Tần Phi chạy đến rã cả chân, nha môn Đại Sở có thói quan liêu phát sợ. Mỗi việc giao hàng cho binh sĩ Lang nha mà phải đi báo các ty của Sát Sự Thính, bẩm lên Dịch Dịch Tổng đốc, đến Binh bộ, đến kho vũ khí, đến. . .

Hai ngày vừa qua ở Đông đô đều mưa nhỏ, Tần Phi không có thời gian ngay cả về nhà cũng chưa ghé mà ở luôn trong Sát Sự Thính. Đáng tiếc, ngay cả việc oán trách cũng không có thời gian bởi vì cả Sát Sự Thính đều đang nhiều việc bề bộn. Thông thường Giáo Tập Ty là nhàn nhã nhất thế mà mấy ngày qua cũng là loay hoay làm gấp gáp, có gặp người quen cũng chỉ đủ để gật đầu chào có muốn dừng chân nói vài câu cũng tuyệt đối không dủ thời gian.

Ở Sát Sự Thính Tần Phi ăn qua quýt chút gì đó rồi hắn chợt nhớ phải về phòng viết tiếp công văn làm mãi vẫn chưa xong thì cảm thấy rất đau đầu. Nhìn nước mưa rơi xuống mái hiên, tâm tình của hắn ảm đạm giống hệt như thời tiết.

Hắn đi dọc theo hành lang về phòng của mình thì chợt nghe thấy có người gọi phía sau: "Tần Trấn đốc."

Tần Phi quay đầu lại nhìn thì thấy Chu Lễ Uyên đang vừa chân thấp chân cao chạy đến vừa há miệng hô to: "Tần Trấn đốc, Tổng đốc đại nhân có lệnh sai ngươi hoả tốc tới Ban cưu hồ đồng đường nhỏ số 8 ở phía thành Bắc."

"Chuyện gì mà cần vội vã như vậy?" Tần Phi hỏi.

"Tuyệt mật!" Chu Lễ Uyên đáp lại hai tiếng gọn lỏn xong liền quay người bỏ đi.

Tên Chu Lễ Uyên này làm việc có phần cứng nhắc, tuy nhiên cũng do tính tình như thế nên hai chữ tuyệt mật chính miệng y nói ra không phải là đùa giỡn. Tần Phi lập tức chạy như điên dọc theo hành lang vọt ra ngoài. Từ đây tới Ban cưu hồ đồng đường nhỏ số 8 ở phía thành Bắc không gần. Với tu vi của Tần Phi, thỉnh thoảng phải nhảy lên nóc nhà người ta để đi tắt cũng phải mất cả buổi sáng. Đến khi Tần Phi chạy tới Ban cưu hồ đồng đường nhỏ số 8 ở phía thành Bắc, nhất thời phải hít vào một luồng lương khí.

Trong ngõ hẻm này có ít nhất một ngàn tên Ngự Lâm quân đang phong toả, dân chúng tò mò muốn muốn xem náo nhiệt đều bị đuổi ra xa. Ngự Lâm quân cứng rắn, bọn họ hạ thủ vô cùng ác độc. Ai dám cả gan đến gần nhìn xem trong ngõ hẻm xảy ra chuyện gì, Ngự Lâm quân lập tức dùng cán thương đẩy mạnh, ai lui chậm sẽ bị đẩy ngã ra đất.

Bốn phía ngõ nhỏ toàn là cao thủ Sát Sự Thính và thị vệ đại nội, Tần Phi mặc quan phục Tổng trấn Đồng Tri nên nhiều người nhận ra hắn là người Sát Sự Thính nên giãn ra thành cho hắn vào. Sau một hồi chen lấn, Tần Phi cũng thấy một người quen. Đó là Đề đốc Giáo Tập Ty Quân Sơn Thủy, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Quân Sơn Thủy rồi hỏi: "Quân Đề đốc, đã xảy ra chuyện gì? Làm sao phải gióng trống khua chiêng như thế?"

"Chuyện phát sinh lần này rất nhiều người cả đời chưa chắc đã được gặp một lần!" Quân Sơn Thủy thì thầm: "Sát Sự Thính và đội thị vệ đại nội tinh nhuệ được xuất ra hết chính là để một vị Đại Tông Sư không thể nào trốn thoát."

Trong lòng Tần Phi chấn động, hắn nhẹ giọng hỏi: "Đại tông sư trên đời có thể đếm được trên đầu ngón tay, vị Đại Tông Sư kia là ai?"

"Phò mã tiền Nguỵ, Võ Tôn đại mạc -- Thủy Tình Không!" Ngón trỏ của Quân Sơn Thủy chỉ vào một khu nhà trong ngõ hẻm: "Theo tin tình báo, Thủy Tình Không có thể đang xuất hiện ở trong này."

"Hắn là đại tông sư. . . Cho dù toàn bộ chúng ta xông lên chỉ sợ cũng không bắt sống được hắn!" Tâm tình của Tần Phi có hơi trăn trở, không biết là đang tìm lý do để Thủy Tình Không có thể chạy trốn an toàn, hay là lo sợ lão bị bắt sống.

Quân Sơn Thủy cười nhạt: "Chỉ với chúng ta, thật đúng là không nắm chắc mười phần bắt hắn. . ." Lời của Quân Sơn Thủy dừng một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu ra xung quanh, sự vui mừng hiện rõ trên nét mặt: "Nếu tới, hắn chạy không thoát!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai bóng người bay vút trên không, xuyên qua màn mưa, một trước một sau hạ xuống hai bờ tường ban cưu hồ đồng. Mưa bụi cả ngày, một trận gió thổi qua, ở trong mưa gió, trông bóng dáng tựa hồ có tư thế xuất trần.

Rất nhiều người nhìn về phía hai người với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái và kích động, đây là hai vị Đại Tông Sư mà ai ai ở Đông Đô cũng đều biết Bàng Chân và Dịch Tổng đốc. Bọn họ đã quá lâu rồi chưa ra tay, rất nhiều người cả đời còn chưa từng thấy đại tông sư xuất thủ. Hai vị như là nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên hiện thân, nếu không phải cục diện cực kỳ khẩn trương thì chắc hẳn rất nhiều người cũng đã hoan hô ầm lên rồi.

Thấy Bàng Chân và Dịch Tổng đốc hiện thân, trong lòng Tần Phi hoàn toàn trầm xuống. Mặc dù hắn ở với Thủy Tình Không chưa được bao lâu, nhưng hắn đối với vị có phong độ đại tông sư này rất có hảo cảm, ở thảo nguyên bị mình gài bẫy phải chạy đi chạy lại một vòng mà không hề tức giận. Trên đường lão chỉ dẫn mình rất nhiều, nói là một nửa sư phụ cũng không quá đáng. Tần Phi cười đùa nghịch ngợm, Thủy Tình Không nghiêm trang, hai người ở cùng với nhau làm ra không ít chuyện lý thú nên cả hai hiểu thêm về nhau rất nhiều. Hơn nữa, lão và Tôn Hạc đều là Đại Tông sư còn sót lại của tiền Ngụy. Trong lòng Tần Phi đúng là không muốn lão chết ở chỗ này.

Sát Sự Thính đúng là có bản lãnh ghê gớm, Tần Phi cũng không biết Thủy Tình Không ở đây. Làm sao mà Sát Sự Thính biết được?

Trong đầu Tần Phi bốn bề sóng dậy, đối diện với hai vị Đại tông sư cao cao tại thượng thì tâm tình làm sao mà bình tĩnh được đây? Thời điểm phạt Ngụy khi xưa, Ngụy quân đông đảo cao thủ nhiều như mây. Chỉ một cao thủ cấp đại tông sư cũng đủ để chống được liên minh Sở quốc và Ngô quốc. Khi đó mặc dù Bàng Chân và Dịch Tổng đốc liên thủ đối địch cũng chỉ là lấy nhược đối cường. Nhưng bây giờ, đối thủ chỉ trơ trọi một thân một mình thế mà xung quanh bố trí ngàn Ngự Lâm quân, thị vệ đại nội, cao thủ Sát Sự Thính, lại còn có hai vị Đại Tông Sư liên thủ!

Chuyện này nếu không phải ý chỉ của Sở đế muốn bắt sống Thủy Tình Không, dù là Bàng Chân hay là Dịch Tổng đốc chắc hẳn thực lực cũng không dưới lão này!

Mọi người trong Ban Cưu Hồ đồng đã bị đuổi hết ra ngoài từ lâu, bên trong hiện thời chỉ là trang viện vắng lặng cửa đóng then cài mặc mưa gió bên ngoài.

Một thanh âm quen thuộc từ trong trang viện bình tĩnh vang lên: "Bàng Chân, từ lâu ta muốn giao thủ với ngươi một cách công bằng. Đáng tiếc, hai mươi năm trước, mỗi người đều vì chủ của mình mà hỗn chiến loạn bậy."

Bàng Chân trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi thốt lên: "Thiên Ngân, quỷ thần khó lường. Một chọi một ta không nắm chắc thắng ngươi!"

Thủy Tình Không thoải mái cười nói: "Ngươi cũng thành thật. Nhưng mà, ngươi là kỳ tài ngút trời, ta cũng không nắm chắc thắng ngươi."

Lão nhảy lên nóc nhà, mặc cho nước mưa thấm ướt mái tóc dài mà chắp tay ngạo nghễ nhìn về Dịch Tổng đốc và Bàng Chân. Lão cất cao giọng: "Hai người các ngươi cùng tiến lên sao?"

Bàng Chân cười khổ một tiếng: "Tiền Ngụy đã tan thành mây khói, với địa vị Võ tôn đại mạc Võ ngươi cần gì phải đến Đông Đô. Bệ hạ nói, nếu như ngươi nguyện ý giao công pháp Thiên Ngân thì thả ngươi rời khỏi Đông Đô, sau này không cho phép đặt chân vào đất Đại Sở nửa bước, nếu không giết ngay không cần hỏi."

Thủy Tình Không lạnh lùng đáp lại: "Nếu ta không giao Thiên Ngân thì sao?"

Thủy Tình Không thản nhiên nói: "Ừ, hoàng đế của các ngươi muốn lấy được « Thiên Ngân », ta sẽ dùng Thiên Ngân cùng các ngươi đánh một trận. Thiên Ngân bác đại tinh thâm, nhất là quyển cuối cùng. Bởi vì, mấy cuốn trước đều là cách vận dụng chỉ có quyển cuối cùng mới dạy toàn bộ bí quyết một cách có hệ thống. Nói cách khác, chỉ có thông hiểu công pháp Thiên Ngân mới có thể lĩnh hội hệ thống bí quyết. Sau đó, lại từ chỗ tổng quyết này bắt đầu tu hành, mới có thể làm ít công to!"

Tần Phi cố giương mắt nhìn lên, hắn biết, này mấy câu này là Thủy Tình Không nói cho hắn nghe. Trong vòng vây của ngàn quan quân, thị vệ và đám cao thủ Sát Sự Thính, ánh mắt Thủy Tình Không dường như thoáng nhìn qua khuôn mặt hắn. Mắt của Tần Phi nóng lên, trong lòng dường như có vô số lời nói muốn thét lên.

"Coi trọng quá!" Thủy Tình Không trầm ngâm nói: "Công pháp là chết, người là sống, vận dụng kỳ diệu hay không là ở tại tâm!"

Vừa dứt lời, thân ảnh Thủy Tình Không chợt chớp động trong cơn mưa, trong khoảnh khắc đã lướt tới trước mặt Bàng Chân, tốc độ nhanh như thế làm cho người khác hoa cả mắt, nhưng một quyền của lão đánh ra vừa trầm trọng vừa chậm rãi, dường như trên tay lão là một quả núi lớn vậy. Thân hình Bàng Chân hơi hơi nghiêng một chút, đầy trời hoa rơi như mưa. Dưới chân khí tác động của hai người mỗi một giọt nước mưa đều trở thành vũ khí có thể giết người.

Kình khí bốn phía, thân ảnh như quỷ mị, ba vị Đại Tông Sư kịch chiến phá hủy hoàn toàn con ngõ nhỏ, Ngự Lâm quân nhanh chóng mở rộng vòng vây, quân đội không ngừng bổ sung bố phòng. Không gian lớn như thế mà chỉ có ba người kịch đấu, không người nào dám tiến lên một bước. Dưới trời mưa gió, hư không cũng phảng phất bị xé nứt, chỉ cần trong lúc vô tình có một luồng kình khí bắn ra cũng đã đủ để thường nhân tan xương nát thịt.

Quân Sơn Thủy thì thầm: "Hôm nay có thể chứng kiến trận chiến này coi như sống không uổng đời này rồi!"

Tự nhiên vành mắt của Tần Phi đỏ lên, nhìn thân ảnh của Thủy Tình Không tới lui như điện, mỗi một động tác của lão chính là chỉ ra cho thấy chỗ ảo diệu của Thiên Ngân. Trong trận chiến đấu với đại tông sư mỗi động tác của lão trông chân thực hơn nhiều so với chỉ dạy bằng miệng.

Lấy một địch hai, đối mặt với ngàn thị vệ cao thủ, Thủy Tình Không không có cơ hội sống sót. Tánh mạng của lão sắp tới thời khắc biến mất nên chói sáng một cách rực rỡ.

Một người đối mặt với hai vị đại tông sư thành danh lâu nay, kích đấu một lúc lâu không rơi xuống hạ phong, công lực đã đến mức như thế nào?

Thủy Tình Không gào to một tiếng, thân thể điên cuồng xoay tròn, bốn phía không gian bị kình khí của lão kích động, giọt mưa bắn ra bốn phía, cả không gian bị lão tác động phảng phất lắc lư chao đảo, bầu trời mù hơi nước bị nén đến mức cùng cực, bỗng nhiên một luồng điện quan màu u lam lóe lên như phá vỡ phía chân trời, tia sét đẹp mắt từ trên trời giáng xuống đánh thẳng vào người Thủy Tình Không, nhưng ngay sau đó vỡ ra, những tia sét cuồng bạo đánh tới hai vị Đại Tông Sư!

Oai lực của Thiên địa làm cho Bàng Chân và Dịch Tổng đốc đều không dám đón đỡ. Cả hai bị một kích này bức lui.

Thủy Tình Không tranh thủ trong nháy mắt này, thân ảnh lão khựng lại nhảy vọt lên không, thủ chưởng phát ra chụp trúng hướng Quân Sơn Thủy.

Trong lòng Quân Sơn Thủy trầm xuống, chỉ trong nháy mắt, Thủy Tình Không từ trong trận chiến đã tới bên cạnh mình, một chưởng này y làm sao đỡ được?

Trong lòng lo sợ, Quân Sơn Thủy lùi gấp mấy bước liền, y không dám trực tiếp đón đỡ chiêu này.

Cổ tay của Thủy Tình Không chuyển một cái liền chế trụ cổ họng của Tần Phi. Lão xoay người cười vang: "Dịch Tổng đốc, nghe nói đây là thiếu niên kiệt xuất nhất mấy trăm năm qua của Sở quốc các ngươi phải không?"

"Dạ!" Dịch Tổng đốc khó khăn nói.

Tay nọ của Thủy Tình Không xách Tần Phi chuyển sang tay kia rồi giơ ra phía trước, nói rành rọt từng chữ từng câu: "Hay lắm, nếu ta đã cùng đường, vậy sẽ để thiên tài xuất thế của các ngươi chôn cùng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện