Mười lăm phút sau, Vân Phong lái xe đưa Thẩm Thu Ý đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi xe dừng lại, Vân Phong đi xuống mở cửa xe cho cô, Thẩm Thu Ý tháo dây an toàn ra, sau đó được anh đỡ ra khỏi xe.
Thẩm Thu Ý được anh đỡ đi về phía trước, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, Vân Phong cau mày, trầm giọng nói: "Có thể đi được không?"
Thẩm Thu Ý phát hiện ra anh định ôm cô, nhìn thấy dòng người qua lại, cô xấu hổ đến mức cả mặt lại đỏ bừng, nhịp tim đột nhiên đập loạn, cô thấp giọng nói: “Không sao đâu, tôi đỡ hơn nhiều rồi..."
Vân Phong nhìn gò má đỏ bừng của cô thì ý thức được hành động này có chút mờ ám, nhưng vừa rồi anh ôm cô cũng không có suy nghĩ nhiều, anh ho khan hai tiếng nói: "Vậy cậu cứ từ từ đi."
Hai người đi vào bệnh viện, Vân Phong lấy thẻ bảo hiểm y tế của cô đi vào phòng khám.
Sau khi đăng ký xong, anh đưa cô đến phòng khám ngoại trú, Vân Phong ở cạnh nghe bác sĩ nói mới biết bệnh viêm dạ dày của cô đã rất nghiêm trọng.
Chẳng trách trông cô gầy gò yếu đuối như vậy, vừa rồi khi bế cô lên, anh cảm thấy cô nhẹ như một vật dễ vỡ.
Sau khi khám bệnh xong, Vân Phong đưa cô ra ngoài, đầu tiên là tìm một chỗ cho cô ngồi, sau đó đi lấy thuốc cho cô.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, vẻ mặt của Thẩm Thu Ý có chút giật mình.
Những ký ức ùa về trong cô, như thể cô được quay lại những năm lớp 11.
Trong đại hội thể thao năm đó, trong lớp có một nữ sinh vì cơ thể không thoải mái nên không thể chạy 1.500 mét, thành tích thể dục của Thẩm Thu Ý lúc đó khá tốt nên cô gái đó đã nhờ cô chạy hộ.
Thẩm Thu Ý biết các nữ sinh khác cảm thấy cô là người dễ nói chuyện nên đã tìm đến cô, cô không muốn gánh vác công việc nặng nhọc như thế nhưng không ngờ các bạn cùng lớp có mặt lại nói với cô…
"Thu Ý, cậu có thể vì tập thể một chút được không, Tiểu Hạnh là vì đau bụng nên mới không còn cách nào khác, cậu nhẫn tâm nhìn lớp không tham gia thi sao?"
"Không phải cậu chơi thể thao khá giỏi sao? Chạy bộ một chút cũng không mệt, cậu đóng góp cho lớp một chút không được sao."
"Thu Ý, xin cậu đấy, cậu giúp một chút đi, cậu là tốt nhất..."
Cô trước kia không hề biết từ chối nên dưới chiến thuật vừa đấm vừa xoa của các bạn đã đồng ý.
Khi cuộc thi sắp bắt đầu, ủy viên thể thao lúc ấy là Vân Phong dẫn cô đến vạch xuất phát, chàng trai nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô dưới nắng nóng, khẽ cau mày: “Cậu chạy được không?”
Thẩm Thu Ý không muốn trở thành kẻ đào ngũ trước mặt anh: “Hẳn là không có vấn đề gì đâu..."
Thiếu niên liếm môi, nhếch miệng: "Cố lên nhé."
Sau khi cuộc thi bắt đầu, cô đang chạy thì thấy Vân Phong đứng ở vòng ngoài cạnh đường đua nhìn cô, cô không muốn xấu hổ nên nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì cô chưa luyện tập trước nên đã mệt đến mức sắp ngất đi, cô là một trong những người chạy cuối cùng vượt qua vạch đích.
Lúc ấy khi mỗi vận động viên về đích sẽ có bạn cùng lớp chạy tới đỡ, nhưng cô chạy qua vạch đích thì không có ai tiến lên.
Cô chống người, im lặng bước ra khỏi sân, cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, ánh mắt sáng rực, cô cắn chặt môi khó chịu, mồ hôi như hạt đậu lăn trên trán.
Lúc này, một chai nước được đưa tới cho cô.
Kèm theo là một giọng nam: “Uống nước đi.”
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Vân Phong mơ hồ lọt vào mắt cô.
Cô không ngờ anh lại tới chỗ cô, cô ngơ ngác cầm lấy nước, lại nghe thấy giọng anh vang lên: “Tôi đưa cậu tới phòng y tế.”
Thẩm Thu Ý nghe được những lời quan tâm của anh, chóp mũi cô chua chát, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Cảm ơn, tôi không sao..."
Cô nhất quyết không đi, chàng trai đành chịu thua nói: “Hôm nay cậu chạy rất tốt.”
"Tốt chỗ nào, tôi chỉ đứng thứ ba từ dưới lên thôi..."
Vân Phong nghiêng người nhìn cô, nở nụ cười đẹp đến nao lòng: "Quan trọng ở chỗ cậu đã tham gia đó biết không? Hơn nữa còn có năm người còn chưa hoàn thành cuộc đua."
Trước khi rời đi, thiếu niên đưa một bình thuốc cao Vân Nam cho cô, thản nhiên nói: “Trở về lấy thuốc xoa chân, nếu không ngày mai sẽ đau chết cậu đấy.”
Thật ra những gì Vân Phong làm đều là sự quan tâm vô cùng bình thường, nhưng đối với cô lúc đó, nó giống như ốc đảo duy nhất trên sa mạc, vô cùng quý giá.
Từ lọ thuốc Vân Nam đến bây giờ, đêm nay, khi nhìn thấy anh lo lắng cho mình, trong lòng cô lại một lần nữa rung động mãnh liệt.
Thật ra việc thầm mến ai đó không phải việc tốt gì, bởi chỉ cần anh dành cho cô một chút tử tế, như một tia lửa, nó có thể dễ dàng khơi dậy niềm khao khát sâu sắc nhất của cô dành cho anh.
Một lúc sau, Vân Phong sau khi lấy thuốc quay lại thì nhìn thấy Thẩm Thu Ý đang ngồi trên ghế.
Đầu cô gái cúi xuống một nửa, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh, một mình cô ngồi đó khiến người ta cảm thấy yếu ớt lại cô đơn.
Đôi mắt đen láy của Vân Phong nhìn cô, trong lòng hơi dịu lại.
Thẩm Thu Ý đang nghỉ ngơi thì Vân Phong xuất hiện trước mặt cô, anh đi xuống bên cạnh cô, đưa thuốc và nước cho cô, đồng thời hướng dẫn cô các bước uống thuốc: “Trước tiên uống hai viên amoxicillin, sau đó uống thuốc..."
Thẩm Thu Ý cầm lấy, bỏ vào miệng, lông mày đột nhiên nhíu lại, Vân Phong nhìn cô: "Sao vậy?"
Cô thì thầm: “Đắng quá…”
Vân Phong nhếch khóe miệng: "Hay là... tôi cho cậu một viên kẹo nhé?"
"Có sao?"
Anh cười lớn: “Trẻ con lúc uống thuốc mới ăn kẹo, cậu cũng thế sao?”
"..."
Thẩm Thu Ý im lặng uống thêm vài ngụm nước.
Vân Phong nghĩ tới chuyện tối nay, không khỏi trách móc: “Bị viêm dạ dày cũng không nói, tối nay còn uống rượu?”
"Xin lỗi vì tối nay đã làm phiền cậu, tôi không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy..."
Thật ra cô không ngờ một chút rượu lại có thể gây ra phản ứng lớn như vậy, nếu biết cô đã không chạm vào.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, cô có thể nhờ ai giúp cô chắn rượu đâu.
Nếu cô không uống rượu, lẽ nào phải thực sự nói ra mình thích ai? Ngồi trong bệnh viện một lúc, Thẩm Thu Ý cảm thấy cơn đau trong bụng dần dịu đi, có thể rời đi.
Khi cô đến gần xe, Vân Phong quay người lại, dường như nhìn thấy gì đó, mở khóa cửa, để cô vào trước.
Thẩm Thu Ý lên xe, nhìn thấy anh đi đến bên đường, mấy phút sau sẽ quay lại, lên xe anh xách một cái túi đưa cho cô, cô rất ngạc nhiên khi nghe anh cười nói: "Ăn đi, cậu muốn ăn kẹo mà."
Cô mở túi ra và thấy một túi mạch nha được làm thủ công.
Trái tim cô ấm lên, đầu óc choáng váng.
Không ngờ anh vẫn nhớ lời cô nói...
Vân Phong nói sẽ đưa cô về nên cô báo địa chỉ, một lúc sau, màn hình trong xe sáng lên, Vân Phong thấy đó là cuộc gọi của Vân Nghê.
Anh nhấn nút trả lời trên màn hình, giọng của Vân Nghê phát ra từ dàn âm thanh trên ô tô, người ở đầu bên kia bảo anh mấy ngày nữa về nhà ăn cơm, sau đó Vân Nghê nghe thấy âm thanh định vị GPS nên hỏi: “Trễ thế này mà anh vẫn chưa về nhà sao?"
Vân Phong thản nhiên nói: “Anh đưa một người bạn về nhà.”
"Ồ, là con gái à?!"
Thẩm Thu Ý đang ngồi ở ghế phó lái nghe thấy giọng nói hưng phấn của Vân Nghê, má cô hơi nóng lên, sau đó nghe thấy Vân Phong hừ một tiếng: "Em quan tâm nhiều như thế làm gì? Rảnh quá à?"
Vân Nghê cười tươi: “Em biết rồi, nhất định là con gái, nói mau, có phải anh để ý đến chị gái xinh đẹp nào rồi không?"
Thẩm Thu Ý xấu hổ cụp mắt xuống, nhưng cô có chút mong đợi câu trả lời của anh, Vân Phong liếc nhìn đôi má đỏ bừng của cô, chế nhạo đầu bên kia điện thoại: “Em có thể đừng nói nhảm nữa được không? Chỉ là bạn cùng lớp mà thôi.”
Khi Thẩm Thu Ý nghe thấy điều này, đôi mắt cô tối lại.
Vị ngọt trong buổi tối nay bỗng bị xuyên thủng, vị chua đắng lộ ra ngoài.
Nhưng lời Vân Phong hoàn toàn là sự thật, mối quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là bạn học mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thu Ý quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ im lặng.
Một lúc sau, xe dừng lại ở dưới khu dân cư, Thẩm Thu Ý cảm ơn anh, sau đó chợt nghe anh nói: "Để tôi giúp cậu xách đồ lên."
Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Vân Phong sợ cô hiểu lầm nên giải thích: "Những thứ đó nặng như vậy, bây giờ cậu có thể cầm được không?"
Thẩm Thu Ý suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Đến trước cửa nhà, anh đưa đồ cho cô rồi nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
"Được."
"Vậy tôi đi đây, tạm biệt."
Thẩm Thu Ý đáp lại, nhìn anh quay người, khi cô vừa cụp mắt xuống, cô lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông: "Thẩm Thu Ý."
Cô quay lại, thấy anh đang đứng ở góc, một tay đút túi quần, dáng người cao lớn.
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh sáng từ trên đầu anh chiếu xuống, lướt qua chiếc cằm hơi hếch của anh, trông có chút kiêu ngạo và ngang ngược.
Cô sửng sốt, chợt nghe anh thản nhiên nói: “Ăn ít kẹo mạch nha thôi, không tốt cho bệnh viêm dạ dày.”
Cuối cùng, Thẩm Thu Ý bước vào, cô dựa vào cửa.
Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng khiến cô không nói nên lời.
Mọi chuyện xảy ra trong tối nay vượt xa sự mong đợi của cô, giống như một món quà bất ngờ từ ông trời khiến cô trở tay không kịp.
Cô đã nghĩ đến việc từ bỏ việc thích anh.
Nhưng khoảnh khắc cô gặp lại anh, trái tim cô lại bối rối.
…
Nửa tiếng sau, Vân Phong trở lại căn hộ mình thuê.
Bước vào cửa nhà, anh cảm giác được điện thoại di động trong túi rung liên tục, anh ngồi trên ghế sô pha lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy Lộ Xuyên trong nhóm đang hỏi Vân Phong về tình trạng của Thẩm Thu Ý: [Cậu ấy có sao không? Tại sao lại đến bệnh viện?]
Vân Phong giải thích tình hình, những người khác cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Vân Phong đã đưa cô về nhà.
Lộ Xuyên: [Không ngờ lần đầu tiên kêu cậu ấy đi choi mà đã khiến cậu ấy đến bệnh viện, đợi lát nữa tôi phải nhắn tin cho cậu ấy mới được.]
Một chàng trai khác nói: [Là do cậu cứ nhất quyết hỏi mấy cái vấn đề vớ vẩn đó đấy, cậu không biết con gái da mặt mỏng sao?]
Lộ Xuyên: [Tôi không biết cậu ấy không uống được rượu.]
Có người nói: [Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thu Ý giờ xinh đẹp thật đấy! Tại sao hồi cấp 3 tôi lại không có ấn tượng gì với cậu ấy nhỉ? Dáng vẻ cậu ấy hiện tại hoàn toàn có thể so sánh với nữ thần.]
Mọi người trong nhóm thảo luận về Thẩm Thu Ý, cuối cùng một chàng trai nói đùa: [Được rồi, tôi đã quyết định rồi, tôi dự định theo đuổi Thẩm Thu Ý!]
[Mẹ nó, cậu nói thật hay giả đó ha ha ha, cậu đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.]
[Đánh rắm, nói không chừng tôi thực sự có thể theo đuổi được...]
Vân Phong nhìn mấy người trong nhóm trò chuyện, buông điện thoại di động xuống, đi vào phòng tắm.
Khi anh cởi quần áo, những gì cô nói với anh trước khi đưa cô đến bệnh viện tối nay chợt hiện lên trong đầu anh: "Tôi vẫn luôn nhớ cậu."
Những cảm xúc từ đáy lòng đã bị đè nén giờ đây như căn bệnh tiềm ẩn, một lần nữa gợi lại những suy nghĩ thời thanh xuân.
Thật ra hồi cấp 3 anh không có nhiều bạn bè là con gái, cũng không muốn kết bạn với các cô gái, vì lý do nào đó, Thẩm Thu Ý là ngoại lệ duy nhất.
Cô giống như cây hoa tường vi đang sinh trưởng, bề ngoài có vẻ dè dặt và ít nói nhưng thực chất lại bướng bỉnh và có chút đáng yêu.
Khi đó, không hiểu vì lý do gì mà anh luôn đặc biệt chú ý đến Thẩm Thu Ý, trong đầu anh cũng hiện lên một số suy nghĩ.
Trong bữa tiệc tốt nghiệp cấp 3, anh nghe Thẩm Thu Ý nói với một người bạn rằng cô sẽ không thích anh.
Sau này, mọi tình cảm đều bị anh đè nén và bị thời gian chôn vùi, cho đến hôm nay, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Vân Phong đột nhiên nhớ lại những gì Thẩm Thu Ý đã nói tối nay, rằng hồi cấp 3 có thích một người.
Anh cụp mắt xuống, liếm răng, cuối cùng khẽ nhếch mép cười.
Chàng trai nào có thể khiến cô chịu đau bụng và uống rượu thay vì nói ra cái tên đó?
Bạch nguyệt quang?
Hay vẫn tồn tại?
Vân Phong đứng dưới vòi hoa sen, khi định thần lại, anh chợt hiểu tại sao mình lại tò mò về vấn đề này.
Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, đầu óc Vân Phong mơ hồ, anh nhắm mắt lại.
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, rót một cốc nước, ngồi ở mép giường rồi lấy điện thoại di động ra.
Anh ấn WeChat một hồi, cuối cùng tìm thấy ảnh đại diện của Thẩm Thu Ý.
Bấm vào và xem chữ ký của cô: "Mọi thứ đều là tự nói."
Anh loay hoay với chiếc điện thoại một lúc, cuối cùng không nhịn được gõ ra vài chữ: [Đã thấy dễ chịu hơn chưa?]
Do dự một lúc, bấm gửi thì hiện ra một dấu chấm than màu đỏ: [Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải bạn tốt của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, đối phương đồng ý...]
Vân Phong:???
Cô đã chặn anh?!
Cô chặn anh từ khi nào?
Vân Phong nhấp vào khung chat với Lộ Xuyên, gửi tin nhắn cho anh ấy, giả vờ bâng quơ hỏi anh ấy về tài khoản WeChat của Thẩm Thu Ý.
Một lúc sau, đối phương gửi danh thiếp đến, Vân Phong nhìn ra đó là tài khoản đã chặn mình.
Lông mày của người đàn ông chìm xuống, trái tim anh như bị chặn lại.
-
Sau khi Thẩm Thu Ý và Vân Phong gặp nhau lần đầu tiên, họ đã không liên lạc với nhau trong một tuần, dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Thẩm Thu Ý cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm đó cũng chỉ là bình thường.
Cuộc đời của hai người giống như chữ X, sau khi gặp nhau, mỗi người lại trở về con đường riêng của mình.
Dường như sự mơ hồ và dịu dàng ngày ấy chỉ là một tia sáng lướt qua, giống như bong bóng.
Sau khi trở về Hoài Thành, Thẩm Thu Ý làm biên tập viên cho một tạp chí tin tức, công việc được trả lương cao hơn trước rất nhiều, cô cũng không bận rộn quá, cuối tuần vẫn có thời gian riêng.
Vì vậy vào cuối tuần, Thư Vũ rủ Thẩm Thu Ý đi bơi.
Chiều thứ bảy, trên đường đến đó, Thư Vũ khuyên: “Mùa hè bơi lội thoải mái lắm, cậu cần phải rèn luyện đúng cách, đừng cứ suốt ngày ở nhà, cho dù cậu có xinh đẹp thế nào thì cũng rất khó tìm bạn trai."
Thẩm Thu Ý nhướng mày: “Sao lại nhắc đến chủ đề tìm bạn trai?"
"Không phải là vì tớ muốn cậu nhanh chóng tìm được một người bạn trai yêu cậu sao? Chẳng lẽ cậu vẫn còn nhớ tới bạch nguyệt quang ngày trước?"
Vẻ mặt của Thẩm Thu Ý cứng đờ lại.
Thư Vũ thở dài: “Bảo bối, không phải tớ đã kích cậu, nhưng tớ cảm thấy người đó… chắc cậu ta chỉ coi cậu là bạn tốt thôi, chúng ta cần gì phải nhớ mãi không quên cậu ta? Với điều kiện hiện tại của cậu, tùy tiện ngoắc tay cũng có một đống đàn ông cắn câu, nhất định sẽ có người tốt."
Cô gái cụp mắt xuống, lẩm bẩm đáp lại.
“Được rồi, hôm nay cậu đi bơi với tớ, thư giãn thoải mái đi, đó mới là chuyện chính.” Thư Vũ cười tà ác với cô: “Đàn ông thật nhàm chán, tớ chỉ muốn nhìn các em gái xinh đẹp mặc đồ bơi gợi cảm thôi.”
Thẩm Thu Ý trợn mắt: “Cậu đủ rồi đó..."
Cuối cùng, Thẩm Thu Ý lái xe đưa cô ấy đến một câu lạc bộ.
Bên trong có một bể bơi cao cấp, môi trường rất tốt, Thư Vũ thường xuyên tới đây bơi lội, thậm chí còn làm thẻ.
Sau khi cả hai bước vào, họ bước đến quầy lễ tân và đăng ký tên, nhân viên lễ tân hỏi: "Bể bơi của chúng tôi gần đây đang mở lớp, hai cô có muốn đăng ký học bơi không? Đăng ký luôn sẽ được giảm giá nhé."
Thư Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thu Ý: “Cậu có muốn học không?"
Thật ra Thẩm Thu Ý khá thích bơi lội, nhưng cô chưa học chính thức bao giờ, không quá biết cách điều chỉnh hơi thở, hơn nữa hiện tại cô rất hiếm khi bơi, có lẽ cũng không quá biết bơi.
Nhân viên lễ tân đã giới thiệu các khóa học bơi cho Thẩm Thu Ý, có ba khóa giảng dạy: Lớp mẫu giáo, một kèm hai và một kèm một, Thẩm Thu Ý lắng nghe với vẻ thích thú.
Cuối cùng, cô tìm hiểu về mức giá một kèm một và thấy chấp nhận được sau khi giảm giá nên đăng ký khóa học một kèm một.
Không phải cô giàu có, chỉ là bệnh sợ xã hội của cô nên muốn nói chuyện với ít người nhất khi có thể.
Sau khi đóng học phí, lễ tân nói huấn luyện viên đã đến, chiều nay có thể sắp xếp lớp cho cô, bảo cô đợi một lát, nên hai người vào phòng thay đồ thay quần áo trước.
Bên kia, trong bể bơi, một nhân viên đi tới gọi người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh bể bơi: "Tiểu Siêu, việc tới rồi! Cậu có thêm học sinh mới!"
Người đàn ông cầm lấy danh sách, nói: "Đăng ký một kèm một à?"
"Đúng vậy, người hiện tại đang ở trong bể bơi, chiều nay cậu có thể dạy cô ấy bài đầu tiên được không?"
"Được, tôi rảnh."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một người đàn ông đi ngang qua họ.
Vân Phong lên bờ nghỉ ngơi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mở nắp chai nước khoáng uống vài ngụm, hít sâu mấy hơi, uể oải hỏi: "Có người mới đăng ký à?"
"Đúng vậy, anh Vân, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi, tháng này người đăng ký một kèm một không nhiều lắm."
Vân Phong nhếch khóe môi: "Không phải mới đầu tháng thôi sao? Sao phải lo lắng như vậy?"
"Anh là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên bán thời gian, mà nhân viên thì luôn cần được trả lương."
Người tới báo tin cười nói: “Đúng rồi, đây còn là một đại mỹ nhân, một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
"Thật không?" Chàng trai mỉm cười nhìn danh sách: “Thẩm Thu Ý, à, nghe cái tên này tôi có cảm giác sẽ là một mỹ nhân."
Vân Phong ở bên cạnh nghe vậy, có vẻ hơi giật mình: "Thẩm Thu Ý?"
"Có chuyện gì sao?"
Anh cầm phiếu đăng ký, nhìn thấy thông tin điền, ngẩng đầu lên hỏi nhân viên: “Có phải cô ấy cao cao gầy gầy, vô cùng trắng không?”
"Anh Vân, sao anh biết?"
Vân Phong nhìn tờ đăng ký, mấy giây sau, đầu lưỡi chạm vào má, ngước mắt nhìn thiếu niên, khóe miệng mỉm cười: "Ồ, để tôi dạy người này cho."
Tiểu Siêu:?
…
Trong phòng thay đồ nữ, Thẩm Thu Ý và Thư Vũ mặc đồ bơi, sau khi Thẩm Thu Ý mặc quần áo vào, cô quay lại và nhìn thấy đôi mắt Thư Vũ đang nheo lại nhìn mình, cô nhanh chóng che lại: "Thư Vũ, cậu là cái đồ biến thái!”
Thư Vũ buồn cười nói: "Cậu căng thẳng như vậy làm gì, tớ thích con trai đó có được không?"
"..."
"Nhưng Thu Thu, tớ có chút tò mò, tại sao thân hình của cậu lại đẹp như vậy mặc dù cậu rất gầy?!" Thư Vũ dựa vào tủ đựng đồ, thở dài ghen tị: “Dáng người này của cậu tớ nhìn còn muốn có suy nghĩ khác."
Bản thân Thẩm Thu Ý không có đồ bơi nên hôm nay cô phải mặc bộ đồ mà Thư Vũ mang cho, bộ đồ bơi màu đen, có thiết kế dây treo ở thân trên, cổ hơi thấp được thắt nơ, để lộ cô vòng eo thon gọn.
Áo tắm chỉ có một đường nối, lộ rõ xương bướm, váy bên dưới rất ngắn, hai chân dài lộ ra.
Thẩm Thu Ý mặc xong chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, bộ áo tắm này còn theo phong cách gợi cảm?!
Cô nhìn mình trong gương, tai hơi nóng lên, cô nói với Thư Vũ: “Lát nữa tớ học bơi, cậu bơi ngay bên cạnh nhé.”
“Được rồi, tớ sẽ để mắt tới cậu, đề phòng cậu gặp phải lưu manh."
"Dù sao thì bây giờ cậu cũng là một bảo bối.”
Thẩm Thu Ý: "..."
Sau khi thay quần áo, Thẩm Thu Ý quấn khăn tắm rồi cùng Thư Vũ bước ra ngoài.
Khi hai người đến bể bơi, một nhân viên bước tới và hỏi: "Cô có phải Thẩm Thu Ý không?"
"Phải."
"Được rồi, buổi chiều sẽ bắt đầu buổi học một kèm một, sau khi kết thúc, chúng tôi sẽ xác nhận với cô các buổi học sau."
Thẩm Thu Ý chỉ nhìn thấy anh ta: “Anh dạy tôi sao?"
"Không, không." Nhân viên quay lại nhìn về phía bể bơi và chỉ vào: "Đó là huấn luyện viên của cô."
Thẩm Thu Ý quay đầu lại, không ngờ một khuôn mặt rất quen thuộc đột nhiên hiện ra…
Người đàn ông đặt tay lên mép vực, dễ dàng đứng dậy và bước lên bờ, khi nước rơi xuống, chảy từ cái đầu đen nhánh xuống đến quai hàm và cuối cùng là đến cơ ngực săn chắc và khỏe mạnh, sau đó tiếp tục đi xuống.
Thân trên của Vân Phong trần trụi, lông mày hơi nhíu, đi về phía cô.
Thẩm Thu Ý nhìn anh, đột nhiên sững người.
Sau khi xe dừng lại, Vân Phong đi xuống mở cửa xe cho cô, Thẩm Thu Ý tháo dây an toàn ra, sau đó được anh đỡ ra khỏi xe.
Thẩm Thu Ý được anh đỡ đi về phía trước, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, Vân Phong cau mày, trầm giọng nói: "Có thể đi được không?"
Thẩm Thu Ý phát hiện ra anh định ôm cô, nhìn thấy dòng người qua lại, cô xấu hổ đến mức cả mặt lại đỏ bừng, nhịp tim đột nhiên đập loạn, cô thấp giọng nói: “Không sao đâu, tôi đỡ hơn nhiều rồi..."
Vân Phong nhìn gò má đỏ bừng của cô thì ý thức được hành động này có chút mờ ám, nhưng vừa rồi anh ôm cô cũng không có suy nghĩ nhiều, anh ho khan hai tiếng nói: "Vậy cậu cứ từ từ đi."
Hai người đi vào bệnh viện, Vân Phong lấy thẻ bảo hiểm y tế của cô đi vào phòng khám.
Sau khi đăng ký xong, anh đưa cô đến phòng khám ngoại trú, Vân Phong ở cạnh nghe bác sĩ nói mới biết bệnh viêm dạ dày của cô đã rất nghiêm trọng.
Chẳng trách trông cô gầy gò yếu đuối như vậy, vừa rồi khi bế cô lên, anh cảm thấy cô nhẹ như một vật dễ vỡ.
Sau khi khám bệnh xong, Vân Phong đưa cô ra ngoài, đầu tiên là tìm một chỗ cho cô ngồi, sau đó đi lấy thuốc cho cô.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, vẻ mặt của Thẩm Thu Ý có chút giật mình.
Những ký ức ùa về trong cô, như thể cô được quay lại những năm lớp 11.
Trong đại hội thể thao năm đó, trong lớp có một nữ sinh vì cơ thể không thoải mái nên không thể chạy 1.500 mét, thành tích thể dục của Thẩm Thu Ý lúc đó khá tốt nên cô gái đó đã nhờ cô chạy hộ.
Thẩm Thu Ý biết các nữ sinh khác cảm thấy cô là người dễ nói chuyện nên đã tìm đến cô, cô không muốn gánh vác công việc nặng nhọc như thế nhưng không ngờ các bạn cùng lớp có mặt lại nói với cô…
"Thu Ý, cậu có thể vì tập thể một chút được không, Tiểu Hạnh là vì đau bụng nên mới không còn cách nào khác, cậu nhẫn tâm nhìn lớp không tham gia thi sao?"
"Không phải cậu chơi thể thao khá giỏi sao? Chạy bộ một chút cũng không mệt, cậu đóng góp cho lớp một chút không được sao."
"Thu Ý, xin cậu đấy, cậu giúp một chút đi, cậu là tốt nhất..."
Cô trước kia không hề biết từ chối nên dưới chiến thuật vừa đấm vừa xoa của các bạn đã đồng ý.
Khi cuộc thi sắp bắt đầu, ủy viên thể thao lúc ấy là Vân Phong dẫn cô đến vạch xuất phát, chàng trai nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô dưới nắng nóng, khẽ cau mày: “Cậu chạy được không?”
Thẩm Thu Ý không muốn trở thành kẻ đào ngũ trước mặt anh: “Hẳn là không có vấn đề gì đâu..."
Thiếu niên liếm môi, nhếch miệng: "Cố lên nhé."
Sau khi cuộc thi bắt đầu, cô đang chạy thì thấy Vân Phong đứng ở vòng ngoài cạnh đường đua nhìn cô, cô không muốn xấu hổ nên nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì cô chưa luyện tập trước nên đã mệt đến mức sắp ngất đi, cô là một trong những người chạy cuối cùng vượt qua vạch đích.
Lúc ấy khi mỗi vận động viên về đích sẽ có bạn cùng lớp chạy tới đỡ, nhưng cô chạy qua vạch đích thì không có ai tiến lên.
Cô chống người, im lặng bước ra khỏi sân, cuối cùng cũng tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, ánh mắt sáng rực, cô cắn chặt môi khó chịu, mồ hôi như hạt đậu lăn trên trán.
Lúc này, một chai nước được đưa tới cho cô.
Kèm theo là một giọng nam: “Uống nước đi.”
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Vân Phong mơ hồ lọt vào mắt cô.
Cô không ngờ anh lại tới chỗ cô, cô ngơ ngác cầm lấy nước, lại nghe thấy giọng anh vang lên: “Tôi đưa cậu tới phòng y tế.”
Thẩm Thu Ý nghe được những lời quan tâm của anh, chóp mũi cô chua chát, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Cảm ơn, tôi không sao..."
Cô nhất quyết không đi, chàng trai đành chịu thua nói: “Hôm nay cậu chạy rất tốt.”
"Tốt chỗ nào, tôi chỉ đứng thứ ba từ dưới lên thôi..."
Vân Phong nghiêng người nhìn cô, nở nụ cười đẹp đến nao lòng: "Quan trọng ở chỗ cậu đã tham gia đó biết không? Hơn nữa còn có năm người còn chưa hoàn thành cuộc đua."
Trước khi rời đi, thiếu niên đưa một bình thuốc cao Vân Nam cho cô, thản nhiên nói: “Trở về lấy thuốc xoa chân, nếu không ngày mai sẽ đau chết cậu đấy.”
Thật ra những gì Vân Phong làm đều là sự quan tâm vô cùng bình thường, nhưng đối với cô lúc đó, nó giống như ốc đảo duy nhất trên sa mạc, vô cùng quý giá.
Từ lọ thuốc Vân Nam đến bây giờ, đêm nay, khi nhìn thấy anh lo lắng cho mình, trong lòng cô lại một lần nữa rung động mãnh liệt.
Thật ra việc thầm mến ai đó không phải việc tốt gì, bởi chỉ cần anh dành cho cô một chút tử tế, như một tia lửa, nó có thể dễ dàng khơi dậy niềm khao khát sâu sắc nhất của cô dành cho anh.
Một lúc sau, Vân Phong sau khi lấy thuốc quay lại thì nhìn thấy Thẩm Thu Ý đang ngồi trên ghế.
Đầu cô gái cúi xuống một nửa, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh, một mình cô ngồi đó khiến người ta cảm thấy yếu ớt lại cô đơn.
Đôi mắt đen láy của Vân Phong nhìn cô, trong lòng hơi dịu lại.
Thẩm Thu Ý đang nghỉ ngơi thì Vân Phong xuất hiện trước mặt cô, anh đi xuống bên cạnh cô, đưa thuốc và nước cho cô, đồng thời hướng dẫn cô các bước uống thuốc: “Trước tiên uống hai viên amoxicillin, sau đó uống thuốc..."
Thẩm Thu Ý cầm lấy, bỏ vào miệng, lông mày đột nhiên nhíu lại, Vân Phong nhìn cô: "Sao vậy?"
Cô thì thầm: “Đắng quá…”
Vân Phong nhếch khóe miệng: "Hay là... tôi cho cậu một viên kẹo nhé?"
"Có sao?"
Anh cười lớn: “Trẻ con lúc uống thuốc mới ăn kẹo, cậu cũng thế sao?”
"..."
Thẩm Thu Ý im lặng uống thêm vài ngụm nước.
Vân Phong nghĩ tới chuyện tối nay, không khỏi trách móc: “Bị viêm dạ dày cũng không nói, tối nay còn uống rượu?”
"Xin lỗi vì tối nay đã làm phiền cậu, tôi không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy..."
Thật ra cô không ngờ một chút rượu lại có thể gây ra phản ứng lớn như vậy, nếu biết cô đã không chạm vào.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, cô có thể nhờ ai giúp cô chắn rượu đâu.
Nếu cô không uống rượu, lẽ nào phải thực sự nói ra mình thích ai? Ngồi trong bệnh viện một lúc, Thẩm Thu Ý cảm thấy cơn đau trong bụng dần dịu đi, có thể rời đi.
Khi cô đến gần xe, Vân Phong quay người lại, dường như nhìn thấy gì đó, mở khóa cửa, để cô vào trước.
Thẩm Thu Ý lên xe, nhìn thấy anh đi đến bên đường, mấy phút sau sẽ quay lại, lên xe anh xách một cái túi đưa cho cô, cô rất ngạc nhiên khi nghe anh cười nói: "Ăn đi, cậu muốn ăn kẹo mà."
Cô mở túi ra và thấy một túi mạch nha được làm thủ công.
Trái tim cô ấm lên, đầu óc choáng váng.
Không ngờ anh vẫn nhớ lời cô nói...
Vân Phong nói sẽ đưa cô về nên cô báo địa chỉ, một lúc sau, màn hình trong xe sáng lên, Vân Phong thấy đó là cuộc gọi của Vân Nghê.
Anh nhấn nút trả lời trên màn hình, giọng của Vân Nghê phát ra từ dàn âm thanh trên ô tô, người ở đầu bên kia bảo anh mấy ngày nữa về nhà ăn cơm, sau đó Vân Nghê nghe thấy âm thanh định vị GPS nên hỏi: “Trễ thế này mà anh vẫn chưa về nhà sao?"
Vân Phong thản nhiên nói: “Anh đưa một người bạn về nhà.”
"Ồ, là con gái à?!"
Thẩm Thu Ý đang ngồi ở ghế phó lái nghe thấy giọng nói hưng phấn của Vân Nghê, má cô hơi nóng lên, sau đó nghe thấy Vân Phong hừ một tiếng: "Em quan tâm nhiều như thế làm gì? Rảnh quá à?"
Vân Nghê cười tươi: “Em biết rồi, nhất định là con gái, nói mau, có phải anh để ý đến chị gái xinh đẹp nào rồi không?"
Thẩm Thu Ý xấu hổ cụp mắt xuống, nhưng cô có chút mong đợi câu trả lời của anh, Vân Phong liếc nhìn đôi má đỏ bừng của cô, chế nhạo đầu bên kia điện thoại: “Em có thể đừng nói nhảm nữa được không? Chỉ là bạn cùng lớp mà thôi.”
Khi Thẩm Thu Ý nghe thấy điều này, đôi mắt cô tối lại.
Vị ngọt trong buổi tối nay bỗng bị xuyên thủng, vị chua đắng lộ ra ngoài.
Nhưng lời Vân Phong hoàn toàn là sự thật, mối quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là bạn học mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thu Ý quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ im lặng.
Một lúc sau, xe dừng lại ở dưới khu dân cư, Thẩm Thu Ý cảm ơn anh, sau đó chợt nghe anh nói: "Để tôi giúp cậu xách đồ lên."
Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Vân Phong sợ cô hiểu lầm nên giải thích: "Những thứ đó nặng như vậy, bây giờ cậu có thể cầm được không?"
Thẩm Thu Ý suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Đến trước cửa nhà, anh đưa đồ cho cô rồi nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
"Được."
"Vậy tôi đi đây, tạm biệt."
Thẩm Thu Ý đáp lại, nhìn anh quay người, khi cô vừa cụp mắt xuống, cô lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông: "Thẩm Thu Ý."
Cô quay lại, thấy anh đang đứng ở góc, một tay đút túi quần, dáng người cao lớn.
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh sáng từ trên đầu anh chiếu xuống, lướt qua chiếc cằm hơi hếch của anh, trông có chút kiêu ngạo và ngang ngược.
Cô sửng sốt, chợt nghe anh thản nhiên nói: “Ăn ít kẹo mạch nha thôi, không tốt cho bệnh viêm dạ dày.”
Cuối cùng, Thẩm Thu Ý bước vào, cô dựa vào cửa.
Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng khiến cô không nói nên lời.
Mọi chuyện xảy ra trong tối nay vượt xa sự mong đợi của cô, giống như một món quà bất ngờ từ ông trời khiến cô trở tay không kịp.
Cô đã nghĩ đến việc từ bỏ việc thích anh.
Nhưng khoảnh khắc cô gặp lại anh, trái tim cô lại bối rối.
…
Nửa tiếng sau, Vân Phong trở lại căn hộ mình thuê.
Bước vào cửa nhà, anh cảm giác được điện thoại di động trong túi rung liên tục, anh ngồi trên ghế sô pha lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy Lộ Xuyên trong nhóm đang hỏi Vân Phong về tình trạng của Thẩm Thu Ý: [Cậu ấy có sao không? Tại sao lại đến bệnh viện?]
Vân Phong giải thích tình hình, những người khác cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Vân Phong đã đưa cô về nhà.
Lộ Xuyên: [Không ngờ lần đầu tiên kêu cậu ấy đi choi mà đã khiến cậu ấy đến bệnh viện, đợi lát nữa tôi phải nhắn tin cho cậu ấy mới được.]
Một chàng trai khác nói: [Là do cậu cứ nhất quyết hỏi mấy cái vấn đề vớ vẩn đó đấy, cậu không biết con gái da mặt mỏng sao?]
Lộ Xuyên: [Tôi không biết cậu ấy không uống được rượu.]
Có người nói: [Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Thu Ý giờ xinh đẹp thật đấy! Tại sao hồi cấp 3 tôi lại không có ấn tượng gì với cậu ấy nhỉ? Dáng vẻ cậu ấy hiện tại hoàn toàn có thể so sánh với nữ thần.]
Mọi người trong nhóm thảo luận về Thẩm Thu Ý, cuối cùng một chàng trai nói đùa: [Được rồi, tôi đã quyết định rồi, tôi dự định theo đuổi Thẩm Thu Ý!]
[Mẹ nó, cậu nói thật hay giả đó ha ha ha, cậu đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.]
[Đánh rắm, nói không chừng tôi thực sự có thể theo đuổi được...]
Vân Phong nhìn mấy người trong nhóm trò chuyện, buông điện thoại di động xuống, đi vào phòng tắm.
Khi anh cởi quần áo, những gì cô nói với anh trước khi đưa cô đến bệnh viện tối nay chợt hiện lên trong đầu anh: "Tôi vẫn luôn nhớ cậu."
Những cảm xúc từ đáy lòng đã bị đè nén giờ đây như căn bệnh tiềm ẩn, một lần nữa gợi lại những suy nghĩ thời thanh xuân.
Thật ra hồi cấp 3 anh không có nhiều bạn bè là con gái, cũng không muốn kết bạn với các cô gái, vì lý do nào đó, Thẩm Thu Ý là ngoại lệ duy nhất.
Cô giống như cây hoa tường vi đang sinh trưởng, bề ngoài có vẻ dè dặt và ít nói nhưng thực chất lại bướng bỉnh và có chút đáng yêu.
Khi đó, không hiểu vì lý do gì mà anh luôn đặc biệt chú ý đến Thẩm Thu Ý, trong đầu anh cũng hiện lên một số suy nghĩ.
Trong bữa tiệc tốt nghiệp cấp 3, anh nghe Thẩm Thu Ý nói với một người bạn rằng cô sẽ không thích anh.
Sau này, mọi tình cảm đều bị anh đè nén và bị thời gian chôn vùi, cho đến hôm nay, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Vân Phong đột nhiên nhớ lại những gì Thẩm Thu Ý đã nói tối nay, rằng hồi cấp 3 có thích một người.
Anh cụp mắt xuống, liếm răng, cuối cùng khẽ nhếch mép cười.
Chàng trai nào có thể khiến cô chịu đau bụng và uống rượu thay vì nói ra cái tên đó?
Bạch nguyệt quang?
Hay vẫn tồn tại?
Vân Phong đứng dưới vòi hoa sen, khi định thần lại, anh chợt hiểu tại sao mình lại tò mò về vấn đề này.
Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, đầu óc Vân Phong mơ hồ, anh nhắm mắt lại.
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, rót một cốc nước, ngồi ở mép giường rồi lấy điện thoại di động ra.
Anh ấn WeChat một hồi, cuối cùng tìm thấy ảnh đại diện của Thẩm Thu Ý.
Bấm vào và xem chữ ký của cô: "Mọi thứ đều là tự nói."
Anh loay hoay với chiếc điện thoại một lúc, cuối cùng không nhịn được gõ ra vài chữ: [Đã thấy dễ chịu hơn chưa?]
Do dự một lúc, bấm gửi thì hiện ra một dấu chấm than màu đỏ: [Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải bạn tốt của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, đối phương đồng ý...]
Vân Phong:???
Cô đã chặn anh?!
Cô chặn anh từ khi nào?
Vân Phong nhấp vào khung chat với Lộ Xuyên, gửi tin nhắn cho anh ấy, giả vờ bâng quơ hỏi anh ấy về tài khoản WeChat của Thẩm Thu Ý.
Một lúc sau, đối phương gửi danh thiếp đến, Vân Phong nhìn ra đó là tài khoản đã chặn mình.
Lông mày của người đàn ông chìm xuống, trái tim anh như bị chặn lại.
-
Sau khi Thẩm Thu Ý và Vân Phong gặp nhau lần đầu tiên, họ đã không liên lạc với nhau trong một tuần, dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của nhau.
Thẩm Thu Ý cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm đó cũng chỉ là bình thường.
Cuộc đời của hai người giống như chữ X, sau khi gặp nhau, mỗi người lại trở về con đường riêng của mình.
Dường như sự mơ hồ và dịu dàng ngày ấy chỉ là một tia sáng lướt qua, giống như bong bóng.
Sau khi trở về Hoài Thành, Thẩm Thu Ý làm biên tập viên cho một tạp chí tin tức, công việc được trả lương cao hơn trước rất nhiều, cô cũng không bận rộn quá, cuối tuần vẫn có thời gian riêng.
Vì vậy vào cuối tuần, Thư Vũ rủ Thẩm Thu Ý đi bơi.
Chiều thứ bảy, trên đường đến đó, Thư Vũ khuyên: “Mùa hè bơi lội thoải mái lắm, cậu cần phải rèn luyện đúng cách, đừng cứ suốt ngày ở nhà, cho dù cậu có xinh đẹp thế nào thì cũng rất khó tìm bạn trai."
Thẩm Thu Ý nhướng mày: “Sao lại nhắc đến chủ đề tìm bạn trai?"
"Không phải là vì tớ muốn cậu nhanh chóng tìm được một người bạn trai yêu cậu sao? Chẳng lẽ cậu vẫn còn nhớ tới bạch nguyệt quang ngày trước?"
Vẻ mặt của Thẩm Thu Ý cứng đờ lại.
Thư Vũ thở dài: “Bảo bối, không phải tớ đã kích cậu, nhưng tớ cảm thấy người đó… chắc cậu ta chỉ coi cậu là bạn tốt thôi, chúng ta cần gì phải nhớ mãi không quên cậu ta? Với điều kiện hiện tại của cậu, tùy tiện ngoắc tay cũng có một đống đàn ông cắn câu, nhất định sẽ có người tốt."
Cô gái cụp mắt xuống, lẩm bẩm đáp lại.
“Được rồi, hôm nay cậu đi bơi với tớ, thư giãn thoải mái đi, đó mới là chuyện chính.” Thư Vũ cười tà ác với cô: “Đàn ông thật nhàm chán, tớ chỉ muốn nhìn các em gái xinh đẹp mặc đồ bơi gợi cảm thôi.”
Thẩm Thu Ý trợn mắt: “Cậu đủ rồi đó..."
Cuối cùng, Thẩm Thu Ý lái xe đưa cô ấy đến một câu lạc bộ.
Bên trong có một bể bơi cao cấp, môi trường rất tốt, Thư Vũ thường xuyên tới đây bơi lội, thậm chí còn làm thẻ.
Sau khi cả hai bước vào, họ bước đến quầy lễ tân và đăng ký tên, nhân viên lễ tân hỏi: "Bể bơi của chúng tôi gần đây đang mở lớp, hai cô có muốn đăng ký học bơi không? Đăng ký luôn sẽ được giảm giá nhé."
Thư Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thu Ý: “Cậu có muốn học không?"
Thật ra Thẩm Thu Ý khá thích bơi lội, nhưng cô chưa học chính thức bao giờ, không quá biết cách điều chỉnh hơi thở, hơn nữa hiện tại cô rất hiếm khi bơi, có lẽ cũng không quá biết bơi.
Nhân viên lễ tân đã giới thiệu các khóa học bơi cho Thẩm Thu Ý, có ba khóa giảng dạy: Lớp mẫu giáo, một kèm hai và một kèm một, Thẩm Thu Ý lắng nghe với vẻ thích thú.
Cuối cùng, cô tìm hiểu về mức giá một kèm một và thấy chấp nhận được sau khi giảm giá nên đăng ký khóa học một kèm một.
Không phải cô giàu có, chỉ là bệnh sợ xã hội của cô nên muốn nói chuyện với ít người nhất khi có thể.
Sau khi đóng học phí, lễ tân nói huấn luyện viên đã đến, chiều nay có thể sắp xếp lớp cho cô, bảo cô đợi một lát, nên hai người vào phòng thay đồ thay quần áo trước.
Bên kia, trong bể bơi, một nhân viên đi tới gọi người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh bể bơi: "Tiểu Siêu, việc tới rồi! Cậu có thêm học sinh mới!"
Người đàn ông cầm lấy danh sách, nói: "Đăng ký một kèm một à?"
"Đúng vậy, người hiện tại đang ở trong bể bơi, chiều nay cậu có thể dạy cô ấy bài đầu tiên được không?"
"Được, tôi rảnh."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một người đàn ông đi ngang qua họ.
Vân Phong lên bờ nghỉ ngơi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mở nắp chai nước khoáng uống vài ngụm, hít sâu mấy hơi, uể oải hỏi: "Có người mới đăng ký à?"
"Đúng vậy, anh Vân, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi, tháng này người đăng ký một kèm một không nhiều lắm."
Vân Phong nhếch khóe môi: "Không phải mới đầu tháng thôi sao? Sao phải lo lắng như vậy?"
"Anh là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên bán thời gian, mà nhân viên thì luôn cần được trả lương."
Người tới báo tin cười nói: “Đúng rồi, đây còn là một đại mỹ nhân, một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
"Thật không?" Chàng trai mỉm cười nhìn danh sách: “Thẩm Thu Ý, à, nghe cái tên này tôi có cảm giác sẽ là một mỹ nhân."
Vân Phong ở bên cạnh nghe vậy, có vẻ hơi giật mình: "Thẩm Thu Ý?"
"Có chuyện gì sao?"
Anh cầm phiếu đăng ký, nhìn thấy thông tin điền, ngẩng đầu lên hỏi nhân viên: “Có phải cô ấy cao cao gầy gầy, vô cùng trắng không?”
"Anh Vân, sao anh biết?"
Vân Phong nhìn tờ đăng ký, mấy giây sau, đầu lưỡi chạm vào má, ngước mắt nhìn thiếu niên, khóe miệng mỉm cười: "Ồ, để tôi dạy người này cho."
Tiểu Siêu:?
…
Trong phòng thay đồ nữ, Thẩm Thu Ý và Thư Vũ mặc đồ bơi, sau khi Thẩm Thu Ý mặc quần áo vào, cô quay lại và nhìn thấy đôi mắt Thư Vũ đang nheo lại nhìn mình, cô nhanh chóng che lại: "Thư Vũ, cậu là cái đồ biến thái!”
Thư Vũ buồn cười nói: "Cậu căng thẳng như vậy làm gì, tớ thích con trai đó có được không?"
"..."
"Nhưng Thu Thu, tớ có chút tò mò, tại sao thân hình của cậu lại đẹp như vậy mặc dù cậu rất gầy?!" Thư Vũ dựa vào tủ đựng đồ, thở dài ghen tị: “Dáng người này của cậu tớ nhìn còn muốn có suy nghĩ khác."
Bản thân Thẩm Thu Ý không có đồ bơi nên hôm nay cô phải mặc bộ đồ mà Thư Vũ mang cho, bộ đồ bơi màu đen, có thiết kế dây treo ở thân trên, cổ hơi thấp được thắt nơ, để lộ cô vòng eo thon gọn.
Áo tắm chỉ có một đường nối, lộ rõ xương bướm, váy bên dưới rất ngắn, hai chân dài lộ ra.
Thẩm Thu Ý mặc xong chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, bộ áo tắm này còn theo phong cách gợi cảm?!
Cô nhìn mình trong gương, tai hơi nóng lên, cô nói với Thư Vũ: “Lát nữa tớ học bơi, cậu bơi ngay bên cạnh nhé.”
“Được rồi, tớ sẽ để mắt tới cậu, đề phòng cậu gặp phải lưu manh."
"Dù sao thì bây giờ cậu cũng là một bảo bối.”
Thẩm Thu Ý: "..."
Sau khi thay quần áo, Thẩm Thu Ý quấn khăn tắm rồi cùng Thư Vũ bước ra ngoài.
Khi hai người đến bể bơi, một nhân viên bước tới và hỏi: "Cô có phải Thẩm Thu Ý không?"
"Phải."
"Được rồi, buổi chiều sẽ bắt đầu buổi học một kèm một, sau khi kết thúc, chúng tôi sẽ xác nhận với cô các buổi học sau."
Thẩm Thu Ý chỉ nhìn thấy anh ta: “Anh dạy tôi sao?"
"Không, không." Nhân viên quay lại nhìn về phía bể bơi và chỉ vào: "Đó là huấn luyện viên của cô."
Thẩm Thu Ý quay đầu lại, không ngờ một khuôn mặt rất quen thuộc đột nhiên hiện ra…
Người đàn ông đặt tay lên mép vực, dễ dàng đứng dậy và bước lên bờ, khi nước rơi xuống, chảy từ cái đầu đen nhánh xuống đến quai hàm và cuối cùng là đến cơ ngực săn chắc và khỏe mạnh, sau đó tiếp tục đi xuống.
Thân trên của Vân Phong trần trụi, lông mày hơi nhíu, đi về phía cô.
Thẩm Thu Ý nhìn anh, đột nhiên sững người.
Danh sách chương