Bầu không khí lập tức trở nên lạnh như băng, Tần Phi nhẹ nhàng bước từng bước một ra chắn phía trước Lí Hổ Nô, cười lạnh nói: "Lưu Nhâm Trọng, ngươi chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi."

Lưu Nhâm Trọng điềm nhiên nói: "Nếu ta là người truyền thụ tu vi cho hắn, đương nhiên cũng có thể thu hồi. Hổ Nô, ngươi có lá gan không vậy?"

Lí Hổ Nô vòng qua người Tần Phi bước lên trước, trầm giọng nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ lấy về. Mười năm trước chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hiện giờ sao ta lại phải tự phế chỉ vì một câu của ngươi?"

"Được!" Lưu Nhâm Trọng ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười điên cuồng, hắn đưa tay sử ra một chưởng sấm sét.

Hắn vô cùng tin tưởng tu vi của mình, cũng hiểu rất rõ Lí Hổ Nô. Tuy người này là thiên tài nhưng đã bị nhốt ở đại lao hình bộ hơn mười năm, không có cơ hội luận bàn với cao thủ bên ngoài, càng không được tiếp xúc với những công pháp mới. Mười năm, thời gian này đã đủ để khiến một cao thủ trẻ tuổi bị mọi người lãng quên. Mà trong mười năm này, Lưu Nhâm Trọng chưa từng xao lãng, năm đó hắn có thể dễ dàng đánh trọng thương Lí Hổ Nô, thiếu chút nữa đã lấy mạng Lí Hổ Nô thì lúc này đương nhiên cũng có thể!

Kiếm quang lóe lên, sắc bén như sương, kiếm phong nhẹ nhàng lướt đến chưởng.

Kẻ xuất thủ đương nhiên là Tần Phi.

Lưu Nhâm Trọng còn chưa kịp kinh ngạc thì Tần Phi đã khẽ quát một tiếng: "Trảm!"

Đoạn Ca lướt qua chưởng của Lưu Nhâm Trọng một cách quỷ mị, tránh được chưởng lực mạnh mẽ đáng sợ của hắn, lập tức một kiếm nộ trảm, kiếm ý vô cùng hào hùng cuồn cuộn tuôn ra.

Thiên địa biến sắc, cỏ cây ôm sầu. Thời tiết đầu xuân ở Bắc Cương vốn vô cùng giá rét, có điều khi một kiếm này hạ xuống lại đoạt hết mọi sinh cơ nơi đây. Một cành cỏ mới vươn ra từ góc tường trong khoảnh khắc đã trở nên khô vàng, một chồi non trên ngọn cây lả tả rơi xuống, mây mù khuất trăng, chẳng dám tỏ oai phong...

Lưu Nhâm Trọng thầm kêu một tiếng không tốt, ngàn tính vạn tính, cho dù có thêm Tần Phi thì hai người bọn họ cũng không phải là đối thủ của mình. Có điều hắn đã xem nhẹ một điểm, trong tay Tần Phi có kiếm ý của đại tông sư. Đã lâu lắm rồi hắn chưa sử dụng nhưng không có nghĩa là hắn không còn, đối với một tu hành giả không phải là đại tông sư, kiếm ý đạt tới mức đại tông sư cũng đủ uy lực rồi.

Chưởng thế của Lưu Nhâm Trọng nhanh chóng xảy ra biến hóa theo một quy luật, nếp gấp trên mu bàn tay trong nháy mắt càng sâu thêm, mạch máu lồi lên, làn da trở nên khô ráp như tay của một ông lão bảy tám mươi tuổi. Nếp nhăn, vết bớt như ôn dịch lan ra khắp người.

Một kiếm này tên là "Sinh"! Vạn vật trong thiên địa sau cùng vẫn luôn cân bằng, có người sinh, sẽ có người tử, kiếm khí có sinh cơ, sẽ lập tức muốn tước đoạt sinh cơ trong sân. Nếu kiếm là sinh, Lưu Nhâm Trọng chính là tử!

Thấy không ổn, Lưu Nhâm Trọng nhanh chóng lui về phía sau, mũi chân tựa như không chạm đất mà lướt đi mấy trượng. Thân ảnh của hắn vừa động, một thanh đồng côn ngăm đen nặng nề vung vào mặt, cương phong mạnh mẽ làm hai mắt hắn đau nhói, khiến hắn không dám mở to mắt. Khi đồng côn được thi triển, thân đi theo côn, trong khoảnh khắc đã lách đến phía sau Lưu Nhâm Trọng, cắt đứt đường lui của hắn. Lí Hổ Nô ra tay không hề lưu tình - ngươi muốn phế ta, ta sẽ giết ngươi!

Trước, là kiếm sinh người tử! Sau, là côn sát người bất lực!

Lưu Nhâm Trọng gầm lên giận dữ, lưng va thật mạnh vào đầu côn, một ngụm máu phun về phía kiếm quang của Tần Phi, thân ảnh như khói nhẹ nhàng lướt qua mưa kiếm, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi gọng kiềm của hai người.

Lưu Nhâm Trọng hoảng hồn vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, nhìn thấy mớ tay bên tai đã trở nên bạc trắng, hắn cảm thấy làn da trên cơ thể cũng đã trở nên nhão nhẹt, thân thể mềm nhũn không chút sức lực. Vừa rồi hắn chỉ phân tâm một chút để đỡ một côn của Lí Hổ Nô, có điều kiếm này của Tần Phi gần như đã cướp hết toàn bộ sinh cơ của hắn, đại tông sư ra uy quả nhiên thế không thể đỡ.

Nhưng trong lòng Lưu Nhâm Trọng lại rất rõ ràng, hắn có thể còn sống không phải vì công lực của Tần Phi không đủ, cũng không phải kiếm ý một kiếm kia chưa đủ cường đại, lại càng không phải là do tu vi Lí Hổ Nô giảm sút, trái lại, Lí Hổ Nô còn tinh tiến không ít so với mười năm trước.

Hắn có thể sống, chính là vì một kiếm này. Hắn đã từng gặp qua kiếm ý đoạt sinh cơ, nếu không trước một kiếm ngưng tụ sinh cơ đến đỉnh điểm của Tần Phi, hắn chẳng thể nào đánh bừa, bị Lí Hổ Nô đả thương mà thoát khỏi Sinh.

Nhiều năm về trước, hắn từng được gặp một cao thủ có tiếng tăm ngang ngửa với mình, hắn đã thách đấu với người đó, kết quả là bị người nọ một kiếm đoạt đi sinh cơ, biến thành một cái xác khô. Từ đó về sau, Lưu Nhâm Trọng thề rằng nếu ngày nào mình vẫn chưa tiến vào cảnh giới đại tông sư, quyết không trêu chọc người đó. Có điều hắn chẳng thể nghĩ tới việc lại nhìn thấy một kiếm này trong tay Tần Phi...

Toàn thân Lưu Nhâm Trọng đã ướt sũng mồ hôi, hắn run giọng hỏi: "Tần Phi, ngươi và Thủy Tình Không có quan hệ gì?"

Tần Phi lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.

Lưu Nhâm Trọng lau mồ hôi trên trán, không dám ở lại, đạp mũi chân một cái rồi nhảy lên tường, nhanh chóng biến mất.

Tần Phi tức giận chà chà chân, mắng: "Cơ hội tốt như vậy mà lại không lấy được tính mạng của Lưu Nhâm Trọng, nghĩ đến lại thấy hối hận, cơ hội như thế có thể có mấy lần chứ?"

Lí Hổ Nổ khẽ chớp mắt, đi đến cạnh Tần Phi thấp giọng hỏi: "Vừa rồi hắn hỏi ngươi và Thủy Tình Không có quan hệ gì là sao? Thuỷ Tình Không là ai?"

Tần Phi tức giận chau mày: "Việc này để nói sau, trước tiên là nói về một côn vừa rồi của ngươi. Hắn đã liều mạng già của mình mà lao vào côn của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể dồn sức đánh chết hắn hay sao? Ngươi nghĩ xem, hiện giờ đã chạy mất, tuy Lưu Nhâm Trọng phải mất một đoạn thời gian để điều tức mới khôi phục được nhưng chung quy vẫn thoát chết đúng không?"

Lí Hổ Nô hờ hững thở dài, hắn cũng là cao thủ một thế hệ, đương nhiên hiểu rõ cơ hội vừa rồi rất khó để xảy ra lần nữa. Có điều đối địch trước sau gì cũng phải dùng thực lực của mình, Lí Hổ Nô cũng không vội vàng, chỉ cần mình tiến bộ nhanh hơn so với Lưu Nhâm Trọng, sẽ có một ngày mình sẽ vượt qua Lưu Nhâm Trọng.

"Thủy Tình Không là ai?" Lí Hổ Nô lại tiếp tục hỏi đến.

Tần Phi đặt mông ngồi lên lan can, nhẹ giọng đáp: "Rất ít người biết đến cái tên Thủy Tình Không, người này đã mai danh ẩn tích từ rất nhiều năm về trước!"

Những người trong phòng tắm cũng biết Tần Phi và Lưu Nhâm Trọng đánh nhau, có điều đối với bọn họ thì người như vậy chẳng khác nào là thần tiên trên trời, nào dám mở miệng nhiều chuyện? Cả đình viện trở nên im ắng, không một ai đến đây quấy rầy.

Tần Phi từ tốn nói: "Sau khi gia nhập Sát Sự thính, ta đã đọc qua rất nhiều hồ sơ cũ mới biết được chuyện này. Rất nhiều năm trước kia, lúc nước Ngụy còn chưa bị diệt vong, Ngụy đế từng tuyển một vị phò mã từ dân gian cho con gái mình, lúc ấy chuyện này bị rất nhiều hoàng thân quốc thích phản đối. Vị phò mã kia chính là Thủy Tình Không, khi đó hắn chỉ là một người dân thường, tu vi không nổi trội, cũng chẳng có học thức hơn người, không một ai biết vì sao Ngụy đế lại chọn hắn làm con rể."

"Nhưng trong cuộc chiến diệt Đường, Thủy Tình Không theo quân xuất chinh. Lần đó hắn đại chiến thần uy, nói như thế nào nhỉ? Bàng Chân có bao nhiêu uy phong trong cuộc chiến phạt Ngụy thì Thủy Tình Không còn sáng chói hơn nhiều trong cuộc chiến diệt Đường. Có điều Thủy Tình Không lại mang mặt nạ ra trận, không ai biết cao thủ giết người như quỷ mị kia lại chính là con rể của Ngụy đế - Thủy Tình Không."

Lí Hổ Nô trở nên say mê, nhẹ giọng nói: "Xem ra nếu những nhân vật thiên tài như Thủy Tình Không, Bàng Chân có thể so tài với nhau thì thật là một sự kiến khiến nhiệt huyết sục sôi."

Tần Phi ho khan một tiếng, cắt đứt dâm ý của Lí Hổ Nô, tiếp tục nói: "Vài năm sau đó, cuộc chiến Sở Ngụy trở nên hết sức căng thẳng, thanh danh của Bàn Chân đã nổi lên từ vài năm trước. Vào thời điểm khai hỏa chiến dịch, Thủy Tình Không đã ám sát vài vị đại tướng của nước Sở, khi hắn đang ám sát một trong đương kim tam công ngự sử - đại phu Đường Ẩn, những cao thủ thanh niên như Bàng Chân và Liễu Khinh Dương cùng một đám thị vệ đại nội đã đánh một trận ác liệt với Thủy Tình Không. Không ai ngờ được tu vi của Thủy Tình Không lại cao như vậy, cũng trong trận chiến ấy, Bàng Chân đã chính thức đột phá gông cùm xiềng xích tông sư, trở thành một vị đại tông sư! Vì vậy theo một phương diện nào đó, Thủy Tinh Không còn được xem là nửa sư phụ của Bàng Chân!"

"Cũng trong hồi đại chiến đó, tuy Thủy Tình Không đã phá vây trốn thoát nhưng mặt nạ lại bị đánh rơi, thân phận cũng không cách nào dấu diếm được nữa. Ngoài ra hắn mang trọng thương trên người, không thấy xuất hiện lần nữa trong các chiến dịch kế tiếp. Về sau, khi nước Ngụy bị diệt, Thủy Tình Không liền mất tích. Có người đồn rằng sau trận chiến với Bàng Chân và Liễu Khinh Dương, Thủy Tình Không đã chết."

"Cho đến hơn mười năm trước, khi thấy Man tộc trên đại mạc thờ phụng một người làm võ tôn, Sát Sự thính mới cảm thấy vô cùng hứng thú, nhiều lần phái người đến điều tra, sau khi tổn thất không ít cao thủ mới xác nhận được thân phận của người nọ, cũng chính là phò mã của nước Ngụy đã mất tích bấy lâu - Thủy Tình Không." Tần Phi thản nhiên nói: "Theo tính toán thì Thủy Tình Không là người xấp xỉ năm mươi tuổi, Lưu Nhâm Trọng ở Bắc Cương, Thủy Tình Không ở Man tộc, hai ngươi từng giao thủ với nhau cũng là việc bình thường, nhưng ta cũng chẳng biết vì sao hắn lại hỏi ta và Thủy Tình Không có quan hệ gì?"

Những lời sau cùng là do Tần Phi cố tình nói để lừa gạt Lí Hổ Nô. Kiếm ý của hắn đến từ Tôn Hạc, đại tông sư thời nước Ngụy cùng Thủy Tình Không sao có thể không nhận ra? Một kiếm này có lẽ là do Tôn Hạc tự nghĩ ra, cũng có thể là kiệt tác của Thủy Tình Không. Có điều mối quan hệ này cũng không cần thiết phải nói cho Lí Hổ Nô biết.

Có điều Lí Hổ Nô có vẻ cũng không bị lừa gạt, hắn trầm giọng nói: "Lưu Nhâm Trọng đoán được mức độ nặng nhẹ khi ta xuất thủ, tránh được một kích sắc bén nhất của ta cũng không có gì kì quái. Có điều hắn có thể chạy trốn khỏi kiếm ý đã ngưng tụ đến đỉnh điểm của ngươi, ngoại trừ bản lĩnh của chính mình thì hắn nhất định đã gặp qua một kiếm này! Tám phần chính là đến từ Thủy Tình Không!"

Hắn vừa nói vậy, Tần Phi cũng cảm thấy hứng thú, lẩm bẩm tự hỏi: "Nếu muốn Thủy Tình Không xuất một kiếm giết người này, mà Lưu Nhâm Trọng lại ở bên cạnh nhìn thấy, vậy đó là ai?"

Thân phận địa vị và tu vi của người bị giết nhất định sẽ không thấp, hai người đoán già đoán non nửa ngày nhưng vẫn không tìm được manh mối nào, vì vậy cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Ngoài cổng đình viện, một bóng người nơm nớp lo sợ lộ ra, sau đó nhanh như chớp thu về.

Tần Phi nhẹ giọng nói: "Ra đi Hà Khôn, ta thấy ngươi rồi!"

Hà Khôn mặt mày tái mét đi tới, đau khổ nói: "Tần trấn đốc, tắm với ngài xong vừa đi ra đã phải hoảng sợ như vậy, về sau có chuyện tốt chuyện xấu gì mong ngài đừng chiếu cố đến ta, ta chẳng phải kẻ tốt phúc, sợ là ăn không tiêu đâu..."

"Có chính sự gì thì nói đi." Tần Phi tức giận mắng.

Hà Khôn nghiêm trang bẩm báo: "Tần trấn đốc, vừa rồi có người của phủ Yến vương giao cho ty chức một bức thư mời, mời Tần trấn đốc giờ ngọ ngày mai đến phủ Yến vương dự tiệc rượu, tiện thể thương lượng việc thí nghiệm vũ khí."

Nói xong, hắn run rẩy hỏi: "Tần trấn đốc, xin ngài cho một câu trả lời chắc chắn, ngày mai đi thì vẫn đánh sao?"

"Hên xui à..."

"Vậy ty chức xin mượn một thứ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện