Đối diện với ánh mắt đen nhánh của người đàn ông, nhịp tim của Thẩm Thu Ý đột nhiên trở nên nhanh chóng, ngẩn ngơ không biết làm sao.

Sao lại là Vân Phong?! Sao lại trùng hợp như vậy được chứ…

Vân Phong đi đến trước mặt của cô, cụp mắt nhìn cô, lông mày hơi nhướng, giọng nói khàn khàn: “Thẩm Thu Ý, thì ra học sinh này chính là cậu.”

Thư Vũ ở bên cạnh nhìn Vân Phong đột nhiên xuất hiện thì không khỏi kinh ngạc: “Vân Phong? Không phải cậu là chủ của câu lạc bộ này sao? Sao có thể là huấn luyện viên…”

Vân Phong di chuyển tầm mắt, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người nhân viên.

Đối phương lập tức hiểu ý, bèn nói: “Ừm, những lớp của các huấn luyện viên khác trong bể bơi chúng tôi đều đã đầy rồi, bình thường anh Vân cũng rất hay đi dạy, hơn nữa khả năng bơi lội của anh Vân chúng tôi rất giỏi, chắc chắn có thể dạy tốt cho cô, cô cứ yên tâm!”

Thẩm Thu Ý không ngờ sẽ lại gặp mặt Vân Phong, thế nhưng còn trong thân phận như vậy.

Nghe thấy vậy, cô chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Nhân viên: “Anh Vân, tôi đi trước.”

“Ừ.”

Sau khi đối phương rời đi, Vân Phong nhìn về phía Thẩm Thu Ý, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Thu Ý run lên, bỗng nhiên cô nghe được giọng nói của người đàn ông: “Theo tôi lại đây.”

“Được…”

Vân Phong xoay người đi về phía trước, Thư Vũ quay đầu nhìn lỗ tai đỏ hồng của Thẩm Thu Ý, chỉ liếc mắt một cái thì cô ấy cũng đã đoán được tâm tư của cô bạn thân, trong lòng tức giận đến mức hận sắt không rèn thành thép.

Nhiều năm như vậy, bình thường cô vẫn luôn bình tĩnh nhưng tại sao cứ vừa nhìn thấy Vân Phong thì lại hoang mang lo sợ như vậy?!

Thỉnh thoảng Thư Vũ còn cảm thấy tính tình Thẩm Thu Ý rất lạnh lùng, chỉ khi đối mặt với Vân Phong, cô mới có thể giống như một cô gái phơi phới xuân tình.

Cô ấy cất lời trêu ghẹo: “Xem ra bộ áo tắm hôm nay tớ chọn cho cậu là chó ngáp phải ruồi rồi.”

“…”

Thẩm Thu Ý đỏ mặt: “Tớ đi đây…”

Thư Vũ nói với cô: “Này nhóc con, thật ra thì trong lòng cậu có phải đang cảm thấy vô cùng vui vẻ không? Sao cậu cứ phải làm ra vẻ như thể mình đang hy sinh anh dũng vậy?”

Bị đoán trúng tâm tư, Thẩm Thu Ý quay đầu muốn đi, cuối cùng bị Thư Vũ giữ chặt.

“Nếu thật sự cậu không thể buông tay được, vậy cũng đừng sống nội tâm giống như những năm cấp ba nữa, hãy dũng cảm thể hiện chính mình, thu hút cậu ta, để cậu ta thích cậu, hiểu không?”

Thư Vũ đánh giá dáng người của cô: “Lấy điều kiện của cậu như vậy, còn sợ không câu được chàng trai nào hay sao? Vân Phong còn không dao động thì chắc chắn là do cậu ta, không, được!”

“…”

Thẩm Thu Ý không muốn đáp lại cô ấy, xoay người rời đi.

Vân Phong đứng bên cạnh bể bơi, nhìn cô gái chậm rãi đi thẳng đến trước mặt mình, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt trắng sứ của của cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn tôi dạy cho cậu sao?”

Cô kinh ngạc, nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”

Anh khẽ cười một tiếng: “Vẻ mặt này của cô nhìn không biết được.”

Thẩm Thu Ý bình tĩnh nghẹn ra mấy chữ: “Chỉ là tôi cảm thấy, cậu giỏi thể thao như vậy, chỉ dạy một người như tôi bơi lội thì có hơi nhân tài không được trọng dụng.”

Vân Phong cười: “Vậy thì sẽ không.”

“Có khi chỉ dạy một mình cậu thôi đã không dễ dàng.”

Thẩm Thu Ý ngẩng đầu nhìn anh, có chút không phục: “Tôi cũng không có kém như vậy…”

Ý cười trong ánh mắt Vân Phong càng sâu: “Đợi chút nữa sẽ biết.”

Anh dẫn cô thực hiện các động tác làm nóng người trong một lúc, sau đó mới xuống nước, Thẩm Thu Ý nhìn thân hình gầy gò nhưng vô cùng rắn chắc, đã được rèn luyện nhiều năm của người đàn ông trước mắt thì nhịp tim không khỏi đập như nai con chạy loạn, xấu hổ nhìn anh.

Trời ạ… Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân có thể nhìn đến cảnh tượng như vậy…

“Cậu hãy ngồi cạnh bờ để làm quen với nhiệt độ nước trước đã.” Vân Phong nói.

Cô lấy lại tinh thần, gật đầu, cởi ra chiếc khăn tắm đang khoác trên người, sau đó đi đến bên bờ.

Vân Phong ngước mắt, tầm mắt tùy ý dừng trên người cô, hơi ngơ ngẩn.

Thẩm Thu Ý mặc một bộ áo tắm ít vải, đường cong lả lướt được phô bày một cách hoàn hảo, làn da cô gái trắng như tuyết mùa xuân, phong cảnh trước ngực trông vô cùng quyến rũ.

Vân Phong liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, hầu kết lên xuống, trong lòng hiện lên cảm giác khô nóng.

Thẩm Thu Ý ngồi xuống bên bờ, đưa đôi chân ngọc của mình vào trong nước, khuấy động sóng nước, dần làm quen với nhiệt độ của nước.

Sau đó Vân Phong kêu cô xuống nước, toàn thân cô từ từ ngâm vào trong nước.

Làm quen được một lát, Vân Phong đứng ở trước mặt cô, mở miệng: “Buổi học thứ nhất, tôi sẽ giúp cậu quen thuộc với tính chất của nước trước, luyện tập nín thở và nổi.”

Thẩm Thu Ý nhìn về phía trước, ánh mắt vô thức rơi vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, lỗ tai có chút nóng lên: “Ồ…”

Vân Phong chú ý đến ánh mắt của cô, mỉm cười, cơ thể dựa vào thành bể bơi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

“Không, không nhìn gì hết…”

Cô chột dạ cúi đầu, Vân Phong nhếch môi: “Nếu muốn học được bơi lội thì tốt nhất cậu vẫn nên nhìn theo tôi.”

“…”

Sau đó, dưới sự dạy dỗ của anh, trước tiên Thẩm Thu Ý bắt đầu luyện tập nín thở.

Đến khi học nổi, Thẩm Thu Ý bám vào bờ bể bơi, từ từ để mình nổi lên, một lúc sau, cô nhìn thấy người đàn ông đưa tay đến trước mặt cô: “Bây giờ cậu hãy giữ lấy tay của tôi và nổi lên.”

Thẩm Thu Ý ngơ ngẩn, vài giây sau, cô duỗi đôi tay của mình đến trước tay anh.

Ngay sau đó, Vân Phong nắm lấy tay của cô.

Tựa như có một dòng điện mang theo hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến khắp người, pháo hoa nổ tung trong đầu Thẩm Thu Ý, đầu óc cô trống rỗng.

Tuy rằng đây không phải là một cái nắm tay hợp tiêu chuẩn.

Nhưng cô không ngờ sẽ có một ngày bản thân và Vân Phong lại có tiếp xúc thân thể như vậy…

Ánh mắt Vân Phong dừng trên người cô, sau đó anh nắm lấy tay của cô, dẫn theo cô bắt đầu luyện tập nổi trong nước.

Thẩm Thu Ý dần dần thuần thục, Vân Phong lập tức lôi kéo cô từ từ đi về phía trước trong nước.

Qua một lúc, anh muốn nhìn một chút trạng thái của cô nên đột nhiên buông tay.

Thẩm Thu Ý đang thả lỏng, bỗng nhiên cảm giác được anh buông tay, sợ tới mức cơ thể mất đi thăng bằng, lập tức chìm xuống.

Cô vùng vẫy trong nước vài cái, ngay sau đó cánh tay đã được anh nắm lấy, cơ thể vững vàng được kéo vào một cái ôm.

Vân Phong giơ tay kéo cô vào trong lồng ngực, anh ôm lấy cô, cụp mi nhìn dáng vẻ vì sặc nước mà ho khan của cô gái, đôi lông mày của anh không khỏi nhíu lại: “Cậu không sao chứ?”

Bàn tay của Thẩm Thu Ý vô ý đặt trước ngực của người đàn ông, cô ho khan, những gợn sóng nước khẽ đung đưa theo hơi thở, bầu không khí trở nên khô nóng và kiều diễm.

Ánh mắt Vân Phong rơi vào sự mềm mại trong lồng ngực, đôi mắt dần tối tăm.

Vài giây sau, Thẩm Thu Ý lấy lại tinh thần, nhận ra khoảng cách giữa hai người đang vô cùng gần gũi, gương mặt không khỏi nóng bừng, nhỏ giọng nói: “Không sao…”

Vân Phong buông tay cô ra, mỉm cười và nói: “Độ sâu của bể bơi này chỉ có 1m6, như vậy mà cậu cũng sợ bị chết đuối nữa ư?”

“…”

Giọng nói của anh trầm thấp: “Hơn nữa không phải có tôi ở đây hay sao? Cậu còn sợ cái gì?”

Nghe được anh nói như vậy, trái tim Thẩm Thu Ý không khỏi rung động.

Từ trước đến bây giờ, dường như mỗi lần có anh bên cạnh, cô đều sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Lại luyện tập trong chốc lát, Vân Phong kêu cô lên bờ nghỉ ngơi một lát, còn anh thì tiếp tục bơi, Thẩm Thu Ý sau khi lên bờ thì ngồi bên bờ uống nước, lập tức nhìn thấy Thư Vũ cũng từ trong nước đi lên, bước tới bên cạnh cô.

Thư Vũ cầm lấy ly nước, nhìn thấy cô thì mỉm cười trêu chọc: “Hai ngươi đang đi học hay là đang nói chuyện yêu đương thế?”

“Cậu nói bậy bạ cái gì đó.”

Thư Vũ khẽ chậc lưỡi: “Tớ bơi ở bên cạnh đó, cậu cho rằng tớ không nhìn thấy hai người ôm nhau à?”

“…”

Thẩm Thu Ý xấu hổ đến mức nhanh chóng phủ nhận.

“Nhưng mà có sao nói vậy, cậu và Vân Phong đứng chung một chỗ trông cũng rất đẹp đôi, cậu ta đối xử với cậu hình như cũng khá tốt nhỉ?”

Thẩm Thu Ý hơi giật mình.

Trong đầu chợt lóe lên một ít hy vọng, nhưng sau đó lại bị cô tự mình bóp tắt.

Cô sợ chính mình suy nghĩ nhiều, không muốn tăng thêm những cảm giác dũng cảm hy vọng đó, cô từng cảm thấy có những khoảnh khắc có lẽ Vân Phong có tình cảm với cô, chẳng qua những khoảnh khắc đó chỉ lướt qua trong giây lát, cô không cho đó là thật sự.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Thẩm Thu Ý lần nữa quay trở về bể bơi.

Nhìn thấy Vân Phong còn đang bơi lội, cô không kêu anh, tự mình dựa vào thành bể bơi luyện tập nín thở.

Đầu cô chìm xuống nước, khi cô vừa mở mắt trong nước thì lập tức nhìn thấy Vân Phong đang chậm rãi bơi về phía cô, ánh mắt cũng dừng trên người cô.

Những ký ức ùa về trong tâm trí cô, nhớ đến những năm học cấp ba, có lần cô đi ngang qua sân bóng rổ thì nhìn thấy Vân Phong và bạn của anh đang chơi bóng ở bên trong, lúc ấy cô không nhịn được mà dừng chân trong chốc lát, không ngờ quả bóng kia lại bay về phía cô, rồi từ từ lăn đến bên cạnh chân của cô.

Sau đó cô chợt nhìn thấy Vân Phong chạy chậm về phía cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô sững sờ tại chỗ, chàng trai nhặt quả bóng bên cạnh chân cô lên, ánh mắt nhìn thấy dáng vẻ còn đang ngẩn ngơ của cô thì khẽ cười, sau đó quay người rời đi.

Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt góc cạnh của chàng trai bị tia sáng vàng chiếu vào khiến cho khuôn mặt nửa sáng nửa tối, vẻ mặt tùy ý và ngạo nghễ.

Sau nụ cười này, nó đã khiến Thẩm Thu Ý mãi mãi đều không thể quên được.

Vân Phong bơi tới trước mặt cô, nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô ra khỏi mặt nước.

Không khí trong lành lọt vào xoang mũi, Thẩm Thu Ý chợt lấy lại tinh thần, cô tựa lưng vào thành bể bơi, Vân Phong đứng trước mặt cô, giống như đang ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm cô, cười nói: “Thẩm Thu Ý, sao cậu có thể làm được việc suy nghĩ xuất thần ngay cả khi đang nín thở thế?”

“…”

Thẩm Thu Ý không ngờ anh có thể phát hiện, cô bình tĩnh nói: “Chỉ là nhìn thấy cậu bơi rất tốt, cho nên tôi… có chút hâm mộ.”

Vân Phong cười: “Nếu hâm mộ thì phải cố gắng chăm chỉ học.”

Thẩm Thu Ý đáp lại, sau đó lại bị Vân Phong bắt tiếp tục luyện tập nổi trong nước.



Chập tối, buổi học thứ nhất kết thúc, Thẩm Thu Ý và Vân Phong lên bờ.

Thẩm Thu Ý nhìn quanh bể bơi, không tìm thấy bóng dáng của Thư Vũ đâu, cô cầm điện thoại lên thì lập tức nhìn thấy tin nhắn của Thư Vũ gửi đến vào mười phút trước: [Tớ có việc nên đi trước! Đây là cơ hội mà tớ tạo ra cho hai người đó.]

Gương mặt Thẩm Thu Ý hơi ửng hồng, Vân Phong cúi đầu nhìn cô: “Bạn của cậu đâu?”

“Cậu ấy có việc nên đi trước…”

Vân Phong nheo mắt, đầu lưỡi chống lên quai hàm, đáy mắt lặng lẽ hiện lên ý cười, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tiếp theo tôi cũng không bận việc gì, để tôi đưa cậu về nhà.”

Cô hơi ngẩn người, rồi sau đó gật đầu.

Thật ra xuất phát từ tư tâm, cô cũng rất muốn ở bên cạnh anh thêm chốc lát.

Vân Phong quay người: “Đi thôi.”

Vì thế hai người đi tắm trước, Thẩm Thu Ý thay quần áo xong thì đi ra, lập tức nhìn thấy Vân Phong đang dựa người vào bức tường ở cửa, một tay đút túi quần nhìn điện thoại, lông mi đen nhánh rũ xuống, dưới ánh đèn tạo ra một vòng cung mờ nhạt trên mí mắt, chiếc áo phông ngắn thể thao không tay hình chữ T để lộ đường cong cơ bắp săn chắc của anh.

Bỗng nhiên cô nhớ tới đêm hôm đó, cô được anh ôm chặt vào trong ngực, cảm nhận được sức mạnh của anh.

Lấy lại tinh thần, Thẩm Thu Ý cất bước đến trước mặt anh: “Xin lỗi, chắc cậu chờ lâu rồi phải không?”

Vân Phong khẽ cười, lấy điện thoại cất vào trong túi: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Hai người đi về phía cửa, có nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ thì chào hỏi: “Chào anh Vân! Đây là bạn gái của anh à? Thật xinh đẹp!”

Đối phương mỉm cười rời đi, gương mặt Thẩm Thu Ý dần đỏ ửng, thế nhưng cô phát hiện Vân Phong vẫn chưa giải thích lại với người ta.

Vân Phong rũ mắt nhìn cô, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Ra khỏi câu lạc bộ, Thẩm Thu Ý đi theo anh đến chỗ để xe, đi đến ghế phụ, Vân Phong đột nhiên nói: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này có gì tôi sẽ trực tiếp nhắn qua WeChat của cậu về việc sắp xếp lớp học.”

Cô vô thức gật đầu: “Được.”

Vân Phong khẽ cười: “Đúng rồi, tôi quên mất, không cần kết bạn, vốn dĩ hai chúng ta chính là bạn bè trên WeChat, đã kết bạn được rất nhiều năm rồi.”

Anh lấy điện thoại ra: “Để tôi tìm xem cậu ở đâu.”

Đột nhiên Thẩm Thu Ý nghĩ đến cái gì đó, trong đầu loảng xoảng một tiếng, thấy anh thật sự muốn lướt vào danh sách bạn bè để tìm cô, bèn nói: “À ừm…”

“Hửm?”

“Cậu chờ đã…”

“Chờ cái gì?”

Khuôn mặt Thẩm Thu Ý đỏ bừng, đột nhiên không biết nên nói thế nào.

Cô ậm ừ, Vân Phong tiến lại gần cô thêm một bước, Thẩm Thu Ý vô thức lùi về phía sau, lưng tựa vào cửa xe, thân hình cao lớn của Vân Phong bao phủ lấy người cô, anh rũ mắt nhìn cô rồi nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Giải thích một chút đi, vì sao lại xóa kết bạn Wechat với tôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện