Những bông tuyết li ti từ trên trời giáng xuống, thời tiết của thảo nguyên thật là quái dị, Đông Đô thì sắp tiến vào mùa xuân, chính là mùa mưa xuân rả rích không ngớt, Yến Đô của Bắc Cương cũng chưa thấy bóng dáng của tuyết trong một thời gian dài, nhưng ngay ngày thứ ba sau khi Tần Phi tiến vào thảo nguyên, đại mạc mênh mông vô bờ không ngờ lại có tuyết rơi.

Tuyết phủ thành một lớp dày trên mặt đất khiến việc xác định phương hướng trở nên khó khăn, đưa mắt nhìn về phía xa chỉ thấy nơi nơi đều là một màu trắng xóa. Một bông tuyết bay vào cổ áo Tần Phi, hắn rụt cổ lại theo bản năng, quay đầu nói: "Tuy người của phủ Yến vương nói một câu đều phải cắt đầu cắt đuôi nhưng lần này bọn hắn cũng không nói dối, chúng ta đã đi ba ngày mà vẫn chưa ra khỏi phạm vi thế lực của Ma tộc."

Đứng bên cạnh Tần Phi chỉ có mỗi Lí Hổ Nô. Bông tuyết lả tả rơi trên tóc hắn, thoạt nhìn cứ như đầu tóc bạc trắng.

"Vào mùa này, thông thường đám Man tử trên thảo nguyên đều dùng phương pháp đổi chác và cướp đoạt để có thức ăn qua mùa đông. Bọn họ rất ít khi phát động chiến tranh vào mùa đông, đợi đến khi xuân về hoa nở, lương thảo dồi dào mới xuất hiện việc điều động với quy mô lớn. Vì vậy nhân lúc này mà phát động một chiến dịch với quy mô nhỏ thì khá chắc chắn sẽ thành công, cũng sẽ không bị đại quân Ma tộc đuổi theo." Hiển nhiên là Lí Hổ Nô vô cùng hiểu rõ thảo nguyên, chuyến này hắn đang cùng Tần Phi tiến vào thảo nguyên dò xét thực hư như thế nào.

"Có điều đám Man tử này lên ngựa là binh, xuống ngựa lại là dân du mục, muốn tìm được một đội quân có cơ cấu tổ chức thật quá vất vả..." Tần Phi thở dài, bọn họ đã tiến vào thảo nguyên ba ngày nhưng ngoại trừ gặp vài đám dân du mục lẻ tẻ thì chưa hề nhìn thấy nhóm nào quá hai mươi người cùng hành tẩu.

Lí Hổ Nô cười khổ một tiếng, tình hình hiện giờ của Bắc Cương rốt cuộc là gì thì đương nhiên phủ Yến vương là biết rõ nhất. Có điều vì nhân tố an toàn, bọn họ không thể dựa vào lực lượng của Yến vương, vì vậy Tần Phi đành tạm thời trở thành người mù kẻ điếc, chỉ có thể nhắm mắt mà tự tìm đường. Mà bản thân hắn cũng không có mặt ở Bắc Cương hơn mười năm, thời gian mười năm có thể khiến thiếu nữ trở thành thiếu phụ, cũng có thể khiến thằng nhóc trở thành thanh niên trai tráng, hiện giờ Lí Hổ Nô cũng không dám nói mình còn bao nhiêu hiểu biết về thảo nguyên này.

"Chúng ta không thể tiếp tục di chuyển như thế này nữa." Tần Phi nhíu mày: "Nên tìm một gia đình du mục để nghe ngóng tin tức thôi."

Đối với ý tưởng này của Tần Phi, không ngờ Lí Hổ Nô lại vô cùng ủng hộ. Phương pháp đơn giản nhất là dùng vũ lực, chính là bất ngờ tập kích vào một cái trướng bồng riêng lẻ, gô cổ toàn bộ người bên trong để tra hỏi, chung quy thì vẫn có thể tìm được một vài manh mối."

Hai người đạp tuyết mà đi, không biết bao lâu sau bầu dần xám xịt, cuối cùng hai người cũng tìm được hai cái trướng bồng giữa rừng tuyết trắng.

Lí Hổ Nô rút đồng côn trên lưng ra cầm trên tay, đang định gầm lên một tiếng rồi lao vào trướng bồng thì bỗng nhiên thấy Tần Phi ung dung bước đến trước cửa trướng bồng, nhẹ giọng hỏi: "Bên trong có ai không?"

Lí Hổ Nô không khỏi sửng sốt, khách khí vậy sao? Chẳng phải chúng ta đến để bắt sống chúng à?

Tấm rèm được vén lên, lộ ra một khuôn mặt từng trải phong sương, rất khó để nhận ra tuổi tác thật của người trên thảo nguyên, tiểu tử khoảng hai mươi tuổi thoạt nhìn như hơn ba mươi là chuyện bình thường. Có điều người đối diện này tuyệt đối không ít hơn bốn mươi tuổi, những nếp nhăn trên trán hắn rất sâu, hai mắt mờ mờ. Hắn đưa tay kéo rèm che bên trong lại, nhìn nhìn Tần Phi rồi hỏi ngược lại: "Ngươi là?"

Tân Phi đưa tay ra sau lưng ra hiệu với Lí Hổ Nô, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, lúc này mới khẽ nói: "Chúng ta là thương nhân đến thảo nguyên đổi da dê, có điều hai ngày trước gặp phải du kỵ, bị bọn chúng cướp hết hàng hóa, hai người chúng ta may mắn thoát chết nhưng lại gặp phải bão tuyết, nếu không tìm thấy đường trở về chúng ta sẽ bị lạc ở thảo nguyên, tám phần sẽ chôn thây ở đây..."

"Đám trộm cướp chó chết kia!" Man nhân kia thấp giọng mắng một câu, lập tức nâng rèm lên cao: "Mau vào trong sưởi ấm đi."

Tần Phi và Lí Hổ Nô vừa âm thầm đề phòng vừa tiến vào trướng bồng, đây là một gia đình điển hình trên thảo nguyên: một đôi vợ chồng trung niên Man tộc cùng bốn đứa nhỏ - ba trai một gái. Đứa con trai lớn nhất tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng to cao mạnh mẽ, cô con gái là nhỏ nhất, chỉ mới sáu bảy tuổi, làn da không được tốt lắm nhưng cũng khá tròn trịa, đen trắng rõ ràng. Cả gia đình nhìn Tần Phi và Lí Hổ Nô với ánh mắt tò mò.

"Ta tên là Đa Tang." Tên Man nhân kia chỉ vào mũi mình: "Còn bọn họ là thê tử và con cái của ta."

Đa Tang quay đầu nhìn về phía người thân, uy nghiêm nói: "Đem bếp lửa đến đây, lấy hai túi rượu sữa ngựa và nướng chút thịt dê để đãi khách."

Thê tử của Đa Tang nghe theo đem bếp lửa đến đó, nhưng đứa con cả của hắn thì vừa làu bàu vừa tìm kiếm gì đó, vẻ mặt có chút không cam lòng. Tần Phi lắng tai, nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Rượu sữa ngựa trong nhà đã không còn nhiều lắm, còn thịt dê... hừ, ăn xong là cả nhà đói ăn..."

Vẻ mặt Đa Tang trở nên lúng túng, lớn tiếng trách mắng: "Đối đãi với khách nhân như thế nào thì ta đã dạy người từ nhỏ. Nhà Đa Tang chúng ta không bao giờ keo kiệt."

Tần Phi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bếp lửa, hỏi: "Làm sao? Mùa đông này không tốt à?"

Đa Tang nhíu mày, thuận miệng nói: "Nhiều năm nay đều như vậy cả, quen rồi."

Tiểu cô nương cầm một túi rượu sữa ngựa lắc lư đi đến trước mặt Tần Phi rồi đưa cho hắn, tò mò đánh giá. Có lẽ nàng chưa từng được gặp người bên ngoài Man tộc, khi nhìn thấy quần áo và cách ăn mặc của Tần Phi rất lạ thì trong lòng vô cùng hiếu kỳ, cũng chẳng dấu diếm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tần Phi.

"Này, tặng cho con." Tần Phi lấy một chiếc kim liên tử từ trong ngực ra, quan lại trung cao cấp của Sát Sự thính rất thích mang theo một ít kim liên tử. Thứ nhất, nó có vẻ tao nhã hơn so với việc mang theo kim nguyên bảo, thứ hai, vào lúc cần thiết kim liên tử có thể được sử dụng như ám khí, sức nặng rất phù hợp.

Tiểu cô nương mím môi nhìn kim liên tử với vẻ chờ mong, bộ dáng như muốn đưa tay nhận nhưng lại theo bản năng quay lại nhìn vẻ mặt của Đa Tang.

"Đã chiêu đãi khách thì không thể nhận quà của khách." Đa Tang nghiêm mặt nói.

Tiểu cô nương trở nên ỉu xìu, quay trở lại chỗ ngồi. Tần Phi thở dài rồi bước đến cạnh cô bé, nhét kim liên tử vào tay nàng. Đa Tang khăng khăng tỏ ý không nhận lễ vật của khách còn Tần phi thì nguây nguẩy muốn tặng, hai người tranh luận nửa ngày, ruốt cuộc Tần Phi cũng chiếm thượng phong. Cũng nhờ việc nhỏ này mà không khí trong trướng bồng trở nên hòa thuận, mọi người cũng bắt đầu bắt chuyện.

Nghe Đa Tang kể, nơi đây vốn là đất đai của khả hãn Man tộc Thác Bạt Liệt. Thác Bạt Liệt và khả hãn của Ma tộc Thác Bạt Hoằng được xem là huynh đệ cùng thế hệ. Có điều hai tộc tách ra đã lâu, trừ đánh nhau trên chiến trường thì gần như hai người không hề gặp nhau. Trong cuộc chiến giữa Man tộc và Ma tộc, phần lớn là Man tộc thất bại mà chết, đất đai mà bọn họ chiếm cứ cũng càng ngày càng ít đi, hiện giờ Thác Bạt Liệt đã phải di chuyển đến khu vực Viễn Đông (phía đông Châu Á), tạm thời không muốn chiến đấu với Thác Bạt Hoằng.

"Vì sao Thác Bạt Hoằng không thừa thắng xông lên, mỗi khi thắng một trận nhỏ thì lại lập tức thu binh?" Tần Phi liền hỏi.

Vẻ mặt Đa Tang trở nên thành kính, từ tận đáy lòng mà nói: "Đó là bởi vì chúng ta có võ tôn cường đại. Cho dù Thác Bạt Hoằng đánh bại được khả hãn cũng không dám làm quá đáng. Võ tôn đại nhân chuyên tâm tu vi, không quan tâm đến việc huynh đệ tranh chấp trên thảo nguyên, có điều dù sao hắn cũng là người được khả hãn của chúng ta cung phụng, nếu Thác Bạt Hoằng dám cuồng vọng, võ tôn đại nhân sẽ ra tay."

Tần Phi thầm suy nghĩ, võ tôn đại nhân chính là Thủy Tình Không, đối với Thủy Tình Không thì thảo nguyên mãi mãi không thống nhất được mới là tốt nhất, Man tộc và Ma tộc đánh nhau ầm ĩ thì đương nhiên sẽ không có thời gian làm phiên dân chúng Trung Thổ. Còn hắn thì đương nhiên muốn đứng ở bên thế yếu, trợ giúp Man tộc không ngừng chống lại Ma tộc. Với tu vi của mình thì hắn có thể dễ dàng một kiếm chém chết khả hãn Ma tộc, nhưng hắn không lợi dụng sức mạnh của mình để gây ảnh hưởng đến sự thống nhất của thảo nguyên, ngược lại còn khiến cho Thác Bạt Hoằng thuận lợi lên ngôi, tiếp tục duy trì cục diện Ma tộc và Man tộc chống lại nhau.

Loại chính trị phức tạp này đương nhiên Đa Tang sẽ không hiểu. Trong lòng một người chất phát như hắn, võ tôn đại nhân giận dữ xuất kiếm là vì Thác Bạt Hoằng quấy rầy sự thanh tu của hắn, đây là chuyện hài hước đến cỡ nào đây. Mà Thác Bạt Liệt và Thác Bạt Hoằng chưa chắc đã không nhận ra ý đồ của Thủy Tình Không, có điều Thác Bạt Liệt cần vũ lực của Thủy Tình Không, còn Thác Bạt Hoằng thì chưa đủ sức để đối địch với cao thủ như Thủy Tình Không. Đây chính là điều người ta hay nói: trước vũ lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là cái rắm. Biết rõ Thủy Tình Không là nguyên nhân khiến Ma tộc và Man tộc chó cắn nhau, có điều bọn hắn không thể không cắn.

"Khả hãn của chúng ta cũng không muốn chiến tranh với Trung thổ." Đa Tang phiền muộn nói: "Khả hãn đã từng nói chúng ta là người của thảo nguyên, nếu không đủ thức ăn thì có thể đổi thổ sản, ngựa, da lông với Trung thổ để lấy lương thực, căn bản là không cần phải đánh nhau. Chỉ cần bàn bạc giá cả giao dịch cho hợp lý là đủ rồi."

Tần Phi thở dài rồi gật đầu, năm đó vì chủ trương bất hòa cộng thêm đám con trai tranh vị nên Man nhân thống nhất mới bị rạn nứt. Quả thật rất ít khi Man tộc gây chiến tranh với nước Sở, trừ khi bọn họ không còn gì để ăn, bắt buộc phải dựa vào cuộc sống cướp bóc thì mới phải chiến đấu. Ma tộc thì khác, bọn họ thích cướp bóc, thích tàn sát mạng sống của người khác. Đây là chuyện rất kì quái, cùng một dân tộc không ngờ lại có hai xu hướng hoàn toàn trái ngược...

Tần Phi cũng chẳng thích nghiên cứu những vấn đề có tình triết học như vậy, nhưng hắn biết địch ý của Man tộc đối với nước Sở cũng không quá nặng, thỉnh thoảng vẫn có người của Man tộc và nước Sở lén lút thông thương. Nói cách khác, da thú hoa lệ trong nhà những vị quan to quý nhân, tuấn mã cường tráng của thảo nguyên xuất hiện trên đương phố nước Sở là từ đâu đến?

Đây cũng là nguyên nhân mà Tần Phi dám nghênh ngang đến gõ cửa.

"Chúng ta muốn trở về nước Sở, có điều chỉ sợ gặp phải du kỵ của Ma tộc..." Tần Phi thành khẩn nói: "Đa Tang, ngươi có biết du kỵ của bọn họ ở đâu không? Nếu biết thì huynh đệ chúng ta có tránh được bọn họ, về nhà an toàn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện