Vân Nghê đối diện với tầm mắt Lục Kiêu Trần, cảm giác được ánh mắt xung quanh hướng tới, trong lòng không hiểu sao hơi căng thẳng.

Cô mím môi, nghiêm túc bắt đầu kiểm tra.

Tầm mắt cô quét đến cổ áo anh, sau đó chỉ ra: "Cà vạt phải thắt chặt…"

Nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, làn da trắng lạnh, cà vạt treo lỏng lẻo, lưu manh lại hư hỏng.

Lục Kiêu Trần nghe vậy, anh giơ tay chậm rãi thắt lại cà vạt.

Thắt xong, anh ngẩng đầu nhìn Vân Nghê, hết sức phối hợp: "Được chưa?"

"Được…"

Rồi sau đó Vân Nghê lại nghiêm túc chỉ ra mấy vấn đề, những chi tiết nhỏ không đáng kể chỉ ra rất rõ ràng.

Các nam sinh xung quanh há hốc mồm vì sốc.

Đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt Lục Kiêu Trần đưa ra nhiều yêu cầu nghiêm ngặt như vậy!

Mấu chốt là, nhìn vẻ mặt Lục Kiêu Trần, sao không cảm thấy anh tức giận nhỉ? Ảo giác à?!

Cuối cùng Vân Nghê không bỏ qua bất cứ chỗ nào: "Còn có huy hiệu trường chưa đeo, cũng phải trừ điểm..."

Lục Kiêu Trần miễn cưỡng dựa vào chỗ ngồi, bàn tay đặt trên mặt bàn tùy ý xoay bút, nghe vậy, bên môi anh gợi lên độ cong cà lơ phất phơ, nhìn cô: "Bạn học, sao em nghiêm khắc vậy?"

Vân Nghê bị anh trêu đến đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Không có... Đây đều là những yêu cầu cơ bản."

Cô nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Em không nhằm vào anh."

Khóe môi Lục Kiêu Trần càng cong rõ hơn, ánh mắt dừng trên lúm đồng tiền nhợt nhạt của cô: "Còn vấn đề gì khác không?"

"Hết rồi."

Cô cầm quyển sổ trong tay, giơ lên: "Bởi vì kiểm tra anh không đạt chuẩn nên cần phải ghi tên."

Thượng Duyệt vừa kiểm tra xong, quay đầu đã thấy Vân Nghê đưa danh sách cho Lục Kiêu Trần, sợ tới mức vội vàng đi qua.

Cô ấy sợ cô gái ngốc nghếch Vân Nghê này chọc giận người ta, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện ầm ĩ.

Cô ấy đi đến trước mặt Vân Nghê, giữ chặt ống tay áo cô: "Nếu không thì…"

Lời còn chưa dứt, Lục Kiêu Trần đã giơ tay nhận lấy danh sách cô đưa.

Thượng Duyệt:?

Lục Kiêu Trần thuận miệng nói: "Cho anh cây bút."

Mặt bàn của anh trống không, cái gì cũng không có.

Vân Nghê đưa bút qua, nam sinh lưu loát viết tên mình lên sổ, đó gọi là dứt khoát nhanh nhẹn.

Cuối cùng Vân Nghê với những người còn lại của hội giám sát rời khỏi lớp, sau khi họ đi, nam sinh bàn trước quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Trần, cậu không giận à? Cái đám hội giám sát kia cũng quá thiếu hiểu biết rồi!"

"Đúng đấy anh Trần, bọn tôi cũng đã kêu cô ấy đừng gọi cậu nữa…"

"Ngủ tiếp đây."

Lục Kiêu Trần miễn cưỡng nói một câu, sau đó lại nằm sấp xuống.

Mọi người:???

"Hôm nay mặt trời mọc đằng nào vậy? Hình như Lục Kiêu Trần không nổi giận?"

"Đậu má, tôi suýt nữa nghĩ nữ sinh kia toang rồi, Lục Kiêu Trần chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc, từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ nể mặt con gái."

"Đúng là kì lạ, chẳng lẽ hôm nay tâm trạng anh Trần tốt à?"

Bên kia, sau khi ra khỏi lớp 12A6, cuối cùng Thượng Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nói với Vân Nghê: "Chị nói em này, sau này gặp được mấy nam sinh lớp 12A6 kia, không ghi tên được thì đừng ghi."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vừa rồi cô ấy suýt nữa cho rằng Vân Nghê sắp bị mắng.

Bởi vì lúc trước có một lần người của hội giám sát kiểm tra Lục Kiêu Trần, nam sinh bị đánh thức, anh không nói gì mà trực tiếp vung tay lên, ném sổ ghi tên ra ngoài cửa sổ.

Vân Nghê khó hiểu: "Hả? Không có mà? Anh ấy rất phối hợp với em."

Thượng Duyệt thật sự ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cũng không rõ nguyên do: "Không có là tốt rồi không có là tốt rồi…"

Cô ấy không nghĩ nhiều nữa, nhìn Vân Nghê, còn ghi nhớ cô gái làm việc cẩn thận tỉ mỉ này vào trong lòng.

-

Cuối cùng, các cán sự sửa sang danh sách kiểm tra rồi báo cáo, Vân Nghê cũng báo tên Lục Kiêu Trần lên.

Vào lễ chào cờ sáng nay, khi giám đốc sở giáo dục và đào tạo phát biểu, đề cập đến chuyện kiểm tra nề nếp tác phong: "Lần kiểm tra này các em học sinh khối 10 thể hiện rất tốt, khối 11 hơi kém một chút, khối 12, vấn đề đặc biệt nghiêm trọng! Sao thế này hả các em, lớp càng lớn, thể hiện càng tệ à? Các em đều là đàn anh đàn chị rồi mà còn không làm tấm gương tốt."

Hiệu trưởng tức giận đọc từng cái tên khối 12, nghiêm khắc phê bình bọn họ một trận.

Khi Vân Nghê nghe thấy tên Lục Kiêu Trần, cô cúi đầu thở dài, trong lòng vẫn tràn đầy áy náy.

Thật ra về tư, cô cũng không muốn ghi tên anh vào, nhưng cô phải làm việc công bằng, không thể chịu ảnh hưởng bởi các quan hệ cá nhân trong công việc.

Lục Kiêu Trần có giận cô không...

Lần sau gặp anh, vẫn nên đền bù cho anh thứ gì vậy.

Sau khi lễ chào cờ kết thúc, các học sinh lục đục quay về lớp, ba người Vân Nghê đi đến cửa thì thấy Mã Thiệu Nguyên đứng trên hành lang.

Mã Thiệu Nguyên quay đầu nhìn họ, sau đó lập tức đi đến, Biện Mạn Mạn cau mày: "Mã Thiệu Nguyên, cậu muốn làm gì?"

Cậu ta không nói gì, Giang Nguyệt nói móc cậu ta: "Lớp phó thể dục, chẳng lẽ bọn tôi làm sai chỗ nào sao?"

Nam sinh chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Chuyện lúc trước, rất xin lỗi."

Ba nữ sinh ngơ ngẩn.

"Hả?"

"Lúc trước các cậu nói tôi ở câu lạc bộ Taekwondo, tôi cảm thấy rất mất mặt, vào tiết thể dục hôm đó tôi đã nhắm vào các cậu, xin lỗi."

Nhìn Mã Thiệu Nguyên lúc này so với với lúc trước như hai người khác nhau, Giang Nguyệt kinh ngạc, khóe miệng co rút: "Lời xin lỗi này của cậu, sao tôi không thể tin được? Đây có phải cậu không?"

"Tôi biết lúc đấy mình quá tự cao tự đại, khiến người khác ghét, lúc trước các cậu nghĩ tôi như vậy là rất bình thường."

Mã Thiệu Nguyên thật lòng thật dạ xin lỗi các cô, trái lại còn làm cho các cô nhất thời mắng không nổi.

"Cậu biết cậu quá đáng thế nào là tốt rồi." Biện Mạn Mạn hất cằm chỉ Vân Nghê: "Quan trọng nhất là cậu nên nói xin lỗi với Vân Nghê đàng hoàng chứ? Lúc trước ở trong tiết thể dục cậu đã đối xử với cậu ấy thế nào?"

Mã Thiệu Nguyên nhìn Vân Nghê, cúi đầu: "Vân Nghê, lúc trước tôi cố ý để cậu chạy nhiều lần như vậy, rất xin lỗi, tôi đúng là hẹp hòi. Chiều nay tôi sẽ nói với giáo viên thể dục một tiếng, để cậu chạy lại lần nữa, ghi thành tích mới cho cậu."

Tối thứ sáu tuần trước từ câu lạc bộ Taekwondo trở về, Mã Thiệu Nguyên về nhà suy nghĩ rất lâu, cảm thấy lúc trước ba cô nói chuyện của cậu ta cũng không có gì ghê gớm, mà tính cách Vân Nghê rất tốt, đúng thật là mình không đủ phong độ.

Vân Nghê nghe vậy, bất lực cười: "Thôi, năm mươi mét này tôi chạy không nổi nữa đâu."

Tất cả mọi người đều cười, Mã Thiệu Nguyên xấu hổ gãi đầu: "Xin lỗi…"

Cuối cùng, Vân Nghê nhìn cậu ta xin lỗi chân thành như vậy thì cười nhẹ: "Việc này cứ cho qua đi."

Thật ra Mã Thiệu Nguyên là một tên con trai theo chủ nghĩa thẳng nam, bản tính cũng không xấu, nếu việc này có thể biến chiến tranh thành tơ lụa thì rất tốt.

-

Hôm nay Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình không ở nhà, trong nhà không ai nấu cơm, buổi trưa, Vân Nghê và Vân Phong cùng ở lại trường ăn cơm.

Sau khi kết thúc buổi học sáng, Vân Nghê đi lên tầng ba chờ Vân Phong.

Lúc anh ấy đến, Chu Phi Trì và Phan Học đi cùng anh ấy, mà bên cạnh Vân Phong còn có Lục Kiêu Trần.

Trên vai nam sinh tùy ý khoác cặp sách màu đen, anh nhàn nhạt rũ mí mắt, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Vân Nghê nhìn thấy anh, thoáng chột dạ quay mặt đi...

Vân Phong đi đến trước mặt cô, ôm lấy cổ cô: "Đi, đi ăn thôi."

"Hả?" Cô bị dẫn đến cổng trường: "Không đi căn tin á?"

"Ăn căn tin gì chứ, bên ngoài trường học có tiệm thức ăn nhanh khá ngon, dẫn em ăn thử."

Đi ra ngoài trường, Chu Phi Trì cười hỏi Vân Nghê: "Em gái, hôm nay anh nghe nói nề nếp tác phong của Lục Kiêu Trần không đạt chuẩn là do em ghi?"

Vân Nghê xấu hổ nhìn Lục Kiêu Trần, sau đó lúng túng thừa nhận.

Chu Phi Trì kích động chết đi được, giơ ngón tay cái lên cho Vân Nghê: "Đẹp, làm quá đẹp! Anh vô cùng thưởng thức những người chí công vô tư như em!"

"Với tnh tình em gái tôi thì cho dù là tôi nó cũng sẽ ghi lại đấy chứ?" Vân Phong vỗ bả vai Lục Kiêu Trần, nhếch môi: "Chỉ có thể trách cậu, gặp phải chuyện này."

Vân Nghê bị bọn họ trêu chọc nên càng thêm xấu hổ, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, mềm giọng ngập ngừng nói: "Thật sự xin lỗi anh, không phải em cố ý..."

Chu Phi Trì khoát tay: "Thật ra Lục Kiêu Trần cũng không ngại bị ghi tên, da mặt cậu ta dày, chủ yếu là phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ nên khá phiền phức."

"Hả? Kiểm điểm gì?"

Vân Phong giải thích: "Sau lễ chào cờ sáng nay trở về, chủ nhiệm lớp mắng mấy học sinh bị ghi tên một trận, còn bảo bọn họ ngày mai đều phải nộp một bản kiểm điểm một ngàn chữ."

Phan Học nhẹ nhàng nói: "Vân Nghê, nếu như em cảm thấy áy náy thì có thể đền bù."

"Đền bù kiểu gì?"

"Chẳng hạn như giúp cậu ta viết bản kiểm điểm này."

Vân Nghê ngây ngẩn cả người, trong đầu thật sự đang quyết định có nên giúp anh hay không, chỉ thấy Lục Kiêu Trần dùng khuỷu tay thúc vào ngực Phan Học, cười nhạt mắng anh ấy: "Đủ rồi."

Phan Học cười: "Vân Nghê, anh đùa em thôi, đừng coi là thật."

Một lát sau, bọn họ đến tiệm thức ăn nhanh, năm người tìm được chỗ trống, đặt cặp xuống trước rồi đi gọi đồ ăn nhanh.

Vân Nghê đi theo bên cạnh Vân Phong, thừa dịp chỉ có hai người bọn họ, lặng lẽ hỏi: "Anh Kiêu Trần rốt cuộc có giận em hay không?"

Vân Phong cầm lấy đĩa thức ăn trống, đảo mắt nhìn cô, ý cười trong mắt chuyển động: "Ừm, cậu ta không chỉ giận, cậu ta còn đặc biệt ghi thù."

Vân Nghê:?

Cô không muốn tin: "Anh đừng nói lung tung, anh ấy sẽ không ghi thù đâu."

Ký ức đột nhiên trở về thời thơ ấu.

Cô nhớ, có một kỳ nghỉ hè, Lục Kiêu Trần cũng ở đấy.

Có một buổi tối, cô bị Vân Phong kéo theo cùng mấy anh trai khác ra ruộng bẻ mía ăn.

Lúc ấy mười mấy đứa nhóc nghịch ngợm đồng loạt xuất phát, ở ngoài ruộng, trên đường bọn họ gặp phải một con mương rộng một mét, những người khác đều nhẹ nhàng nhảy qua.

Chỉ có mình cô là nhát gan không dám nhảy, cứ chần chừ dọc theo bờ, đột nhiên nhìn thấy giữa mương có một hòn đá đen.

Cô nhìn "hòn đá cứu mạng" này, muốn kiễng chân bước qua, ai ngờ cô lại giẫm hụt.

Trong lúc hoảng loạn, cô túm lấy quần nam sinh vừa bước qua phía trước... Sau đó túm lấy anh cùng rơi xuống mương.

Sau đó cô mới biết, hòn đá kia thật ra là một cái túi nhựa màu đen phản quang nổi trên mặt nước...

Mà người bị cô kéo xuống mương, chính là Lục Kiêu Trần...

Sau khi hai người được cứu lên bờ, sắc mặt Lục Kiêu Trần còn đen hơn cả than, có điều vài ngày sau dường như anh không so đo nữa, còn cho cô kẹo sầu riêng rất ngon.

Chỉ dựa vào việc trước đây anh không so đo với cô, cô không thèm tin Lục Kiêu Trần là người như vậy.

Vân Nghê nghĩ xong, Lục Kiêu Trần đi qua từ bên cạnh, ống tay áo anh vô tình cọ qua cánh tay cô.

Anh vẫn chưa dừng lại.

Vân Nghê nhìn bóng lưng anh, thở dài.

Không có gì hết, hẳn là cô suy nghĩ nhiều rồi…

Vân Nghê yên tâm ăn xong bữa trưa, sau khi tính tiền xong, họ đi ra khỏi tiệm thức ăn nhanh.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời nóng rực, cành cây ỉu xìu rủ xuống đầu cành, tiếng ve kêu vang không dứt bên tai.

Chu Phi Trì và Giả Phi đi ở cuối hút thuốc, Lục Kiêu Trần đi bên cạnh bọn họ, không nói gì.

Đi về phía cổng trường, lúc đi ngang qua siêu thị, mọi người quẹo vào, Vân Nghê muốn đi mua văn phòng phẩm, họ thì muốn đi mua đồ uống.

Vân Nghê chọn xong mấy cây bút đen, cuối cùng đi ngang qua khu đồ ăn vặt, cô đột nhiên thèm ăn, muốn mua chút đồ ăn vặt.

Cô vừa đến trước kệ hàng, quay đầu đã thấy Lục Kiêu Trần cũng đến bên này.

Hả, anh cũng muốn mua?

Vân Nghê thu ánh mắt lại, nhìn bịch bánh khoai tây rực rỡ muôn màu trước mặt, vui vẻ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chọn một bịch vị chanh tươi.

Bịch bánh khoai tây này nằm ngay kệ hàng ở phía trên.

Cô giơ tay vừa định lấy xuống thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng còn nhanh hơn cả cô.

Cô quay đầu thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần, trong lúc ngây ra thì đã thấy nam sinh lấy bịch bánh khoai tây xuống.

Ngay sau đó, anh giơ tay lên, rồi từ từ đặt bịch bánh khoai tây lên chỗ chứa cao nhất trên kệ, là nơi mà Vân Nghê có duỗi thẳng tay cũng không với tới.

"Ơ...?!"

Vân Nghê lập tức ngây người.

Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn vóc dáng thấp bé của cô, cà lơ phất phơ nhếch môi, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một câu mang theo ý cười: "Anh rất ghi thù."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện