Dù bận rộn với kho quân nhu bên ngoài, bọn thủ vệ vẫn phải trợn mắt há mồm khi thấy đám thiếu gia binh đang chuẩn bị xuất chinh.
"Hà Khôn, ngươi không sợ sao? Thật sự muốn đến thảo nguyên đánh nhau với Man tử sao?" Tên Tần Phi chết tiệt kia..." Một gã thiếu gia binh mặt như đưa đám nói: "Ta còn chưa từng giết gà nữa là."
Hà Khôn nghiêm trang trách mắng: "Nếu trấn đốc đại nhân muốn đi đánh giặc thì nhất định phải đánh. Về phần sợ hãi... Ngươi cho rằng ta không sợ sao. Chúng ta nên mang thêm ít rượu, xỉn rồi sẽ không sợ phải ra trận. Đúng rồi, quan quân nhu..." Hắn quay đầu nhìn quan quân nhu đang đứng trước cửa nhà kho, nghiêm túc nói: "Năm trăm túi rượu lâu năm ngon nhất, mau đi chuẩn bị cho tốt, nếu làm chậm trễ việc xuất chinh chúng ta sẽ bẩm báo lên Yến vương, xử phạt các ngươi thật nặng."
Mệnh lệnh mà Yến vương ban xuống là phối hợp với mọi hành động của Lang Nha quân, cung cấp mọi thứ họ cần.
Đây là lần đầu tiên quan quân nhu chứng kiến cảnh hơn một trăm người xuất chinh mà mang theo năm trăm túi rượu, hắn còn đang ngơ ngác thì đám thiếu gia binh đã bắt đều kêu réo.
"Đi thảo nguyên chúng ta cũng cần thức ăn ngon." Một vị thiếu gia binh nghiêm túc nói với quan quân nhu: "Ở Đông Đô, có một nhà bếp nổi tiếng phát minh ra phương pháp bảo quản đồ ăn là ướp lạnh. Vừa may Bắc Cương vào mùa rét mướt, lại có tuyết rơi, các ngươi hãy dùng băng ướp lạnh thịt thà và các loại đồ ăn thật cẩn thận để chúng ta mang theo."
"Quan quân nhu, có nữ nhân tùy quân không? Trời ơi, chẳng biết phải đến thảo nguyên bao lâu, buổi tối lại không có ai làm ấm chân, một đám đại lão gia ngủ trong lều vải sớm muộn cũng xảy ra chuyện." Một tên thiếu gia binh gầy teo vội vàng quay đầu lại nhìn mông của mình, mấy ngày nay chết dí bên trong quân doanh, đám thiếu gia binh trước giờ quen với việc ăn nhậu chơi bời đã sắp chịu hết nổi rồi, vạn nhất đến thảo nguyên không kiềm chế được mà >.< thì="" thật="" có="" lỗi="" với="" tổ="">
Đám thiếu gia lao nhao đưa ra một đống các yêu cầu, Phồn Đóa Nhi đành ôm tai tránh sang một bên, làm bộ như mình không nghe thấy gì. Tuy nhóm thiếu gia binh điên điên khùng khùng nhưng bọn họ cũng biết Phồn Đóa Nhi là quan cao cấp của Sát Sự thính - Kim thạch ty, là người tuyệt đối không thể dây vào. Ngay cả Huân Đoạn Tử cũng phải ngoan ngoãn trước mặt Phồn Đóa Nhi.
Hai bên cãi nhau làm náo loạn cả nhà kho suốt một buổi sáng rồi mới chịu lên đường xuất chinh.
Trước khi rời đi Tần Phi và Lí Hổ Nô đã dặn dò Tùy Kiệt bốn ngày sau hãy mang quân đội đến khu vực sát biên giới thảo nguyên để hội họp với bọn họ, sau đó lập tức phát động công kích với một nhóm Man tử nhỏ ở đâu đó.
Tùy Kiệt đích thân đi trước mở đường, còn đám thiếu gia binh thì ở sau bàn tán xôn xao, nhất trí với nhau nếu có việc gì không hay xảy ra chắc chắn sẽ khiến Tần Phi gặp rắc rối lớn. Có tên còn nói dám bắt những rường cột tương lai của quốc gia phải động dao động thương đến sứt mẻ tay chân, trong đầu Tần Phi nhất định toàn là rơm rạ.
Những câu kiểu như vậy nhiều lắm, Tùy Kiệt nghe mà chết lặng, dứt khoát mặc kệ bọn họ, chỉ tập trung chỉ huy đội quân tiến về phía trước. Cũng may là đám thiếu gia binh đã biết sự lợi hại của Tần Phi, không dám tự tiện đào ngũ.
Khi bọn họ tiến vào thảo nguyên thì trời đã tối, cả thảo nguyên bị phủ bởi tuyết trắng xóa, hơn mười chiếc trướng bồng được dựng lên, để đề phòng bị người khác phát hiện nên bọn họ cũng không dám nhóm lửa. Đến lúc Tùy Kiệt sắp xếp nhân thủ đi tuần tra ban đêm, nhóm thiếu gia binh lại bắt đầu một mực từ chối, hết diễn trò đau bụng thì cũng là mắc bệnh quáng gà, có tên còn khoa trương hơn khi đưa ra lý do thức đêm sẽ không tốt cho làn da... nói tóm lại là không vị thiếu gia nào chịu hy sinh vì an toàn của mọi người mà ra ngoài tuần tra ban đêm.
Để đảm bảo sự an toàn cho nơi đóng quân, Tùy Kiệt giận dữ rút đao gầm lên. Dưới đao phong sáng như tuyết cùng lời chửi rủa sắc bén, đám thiếu gia binh đành phải lựa chọn một giải pháp nghe có vẻ công bằng hơn - đổ xúc xắc bố trí người gác đêm, ra tiểu sẽ phải đi gác đêm. Khi hai mươi kẻ chiến bại ủ rủ rời khỏi nơi đóng quân ra ngoài canh gác, đám thiếu gia binh còn lại vội vàng phân công nhau tập trung lại trong một trướng bồng, nổi lửa, vây quanh thảm, hò hét, nhậu nhét, đánh bạc...
"Phồn trấn đốc, ngài còn chưa ngủ sao?" Cả người rã rời sau khi an bài đám thiếu gia binh canh gác, Tùy Kiệt trở về thì thấy Phồn Đóa Nhi ôm hai chân, lẳng lặng ngồi dưới tuyết, đưa mắt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, vì vậy ngạc nhiên mà hỏi.
Phồn Đóa Nhi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nỗ cơ là tâm huyết của mấy đại công tượng Kim thạch ty, lần thí nghiệm này được trên dưới Kim thạch ty vô cùng coi trọng. Có điều ngươi nhìn những tên phá gia chi tử này đi, có tên nào có bộ dáng xuất chinh đánh giặc không? Lúc này mà còn đánh bạc, haizz, có bọn họ ở đây, ta chỉ sợ hai mươi chiếc nỗ cơ sẽ trở thành lễ vật cho Man tử."
Bên trong trướng bồng phía xa vang lên tiếng hô to: "Ba con sáu, Báo tử chết thảm rồi... Tới tới tới, lấy tiền lấy tiền!"
Tùy Kiệt cười khổ một tiếng: "Giang sơn dễ đổi, bọn họ chính là người như vậy, chẳng lẽ còn có thể mong đợi bọn họ đột nhiên đổi tính, trở thành một chiến sĩ Lang Nha tuân thủ kỷ luật sao? Ta chưa bao giờ nuôi hy vọng đó cả."
Vừa dứt lời, một tên thiếu gia binh bị xếp đi canh gác hớn hở chạy đến, thấp giọng nói: "Đại nhân, ta vừa nghĩ đến một việc, nhất định phải nói với ngài."
"Ngươi nói đi!" Tùy Kiệt thản nhiên nói.
"Ngài xem, trời thì lạnh, ngồi trong lều còn thấy lạnh huống chi là đứng ở ngoài? Ta nghĩ chúng ta đều muốn chui vào chăn ấm ngủ, đám Man tử nhất định cũng chẳng khác gì. Mọi người đều đi ngủ thì đào đâu ra người tập kích chúng ta?" Hắn nhìn Tùy Kiệt với đôi mắt tha thiết, "Chi bằng chúng ta cứ trở về lều trại đi."
Tùy Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy ngươi nghiện đánh bạc rồi, thành thành thật thật cút trở về đứng gác cho ta, nếu không xử trí theo quân pháp."
Thiếu gia binh ăn phải quả đắng, giận dữ quay trở lại, vừa đi vừa than thở: "Ta không tin trời lạnh thế này mà đám Man tử còn có tâm tình ăn no rửng mỡ đến đây tâm tình với chúng ta."
"Ngươi xem!" Phồn Đóa Nhi rầu rũ nói, "Lần này chúng ta không chỉ huy Lang Nha đi đánh giặc mà là hầu một đám đại ca đi du sơn ngoạn thủy."
Tùy Kiệt á khẩu thở dài, học bộ dáng Phồn Đóa Nhi mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối như mực, im lặng không nói gì.
Bọn họ cũng không biết rằng chỉ cách nơi họ cắm trại khoảng hai mươi dặm là có một doanh trại nhỏ của Ma tộc, ở đây có hai trăm chiến sĩ Ma tộc, phân biệt do hai tên đội trưởng chỉ huy. Mỗi khi mùa đông đến, hai trăm tên du kỵ này thường lượn lờ quanh con đường từ Bắc Cương tiến vào thảo nguyên, một khi phát hiện có thương gia hoặc đội ngũ đi lạc qua lại sẽ lập tức chặn giết, cứ mỗi mùa đông lại tích cóp được một ít nên cướp được không ít tiền của.
Đội trưởng Thành Luật Quy là một tên chiến sĩ điển hình của Ma tộc, hắn chiến đấu dũng cảm, khát máu như mạng, trong tay chẳng biết đã dính máu biết bao người.
Sắc trời đã tối, Thành Luật Quy tay cầm chén rượu, còn mắt thì đảo qua trên người nữ nhân mà hôm nay thuộc hạ cướp về. Nữ nhân này thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi một tí, nhưng đã không còn là một tiểu cô nương mặt hoa da phấn, tám chín phần là do đã từng có con. Có điều nàng sở hữu một làn da trắng nõn, khi trưởng thành cũng có chút nhan sắc. Mùa đông giá rét, đám thuộc hạ cũng lười tiến vào Bắc Cương để cướp những nữ nhân xinh đẹp, miễn cưỡng cướp được người như vậy ở một thôn nhỏ cũng không dễ dàng gì.
Thành Luật Quy dần bị luồng dục hỏa trong người thiêu đốt, nhất là mỗi khi hắn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nữ nhân kia. Nàng càng sợ hãi, hắn càng cảm thấy hưng phấn, đặc biệt là sự tuyệt vọng của nữ nhân này khi bị hắn điên cuồng giày vò, khiến nàng phải đau đớn xé lòng mà khóc lóc, phải liều mạng phản kháng nhưng không thay đổi được vận mệnh của mình, đó là điều mà Thành Luật Quy thích thú nhất.
Hắn ném chén rượu xuống thảm, chiếc chén lăn hai vòng dọc theo tấm thảm lông dê thật dày kia, rượu còn sót lại nhanh chóng làm ướt thảm. Dường như nữ nhân kia biết chuyện gì sắp xảy ra, nàng theo bản năng cuộn cơ thể mình lại, hai tay ôm trước ngực.
"Ta đến đây!" Thành Luật Quy đứng lên, tiện tay cởi ngoại bào ra.
"Đội trưởng..." Ngoài cửa vang lên một âm thanh dồn dập.
"Khốn kiếp, có việc gì quan trọng đến mức không thể để mai nói hay sao? Ngươi tin ta lập tức chém đầu ngươi không?" Thành Luật Quy đang cao hứng thì đột nhiên bị người chen ngang, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Người đứng ngoài vội vàng giải thích: "Đội trưởng, có quân tình trọng yếu."
"Lăn ra đây cho lão tử."
Rèm cửa được vén lên, một tên chiến sĩ tầm hai mươi tuổi tiến vào, hắn nhìn không chớp mắt, cũng không đưa mắt liếc sang nữ nhân đang run rẩy trong góc lều mà cúi đầu nói: "Đội trưởng, có tin tức từ nơi đó ở Bắc Cương truyền đến, báo rằng có một đội quân chừng hai trăm người theo phương hướng đã đoán trước tiến vào thảo nguyên, dường như muốn tìm nơi dừng chân của chúng ta."
Đây là tin tức do Bắc Cương quân cố tình tung ra, nếu Tần Phi đã không cần sự trợ giúp của bọn họ thì bọn họ chẳng tội gì mà không phá đám bằng cách mật báo hành tung của Lang Nha quân cho Man tử, mượn đao giết người, khiến Ma tộc và Lang Nha trâu bò húc nhau.
Thành Luật Quy khẽ nhíu mày, thông thường mỗi khi hắn nhíu mày là mỗi lần có ý định giết người. Là bộ hạ nhiều năm sao có thể không rõ suy nghĩ của hắn chứ, tên thuộc hạ vội nói: "Đội trưởng, chúng ta hãy mau thịt chúng, xem xem có đoạt được thứ gì tốt không."
"Không, ta cảm thấy đây là một âm mưu!" Thành Luật Quy trách mắng: "Khi mùa đông vừa bắt đầu, Vạn phu trưởng đại nhân có nói rằng ta tuy có võ nghệ cao cường, chiến đấu dũng cảm nhưng chiến công thì như shit, đó là vì ta rất dễ xúc động, rất dễ rơi vào bẫy của kẻ địch, nếu không đã được đề bạt làm Thiên phu trưởng từ lâu rồi. Vì vậy ta muốn học bình tĩnh, không thể vừa nghe tin là lập tức động thủ được."
"Đội trưởng anh minh." Tên bộ hạ lập tức nịnh nọt.
Thành Luật Quy nhẹ giọng nói: "Tin tức đến từ đâu?"
"Bắc Cương quân!"
"Đệt cụ ngươi!" Thành Luật Quy một cước đá tên bộ ngã hạ lăn lóc trên mặt đất, hắn đưa chân dẫm nát khuôn mặt của tên bộ hạ, suýt tí nữa thì ngón chân thối hoắc của hắn đã chọt vào mũi tên kia.
"Ngươi dùng não của mình một chút cho ta nhờ với, Bắc Cương quân nói có một đội quân tiến vào thảo nguyên chính là để dụ chúng ta tấn công. Nếu chúng ta thật sự ngu ngốc mà đến đó, đại đội nhân mã của Bắc Cương quân sẽ xuất hiện, đánh cho hai trăm người chúng ta te tua đến không còn một manh giáp. Đến lúc đó đám thiên tướng của bọn chúng sẽ thăng quan phát tài. Ngươi đúng là kẻ ngu xuẩn!" Thành Luận Quy mắng: "Những tên Bắc Cương quê mùa luôn muốn hãm hại chúng ta, ngươi phải ghi nhớ điều đó."
Tên bộ hạ chật vật tránh miệng khỏi bàn chân hắn, vẻ mặt nịnh nọt: "Vâng, vâng!"
"Truyền lệnh, lập tức mặc giáp, tăng cường cảnh giới." Thành Luật Quy quát.