Edit: Cháo
05
Không phải Giang Nghiễn Hàn chưa từng tiếp xúc với người đồng tính, nhưng sống chung với người đồng tính dưới cùng một mái nhà thì vẫn là lần đầu tiên.
Thật ra anh có chút bài xích, nhưng nhớ lại quá trình ở chung hai ngày nay với Vưu Bạch, Giang Nghiễn Hàn cảm thấy bản thân thật sự được nuôi dạy rất tốt.
Là một thẳng nam kiên định không đổi, Giang Nghiễn Hàn cảm thấy mình chỉ có thể tôn trọng, thêm một chút nữa sẽ vượt quá giới hạn mất, mối quan hệ giữa anh và Vưu Bạch chẳng qua chỉ là chủ nhà và khách trọ, chờ hợp đồng cho thuê kết thúc thì hai người sẽ không còn liên quan gì nữa, nhưng phiền toái bây giờ là Vưu Bạch có ý với anh.
Đây là chuyện ngoài kế hoạch.
Nhiều năm như vậy, Giang Nghiễn Hàn không phải chưa từng bị người đồng tính thích, công khai có ám chỉ cũng có, nhưng không một ai giống Vưu Bạch cả, cậu chẳng nói gì chỉ vô tình hữu ý dụ dỗ anh, lông mi rung động, trong lòng Giang Nghiễn Hàn dậy sóng, thật sự khiến người ta khó chịu mà.
Tối qua Giang Nghiễn Hàn tăng ca về muộn, lúc tắm xong về phòng, khi đi qua ban công, nhìn thấy một chiếc váy liền màu nghệ, khác với chiếc hai dây cổ chữ V màu đen hôm nọ, lần này theo style đáng yêu, chân váy rất ngắn còn xếp ly.
Giang Nghiễn Hàn tưởng tượng một chút dáng vẻ Vưu Bạch khi mặc cái váy này.
Chiều dài váy kia có lẽ chỉ đến gốc đùi.
Không được không được, đáng sợ quá rồi.
Giang Nghiễn Hàn vừa muốn xoay người, Vưu Bạch đúng lúc đi ra từ trong phòng, Giang Nghiễn Hàn giật mình, thiếu chút nữa tự sặc nước miếng, “Cậu đi mà chẳng có tiếng động gì vậy?”
Vưu Bạch dừng lại, sau đó đạp chân đi dép lên sàn gỗ hai cái, “Được chưa?”
Giang Nghiễn Hàn bó tay, lại nói: “Sao cậu lại mặc váy?”
“Đây là quần ngủ,” Vưu Bạch kéo ống quần một cái, trợn mắt trong lòng, sau đó nhẫn nhịn nói: “Giang tiên sinh, tôi sẽ không mặc váy trước mặt ngài đâu, ngài yên tâm.”
Giang Nghiễn Hàn bị hờn liên tiếp, tâm trạng không tốt cho lắm, hơn nữa những lời Vưu Bạch vừa nói càng khiến anh khó chịu hơn.
“Tối qua không phải đã nói đừng gọi Giang tiên sinh nữa rồi à? Tự nói ra mà cũng không nhớ, hừ.” Giang Nghiễn Hàn nói xong thì quay người về phòng, còn hung hăng sập cửa phòng lại.
Vưu Bạch cảm thấy, chủ nhà này có lẽ có vấn đề về đầu óc.
06
Cứ hời hợt như vậy hơn một tháng, hai người họ giống như những chủ nhà khách thuê bình thường khác, duy trì lễ phép và khoảng cách.
Giang Nghiễn Hàn thỉnh thoảng sẽ mua một phần ăn sáng cho Vưu Bạch lúc chạy bộ buổi sáng, Vưu Bạch cũng cứ ăn theo lẽ thường, nhưng sau đó, trong wechat của Giang Nghiễn Hàn sẽ nhận được 35 nghìn (10 nhân dân tệ) do đối phương chuyển vào.
Giang Nghiễn Hàn rất là nghi ngờ, kiểu thích của Vưu Bạch khiến người ta không biết đâu mà lần, đây là làm giá* kiểu mới sao? *gốc là 欲拒还迎 (dục cự còn nghênh): đại khái là giả vờ từ chối, thích mà tỏ vẻ từ chối.
Còn nữa, Vưu Bạch tuân thủ cam kết, không mặc váy trước mặt Giang Nghiễn Hàn nữa, nhưng trên ban công Giang Nghiễn Hàn vẫn cứ thấy được đủ kiểu váy dài ngắn khác nhau màu sắc bất đồng.
Giang Nghiễn Hàn không khỏi suy nghĩ, cậu ta mặc váy cho ai xem?
Vì thế mà anh đã khổ sở suy tư mấy ngày nay.
Cho đến một ngày, anh thấy ảnh của Vưu Bạch trên hotsearch weibo.
Thì ra Vưu Bạch mặc cho tất cả mọi người nhìn.
Trong hình Vưu Bạch không lộ hết mặt, nhưng Giang Nghiễn Hàn vẫn biết đó là Vưu Bạch, bởi vì duới khóe mắt trái của người kia có một nốt ruồi, mà chỗ xương quai xanh cũng có một nốt.
Anh gần như chắc chắn đó là Vưu Bạch, thậm chí nếu không có hai cái nốt ruồi đó thì anh chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người trong hình là thiếu niên ở phòng bên cạnh kia.
Giang Nghiễn Hàn mở khu bình luận, phát hiện phần lớn đều là con gái trả lời, khen Vưu Bạch xinh đẹp.
Cũng có mấy bình luận của nam, hỏi Vưu Bạch có thiếu 1 hay không, Giang Nghiễn Hàn vô cùng bực mình, bởi vì bối cảnh Vưu Bạch chụp hình, chính là phòng cho khách ở nhà anh, thì ra Vưu Bạch trang trí phòng đẹp như vậy, là để chụp cho người khác xem.
Giang Nghiễn Hàn chắp tay đi vòng vòng trong thư phòng, sau đó không khống chế được chạy tới phòng Vưu Bạch, vừa mới vặn chốt cửa, lời chất vấn còn chưa kịp nói, anh đã ngây người luôn rồi.
Vưu Bạch nằm trên giường, mặc chiếc váy đen hai dây lần trước, điểm đỏ trước ngực lộ ra từ cổ áo, đôi chân dài hơi mở ra, cong nhẹ, chăn khoác hờ bên trên, Vưu Bạch mờ mịt nhìn về phía cửa, nét đỏ trên mặt chưa rút.
Trong phòng vọng lại tiếng vang nhỏ.
Vưu Bạch phục hồi lại tinh thần, vội vã kéo chăn che lấy mình, sau đó tức giận kêu lên “Anh bị bệnh à!”
Giang Nghiễn Hàn hoảng hốt đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa.
Tiếng tim đập hoàn toàn không có chút tiết tấu nào.
Giang Nghiễn Hàn nghĩ, rõ ràng Vưu Bạch mới có bệnh, sao người bối rối lại là mình chứ?
~~~~~~~~~~
Minh họa váy chương này
hãy tự bổ não là nó dài qua mông xíu xiu nhé:”>
Danh sách chương