Thuỷ Tinh Không thoải mái đi dạo trên đường phố Đông đô, tòa thành này trong hai mươi năm nước Sở hưng thịnh đã phát triển và mở rộng vô cùng to lớn. Trên đường mọi người bắt đầu đi lại đông như mắc cửi, cảnh phồn hoa đô thị thật đẹp nhìn mãi không chán mắt.

Bỗng nhiên đi ngang qua một hàng đậu phụ,mùi hương thoảng qua khiến Thủy Tinh Không cũng phải thèm thuồng,hắn cũng muốn vào ăn bát đậu phụ, liền móc túi ra vài đồng rồi ngồi xuống bàn hòa cùng thực khách trong quán, cái miệng nhỏ nhâm nhi từng thìa đậu.

Đứng bán đậu phụ là một đôi vợ chồng đã có tuổi, nhìn vào thấy ông già có vẻ cảm thấy khó chịu, cứ mỗi lần vận động cánh tay là khóe miệng lại nhếch lên lộ ra một chút đau đớn, ai không để tâm chắc chả nhận ra.

Mấy vị khách có vẻ quen biết lão bán,có người hỏi: ”bệnh phong thấp lại tái phát hả ông chủ”.

“Bệnh cũ ấy mà, tại mấy ngày động trời, bả vai lại đau nhức. Các người đi ra ngoài tốt nhất nên mang theo ô”. Nói rồi lão ngẩng lên nhìn trời, thấy ánh mặt trời le lói, rồi lão lại cười ha hả: ”nói không chừng tí nữa trời chưa tối đã mưa”.

“Đi Vương thị y quán đi,bên ấy chữa phong thấp là nhất rồi” - Có người khuyên

Người còn lại nói: ”Lão ca ngươi đã bao lâu chưa đi ra ngoài, Vương thị y quán đã lâu không làm nữa rồi”

Đối với những người dân bình thường mà nói việc hàng thuốc quen thuộc đóng cửa thu hút quan tâm hơn chuyện quốc gia đại sự nhiều, bây giờ cứ ra sức mà bàn luận. Có người kia biết được nội tình sự việc cứ cầm lấy chén đậu phụ đắc ý nói: ”Vương thị y quán tinh thông y thuật, nhưng tổ tiên bọn họ có gia huấn rằng y thuật không được truyền cho nữ giới. Đời trước không có con trai nối dõi,lão Vương thầy thuốc miễn cưỡng truyền thụ y thuật cho người con rể, cũng xem như đã được một đời. Nhưng mà con gái hắn lại càng kém cỏi: sinh ra toàn là con gái... Chẳng lẽ dừng lại ở đây? Vẫn nói tiếp: Vương gia trị phong thấp, hen suyễn vốn có tiếng tại Đông đô. Tổ tiên của họ cũng đã từng là ngự y. Bây giờ thì, ôi, còn nhắc đến làm gì.

Những người đó nghe xong liền cảm thấy tiếc nuối, sau một phen tai nạn kia, y quán liền mất đi sự tin cậy vốn có.

Thủy Tinh Không nghe xong lông mày nhíu lại, buông bát xuống, hỏi đường lão chủ quán xong liền thản nhiên đi tới ngõ hẻm hướng vào cửa ngách của Cung điện.

Trong ngõ hẻm có một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, nhà này cũng không phải hạng giàu có gì, tường hiên hiện lên một màu xanh rêu cỏ, có mấy đứa trẻ đang hồn nhiên chơi đùa trước sân. Thủy Tinh Không liền đi vào cửa tiệm, nhìn thì không lớn lắm nhưng cũng đầy đủ mọi thứ hàng hóa, từ cây kẹo của con trẻ cho tới đồ dao thớt nhà bếp, cái gì cũng có. Đôi vợ chồng chủ tiệm đang lười biếng nằm phơi nắng cạnh cửa, dẫu nhìn kiểu nào nơi đây cũng không giống như một cứ điểm bí mật của Ngụy Vũ Tốt.

Theo như phương pháp liên lạc mà Tần Phi đã dặn, Thủy Tinh Không liền xét hỏi vài câu, rồi móc ra năm lượng bạc, hạ giọng thông báo thời gian cùng địa điểm.

Chủ tiệm không thèm nhìn lên một lần, liền cứ thế thu lấy bạc của hắn, rồi đưa ra một túi muối và một bọc trứng gà (hay là trứng gà muối?) xong lại cứ tiếp tục lười biếng phơi nắng.

Thủy Tinh Không mặc dù không phải là gia thế bí mật, nhưng kiến thức cũng rộng rãi, biết mấy người này cũng là vì an toàn của mình, nếu là cứ đơn giản như vậy bị nhìn ra chân tướng thì đã không biết chết bao nhiêu lần. Người lính của Ngụy Vũ đều rất trung thành với lão thần Ngụy Quốc. Nhìn đôi vợ chồng thế này chứ rất có thể hai mươi năm trước người chồng đã từng là một vị dũng sĩ Ngụy quân đấy. Thủy Tinh Không nhìn hai con người đang chiến đấu trong lòng địch này với sự kính trọng từ nội tâm, rồi hắn liền thả người rời đi.

Ông chủ quán bị phong thấp kia nói quả đúng thật, bầu trời chỉ vừa mới chuyển xám, mưa phùn đã lất phất rơi. Khiến người ta sợ nhất là thỉnh thoảng lại ánh lên vài tia chớp xé ngang bầu trời, chả mấy chốc mà đã biến thành mưa rào. Thủy Tinh Không nếu muốn thì không một giọt mưa nào có thể thấm lên áo, nhưng hắn cũng không muốn bị chú ý nên mua một cái ô từ đám thương nhân bên đường rồi đi dọc theo con đường đá xanh theo về hướng tây thành.

Mưa rơi lộp độp xuống mặt ô, từng giọt nước cạnh nan(ô) chảy xuống. Thủy Tinh Không cũng là người chịu được tịch mịch, hắn yên lặng đứng một mình tựa như đang soi bóng xuống mặt hồ nơi Tây thành. Nếu có người đi ngang qua thấy hắn một mình đứng đó thì cũng sẽ không lấy gì làm lạ. Chốn Đông đô này hạng người gì cũng có, một số thi nhân lại đặc biệt thích những lúc trời mưa gió ở nơi không người để vịn cảnh làm thơ.

Trong màn mưa, có một nam tử đầu đội mũ lớn rộng vành mình mặc áo tơi đội mưa bước tới cầu đá. Hắn cố gắng đi thật nhẹ nhàng, nhưng trong mắt vị tông sư Thủy Tinh Không này mỗi bước đi của hắn đều kích động, nhìn bộ dáng thân thể khi thì định tấn công lúc lại muốn bỏ chạy. Tu vi của hắn cũng không cao, Thủy Tinh Không hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại hắn.

Người đó bước lên cây cầu, khi cách Thủy Tinh Không chừng 5 bước chân thì dừng lại hỏi: "Sao bây giờ lại có sấm đánh"

"Sau giờ Ngọ nên có sấm đánh" Thủy Tinh Không đáp.

"Ngươi là Thần sấm à" Người nọ cười nói.

Thủy Tinh Không nâng ô lên mặc dù nước mưa che tầm nhìn, nhưng trong mắt hắn tất cả đều hiện lên rõ ràng. Đó là một người trẻ tuổi gương mặt đầy đặn, mang theo vài phần lệ khí, cũng có phần nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mà người đối diện cũng đang tò mò đánh giá hắn. Câu nói của hắn thực ra cũng chả có nghĩa gì, chỉ là một câu nói mở đầu ám hiệu thân phận mà thôi, chỉ hắn chính là một người lính Ngụy.

"Ngươi chính là Ngụy Bính Dần?" Thủy Tinh Không thản nhiên hỏi: "mẹ ngươi là ai"

"Mẫu thân tên là Tuyên Phi vào Cung năm Cảnh Hồng thứ 7" - Ngụy Bính Dần thấp giọng đáp.

Thủy Tinh Không Trần Phong lúc sau mới nhớ lại, hắn thân là Ngụy phò mã, rất nhiều chuyện trong cung đều biết, Tuyên Phi là một nữ tử thông minh thanh tú, nàng quả thật là vào cung năm Cảnh Hồng thứ 7. vào năm Cảnh Hồng thứ 9 có sinh hạ một đứa con trai, vì năm ấy là Bính Dần nên cũng lấy luôn tên đứa nhỏ là Ngụy Bính Dần. Lúc hắn còn nhỏ Thủy Tinh Không đã có lần ẵm bế, chỉ có điều đứa nhỏ hôm ấy còn đang khóc đòi bú bây giờ đã là người thanh niên trước mắt.

"Ngươi là..." Ngụy Bính Dần hỏi ngược lại: "Biết rõ nơi để tìm ta, lại còn để lại 5 lượng bạc của việc quốc khố nước Ngụy năm đó. Ngươi là ai? Là ai nói cho ngươi biết chỗ ấy có thể tìm được ta?"

Trần Phong không trả lời trực tiếp,chỉ nói khẽ:"ta là Thủy Tinh Không"

Vẻ mặt Ngụy Bính Dần hiện lên một nét cổ quái, tựa như đang vô cùng kích động, lại phang phất có theo một ít sự sợ hãi, thân mình hắn không tự chủ được bất giác run rẩy, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra: "ta vốn tưởng răng ngươi đã chết"

"Ta cũng tưởng là ngươi chết rồi" Thủy Tinh Không bình thản nói:"Rất tốt, chúng ta đều còn sống, hoàng tộc Đại Ngụy không bị tuyệt diệt".

"Không tuyệt diệt thì sao chứ, ta là một tên phế vật" Ngụy Bính Dần cười thảm: "Ta là thái giám, có sống cũng không thể giao hợp để cho hoàng tộc phát triển lên. Ta còn sôngs chỉ vì một mục đích duy nhất, chính là cùng Sở Phàm, Đường Ân liều mạng."

Thủy Tinh Không vẫn lơ đễnh hỏi: "Ngươi bị hoạn khi nào"

"Khi ba tuổi" Ngụy Bính Dần tức giận nói

"Hoàng tộc Đại Ngụy có một thiên thần công, gọi là ‘Thiên Ngân’. Lấy nghĩa là: dẫu trời có thủng ta cũng sẽ vá trời. Nghịch thiên cải mệnh, trời không làm được ta vẫn lại làm. Lai lịch của Thiên Ngân, đã không còn ai nhơ được. Có lẽ là Thần Vũ Đế tự mình sáng tạo, có lẽ ngài đúng ý trời, được trời ban cho. Thiên Ngân trong chẳng những có pháp môn tu luyện, mà còn có rất nhiều công pháp tu luyện kỳ diệu khác. Có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể chữa người phế thành lành. Như nhà ngươi yếu sinh lý, thì đành chịu nhưng đây là bị người hoạn ta vẫn có thể giúp ngươi lại lần nữa được trở thành nam nhân."

Ngụy Bính Dần đột nhiên mở mắt thật lớn tràn đầy hi vọng nhìn Thủy Tinh Không: "đó là sự thật?"

"Đương nhiên"

Thủy Tinh Không cũng không có nói hết, hắn không muốn cho người này lại tuyệt vọng sau khi vớ được cây cọc. Thiên Ngân tuy rằng có thể như thế, nhưng cực kỳ hao tổn chân nguyên. Người thi pháp nhất định phải đạt mức đại tông sư, phối hợp cùng Thiên Ngân công pháp toàn lực thúc đẩy bí pháp giống như lấy đi một phần sinh cơ, để trong một thời gian ngắn điên cuồng phát triển lại trở thành nam nhân chân chính.

Loại công pháp này quả thật rất kỳ dị, hơn nữa mức độ hao tổn quá khủng bố. Một vị đại tông sư toàn lực thực hiện thì ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể khôi phục nguyên khí, mà sau khi thi pháp người đó cũng phải vận động ăn uống hợp lý, lại không được động vào nữ nhân ít nhất trong nửa năm thời gian. Chờ qua hết thời gian mới thật là chân chính phục hồi.

Người đã thực hiện công pháp này, trong lịch sử nước Ngụy có 2 người. Đầu tiên đó là một vị thái giám có công lớn với triều đình, lập nhiều công lao hiển hách. Để ban thưởng, Hoàng đế khi đó là một vị đại tông sư đã tự mình thúc dục sinh cơ giúp người nọ trở lại thành một trang nam tử. Còn lần như hai, cũng hao hao như thế: Một danh tướng trẻ tuổi, đang cùng các Man tộc phía nam giao tranh, anh dũng giết địch, lập nhiều kỳ công, bỗng nhiên bị tên lạc bắn trúng cái huyệt tử tôn (2` vc), mắt thấy nguy cơ tuyệt tự của nhà vị tướng giỏi, một đại tông sư khác đã đứng ra giúp hắn hồi phục cơ thể sau khi nhận được công pháp do bệ hạ ban tặng.

‘Nhà ngươi có chỗ nào tĩnh lặng không, để ta giúp ngươi trị liệu?’ Thủy Tinh Không hỏi

Ngụy Bính Dần ra sức gật đầu, mừng ra nét mặt. Dù là một nho sinh có đỗ Trạng Nguyên cũng không mừng bằng một thái giám nghe nói mình có thể khôi phục như thường.

Ngụy Bính Dần cũng không phải đầu đất, hắn đương nhiên biết Thủy Tinh Không là ai. Phò mã Hoàng tộc Đại Ngụy, thần công cái thế. Nếu như người nào khác nói như thế, Ngụy Bính Dần cũng sẽ cho là hắn nói mơ, nhưng đây là lời của Thủy Tinh Không thì không phải suy nghĩ nhiều nữa.

Thủy Tinh Không ngẩng đầu nhìn ra xa xôi, bỗng nhiên hỏi: "cái chỗ đèn chiếu sáng trưng kia là Hoàng cung nước Sở à?"

"Vâng đúng thế"

"Ta vẫn chưa bao giờ cùng Bàng Chân đấu sức công bằng. Đối với vị thiên tài kiệt xuất của nước Sở này... hà hà". Thủy Tinh Không cảm thấy buồn cười, từng này tuổi rồi sao vẫn như trẻ con hiếu thắng. Nhưng mà quả thật mình vẫn muốn đấu cùng Bàng Chân một phen, để xem rốt cuộc là Ngụy quốc đại tông sư mạnh hay Sở quốc đại tông sư giỏi.

"Bàng Chân, thật rất khó đối phó" Ngụy Bính Dần tỏ vẻ lo lắng, dù sao, về thành tích mà nói, Bàng Chân mấy năm nay cơ hồ bất bại, uy danh hiển hách, quả thật tạo ấn tượng rất mạnh trong lòng mọi người.

Thủy Tinh Không thản nhiên nói: "Cứ đợi ta chữa trị cho ngươi, rồi nghỉ ngơi cho tốt, xong sẽ tìm hắn đọ sức. Đến cấp độ như bọn ta, ai giết được ai, cũng không hề dễ dàng".

Một ánh chớp lóe lên, tia sáng xanh như đem bầu trời cắt ra làm đôi, trong giây lát đó, Ngụy Bính Dần thấy rõ một sự háo hức chờ mong tràn ngập khuôn mặt người đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện