đi xa dần. Băng Ngưng thật sự không muốn ở lại bên cạnh anh và anh cũng đâu có tư cách giữ cô lại. Anh từ từ đi lại chỗ tủ quần áo, mở ra. Bên trong treo rất nhiều quần áo của phụ nữ, đủ các mùa cùng kiểu dáng. Chỗ đồ này do anh tích cóp trong thời gian khá dài. Ngoài anh ra, không ai biết những thứ này tồn tại bởi vì anh mua chúng cho Băng Ngưng nhưng không bao giờ có cơ hội tặng.

Ngón tay khẽ chạm vào mấy bộ váy mà trong lòng nhói đau. Rốt cuộc vẫn không kịp nói yêu em, bỏ lỡ thì mãi mãi không kịp nữa rồi. Thạch Đầu thật ra đâu cần thiết phải tức giận. Anh vĩnh viễn không bao giờ tranh giành với bạn mình cũng không tranh nổi. Trong lòng cô mãi mãi chỉ có hình bóng của một người mà thôi. Chỉ cần Diệp Dịch Lỗi xuất hiện thì trong mắt cô, trong tim cô không nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Dọc đường đi, Diệp Dịch Lỗi lái xe rất nhanh. Băng Ngưng sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại nhưng không hề thốt ra một lời nào. Sau cùng, khi chiếc xe thắng két lại đột ngột, cô mới chậm rãi ra khỏi xe.

“Lạc Băng Ngưng, cô đứng lại đó cho tôi.” Diệp Dịch Lỗi ra lệnh nhưng cô không hề nghe thấy. Trong lòng lúc này rất đau đớn. Chân trần đi trên mặt đất cảm nhận cái lạnh thấu xương. Đã đầu đông rồi, thảo nào lạnh như vậy.

Diệp Dịch Lỗi đuổi theo cô, thô lỗ kéo cô vào thang máy.

“Tôi gọi cô không nghe thấy sao?” Dồn cô vào một góc, hắn thật sự muốn cắn xé cô một trận. “Đang nói với cô đó.” Thái độ trầm mặc của cô càng chọc giận hắn. “TRẢ LỜI TÔI!” Nắm chặt bả vai của cô, hắn mất bình tĩnh gào thét.

Băng Ngưng không còn cách nào khác nâng ánh mắt nhìn hắn. Muốn kiên trì cũng thật khó. Đến hôm nay cô mới hiểu được, dù cô cố gắng đến dường nào cũng không chiếm được nửa phần tín nhiệm của hắn. Cho dù cô cẩn thận đến mấy, chỉ cần hắn muốn thương tổn cô cũng dễ dàng tìm được trăm ngàn cái cớ.

“Cô nhìn tôi như thế có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi gầm lên. “Lạc Băng Ngưng, cô sớm quên đau đớn của vết thương kia rồi sao?”

“Đau đớn của tôi?” Băng Ngưng cười yếu ớt. “Bao giờ anh mới có thể thấy đau đớn của tôi?” Giọng nói của cô rất nhẹ, không chứa nhiều cảm xúc.

Bao giờ anh mới có thể thấy đau đớn của em? Lời nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng như mang theo đao kiếm xuyên sâu vào tim hắn. Cô nói hắn không cảm nhận được đau khổ của cô, vậy còn hắn thì sao? Cô có từng nhìn ra nỗi đau trong lòng hắn không? Diệp Dịch Lỗi nôn nóng định hôn cô nhưng không ngờ cô tránh mặt sang một bên khiến đôi môi của hắn sượt qua má.

“Đừng chạm vào tôi. Tôi ngại bẩn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện