Phủ Yến vương tọa lạc ở trung tâm của Yến Đô, vương phủ chiếm một mảnh đất cực lớn, tọa bắc triều nam, vô cùng uy phong.

Trước cửa vương phủ có hai đội võ sĩ mặc kim giáp đứng gác, trong tay cầm binh khí.

Tần Phi mặc một bộ quan phụ Đồng tri Trấn đốc gọn gàng, cùng với Phồn Đóa Nhi, Tùy Kiệt đi ngang qua võ sĩ kim giáp mà tiến vào phủ Yến vương. Hắn ung dung đi vào Yến Đô như đi ăn cơm tắm rửa mát xa, chẳng hề căng thẳng chút nào

Quản gia của vương phủ đích thân dẫn đường, đưa ba người Tần Phi đến phòng hội nghị.

Phòng hội nghị bài trí ba mươi hai chiếc ghế tựa, mười sáu cái bàn trà, bên trong đã có bảy tám vị quan viên tướng lãnh của Bắc Cương đang ngồi đó, Yến vương ung dung ngồi ở vị trí trung tâm, vừa thấy Tần Phi tiến vào liền cười ha hả, đứng dậy chào hỏi: "Tần trấn đốc không quản ngàn dặm đường xa để đến Bắc Cương, vì nước vì dân mà không nề hà khổ cực, thật là đáng kính nể."

Mới vào đã bị chụp mũ để áp chế, Tần Phi mỉm cười đáp lời: "Yến vương tọa trấn Bắc Cương, bảo vệ sự bình yên của biên cương, khiến Man tộc không dám xâm lấn, phần công lao này lớn đến đâu thì Tần Phi cũng chẳng dám nói."

Hai người hư tình giả ý thổi phồng nhau một phen, Tần Phi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế khách.

Yến vương đưa mắt ra hiệu, một vị tướng lãnh mặc quan phục phó tướng liền đứng dậy trải một tấm bản đồ trên mặt đất, phía trên có đánh dấu vị trí các con sông, ngọn núi, bản đồ sinh động vô cùng rõ ràng.

Vị phó tướng kia ôm quyền nói: "Tần trấn đốc, tại hạ là Thời Hưng Lưu, phó tướng trấn thứ tám của Bắc Cương, xin Tần trấn đốc xem xét bản đồ."

Hắn thò tay lấy một cái thước ngắn ra, chỉ về phía bên trái: "Phía đông là nơi cư trú của Man tộc, lệch về phía tây chính là nơi Ma tộc chiếm cứ. Ty chức nghĩ Tần trấn đốc đã vô cùng hiểu rõ địa bàn của Man tộc và Ma tộc rồi. Lúc đầu, khi Sát Sự thính thí nghiệm vũ khí, chúng ta đều là người đưa Lang Nha quân tiến vào khu vực của Man tộc để thí nghiệm, bởi vì sức chiến đấu của Man tộc hơi yếu hơn Ma tộc một chút, về phương diện an toàn thì tốt hơn. Có điều lần này chỉ sợ quân đội của Tần trấn đốc bắt buộc phải tiến vào khu vực tác chiến của Ma tộc."

"Vì sao?" Phồn Đóa Nhi không đợi Tần Phi lên tiếng đã hỏi trước.

Thời Hưng Lưu liền giải thích: "Năm ngoái, hai đại khả hãn của Ma tộc và Man tộc bùng nổ một trận đại chiến, sau khi Man tộc thất bại đã không ngừng co cụm lại về phía đại mạc. Hiện giờ muốn từ Bắc Cương tiến vào thảo nguyên để tìm được một đội lính hơn năm trăm người của Man tộc trong phạm vi năm trăm dặm trong thảo nguyên cũng rất khó! Mà quân mã Bắc Cương của chúng ta cũng không thể tiến vào thảo nguyên sâu hơn năm trăm dặm để thí nghiệm vũ khí, nếu tiến vào, một khi bị dị tộc phát hiện hành tung, muốn chạy thoát trở về gần như là bất khả thi."

"Còn Ma tộc thì khác, mọi người nhìn đây!"

Hắn lấy thước gõ vài cái lên khu vực đánh dấu điểm đỏ ở phía bên phải của bản đồ, nói tiếp: "Những nơi này đều là khu vực bị Ma tộc chiếm cứ, mỗi nơi có khoảng một ngàn nhân mã của Ma tộc. Chúng ta có thể sử dụng cách dụ địch để khiến Ma tộc phái ra một đội binh mã một hai trăm người đuổi theo, sau đó chúng ta sẽ dẫn chúng vào vòng vây của mình, đợi Lang Nha quân của Tần trấn đốc sử dụng vũ khí mới để tiêu diệt chúng là có thể lui về nơi đại quân đóng quân."

Thời Hưng Lưu chỉ vào một điểm xanh: "Đây là trấn thứ tám mà mạt tướng đóng quân, khoảng cách giữa nó và những khu vực Ma tộc chiếm cứ vừa rồi chỉ hơn trăm dặm, thúc ngựa chạy nhanh thì chỉ cần nửa ngày là có thể quay trở về. Dù có nguy hiểm gì xảy ra thì tin tức qua lại cũng nhanh, trấn thứ tám cũng có thể lập tức tập hợp quân mã tìm cách cứu viện. Vì vậy theo mạt tướng nghĩ, đến những địa điểm này này để thí nghiệm là tốt nhất."

Tần Phi ung dung bắc chân lên đùi, không chút kiêng nể hỏi: "Nếu bộ hạ của phó tướng đến trễ, không kịp thời cứu viện thì sao?"

"Việc này..." Vẻ mặt Thời Hưng Lưu hiện ra chút xấu hổ, vội vàng thanh minh: "Binh quý thần tốc, thiết kỵ dưới trướng ty chức có thể hành quân cấp tốc một ngày hai trăm dặm, tốc độ tuyệt đối không là vấn đề."

Tần Phi gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy trấn thứ tám có quy củ gì vô cùng phức tạp không? Ví như, ta phái người đến cầu viện, đầu tiên là phải kiểm tra giấy tờ, sau đó viết tờ khai, tiếp theo phải qua vòng tra hỏi của lính gác cổng, rồi phải đi tìm một vị phó tướng nào đó, sau lại phải qua kiểm tra. Phó tướng sẽ thông báo việc tập kết quân đội cần một khoảng thời gian, tập kết xong còn phải tốn thêm một canh giờ để động viên trước cuộc chiến..."

Thời Hưng Lưu mồ hôi tuôn ra như suối, đây đều là những chủ ý mà chính hắn và một vài vị tướng lĩnh đã hiến kế trước mặt Yến vương, nhằm khiến Tần Phi tiến vào thảo nguyên rồi một đi không trở lại, không ngờ vừa giáp mặt hắn đã hỏi ngay những điều này, thật khó để trả lời.

Yến vương ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Từ trước đến giờ bộ hạ của ta không có những quy củ rườm rà như vậy."

"Tùy Kiệt!" Tần Phi thấp giọng quát.

Quan quân Lang Nha đứng sau hắn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp.

"Nghe thấy không, hãy ghi nhớ những lời mà Thời phó tướng và Yến vương vừa nói rồi viết ra giấy, sau đó đưa cho Sát Sự thính. Nếu chúng ta xui xẻo gặp phải tình huống như vậy, nhớ phải để Dịch tổng đốc đến đòi công đạo cho chúng ta." Tần Phi thản nhiên nói.

Thời Hưng Lưu cười lạnh trong lòng, cho dù quân đội đến đúng lúc thì sao, chỉ cần xuất công bất xuất lực (DG: có mặt mà đứng chơi), quân mã rền vang rung trời nhưng không động thủ, mặc cho các ngươi chết trước ở trong, đến lúc đó các ngươi đã trở thành một đám oan hồn, còn có thể gây khó dễ cho ta như thế nào nữa?

Hắn vừa có tính toán riêng, Tần Phi đã đứng dậy nói: "Yến vương, để bày tỏ sự quan tâm của Bắc Cương đối với lần thực nghiệm vũ khí này, ty chức khẩn cầu Yến vương phái thế tử Sở Dương và phó tướng Thời Hưng Lưu cùng đi. Vừa rồi khi phó tướng thề son thề sắt, ty chức đã cẩn thận cân nhắc, nghĩ rằng nếu không có gì nguy hiểm thì không bằng mời thế tử và Thời phó tướng cùng đi. Đến lúc luận công phong thưởng, triều đình nhất định sẽ không bạc đãi phó tướng và thế tử."

Ánh mắt của Yến vượng chợt lóe lên một tia chán ghét, thằng nhãi Tần Phi này thật sự là tên khốn nạn, thế này chẳng phải là muốn bắt Sở Dương làm con tin sao? Đường đường là Yến vương, sao có thể để việc này xảy ra?

"Gần đây thân thể của Sở Dương không tốt, phải ở nhà điều tức. Về phần Thời phó tướng..."

Yến vương chưa nói xong, Tần Phi đã chen vào: "Yến vương, dù sao thì Thời phó tướng chỉ là phó tướng, cũng chẳng phải là chủ tướng của trấn thứ tám, hắn đi theo ta hẳn là không có vấn đề gì chứ? Hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thời phó tướng vì nước hi sinh thân mình, Yến vương cùng lắm cũng chỉ bớt đi một vị phó tướng mà thôi, trong các trấn của Bắc Cương bèo bèo cũng có vài chục vị phó tướng, chắc Yến vương không thiếu cái này đâu nhỉ..."

Vẻ mặt Thời Hưng Lưu gần như tái mét, hắn đã nhiều lần hại người nhưng chưa từng bị hại thảm như vậy.

"Tần Phi, ngươi đừng nên quá phận. Thí nghiệm vũ khí vốn là việc của Lang Nha quân các ngươi, binh mã Bắc Cương chỉ phối hợp mà thôi. Ta thân là phó tướng, trong tay có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, sao có thể cùng đến thảo nguyên với các ngươi?" Thời Lưu Hưng phẫn nộ trách mắng.

Tần Phi nhún vai: "Chẳng qua chỉ là mời ngươi đi, ngươi cần gì phải phản ứng mạnh vậy? Chẳng lẽ ngươi biết đường đến thảo nguyên là tử lộ?"

Thời Hưng Lưu lạnh lùng trừng mắt với Tần Phi, không thèm nói gì nữa.

"Tần trấn đốc, ngươi quá đa nghi rồi!" Yến vương thản nhiên nói: "Tuổi còn trẻ mà đã có nhiều nghi ngờ như vậy cũng không phải là đạo làm người!"

"Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người không thể không!"

Tần Phi nhẹ nhàng ném lại một câu, tay áo phấp phới cuốn lại tấm bản đồ trên mặt đất, trong nháy mắt đã ra đến ngoài cửa: "Bản đồ không tồi, ta xin nhận. Về phần sự phối hợp của quân mã Bắc Cương, Tần Phi không dám hy vọng xa vời, mà hy vọng xa vời cũng chẳng có nổi."

Phồn Đóa Nhi và Tùy Kiệt sửng sốt. Hai người không ngờ Tần Phi lại không nể tình như vậy, có điều hắn đã muốn rời khỏi đó thì hai người cũng chỉ có thể thi lễ mà đi theo.

Yến vương chăm chú dõi theo bóng dáng dần khuất của Tần Phi, đột nhiên nở một nụ cười nhạt, phất tay ra hiệu cho chúng tướng lui ra.

Sau một lát, Lưu Nhâm Trọng và Sở Dương xuất hiện từ phía sau tấm bình phong. Lúc này Lưu Nhâm Trọng đã không còn thần thái của Bắc Cương đệ nhất nhân, hắn quấn tay kít mít trong tay áo như không muốn bị ai nhìn thấy. Đối với Lưu Nhâm Trọng, việc bị Tần Phi và Lí Hổ Nô tính kế là điều nhục nhã nhất trong đời, hắn có thể bại dưới tay Bàng Chân nhưng đó là thất bại đường đường chính chính, là do bản lĩnh không bằng người ta. Mà lần này rõ ràng thực lực của Tần Phi còn kém xa hắn, ai ngờ chỉ bằng một đạo kiếm ý đại tông sư đã buộc hắn phải chống đỡ một đòn của Lí Hổ Nô.

Năm đó Lí Hổ Nô uy chấn Bắc Cương, công phu của hắn há lại là thứ được thổi phồng? Một côn kia của hắn tuy chưa thể khiến Lưu Nhâm Trọng té ngã nhưng cũng đã làm khí huyết hắn sôi trào, đến giờ chân khí vẫn chưa thông suốt. Mà một kiếm của Tần Phi lại càng đáng hận hơn, một kiếm đoạt thiên địa sinh cơ, khiến cho Lưu Nhâm Trọng phải bó tay toàn tập, hơn nữa còn khiến hắn nhớ lại ký ức về một kích vô cùng khủng bố của Thủy Tình Không.

"Rốt cuộc Tần Phi và Thủy Tình Không có quan hệ gì?" Yến vương nhíu mày: "Mọi người đều biết phía sau Tần Phi nhất định có một vị đại tông sư chống lưng, có người nói là Tôn Hạc, hiện giờ xem ra Thủy Tình Không chưa chắc đã không có khả năng."

Lưu Nhâm Trọng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đã từng tận mắt chứng kiến uy lực một kiếm kia của Thủy Tình Không, một khi hắn xuất kiếm, trong nháy mắt sẽ cướp đoạt toàn bộ sinh cơ trong phạm vi trăm trượng. Dưới kiếm của Thủy Tình Không, vị cao thủ kia cũng chẳng thể chống đỡ được quá hai lần hít thở. Tần Phi vẫn chưa đủ công lực, nếu hắn có cảnh giới tông sư rồi sử một kiếm này, chỉ sợ vết thương của ta còn nặng hơn nhiều."

"Quan hệ giữa Tần Phi và Thủy Tình Không tạm thời chưa thể kết luận, không bằng gia tăng sự theo dõi đối với Tần Phi, xem xem sau khi tiến vào thảo nguyên hắn sẽ tiếp cận Man tộc hay Ma tộc."

Yến vương trầm ngâm: "Được, đây mới là lần đầu tiên ta gặp Tần Phi, tiểu tử này gây cho ta ấn tượng vô cùng thú vị. Hắn không hề sợ hãi, cũng chẳng ngán âm mưu quỷ kế gì. Hắn không nể mặt ta thì cũng chẳng nể mặt toàn bộ Bắc Cương quân. Tần Phi ở lại Bắc Cương, Sát Sự thính sẽ giao cho hắn nhiệm vụ nằm vùng, đóng chặt hắn ở Bắc Cương, một lần nữa bồi dưỡng hệ thống tình báo của Sát Sự thính đã từng bị chúng ta thanh trừ. Chỉ gặp một lần nhưng ta cảm thấy Tần Phi này là một người rất quyết đoán, cũng rất có đảm lượng!"

Sở Dương nghe phụ thân đánh giá cao Tần Phi thì trong lòng vô cùng ghen ghét, tuy hắn chưa nói ra ngoài miệng nhưng vẻ mặt giận dữ đã bán đứng hắn.

Yến vương đưa mắt nhìn hắn, hỏi: "Dương nhi, nếu ta cho ngươi cùng đi thảo nguyên với Tần Phi, ngươi có đi không?"

"Vì sao phải đi?" Sở Dương hỏi ngược lại: "Chỉ có hơn một trăm người đến thảo nguyên để tìm Ma tộc thí nghiệm vũ khí, nếu không có đại quân của Bắc Cương phối hợp, đó đương nhiên là tử lộ. Tần Phi hắn đi chịu chết, ta đi làm gì!"

Yến vương thở dài một hơi, ý vị thâm trường nói: "Nếu ngươi gặp phải một việc mà tưởng chừng như nó là tử lộ, kẻ khác chắc chắn sẽ đẩy ngươi vào tử lộ đó. Điểm này ngươi còn phải học hỏi Tần Phi, hắn luôn biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn lên núi, có rủi ro thì mới có thu hoạch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện