Băng Ngưng lau chùi bên má bị môi hắn sượt qua.
“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng hỏi, ánh mắt trầm hẳn xuống.
“Tôi ngại bẩn...” Băng Ngưng nhắc lại từng chữ cho hắn nghe.
“Bẩn? Hừ...ha ha.” Diệp Dịch Lỗi bật cười. “Chính cô ngủ lang chạ cùng bao nhiêu đàn ông còn không biết xấu hổ chê tôi bẩn.” Hắn đột nhiên trụ cái gáy của cô. “Chê tôi bẩn sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là bẩn.” Hắn lấy tay bưng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, không cho cô trốn tránh, đôi môi thô lỗ ập đến. Động tác quá nhanh quá mạnh khiến đôi môi của cô bị xéo nát.
Ô...người này rốt cuộc muốn làm gì, hai người đang còn đang ở trong thang máy công cộng. Cô cảm nhận trên môi của hắn còn nồng đậm hương vị của Điền Mộng Phỉ, cơ thể tự giác giãy giụa phản kháng nhưng vì bị ép vào trong góc nên động tác bị hạn chế nhiều. Đầu lưỡi của hẳn đảo mút trong miệng khiến cô lợm giọng. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh hai người kia dây dưa, cười đùa cùng có triền miên hoan ái. Nước mắt không khống chế được chảy dài ướt đẫm hai má.
Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại, điên cuồng hôn mút, cái lưỡi thô bạo khuấy đảo trong miệng cô. Cho đến khi cảm nhận được vị máu tươi trên mô cùng với vị mằn mặn, hắn mới dừng lại, mở to mắt nhìn...thì ra là nước mắt của cô. Mỗi lần hắn đụng vào người, cô đều tỏ vẻ không tình nguyện...
Môi run run vì bị hôn quá kịch liệt, bất chấp đau đớn chảy máu, cô lấy tay lau tẩy thật mạnh đôi môi của mình. Vết máu đỏ chói mắt dính trên đôi tay trắng nõn tạo thành sự tương phản đáng sợ, lại càng khiến cảm giác buồn nôn cuộn lên. Phản ứng của cô hiển nhiên là sự sỉ nhục không nhỏ đối với Diệp Dịch Lỗi. Nụ hôn của hắn lại khiến cô ghê tởm đến vậy.
Hắn gắt gao nắm chặt tay. “Chê tôi bẩn thỉu? Cảm thấy ghê tởm sao?” Hắn hỏi. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi cho cô hưởng đủ thế nào là ghê tởm.” Hắn nói xong xốc Băng Ngưng lên vai vác ra khỏi thang máy.
Băng Ngưng đột nhiên mất thăng bằng cộng với cảm giác cuộn lên trong bụng khiến cảm giác khó chịu ghê tởm càng tăng lên.
“Nôn ——” Tiếng nôn khan của cô cùng lúc với tiếng cơ thể bị ném phịch lên ghế sô pha. Sau cơn choáng váng đầu óc do va chạm mạnh, cô cuống cuồng che miệng lao vào phòng tắm, mở vòi nước liên tục vốc nước lau rửa đôi môi của mình, thậm chí còn móc cổ họng mình...nhưng vẫn nôn khan, không tài nào phun ra được.
Diệp Dịch Lỗi đi đến cửa phòng tắm vừa lúc thấy được cảnh tượng như vậy, bàn tay đặt bên người bất giác xiết thật chặt. Hắn giận dữ kéo vai của cô, đem Băng Ngưng tiến sát trong lòng mình. Cô thở dốc kịch liệt, nhìn thấy trong mắt hắn sự hung ác cùng tuyệt tình chưa từng có. Có điều, lúc này cô sợ hãi hình như hơi muộn mất rồi.
“Thật sự ghê tởm vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi oán hận nghiến răng. “Tôi chưa ghê tởm cô thì thôi cô còn bài xích tôi sao?”
“BUÔNG RA...BUÔNG TÔI RA.” Băng Ngưng gào lên. “Anh muốn làm gì nữa. Hôm nay anh nhục nhã tôi chưa đủ hay sao?” Băng Ngưng kích động gào thét, nhìn Diệp Dịch Lỗi mà trực trào nước mắt. Nhưng cô không chịu thua, cố thu lại, tự nói với mình không cần vì hắn mà rơi nước mắt, không cần để hắn điều khiển cảm xúc của mình. Tuy nhiên, có một số việc nghĩ thì đơn giản nhưng làm được lại là chuyện quá khó khăn. Rốt cuộc từng giọt từng giọt vẫn thi nhau rơi xuống. Ngày hôm nay, tại nơi này, từng câu từng chữ của hắn đều như ngọn đao lăng trì lòng cô thành từng mảnh. Những lời nói vô tình không tưởng tượng nổi cùng sự trách móc vô căn cứ khiến cô không thể chấp nhận nổi.
“Tôi sỉ nhục cô?” Diệp Dịch Lỗi khom người lại gần cô. “Vậy nhục nhã cô ban cho tôi thì sao?” Hắn túm áo của cô rống lên. Khuôn mặt đểu cáng của gã đàn ông kia không ngừng phiền nhiễu hắn cả ngày hôm nay. Gã miêu tả đủ loại hình ảnh dâm dục ghê tởm cứ hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Lúc này hắn hối hận không giết quách gã đó đi. “Lúc cô lăng nhăng xằng bậy với đàn ông khác ở bên ngoài, cô có từng nghĩ cho tôi không? Lúc cô truy hoan lên giường với mấy thằng cặn bã đó có từng nghĩ đến tôi không?” Hắn nghiến răng.
“Anh dựa vào đâu mà nói thế.” Băng Ngưng quên cả sợ rống lại. “Diệp Dịch Lỗi, anh có tư cách gì phê phán tôi, tư cách gì?” Giọng nói bén nhọn cao vút như muốn đem toàn bộ oan ức tống hết ra ngoài. “Anh luôn mồm hạ nhục tôi nhưng sao anh không tự hỏi bản thân anh là đã làm cái gì?”
“Tôi làm cái gì?” Diệp Dịch Lỗi buồn cười. “Chính cô chủ động gạ gẫm dụ dỗ tôi trước còn muốn hỏi tôi làm cái gì?”
“Anh nói bậy bạ! Tôi không có.” Băng Ngưng kêu to. “Anh dựa vào đâu xúc phạm tôi như vậy. Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi quan hệ lăng nhăng cùng người khác?”
“Chính tai tôi nghe thấy...”
“Anh nghe thấy? Ha ha...anh tận mắt chứng kiến sao? Anh bắt gian tại trận sao? Nghe thấy? Đấy chỉ là cái cớ anh bịa ra để hành hạ tôi đúng không?” Tiếng nói của cô đã hơi khàn khàn do gào thét nhiều. “Anh thấy bằng chính đôi mắt của anh không? Cho dù đúng thì sao, anh có tư cách gì xía vào chuyện của tôi?”
“Tư cách của vị hôn phu.” Hắn hung hăn cắn răng nói.
“TÔI HỐI HẬN!” Mặc kệ cổ họng đau rát, cô thét chói tai.
Diệp Dịch Lỗi ngẩn người. Hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận đính hôn sao? “Tôi không nên đồng ý đính hôn với anh càng hối hận đã yêu anh.” Băng Ngưng nghẹn ngào, cả người nhũn ra như bị rút sạch sức lực. Thì ra, tranh cãi với người mình yêu lại mệt mỏi như vậy. Không, không phải người mình yêu. Đã quyết định quên hắn rồi không phải sao.
“Hối hận?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Cô có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Chúng ta đã đính hôn còn quan hệ thân mật.” Hắn hung hăng nói.
“Thì đã sao, tôi từng ngủ cùng nhiều người.” Băng Ngưng phẫn nộ ngẩng cao mặt. “Chính anh nói tôi ngủ cùng không biết bao nhiêu người ngay cả tôi cũng không nhớ hết. Chẳng lẽ tôi đều phải gả cho mỗi người bọn họ sao?”
“Cô...” Diệp Dịch Lỗi giơ tay lên nhưng không còn khí lực đành buông xuôi. Hắn nói? Hóa ra hắn nói những lời tàn nhẫn như vậy. Tâm run rẩy kịch liệt, bàn tay nắm chặt che giấu cảm xúc rối bời. Nhưng...đó không phải là sự thật sao? “Là ai nói thích tôi?” Mặc dù rất tức giận nhưng thanh âm của hắn lại trầm hẳn xuống. “Là ai nói yêu tôi?” Bây giờ muốn buông tay sao, đừng mơ.
“Là anh trêu đùa tôi trước.” Băng Ngưng đánh đấm mạnh vào vai hắn. “Tôi thật sự có thể khống chế tình cảm của mình, không hề để lộ sơ hở nào. Dù cho đau đớn thế nào, tôi vẫn dặn lòng phải khắc chế tình cảm đó lại. Nhưng vì sao? Vì sao anh đã có chị Tuyết Ngưng rồi mà vẫn trêu đùa tôi?” Hai năm oan ức bộc phát qua tiếng từng tiếng gào rống. “Mỗi lần anh ôm tôi, hôn tôi luôn cảm thấy có lỗi với chị, luôn dùng câu ‘thật xin lỗi, anh nhận nhầm người.’ để đối xử với tôi. Anh có biết lúc đó tôi đau đến thế nào không.” Cô dùng sức đẩy hắn ra. “Diệp Dịch Lỗi, anh quá vô sỉ.” Kiệt sức vì la hét, cô yếu ớt ngồi bệt xuống sàn nhà tắm nghẹn ngào.
Diệp Dịch Lỗi đang yên lặng lắng nghe thì bị hai từ này làm cứng đờ cả người. Vô sỉ?
“Anh có biết mỗi ngày nhìn anh ở cùng một chỗ với chị tình cảm ngọt ngào tôi thống khổ biết bao nhiêu. Anh có biết lúc hai người ở ngay phòng sát vách triền miên cả đêm, tôi đau đến tưởng chết cho rồi. Nhưng tôi không có cách nào khác là chấp nhận, là vui thay cho chị bởi tôi biết tôi nào có tư cách gì để tức giận. Cho nên, tôi cố gắng cách xa bất kỳ nơi nào có anh cùng chị Tuyết Ngưng. Anh dựa vào đâu mà nói tôi dụ dỗ anh, dựa vào đâu?”
“Cô câu dẫn tôi.” Sau một khắc giật mình, hắn khẳng định chắc mẩm. “Cô hại chết chị gái của mình, quyến rũ anh rể của mình. Cô quyến rũ tôi rồi lại quay ra phản bội tôi.”
“Anh câm mồm.” Băng Ngưng kích động đẩy Diệp Dịch Lỗi khiến hắn trong lúc không phòng bị ngã ngồi trên mặt đất. Rốt cuộc anh muốn hạ thấp nhân phẩm của tôi đến mức nào đây. Dụ dỗ anh rể của mình? Ha ha ha...” Băng Ngưng đột nhiên cười lớn. “Anh rể à...tôi đã có cơ hội cuốn xéo mà. Anh vẫn muốn có cơ hội tống cổ tôi ra khỏi Diệp Gia, biến mất khỏi cuộc sống của mấy người. Nhưng chính anh không cho tôi đính hôn với anh Tử Hạo, chính anh khiến cho tôi ngay cả cơ hội tránh né cũng không có.”
“Cô câm mồm.” Cô dám nhắc đến người khác trong lúc này. “Cô không xứng với Tử Hạo.”
“Đúng vậy! Tôi không xứng.” Băng Ngưng gật đầu. “Ở trong lòng anh, tôi chỉ là loại con gái không ra gì, tôi tự hiểu rõ không phiền anh nhắc nhở.” Băng Ngưng cảm thấy có chút choáng váng, chống tay lên sàn nhà để đứng dậy. “Anh rể, tôi xin anh, xin anh giết tôi đi.”
Anh rể? Diệp Dịch Lỗi đau đớn run rẩy. Cách xưng hô này...thật sự làm hắn đau lòng đến thở cũng không xong.
Rốt cuộc đã có thể phát tiết hết mọi thứ trong lòng xong, tâm trạng của cô dần lắng xuống, không hơn không kém.
“Cảm ơn...” Một lúc sau cô thốt ra hai chữ.
“...” Cái gì?
“Cảm ơn anh đã khiến tôi thật sự tỉnh táo lại, thật sự nhận ra yêu anh là điều ngu xuẩn nhất.” Cô lảo đảo đứng dậy, dựa vào vách tường để chống đở thân thể yếu ớt khỏi đổ sụp xuống, lắc mạnh đầu để mong làm giảm đi cơn choáng váng. Cô nhẹ nhàng gạt đi nước mắt còn sót lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi tựa như sau sơn xúc động bộc phát rốt cuộc đã có được quyết định gì đó. “Sau này tôi sẽ không bao giờ hão huyền bản thân nữa, sẽ không mơ mộng viển vông nữa.”
“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi có chút bất an.
“Anh Dịch Lỗi, cám ơn anh đã cho tôi quyết tâm cùng dũng khí từ bỏ.” Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Từ bỏ?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Cô có bản lĩnh đó sao?” Hắn đột nhiên cười trào phúng. “Nếu có thể quên thì sớm đã quên được. Không có khả năng làm được thì càng bị coi thường thôi.”
Bị coi thường? Ha ha...Băng Ngưng cười nhẹ. Đúng vậy! Bị xúc phạm đến thế mà vẫn cố chấp không buông tay, xứng đáng bị coi thường.
“Tôi cũng biết bản thân mình thấp kém.” Băng Ngưng ôn nhu cười. Rõ ràng không đáng nhưng vẫn cố sống cố chết giữ gìn cái bí mật kia, nhận hết đủ mọi tra tấn cùng nhục nhã, cô cũng không muốn nói ra người con gái “Băng thanh ngọc khiết” – người chị Tuyết Ngưng của cô mới là loại con gái hư hỏng. “Sở dĩ anh có thể không kiêng dè gì thương tổn tôi hoàn toàn ỷ vào tôi quá yêu anh. Diệp Dịch Lỗi, về sau sẽ không như thế. Tôi có chết cũng không yêu anh nữa.” Băng Ngưng bình tĩnh nhả ra từng chữ.
“Dù cô có chết cũng chỉ có thể thuộc về tôi.” Giọng hắn cao vút, ngay cả lỗ tai bên phải bị kém thính lực vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.
Băng Ngưng cười. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh quả thật dựa vào đâu mà tự tin đến thế?’
“Không yêu tôi?” Diệp Dịch Lôi nắm lấy cái cằm thanh mảnh của cô. “Cô có năng lực này sao? Hả? À...tôi quên, gã đàn ông kia đã trở lại rồi. Hắn là tình nhân yêu thích nhất của cô cơ mà.” Hắn nhắc lại mấy lời cũ, nhưng lúc này đã không còn làm Băng Ngưng có mảy may kích động. “Đã có người thỏa mãn cô nên không cần tôi nữa phải không?”
“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng hỏi, ánh mắt trầm hẳn xuống.
“Tôi ngại bẩn...” Băng Ngưng nhắc lại từng chữ cho hắn nghe.
“Bẩn? Hừ...ha ha.” Diệp Dịch Lỗi bật cười. “Chính cô ngủ lang chạ cùng bao nhiêu đàn ông còn không biết xấu hổ chê tôi bẩn.” Hắn đột nhiên trụ cái gáy của cô. “Chê tôi bẩn sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là bẩn.” Hắn lấy tay bưng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, không cho cô trốn tránh, đôi môi thô lỗ ập đến. Động tác quá nhanh quá mạnh khiến đôi môi của cô bị xéo nát.
Ô...người này rốt cuộc muốn làm gì, hai người đang còn đang ở trong thang máy công cộng. Cô cảm nhận trên môi của hắn còn nồng đậm hương vị của Điền Mộng Phỉ, cơ thể tự giác giãy giụa phản kháng nhưng vì bị ép vào trong góc nên động tác bị hạn chế nhiều. Đầu lưỡi của hẳn đảo mút trong miệng khiến cô lợm giọng. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh hai người kia dây dưa, cười đùa cùng có triền miên hoan ái. Nước mắt không khống chế được chảy dài ướt đẫm hai má.
Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại, điên cuồng hôn mút, cái lưỡi thô bạo khuấy đảo trong miệng cô. Cho đến khi cảm nhận được vị máu tươi trên mô cùng với vị mằn mặn, hắn mới dừng lại, mở to mắt nhìn...thì ra là nước mắt của cô. Mỗi lần hắn đụng vào người, cô đều tỏ vẻ không tình nguyện...
Môi run run vì bị hôn quá kịch liệt, bất chấp đau đớn chảy máu, cô lấy tay lau tẩy thật mạnh đôi môi của mình. Vết máu đỏ chói mắt dính trên đôi tay trắng nõn tạo thành sự tương phản đáng sợ, lại càng khiến cảm giác buồn nôn cuộn lên. Phản ứng của cô hiển nhiên là sự sỉ nhục không nhỏ đối với Diệp Dịch Lỗi. Nụ hôn của hắn lại khiến cô ghê tởm đến vậy.
Hắn gắt gao nắm chặt tay. “Chê tôi bẩn thỉu? Cảm thấy ghê tởm sao?” Hắn hỏi. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi cho cô hưởng đủ thế nào là ghê tởm.” Hắn nói xong xốc Băng Ngưng lên vai vác ra khỏi thang máy.
Băng Ngưng đột nhiên mất thăng bằng cộng với cảm giác cuộn lên trong bụng khiến cảm giác khó chịu ghê tởm càng tăng lên.
“Nôn ——” Tiếng nôn khan của cô cùng lúc với tiếng cơ thể bị ném phịch lên ghế sô pha. Sau cơn choáng váng đầu óc do va chạm mạnh, cô cuống cuồng che miệng lao vào phòng tắm, mở vòi nước liên tục vốc nước lau rửa đôi môi của mình, thậm chí còn móc cổ họng mình...nhưng vẫn nôn khan, không tài nào phun ra được.
Diệp Dịch Lỗi đi đến cửa phòng tắm vừa lúc thấy được cảnh tượng như vậy, bàn tay đặt bên người bất giác xiết thật chặt. Hắn giận dữ kéo vai của cô, đem Băng Ngưng tiến sát trong lòng mình. Cô thở dốc kịch liệt, nhìn thấy trong mắt hắn sự hung ác cùng tuyệt tình chưa từng có. Có điều, lúc này cô sợ hãi hình như hơi muộn mất rồi.
“Thật sự ghê tởm vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi oán hận nghiến răng. “Tôi chưa ghê tởm cô thì thôi cô còn bài xích tôi sao?”
“BUÔNG RA...BUÔNG TÔI RA.” Băng Ngưng gào lên. “Anh muốn làm gì nữa. Hôm nay anh nhục nhã tôi chưa đủ hay sao?” Băng Ngưng kích động gào thét, nhìn Diệp Dịch Lỗi mà trực trào nước mắt. Nhưng cô không chịu thua, cố thu lại, tự nói với mình không cần vì hắn mà rơi nước mắt, không cần để hắn điều khiển cảm xúc của mình. Tuy nhiên, có một số việc nghĩ thì đơn giản nhưng làm được lại là chuyện quá khó khăn. Rốt cuộc từng giọt từng giọt vẫn thi nhau rơi xuống. Ngày hôm nay, tại nơi này, từng câu từng chữ của hắn đều như ngọn đao lăng trì lòng cô thành từng mảnh. Những lời nói vô tình không tưởng tượng nổi cùng sự trách móc vô căn cứ khiến cô không thể chấp nhận nổi.
“Tôi sỉ nhục cô?” Diệp Dịch Lỗi khom người lại gần cô. “Vậy nhục nhã cô ban cho tôi thì sao?” Hắn túm áo của cô rống lên. Khuôn mặt đểu cáng của gã đàn ông kia không ngừng phiền nhiễu hắn cả ngày hôm nay. Gã miêu tả đủ loại hình ảnh dâm dục ghê tởm cứ hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Lúc này hắn hối hận không giết quách gã đó đi. “Lúc cô lăng nhăng xằng bậy với đàn ông khác ở bên ngoài, cô có từng nghĩ cho tôi không? Lúc cô truy hoan lên giường với mấy thằng cặn bã đó có từng nghĩ đến tôi không?” Hắn nghiến răng.
“Anh dựa vào đâu mà nói thế.” Băng Ngưng quên cả sợ rống lại. “Diệp Dịch Lỗi, anh có tư cách gì phê phán tôi, tư cách gì?” Giọng nói bén nhọn cao vút như muốn đem toàn bộ oan ức tống hết ra ngoài. “Anh luôn mồm hạ nhục tôi nhưng sao anh không tự hỏi bản thân anh là đã làm cái gì?”
“Tôi làm cái gì?” Diệp Dịch Lỗi buồn cười. “Chính cô chủ động gạ gẫm dụ dỗ tôi trước còn muốn hỏi tôi làm cái gì?”
“Anh nói bậy bạ! Tôi không có.” Băng Ngưng kêu to. “Anh dựa vào đâu xúc phạm tôi như vậy. Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi quan hệ lăng nhăng cùng người khác?”
“Chính tai tôi nghe thấy...”
“Anh nghe thấy? Ha ha...anh tận mắt chứng kiến sao? Anh bắt gian tại trận sao? Nghe thấy? Đấy chỉ là cái cớ anh bịa ra để hành hạ tôi đúng không?” Tiếng nói của cô đã hơi khàn khàn do gào thét nhiều. “Anh thấy bằng chính đôi mắt của anh không? Cho dù đúng thì sao, anh có tư cách gì xía vào chuyện của tôi?”
“Tư cách của vị hôn phu.” Hắn hung hăn cắn răng nói.
“TÔI HỐI HẬN!” Mặc kệ cổ họng đau rát, cô thét chói tai.
Diệp Dịch Lỗi ngẩn người. Hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận đính hôn sao? “Tôi không nên đồng ý đính hôn với anh càng hối hận đã yêu anh.” Băng Ngưng nghẹn ngào, cả người nhũn ra như bị rút sạch sức lực. Thì ra, tranh cãi với người mình yêu lại mệt mỏi như vậy. Không, không phải người mình yêu. Đã quyết định quên hắn rồi không phải sao.
“Hối hận?” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Cô có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Chúng ta đã đính hôn còn quan hệ thân mật.” Hắn hung hăng nói.
“Thì đã sao, tôi từng ngủ cùng nhiều người.” Băng Ngưng phẫn nộ ngẩng cao mặt. “Chính anh nói tôi ngủ cùng không biết bao nhiêu người ngay cả tôi cũng không nhớ hết. Chẳng lẽ tôi đều phải gả cho mỗi người bọn họ sao?”
“Cô...” Diệp Dịch Lỗi giơ tay lên nhưng không còn khí lực đành buông xuôi. Hắn nói? Hóa ra hắn nói những lời tàn nhẫn như vậy. Tâm run rẩy kịch liệt, bàn tay nắm chặt che giấu cảm xúc rối bời. Nhưng...đó không phải là sự thật sao? “Là ai nói thích tôi?” Mặc dù rất tức giận nhưng thanh âm của hắn lại trầm hẳn xuống. “Là ai nói yêu tôi?” Bây giờ muốn buông tay sao, đừng mơ.
“Là anh trêu đùa tôi trước.” Băng Ngưng đánh đấm mạnh vào vai hắn. “Tôi thật sự có thể khống chế tình cảm của mình, không hề để lộ sơ hở nào. Dù cho đau đớn thế nào, tôi vẫn dặn lòng phải khắc chế tình cảm đó lại. Nhưng vì sao? Vì sao anh đã có chị Tuyết Ngưng rồi mà vẫn trêu đùa tôi?” Hai năm oan ức bộc phát qua tiếng từng tiếng gào rống. “Mỗi lần anh ôm tôi, hôn tôi luôn cảm thấy có lỗi với chị, luôn dùng câu ‘thật xin lỗi, anh nhận nhầm người.’ để đối xử với tôi. Anh có biết lúc đó tôi đau đến thế nào không.” Cô dùng sức đẩy hắn ra. “Diệp Dịch Lỗi, anh quá vô sỉ.” Kiệt sức vì la hét, cô yếu ớt ngồi bệt xuống sàn nhà tắm nghẹn ngào.
Diệp Dịch Lỗi đang yên lặng lắng nghe thì bị hai từ này làm cứng đờ cả người. Vô sỉ?
“Anh có biết mỗi ngày nhìn anh ở cùng một chỗ với chị tình cảm ngọt ngào tôi thống khổ biết bao nhiêu. Anh có biết lúc hai người ở ngay phòng sát vách triền miên cả đêm, tôi đau đến tưởng chết cho rồi. Nhưng tôi không có cách nào khác là chấp nhận, là vui thay cho chị bởi tôi biết tôi nào có tư cách gì để tức giận. Cho nên, tôi cố gắng cách xa bất kỳ nơi nào có anh cùng chị Tuyết Ngưng. Anh dựa vào đâu mà nói tôi dụ dỗ anh, dựa vào đâu?”
“Cô câu dẫn tôi.” Sau một khắc giật mình, hắn khẳng định chắc mẩm. “Cô hại chết chị gái của mình, quyến rũ anh rể của mình. Cô quyến rũ tôi rồi lại quay ra phản bội tôi.”
“Anh câm mồm.” Băng Ngưng kích động đẩy Diệp Dịch Lỗi khiến hắn trong lúc không phòng bị ngã ngồi trên mặt đất. Rốt cuộc anh muốn hạ thấp nhân phẩm của tôi đến mức nào đây. Dụ dỗ anh rể của mình? Ha ha ha...” Băng Ngưng đột nhiên cười lớn. “Anh rể à...tôi đã có cơ hội cuốn xéo mà. Anh vẫn muốn có cơ hội tống cổ tôi ra khỏi Diệp Gia, biến mất khỏi cuộc sống của mấy người. Nhưng chính anh không cho tôi đính hôn với anh Tử Hạo, chính anh khiến cho tôi ngay cả cơ hội tránh né cũng không có.”
“Cô câm mồm.” Cô dám nhắc đến người khác trong lúc này. “Cô không xứng với Tử Hạo.”
“Đúng vậy! Tôi không xứng.” Băng Ngưng gật đầu. “Ở trong lòng anh, tôi chỉ là loại con gái không ra gì, tôi tự hiểu rõ không phiền anh nhắc nhở.” Băng Ngưng cảm thấy có chút choáng váng, chống tay lên sàn nhà để đứng dậy. “Anh rể, tôi xin anh, xin anh giết tôi đi.”
Anh rể? Diệp Dịch Lỗi đau đớn run rẩy. Cách xưng hô này...thật sự làm hắn đau lòng đến thở cũng không xong.
Rốt cuộc đã có thể phát tiết hết mọi thứ trong lòng xong, tâm trạng của cô dần lắng xuống, không hơn không kém.
“Cảm ơn...” Một lúc sau cô thốt ra hai chữ.
“...” Cái gì?
“Cảm ơn anh đã khiến tôi thật sự tỉnh táo lại, thật sự nhận ra yêu anh là điều ngu xuẩn nhất.” Cô lảo đảo đứng dậy, dựa vào vách tường để chống đở thân thể yếu ớt khỏi đổ sụp xuống, lắc mạnh đầu để mong làm giảm đi cơn choáng váng. Cô nhẹ nhàng gạt đi nước mắt còn sót lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi tựa như sau sơn xúc động bộc phát rốt cuộc đã có được quyết định gì đó. “Sau này tôi sẽ không bao giờ hão huyền bản thân nữa, sẽ không mơ mộng viển vông nữa.”
“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi có chút bất an.
“Anh Dịch Lỗi, cám ơn anh đã cho tôi quyết tâm cùng dũng khí từ bỏ.” Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Từ bỏ?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Cô có bản lĩnh đó sao?” Hắn đột nhiên cười trào phúng. “Nếu có thể quên thì sớm đã quên được. Không có khả năng làm được thì càng bị coi thường thôi.”
Bị coi thường? Ha ha...Băng Ngưng cười nhẹ. Đúng vậy! Bị xúc phạm đến thế mà vẫn cố chấp không buông tay, xứng đáng bị coi thường.
“Tôi cũng biết bản thân mình thấp kém.” Băng Ngưng ôn nhu cười. Rõ ràng không đáng nhưng vẫn cố sống cố chết giữ gìn cái bí mật kia, nhận hết đủ mọi tra tấn cùng nhục nhã, cô cũng không muốn nói ra người con gái “Băng thanh ngọc khiết” – người chị Tuyết Ngưng của cô mới là loại con gái hư hỏng. “Sở dĩ anh có thể không kiêng dè gì thương tổn tôi hoàn toàn ỷ vào tôi quá yêu anh. Diệp Dịch Lỗi, về sau sẽ không như thế. Tôi có chết cũng không yêu anh nữa.” Băng Ngưng bình tĩnh nhả ra từng chữ.
“Dù cô có chết cũng chỉ có thể thuộc về tôi.” Giọng hắn cao vút, ngay cả lỗ tai bên phải bị kém thính lực vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.
Băng Ngưng cười. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh quả thật dựa vào đâu mà tự tin đến thế?’
“Không yêu tôi?” Diệp Dịch Lôi nắm lấy cái cằm thanh mảnh của cô. “Cô có năng lực này sao? Hả? À...tôi quên, gã đàn ông kia đã trở lại rồi. Hắn là tình nhân yêu thích nhất của cô cơ mà.” Hắn nhắc lại mấy lời cũ, nhưng lúc này đã không còn làm Băng Ngưng có mảy may kích động. “Đã có người thỏa mãn cô nên không cần tôi nữa phải không?”
Danh sách chương