Bước ra khỏi siêu thị, Vân Nghê mang một vẻ mặt u ám ôm lấy túi đồ ăn vặt trong lòng, Vân Phong nhìn cô, cười: “Vẫn còn tức giận sao nhóc lùn?”
Ban nãy Lục Kiêu Trần đặt bịch bánh khoai tây ở chỗ cô với không được rồi rời đi, Vân Nghê lập tức biết được anh trêu chọc vì cô lùn, khiến cô vừa tức vừa xấu hổ, cho đến khi Vân Phong đi đến, khi anh ấy biết được Lục Kiêu Trần đã làm gì thì cười một lúc lâu mới giúp cô lấy bịch bánh xuống.
Vân Nghê liếc anh ấy: “Anh còn nói nữa…”
Lúc này, Lục Kiêu Trần và hai chàng trai khác cũng từ trong siêu thị đi ra.
Chu Phi Trì hỏi Vân Phong đang cười cái gì, sau khi Vân Phong nói xong, Chu Phi Trì thì lập tức đấm thẳng một phát vào vai Lục Kiêu Trần: “Con mẹ nó cậu thật quá đáng, vậy mà lại đi ức hiếp em gái Vân Nghê.”
Phan Học chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Lục Kiêu Trần, thật không ngờ tới tâm tư trả thù của cậu lại mạnh như vậy đó?”
Mang tai của Vân Nghê đỏ lên, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lục Kiêu Trần, chàng trai thu hết vẻ xấu hổ và buồn bực của cô vào trong mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rõ ràng.
Thật đáng giận.
Cái người này từ lúc nào đã trở nên hư hỏng như vậy…
Vân Phong không hổ là anh ruột, cười nhạo em gái của mình tàn nhẫn nhất: “Các cậu không biết ban nãy lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ em gái tôi nhảy lên để lấy bịch bánh khoai tây chiên như thế nào đâu —- cái cơ thể 1 mét 6 đó nhảy lên làm chấn động cả Trung Quốc.”
Mọi người bật cười, Lục Kiêu Trần thu mi lại, khóe môi cũng cong lên.
Vân Nghê tức giận đến mức chạy đến đánh Vân Phong.
Chu Phi Trì nhanh chóng nghiêm túc trở lại, mắng anh ấy: “Cậu là một người anh đấy, sao lại cười em gái mình như vậy chứ!”
Anh ấy an ủi Vân Nghê: “Không sao cả, 1. mét 6 thì 1 mét 6, 1 mét 6 vô cùng dễ thương, nhỏ nhắn linh hoạt cũng rất tốt!”
… Hẳn là rất tốt.
Thế nhưng mấu chốt là, cô còn chưa đến 1 mét 6 nữa.
Hu hu hu càng buồn bực hơn rồi.
-
Vào cuối tháng chín, sau khi tuần lễ quy định về ngoại hình và trang phục kết thúc, mọi người cuối cùng cũng được nghênh đón kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Vào buổi sáng của ngày nghỉ lễ đầu tiên, Vân Nghê thoải mái đến mức ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Đã hơn mười giờ, cô rời giường rửa mặt xong, Vân Phong cũng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Dậy rồi sao, mẹ có mua bánh bao chiên rồi đấy, chúng ta xuống nhà ăn đi.” Anh ấy nói.
“Em còn tưởng anh phải ngủ đến tận buổi trưa cơ.”
Cứ mỗi lần nghỉ lễ, người anh lười như lợn này của cô luôn ngủ thẳng đến khi bầu trời đen kịt.
“Hôm nay anh với bọn Lục Kiêu Trần hẹn đi đánh cầu lông, mấy người bọn họ đang ở dưới lầu rồi.”
“... Lớp 12 rồi mà các anh vẫn còn nhàn rỗi đến thế sao?”
Ngày nào cũng ở quán bar tiệm net chơi bài poker, cuộc sống thật sự tràn đầy sự đa dạng.
Vân Phong cười chế nhạo một tiếng, đi đến máy lọc nước rót nước: “Em nhìn họ giống kiểu người sẽ học bài lắm sao?”
“...”
“Anh Kiêu Trần cũng không học bài sao?”
Cô cảm giác anh cũng không giống kiểu người không học vấn không nghề nghiệp mà? “Cậu ấy à.” Trong mắt Vân Phong hiện lên ý cười: “Phải xem tâm trạng của cậu ấy nữa.”
“?”
Vân Phong cũng không nói nhiều nữa, kéo cô theo xuống lầu. Trong tiệm, mấy chàng trai đang ngồi ở ghế sô pha phía trong góc, ngoại trừ Lục Kiêu Trần, còn có Chu Phi Trì, Phan Học và Giả Phi, lúc này đang vừa uống trà sữa vừa đánh bài.
Hai người đi về phía trước, khi họ nhìn thấy Vân Nghê thì lập tức nhiệt tình dành một chỗ ngồi cho cô.
Vân Phong cầm một túi bánh bao chiên rồi đặt lên bàn: “Ăn cùng nhau đi, mẹ tôi mua rất nhiều.”
“Chúng tôi đều ăn hết rồi, cậu với Vân Nghê ăn nhiều một chút.”
“Các cậu đang đánh cái gì vậy?”
“50 K, chết tiệt, hôm nay vận may của tôi tệ quá…”
“Tôi xem một chút.” Vân Phong trực tiếp cầm bài của anh ấy, đánh tiếp với bọn họ.
Vân Nghê ngồi ở bên cạnh, đeo bao tay dùng một lần vào, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao chiên, cắn một cái.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang ngồi ở chỗ ghế sô pha đối diện, anh đang lười biếng rũ mí mắt, tay cầm một xấp bài, ngón trỏ và ngón cái rút ra một lá bài ở giữa rồi ném lên bàn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vân Nghê xem nhưng không hiểu quy tắc, tập trung ngồi ăn bánh bao chiên, nhưng ai ngờ vừa không chú ý một cái đã đột nhiên bị nghẹn.
“Khụ khụ…”
Cô nhỏ giọng ho khan, đột nhiên trên cái bàn trước mặt cô xuất hiện một ly trà sữa.
“Chưa ai uống đâu.”
Giọng nói của Lục Kiêu Trần nhàn hạ cất lên ở bên phía đối diện.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào con ngươi đen láy của anh, sửng sốt một chút rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc này Vân Phong mới chú ý đến phía bên này, bưng trà sữa lên cho cô, trêu chọc: “Có tận mười mấy cái bánh bao mà, không ai giành với em đâu.”
Vân Nghê trừng mắt liếc anh ấy, sau khi ăn bánh bao xong thì đi gọi cho Lục Kiêu Trần thêm một ly.
Các chàng trai vốn hẹn nhau đi đánh cầu lông, nào ngờ lại đánh bài đến tận buổi trưa, cho nên ở trong tiệm ăn trưa luôn.
Sau một giờ chiều, mọi người dự định xuất phát, Vân Nghe được kêu đi chung, cô nghĩ rằng đi có thể thư giãn nên lập tức đồng ý.
Tới lúc đi, điều hòa mới mua đúng lúc được giao tới, bởi vì những cái máy cũ đều cần phải thay đổi, lúc này trong tiệm chỉ có một mình Đỗ Cầm, Vân Phong bảo bọn họ đi chơi cầu lông trước đi, anh ấy ở lại giúp xong rồi sẽ đi tìm họ.
Cuối cùng Vân Nghê đi theo bọn họ trước.
Đang đi trên đường, Chu Phi Trì hỏi Vân Nghê đánh cầu lông như thế nào, Vân Nghê lắc đầu: “Em bình thường không hay chơi cầu lông, đánh cũng tạm tạm thôi.”
Chu Phi Trì cười: “Không sao cả, bọn anh chơi cũng tạm thôi.”
Sau khi đến sân cầu lông, Chu Phi Trì muốn đánh cầu lông đôi, ở đây lại vừa vặn có bốn chàng trai, Vân Nghê nói để cô ở bên cạnh quan sát một chút trước.
Phan Học và Lục Kiêu Trần một đội, Chu Phi Trì và Giả Phi một đội.
Sau khi trận đấu bắt đầu, hai bên cứ đánh qua đánh lại.
Vân Nghê theo dõi trận đấu, ánh mắt lại lơ đãng theo dõi bóng dáng của Lục Kiêu Trần—-
Chàng trai mặc áo ba lỗ rộng thùng thình màu xám không có tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc mạnh mẽ, cái áo rộng rãi theo động tác đánh cầu mà khẽ đung đưa rồi dính trên cơ thể, ẩn hiện phác họa ra vòng eo căng chặt và hình dáng cơ ngực, từng giọt mồ hôi chảy từ cổ xuống, lộ ra hơi thở tràn đầy hormone.
Những đòn đánh chí mạng đẹp đẽ đều là do anh tạo ra.
Vân Nghê không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc anh và Mã Thiệu Nguyên so tài, cũng đẹp trai như thế này.
Thảo nào cô có cảm giác rằng Lục Kiêu Trần rất được lòng các bạn nữ, chẳng hạn như Hạ Uyển Uyển trước đây.
Chơi một lúc, Phan Học là một mọt sách cơ thể yếu ớt nên rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, anh ấy đi ra khỏi sân nghỉ ngơi, Chu Phi Trì liền hô to: “Vân Nghê, em lại đây đi!”
“Tới liền, tới liền đây!”
Cô cầm vợt, căng thẳng đi về phía Lục Kiêu Trần.
Giả Phi cũng đi về phía Lục Kiêu Trần: “Vân Nghê, em và Chu Phi Trì một đội đi, anh với cậu ta không có một chút ăn ý nào cả, anh muốn cùng đội với Lục Kiêu Trần.”
“Hey, ý của cậu là gì hả…”
Vân Nghê tạm thời không biết nên đi về phía nào.
Ngay sau đó, Lục Kiêu Trần nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Qua đây.”
Giả Phi: “Tại sao?!”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Để tăng độ khó, tôi không muốn lát nữa lại treo các cậu lên đánh.”
Mẹ nó thật sự đang nói tiếng người sao!
“Giả Phi cậu qua đây!”
“Tôi tới, tôi tới đây! Hai chúng ta hành chết cậu ta!”
Bên kia, “Độ khó của trò chơi” Vân Nghê chậm rãi đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, cô căng thẳng lau mồ hôi tay, không muốn làm liên lụy đến anh: “Em chơi cầu lông thật sự rất kém, nếu không thì anh đợi anh Phan Học ra chơi với anh đi…”
Lục Kiêu Trần rũ mắt liếc nhìn cô một cái, vô cùng hờ hững: “Không sao, có thể đón cầu thì đón, không thể đón thì đứng ở phía trước.”
“...”
Được thôi.
Sau khi trận đấu bắt đầu, quả nhiên Vân Nghê không thể theo kịp tiết tấu của bọn họ, có vài đợt cầu không đỡ được, tất cả đều là Lục Kiêu Trần lấy một chọi hai.
Cô dư thừa như một vật trang trí trên sân của Lục Kiêu Trần.
Vân Nghê có chút xấu hổ, cô nghĩ mình cũng nên cống hiến một chút cho đội, ngay lập tức liều mạng di chuyển, cố gắng đón cầu.
Dần dần sau đó có chút tiến bộ, có vài trái cầu do chính cô đánh lại mà dẫn đến chiến thắng.
“Vãi chưởng, Vân Nghê em đánh được lắm!”
“Cú đánh này không tệ đâu…”
Mặt cô giãn ra, quay đầu nhìn về phía Lục Kiêu Trần với vẻ mặt kiêu ngạo, khóe môi của chàng trai cũng cong lên một độ cong nhợt nhạt.
Tiếp tục thi đấu, có một quả cầu từ trên cao bay đến từ phía đối diện, Vân Nghê nhanh chóng lùi về phía sau để đón, không ngờ hai chân lại bị vấp vào nhau khiến cho cơ thể mất cân bằng, sau đó lảo đảo rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Cô vô thức chống hai tay xuống nền xi măng, lập tức bị mài cho rách da.
Giữa mày của Lục Kiêu Trầm trầm xuống, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, cúi người kiểm tra cô: “Có sao không?”
Mấy người khác cũng bị giật mình, chạy tới hỏi thăm cô, Vân Nghê chống tay xuống mặt đất nhanh chóng đứng lên, bị sự ngốc nghếch của bản thân làm cho đỏ mặt lắc đầu: “Em không sao…”
Tầm mắt của Lục Kiêu Trần rơi xuống, nhìn thấy tia máu trong lòng bàn tay của cô, trầm giọng mở miệng: “Đi ra kia ngồi trước đã.”
Vân Nghê đi theo anh qua đó, Chu Phi Trì đi theo bên cạnh cô: “Không sao chứ, em tự đi được không?”
“Không sao cả, em tự đi được…”
Vân Nghê ngồi cạnh khán đài, Chu Phi Trì áy náy: “Phải trách anh, vừa rồi không nên đánh cao như vậy, một lát nữa anh của em đến đây lại tìm anh tính sổ.”
“Tối nay Chu Phi Trì cậu phải mời một bữa cơm đó, phải tạ lỗi với người ta một phen ra trò chứ.” Giả Phi cười.
“Chắc chắn rồi, Vân Nghê à, tối nay em muốn ăn gì cũng được…”
Vân Nghê mỉm cười nói mình thật sự không có bị gì nghiêm trọng, sau đó Lục Kiêu Trần cầm một chai nước khoáng qua đây, mở nắp chai ra: “Rửa sạch tay trước đi.”
Vân Nghê vừa tính cầm lấy chai nước, đột nhiên sau đó đầu ngón tay bị bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng cầm nâng lên, mang theo nhiệt độ ngấm vào trong da thịt.
Cô ngẩn người một chút.
Lục Kiêu Trần đổ nước khoáng lạnh lẽo vào lòng bàn tay cô, rửa sạch bụi và cát ở phía trên.
Cô chịu đựng sự đau nhức, ngước mắt lên lại thấy chàng trai lạnh lùng nhíu mi lại, hệt như sương lạnh ngưng kết.
Tại sao trông anh lại còn… lo lắng hơn cả cô thế?
Nhìn vào dòng nước khoáng, Lục Kiêu Trần nói không sao cả, bảo ba người kia có thể ra kia chơi cầu trước, nhìn thấy Vân Nghê có Lục Kiêu Trần chăm sóc, bọn họ cũng yên tâm rời đi.
Sau khi rửa sạch xong, anh hỏi: “Còn đau chỗ nào nữa không?”
Cô lắc đầu, Lục Kiêu Trần ho nhẹ một tiếng: “Mông không sao chứ?”
Vân Nghê đỏ mặt: “Không sao ạ…”
Anh cúi người xuống, đặt chai nước khoáng bên cạnh cô, quần áo của anh hơi cọ nhẹ vào ống tay áo của cô, giọng nói trầm thấp của anh xẹt qua tai cô: “Ngồi ở đây đi, anh đi mua băng cá nhân cho em.”
“Ồ được…”
Lục Kiêu Trần rời đi, sau năm phút thì quay về sân cầu lông.
Vân Nghê nhận lấy băng cá nhân, xé mở, Lục Kiêu Trần nhìn xuống cô, nghĩ lại dáng vẻ ngốc nghếch vừa rồi của cô, bất đắc dĩ nhướng mày: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà chân trái cũng có thể vướng vào chân phải?”
Vân Nghê ngại ngùng: “Em muốn đón cầu tới thôi.”
“Lần sau không đón được thì thôi, không phải còn có anh ở phía sau em sao?”
“Dạ…”
Dán băng cá nhân xong, Vân Nghê cảm ơn anh, nói rằng cô ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút là được rồi, bảo anh tiếp tục chơi cầu.
Lục Kiêu Trần thấy cô không sao nữa thì rời đi trước, một lúc sau, Vân Phong cuối cùng cũng tới.
Vân Phong biết cô bị thương, còn tưởng nghiêm trọng đến mức nào, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên tay cô thì cười nói: “Bị rách có chút da còn phải dán băng cá nhân hả? Em có yếu ớt quá không vậy.”
“...” Vân Nghê mặc kệ anh ấy.
Vân Phong cũng đi chơi đánh cầu, sợ một mình cô ngồi thì chán nên bèn để lại điện thoại cho cô giết thời gian.
-
Chạng vạng chiều tối, mặt trời dần ngã về phía tây, từ đằng xa đã xuất hiện nhiều ráng mây đỏ ửng như đóa hoa, mọi thứ trong tầm mắt như vô thức được nhuộm trong màu da cam.
Sau khi đánh cầu gần hai tiếng, Lục Kiêu Trần rời khỏi sân đấu trước.
Bước tới bên cạnh khán đài, anh cầm lấy chai nước khoáng lên uống.
Quần áo của anh bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt ngay ngực rồi chậm rãi phập phồng theo từng nhịp thở.
Anh quay đầu nhìn lại, Vân Nghê ở cách đó không xa đang tập trung xem điện thoại, cuối cùng anh thu ánh mắt lại, lười biếng cúi đầu cầm bao thuốc lá và bật lửa bên cạnh chai nước khoáng lên rồi đi xa ra một chỗ khác.
Tựa vào hàng rào ngăn cách của sân cầu lông, anh lấy điếu thuốc ra từ trong bao thuốc lá, ấn xuống cái bật lửa bằng kim loại.
Đầu mẩu thuốc dần nhuộm lên những tia lửa mờ nhạt của tàn thuốc.
Anh cúi đầu, giữa môi tràn ra một làn khói màu trắng.
Anh hút thuốc, một lúc sau Vân Phong cũng rời khỏi sân, thấy anh ở đằng sau thì cầm chai nước đi về phía anh.
Uống nước xong, Vân Phong nói với anh: “Cho tôi một điếu với.”
Lục Kiêu Trần tùy tiện ném cho anh ấy, Vân Phong dựa vào một bên, vuốt ve bao thuốc lá, nhưng cuối cùng vẫn trả lại cho anh: “Thôi bỏ đi, lát nữa mà bị em gái tôi thấy thì về nhà chắc chắn tôi sẽ gặp phiền phức.”
“Sao?”
“Em ấy không cho tôi hút thuốc, lần nào nhìn thấy cũng đi méc ba mẹ.”
Khóe miệng của Lục Kiêu Trần nhếch lên: “Vậy sau này cậu cũng đừng có hút trước mặt tôi, tôi sẽ nói cho em ấy biết đấy.”
“Má nó, Lục Kiêu Trần, cậu có phải là con người không vậy?” Vân Phong cười: “Cậu đừng có nói cho em ấy biết đấy, một lát nữa tôi thật sự sẽ chết chắc.”
Lục Kiêu Trần cười khẽ một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.
“Sau Quốc Khánh tôi sẽ phải đi đến nơi khác để tham gia một đợt tập huấn, sẽ không ở Hoài Thành một khoảng thời gian.”
Vân Phong vỗ vai Lục Kiêu Trần: “Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, em gái tôi giao cho cậu đấy, cậu phải giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt, giao cho những người khác tôi không yên tâm.”
Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, tầm nhìn lại rơi vào người con gái đang ở đằng xa kia.
Ánh sáng vàng từ đằng xa chiếu xuống làm sáng làn da trắng nõn của cô, mái tóc đuôi ngựa hơi lắc lư, tóc đen môi đỏ, lay động lòng người.
Ánh mắt anh dừng lại một lúc lâu, Lục Kiêu Trần nhả điếu thuốc ra, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Phong, giọng điệu thờ ơ trước sau như một: “Cậu thật sự yên tâm giao cho tôi?”
Ban nãy Lục Kiêu Trần đặt bịch bánh khoai tây ở chỗ cô với không được rồi rời đi, Vân Nghê lập tức biết được anh trêu chọc vì cô lùn, khiến cô vừa tức vừa xấu hổ, cho đến khi Vân Phong đi đến, khi anh ấy biết được Lục Kiêu Trần đã làm gì thì cười một lúc lâu mới giúp cô lấy bịch bánh xuống.
Vân Nghê liếc anh ấy: “Anh còn nói nữa…”
Lúc này, Lục Kiêu Trần và hai chàng trai khác cũng từ trong siêu thị đi ra.
Chu Phi Trì hỏi Vân Phong đang cười cái gì, sau khi Vân Phong nói xong, Chu Phi Trì thì lập tức đấm thẳng một phát vào vai Lục Kiêu Trần: “Con mẹ nó cậu thật quá đáng, vậy mà lại đi ức hiếp em gái Vân Nghê.”
Phan Học chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Lục Kiêu Trần, thật không ngờ tới tâm tư trả thù của cậu lại mạnh như vậy đó?”
Mang tai của Vân Nghê đỏ lên, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lục Kiêu Trần, chàng trai thu hết vẻ xấu hổ và buồn bực của cô vào trong mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rõ ràng.
Thật đáng giận.
Cái người này từ lúc nào đã trở nên hư hỏng như vậy…
Vân Phong không hổ là anh ruột, cười nhạo em gái của mình tàn nhẫn nhất: “Các cậu không biết ban nãy lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ em gái tôi nhảy lên để lấy bịch bánh khoai tây chiên như thế nào đâu —- cái cơ thể 1 mét 6 đó nhảy lên làm chấn động cả Trung Quốc.”
Mọi người bật cười, Lục Kiêu Trần thu mi lại, khóe môi cũng cong lên.
Vân Nghê tức giận đến mức chạy đến đánh Vân Phong.
Chu Phi Trì nhanh chóng nghiêm túc trở lại, mắng anh ấy: “Cậu là một người anh đấy, sao lại cười em gái mình như vậy chứ!”
Anh ấy an ủi Vân Nghê: “Không sao cả, 1. mét 6 thì 1 mét 6, 1 mét 6 vô cùng dễ thương, nhỏ nhắn linh hoạt cũng rất tốt!”
… Hẳn là rất tốt.
Thế nhưng mấu chốt là, cô còn chưa đến 1 mét 6 nữa.
Hu hu hu càng buồn bực hơn rồi.
-
Vào cuối tháng chín, sau khi tuần lễ quy định về ngoại hình và trang phục kết thúc, mọi người cuối cùng cũng được nghênh đón kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Vào buổi sáng của ngày nghỉ lễ đầu tiên, Vân Nghê thoải mái đến mức ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Đã hơn mười giờ, cô rời giường rửa mặt xong, Vân Phong cũng đi ra khỏi phòng ngủ.
“Dậy rồi sao, mẹ có mua bánh bao chiên rồi đấy, chúng ta xuống nhà ăn đi.” Anh ấy nói.
“Em còn tưởng anh phải ngủ đến tận buổi trưa cơ.”
Cứ mỗi lần nghỉ lễ, người anh lười như lợn này của cô luôn ngủ thẳng đến khi bầu trời đen kịt.
“Hôm nay anh với bọn Lục Kiêu Trần hẹn đi đánh cầu lông, mấy người bọn họ đang ở dưới lầu rồi.”
“... Lớp 12 rồi mà các anh vẫn còn nhàn rỗi đến thế sao?”
Ngày nào cũng ở quán bar tiệm net chơi bài poker, cuộc sống thật sự tràn đầy sự đa dạng.
Vân Phong cười chế nhạo một tiếng, đi đến máy lọc nước rót nước: “Em nhìn họ giống kiểu người sẽ học bài lắm sao?”
“...”
“Anh Kiêu Trần cũng không học bài sao?”
Cô cảm giác anh cũng không giống kiểu người không học vấn không nghề nghiệp mà? “Cậu ấy à.” Trong mắt Vân Phong hiện lên ý cười: “Phải xem tâm trạng của cậu ấy nữa.”
“?”
Vân Phong cũng không nói nhiều nữa, kéo cô theo xuống lầu. Trong tiệm, mấy chàng trai đang ngồi ở ghế sô pha phía trong góc, ngoại trừ Lục Kiêu Trần, còn có Chu Phi Trì, Phan Học và Giả Phi, lúc này đang vừa uống trà sữa vừa đánh bài.
Hai người đi về phía trước, khi họ nhìn thấy Vân Nghê thì lập tức nhiệt tình dành một chỗ ngồi cho cô.
Vân Phong cầm một túi bánh bao chiên rồi đặt lên bàn: “Ăn cùng nhau đi, mẹ tôi mua rất nhiều.”
“Chúng tôi đều ăn hết rồi, cậu với Vân Nghê ăn nhiều một chút.”
“Các cậu đang đánh cái gì vậy?”
“50 K, chết tiệt, hôm nay vận may của tôi tệ quá…”
“Tôi xem một chút.” Vân Phong trực tiếp cầm bài của anh ấy, đánh tiếp với bọn họ.
Vân Nghê ngồi ở bên cạnh, đeo bao tay dùng một lần vào, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao chiên, cắn một cái.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang ngồi ở chỗ ghế sô pha đối diện, anh đang lười biếng rũ mí mắt, tay cầm một xấp bài, ngón trỏ và ngón cái rút ra một lá bài ở giữa rồi ném lên bàn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vân Nghê xem nhưng không hiểu quy tắc, tập trung ngồi ăn bánh bao chiên, nhưng ai ngờ vừa không chú ý một cái đã đột nhiên bị nghẹn.
“Khụ khụ…”
Cô nhỏ giọng ho khan, đột nhiên trên cái bàn trước mặt cô xuất hiện một ly trà sữa.
“Chưa ai uống đâu.”
Giọng nói của Lục Kiêu Trần nhàn hạ cất lên ở bên phía đối diện.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào con ngươi đen láy của anh, sửng sốt một chút rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc này Vân Phong mới chú ý đến phía bên này, bưng trà sữa lên cho cô, trêu chọc: “Có tận mười mấy cái bánh bao mà, không ai giành với em đâu.”
Vân Nghê trừng mắt liếc anh ấy, sau khi ăn bánh bao xong thì đi gọi cho Lục Kiêu Trần thêm một ly.
Các chàng trai vốn hẹn nhau đi đánh cầu lông, nào ngờ lại đánh bài đến tận buổi trưa, cho nên ở trong tiệm ăn trưa luôn.
Sau một giờ chiều, mọi người dự định xuất phát, Vân Nghe được kêu đi chung, cô nghĩ rằng đi có thể thư giãn nên lập tức đồng ý.
Tới lúc đi, điều hòa mới mua đúng lúc được giao tới, bởi vì những cái máy cũ đều cần phải thay đổi, lúc này trong tiệm chỉ có một mình Đỗ Cầm, Vân Phong bảo bọn họ đi chơi cầu lông trước đi, anh ấy ở lại giúp xong rồi sẽ đi tìm họ.
Cuối cùng Vân Nghê đi theo bọn họ trước.
Đang đi trên đường, Chu Phi Trì hỏi Vân Nghê đánh cầu lông như thế nào, Vân Nghê lắc đầu: “Em bình thường không hay chơi cầu lông, đánh cũng tạm tạm thôi.”
Chu Phi Trì cười: “Không sao cả, bọn anh chơi cũng tạm thôi.”
Sau khi đến sân cầu lông, Chu Phi Trì muốn đánh cầu lông đôi, ở đây lại vừa vặn có bốn chàng trai, Vân Nghê nói để cô ở bên cạnh quan sát một chút trước.
Phan Học và Lục Kiêu Trần một đội, Chu Phi Trì và Giả Phi một đội.
Sau khi trận đấu bắt đầu, hai bên cứ đánh qua đánh lại.
Vân Nghê theo dõi trận đấu, ánh mắt lại lơ đãng theo dõi bóng dáng của Lục Kiêu Trần—-
Chàng trai mặc áo ba lỗ rộng thùng thình màu xám không có tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc mạnh mẽ, cái áo rộng rãi theo động tác đánh cầu mà khẽ đung đưa rồi dính trên cơ thể, ẩn hiện phác họa ra vòng eo căng chặt và hình dáng cơ ngực, từng giọt mồ hôi chảy từ cổ xuống, lộ ra hơi thở tràn đầy hormone.
Những đòn đánh chí mạng đẹp đẽ đều là do anh tạo ra.
Vân Nghê không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc anh và Mã Thiệu Nguyên so tài, cũng đẹp trai như thế này.
Thảo nào cô có cảm giác rằng Lục Kiêu Trần rất được lòng các bạn nữ, chẳng hạn như Hạ Uyển Uyển trước đây.
Chơi một lúc, Phan Học là một mọt sách cơ thể yếu ớt nên rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, anh ấy đi ra khỏi sân nghỉ ngơi, Chu Phi Trì liền hô to: “Vân Nghê, em lại đây đi!”
“Tới liền, tới liền đây!”
Cô cầm vợt, căng thẳng đi về phía Lục Kiêu Trần.
Giả Phi cũng đi về phía Lục Kiêu Trần: “Vân Nghê, em và Chu Phi Trì một đội đi, anh với cậu ta không có một chút ăn ý nào cả, anh muốn cùng đội với Lục Kiêu Trần.”
“Hey, ý của cậu là gì hả…”
Vân Nghê tạm thời không biết nên đi về phía nào.
Ngay sau đó, Lục Kiêu Trần nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Qua đây.”
Giả Phi: “Tại sao?!”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Để tăng độ khó, tôi không muốn lát nữa lại treo các cậu lên đánh.”
Mẹ nó thật sự đang nói tiếng người sao!
“Giả Phi cậu qua đây!”
“Tôi tới, tôi tới đây! Hai chúng ta hành chết cậu ta!”
Bên kia, “Độ khó của trò chơi” Vân Nghê chậm rãi đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, cô căng thẳng lau mồ hôi tay, không muốn làm liên lụy đến anh: “Em chơi cầu lông thật sự rất kém, nếu không thì anh đợi anh Phan Học ra chơi với anh đi…”
Lục Kiêu Trần rũ mắt liếc nhìn cô một cái, vô cùng hờ hững: “Không sao, có thể đón cầu thì đón, không thể đón thì đứng ở phía trước.”
“...”
Được thôi.
Sau khi trận đấu bắt đầu, quả nhiên Vân Nghê không thể theo kịp tiết tấu của bọn họ, có vài đợt cầu không đỡ được, tất cả đều là Lục Kiêu Trần lấy một chọi hai.
Cô dư thừa như một vật trang trí trên sân của Lục Kiêu Trần.
Vân Nghê có chút xấu hổ, cô nghĩ mình cũng nên cống hiến một chút cho đội, ngay lập tức liều mạng di chuyển, cố gắng đón cầu.
Dần dần sau đó có chút tiến bộ, có vài trái cầu do chính cô đánh lại mà dẫn đến chiến thắng.
“Vãi chưởng, Vân Nghê em đánh được lắm!”
“Cú đánh này không tệ đâu…”
Mặt cô giãn ra, quay đầu nhìn về phía Lục Kiêu Trần với vẻ mặt kiêu ngạo, khóe môi của chàng trai cũng cong lên một độ cong nhợt nhạt.
Tiếp tục thi đấu, có một quả cầu từ trên cao bay đến từ phía đối diện, Vân Nghê nhanh chóng lùi về phía sau để đón, không ngờ hai chân lại bị vấp vào nhau khiến cho cơ thể mất cân bằng, sau đó lảo đảo rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Cô vô thức chống hai tay xuống nền xi măng, lập tức bị mài cho rách da.
Giữa mày của Lục Kiêu Trầm trầm xuống, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, cúi người kiểm tra cô: “Có sao không?”
Mấy người khác cũng bị giật mình, chạy tới hỏi thăm cô, Vân Nghê chống tay xuống mặt đất nhanh chóng đứng lên, bị sự ngốc nghếch của bản thân làm cho đỏ mặt lắc đầu: “Em không sao…”
Tầm mắt của Lục Kiêu Trần rơi xuống, nhìn thấy tia máu trong lòng bàn tay của cô, trầm giọng mở miệng: “Đi ra kia ngồi trước đã.”
Vân Nghê đi theo anh qua đó, Chu Phi Trì đi theo bên cạnh cô: “Không sao chứ, em tự đi được không?”
“Không sao cả, em tự đi được…”
Vân Nghê ngồi cạnh khán đài, Chu Phi Trì áy náy: “Phải trách anh, vừa rồi không nên đánh cao như vậy, một lát nữa anh của em đến đây lại tìm anh tính sổ.”
“Tối nay Chu Phi Trì cậu phải mời một bữa cơm đó, phải tạ lỗi với người ta một phen ra trò chứ.” Giả Phi cười.
“Chắc chắn rồi, Vân Nghê à, tối nay em muốn ăn gì cũng được…”
Vân Nghê mỉm cười nói mình thật sự không có bị gì nghiêm trọng, sau đó Lục Kiêu Trần cầm một chai nước khoáng qua đây, mở nắp chai ra: “Rửa sạch tay trước đi.”
Vân Nghê vừa tính cầm lấy chai nước, đột nhiên sau đó đầu ngón tay bị bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng cầm nâng lên, mang theo nhiệt độ ngấm vào trong da thịt.
Cô ngẩn người một chút.
Lục Kiêu Trần đổ nước khoáng lạnh lẽo vào lòng bàn tay cô, rửa sạch bụi và cát ở phía trên.
Cô chịu đựng sự đau nhức, ngước mắt lên lại thấy chàng trai lạnh lùng nhíu mi lại, hệt như sương lạnh ngưng kết.
Tại sao trông anh lại còn… lo lắng hơn cả cô thế?
Nhìn vào dòng nước khoáng, Lục Kiêu Trần nói không sao cả, bảo ba người kia có thể ra kia chơi cầu trước, nhìn thấy Vân Nghê có Lục Kiêu Trần chăm sóc, bọn họ cũng yên tâm rời đi.
Sau khi rửa sạch xong, anh hỏi: “Còn đau chỗ nào nữa không?”
Cô lắc đầu, Lục Kiêu Trần ho nhẹ một tiếng: “Mông không sao chứ?”
Vân Nghê đỏ mặt: “Không sao ạ…”
Anh cúi người xuống, đặt chai nước khoáng bên cạnh cô, quần áo của anh hơi cọ nhẹ vào ống tay áo của cô, giọng nói trầm thấp của anh xẹt qua tai cô: “Ngồi ở đây đi, anh đi mua băng cá nhân cho em.”
“Ồ được…”
Lục Kiêu Trần rời đi, sau năm phút thì quay về sân cầu lông.
Vân Nghê nhận lấy băng cá nhân, xé mở, Lục Kiêu Trần nhìn xuống cô, nghĩ lại dáng vẻ ngốc nghếch vừa rồi của cô, bất đắc dĩ nhướng mày: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà chân trái cũng có thể vướng vào chân phải?”
Vân Nghê ngại ngùng: “Em muốn đón cầu tới thôi.”
“Lần sau không đón được thì thôi, không phải còn có anh ở phía sau em sao?”
“Dạ…”
Dán băng cá nhân xong, Vân Nghê cảm ơn anh, nói rằng cô ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút là được rồi, bảo anh tiếp tục chơi cầu.
Lục Kiêu Trần thấy cô không sao nữa thì rời đi trước, một lúc sau, Vân Phong cuối cùng cũng tới.
Vân Phong biết cô bị thương, còn tưởng nghiêm trọng đến mức nào, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên tay cô thì cười nói: “Bị rách có chút da còn phải dán băng cá nhân hả? Em có yếu ớt quá không vậy.”
“...” Vân Nghê mặc kệ anh ấy.
Vân Phong cũng đi chơi đánh cầu, sợ một mình cô ngồi thì chán nên bèn để lại điện thoại cho cô giết thời gian.
-
Chạng vạng chiều tối, mặt trời dần ngã về phía tây, từ đằng xa đã xuất hiện nhiều ráng mây đỏ ửng như đóa hoa, mọi thứ trong tầm mắt như vô thức được nhuộm trong màu da cam.
Sau khi đánh cầu gần hai tiếng, Lục Kiêu Trần rời khỏi sân đấu trước.
Bước tới bên cạnh khán đài, anh cầm lấy chai nước khoáng lên uống.
Quần áo của anh bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt ngay ngực rồi chậm rãi phập phồng theo từng nhịp thở.
Anh quay đầu nhìn lại, Vân Nghê ở cách đó không xa đang tập trung xem điện thoại, cuối cùng anh thu ánh mắt lại, lười biếng cúi đầu cầm bao thuốc lá và bật lửa bên cạnh chai nước khoáng lên rồi đi xa ra một chỗ khác.
Tựa vào hàng rào ngăn cách của sân cầu lông, anh lấy điếu thuốc ra từ trong bao thuốc lá, ấn xuống cái bật lửa bằng kim loại.
Đầu mẩu thuốc dần nhuộm lên những tia lửa mờ nhạt của tàn thuốc.
Anh cúi đầu, giữa môi tràn ra một làn khói màu trắng.
Anh hút thuốc, một lúc sau Vân Phong cũng rời khỏi sân, thấy anh ở đằng sau thì cầm chai nước đi về phía anh.
Uống nước xong, Vân Phong nói với anh: “Cho tôi một điếu với.”
Lục Kiêu Trần tùy tiện ném cho anh ấy, Vân Phong dựa vào một bên, vuốt ve bao thuốc lá, nhưng cuối cùng vẫn trả lại cho anh: “Thôi bỏ đi, lát nữa mà bị em gái tôi thấy thì về nhà chắc chắn tôi sẽ gặp phiền phức.”
“Sao?”
“Em ấy không cho tôi hút thuốc, lần nào nhìn thấy cũng đi méc ba mẹ.”
Khóe miệng của Lục Kiêu Trần nhếch lên: “Vậy sau này cậu cũng đừng có hút trước mặt tôi, tôi sẽ nói cho em ấy biết đấy.”
“Má nó, Lục Kiêu Trần, cậu có phải là con người không vậy?” Vân Phong cười: “Cậu đừng có nói cho em ấy biết đấy, một lát nữa tôi thật sự sẽ chết chắc.”
Lục Kiêu Trần cười khẽ một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.
“Sau Quốc Khánh tôi sẽ phải đi đến nơi khác để tham gia một đợt tập huấn, sẽ không ở Hoài Thành một khoảng thời gian.”
Vân Phong vỗ vai Lục Kiêu Trần: “Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, em gái tôi giao cho cậu đấy, cậu phải giúp tôi chăm sóc em ấy thật tốt, giao cho những người khác tôi không yên tâm.”
Lục Kiêu Trần ngước mắt lên, tầm nhìn lại rơi vào người con gái đang ở đằng xa kia.
Ánh sáng vàng từ đằng xa chiếu xuống làm sáng làn da trắng nõn của cô, mái tóc đuôi ngựa hơi lắc lư, tóc đen môi đỏ, lay động lòng người.
Ánh mắt anh dừng lại một lúc lâu, Lục Kiêu Trần nhả điếu thuốc ra, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Phong, giọng điệu thờ ơ trước sau như một: “Cậu thật sự yên tâm giao cho tôi?”
Danh sách chương