Edit: Cháo
07
Lúc Vưu Bạch đột ngột mở cửa ra, Giang Nghiễn Hàn vẫn đang ngẩn người trên hành lang.
Vưu Bạch vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây đó, cậu cũng không buồn che đậy nữa, kêu lên với Giang Nghiễn Hàn: “Giang tiên sinh, anh không biết gõ cửa trước khi vào phòng người khác à?”
Giang Nghiễn Hàn đuối lý không lên tiếng, chỉ lẩm bẩm trong lòng: “Cậu không biết làm mấy chuyện đó phải khóa cửa trước à?”
Trên trán Vưu Bạch còn vương mồ hôi, cậu tức giận xoay người về phòng, còn đóng cửa cái ‘rầm’.
Giang Nghiễn Hàn không biết phải làm gì, né hai ngày ở công ty.
Mặc dù anh cũng không biết sao mình lại phải tránh.
Hai ngày sau.
Lúc Giang Nghiễn Hàn đi qua phòng họp ở tầng 7, anh nhìn thấy một đám người chen chúc ở cửa, hỏi người bên cạnh một chút.
Người nọ lập tức cười đứng lên, đi về phía Giang Nghiễn Hàn: “Tiểu Giang tổng, tới chỗ chúng tôi có chuyện quan trọng sao?”
Giang Nghiễn Hàn nhíu mày, “Những người kia chen nhau ở đây làm gì?”
“À, tổ quảng cáo đang phỏng vấn người mẫu, tiểu Giang tổng, qua xem một chút nhé?”
Đúng lúc Giang Nghiễn Hàn không có việc gì, anh đi qua nhìn một cái.
Cách bức tường thủy tinh, Giang Nghiễn Hàn có thể thấy tuấn nam mỹ nữ khắp phòng, anh cảm thấy cũng không có gì hay cả, lúc sắp đi, ánh mắt bắt được một bóng người quen thuộc.
Là Vưu Bạch, cậu mặc áo hoodie và quần cargo, đứng tựa vào bên tường, vẻ mặt cô đơn.
Giang Nghiễn Hàn mở cửa phòng họp đi vào, đi về phía Vưu Bạch ngay trước mắt mọi người.
Người phụ trách phỏng vấn đã từng thấy Giang Nghiễn Hàn, đứng bật dậy, còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì khiến thái tử gia không vui, lắp bắp hỏi: “Tiểu Giang tổng, có chuyện gì thế ạ?”
Kết quả Giang Nghiễn Hàn không câu nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Vưu Bạch, kéo cậu sang phòng làm việc trống bên cạnh.
“Sao anh lại ở đây?” Vưu Bạch cũng không phản ứng kịp.
“Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng?” Giang Nghiễn Hàn bực bội mà không phát ra được, “Cậu không đi học, tới chỗ này làm gì?”
“Tôi thiếu tiền.” Vưu Bạch nói thật.
Giang Nghiễn Hàn sửng sốt.
Vưu Bạch đảo mắt, nói tiếp: “Tôi muốn tìm chỗ thuê mới, tôi không muốn ở chỗ của anh nữa.”
08
Lời này đối với Giang Nghiễn Hàn mà nói không nằm trong dự liệu của anh.
Liên quan tới việc phá vỡ tình cảnh đóng băng giữa anh và Vưu Bạch, anh đã nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng cho tới giờ cũng chưa nghĩ tới chuyện cắt đứt quan hệ như vậy.
Anh thậm chí đã nghĩ sẽ hòa giải với Vưu Bạch như thế nào, có thể là dùng tiểu Bạch, cũng có thể dùng một bữa ăn sáng, nhưng hiển nhiên, anh đã đánh giá thấp Vưu Bạch rồi, Vưu Bạch vốn chẳng muốn làm lành gì cả.
Giang Nghiễn Hàn sống đến từng này rồi, lần đầu tiên bị người ta dùng cách từ chối còn đau hơn bị vả mặt như thế này.
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Chúng ta không hợp, anh biết rõ mà,” Vưu Bạch nhìn sang chỗ khác, quan sát phòng làm việc xa lạ này, “Anh ghét tôi, tôi cũng ghét anh, vậy nên không cần phải miễn cưỡng nhau.”
“Tôi không có —–“
“Anh dám nói anh không ghét tôi vì tôi mặc đồ nữ không?”
“Không phải là ghét.”
“Bài xích, phản cảm, nhìn không nổi… Có đỡ hơn thì cũng là mấy loại phản ứng này, anh không mắng thẳng mặt tôi giống những người kia, nhưng anh là kiểu miễn cưỡng đối xử với tôi như là người bình thường, như vậy càng khiến tôi khó chịu hơn.”
Giang Nghiễn Hàn cảm thấy một tháng này Vưu Bạch còn không nói nhiều bằng hôm nay.
“Tôi thừa nhận trước đó có chút quá đáng với cậu, tôi xin lỗi.”
“Tôi không chấp nhận.” Vưu Bạch nói xong thì muốn đi ra ngoài, Giang Nghiễn Hàn kéo cậu lại.
“Đi phỏng vấn thật sự là để kiếm tiền sao?”
“Không cần anh lo.”
“Nếu cậu muốn kiếm tiền, tôi có thể nói với người phụ trách một tiếng là cậu có thể qua cửa, nhưng giờ cậu còn đang đi học, những chuyện này quá lãng phí thời gian.”
“Nói như anh lợi hại lắm ấy,” Vưu Bạch nhớ tới vẻ mặt căng thẳng của người phụ trách mới rồi, đột nhiên tâm tư linh động, do dự hỏi: “Anh rất có tiếng nói ở đây hả?”
“Bình thường thôi, nhưng cho cậu đi cửa sau cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng Vưu Bạch run lên, lời này của Giang Nghiễn Hàn quả thật có chút khiến người ta rung động, cậu cứng đầu nghiêm giọng: “Ai thèm chứ?”
Giang Nghiễn Hàn cúi đầu, nhích tới gần Vưu Bạch, “Cậu thật sự không muốn ở chỗ tôi nữa?”
Vưu Bạch vốn chỉ giận dỗi nhất thời, bị Giang Nghiễn Hàn dịu giọng hỏi như vậy thì ý chí đã không còn kiên định nữa rồi.
“Dù thế nào cũng không, không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Giang Nghiễn Hàn nhìn Vưu Bạch bĩu môi, đột nhiên như bị quỷ ám nói: “Ở lại đi, tôi giảm một nửa tiền thuê cho cậu.”
Vưu Bạch nhìn Giang Nghiễn Hàn hai cái, chắc chắn đây chính là Giang Nghiễn Hàn mấy ngày trước còn trợn mắt phồng mũi với cậu, trong lòng thấy rất phức tạp.
Nhưng cậu vẫn thầm vui vẻ, bắt chẹt nói: “Chỉ giảm một nửa thôi à, tôi vẫn còn đi học —–“
“Vậy thì miễn phí toàn bộ.” Giang Nghiễn Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bổ sung: “Cậu giữ tiền lại mua váy cho mình đi.”
Khóe miệng Vưu Bạch muốn vểnh lên tận trời rồi, cậu nín cười, nhỏ giọng nói: “Giang Nghiễn Hàn, tôi bỗng thấy anh hơi bị đẹp trai đó.”
07
Lúc Vưu Bạch đột ngột mở cửa ra, Giang Nghiễn Hàn vẫn đang ngẩn người trên hành lang.
Vưu Bạch vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây đó, cậu cũng không buồn che đậy nữa, kêu lên với Giang Nghiễn Hàn: “Giang tiên sinh, anh không biết gõ cửa trước khi vào phòng người khác à?”
Giang Nghiễn Hàn đuối lý không lên tiếng, chỉ lẩm bẩm trong lòng: “Cậu không biết làm mấy chuyện đó phải khóa cửa trước à?”
Trên trán Vưu Bạch còn vương mồ hôi, cậu tức giận xoay người về phòng, còn đóng cửa cái ‘rầm’.
Giang Nghiễn Hàn không biết phải làm gì, né hai ngày ở công ty.
Mặc dù anh cũng không biết sao mình lại phải tránh.
Hai ngày sau.
Lúc Giang Nghiễn Hàn đi qua phòng họp ở tầng 7, anh nhìn thấy một đám người chen chúc ở cửa, hỏi người bên cạnh một chút.
Người nọ lập tức cười đứng lên, đi về phía Giang Nghiễn Hàn: “Tiểu Giang tổng, tới chỗ chúng tôi có chuyện quan trọng sao?”
Giang Nghiễn Hàn nhíu mày, “Những người kia chen nhau ở đây làm gì?”
“À, tổ quảng cáo đang phỏng vấn người mẫu, tiểu Giang tổng, qua xem một chút nhé?”
Đúng lúc Giang Nghiễn Hàn không có việc gì, anh đi qua nhìn một cái.
Cách bức tường thủy tinh, Giang Nghiễn Hàn có thể thấy tuấn nam mỹ nữ khắp phòng, anh cảm thấy cũng không có gì hay cả, lúc sắp đi, ánh mắt bắt được một bóng người quen thuộc.
Là Vưu Bạch, cậu mặc áo hoodie và quần cargo, đứng tựa vào bên tường, vẻ mặt cô đơn.
Giang Nghiễn Hàn mở cửa phòng họp đi vào, đi về phía Vưu Bạch ngay trước mắt mọi người.
Người phụ trách phỏng vấn đã từng thấy Giang Nghiễn Hàn, đứng bật dậy, còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì khiến thái tử gia không vui, lắp bắp hỏi: “Tiểu Giang tổng, có chuyện gì thế ạ?”
Kết quả Giang Nghiễn Hàn không câu nói gì, chỉ nắm lấy cánh tay Vưu Bạch, kéo cậu sang phòng làm việc trống bên cạnh.
“Sao anh lại ở đây?” Vưu Bạch cũng không phản ứng kịp.
“Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng?” Giang Nghiễn Hàn bực bội mà không phát ra được, “Cậu không đi học, tới chỗ này làm gì?”
“Tôi thiếu tiền.” Vưu Bạch nói thật.
Giang Nghiễn Hàn sửng sốt.
Vưu Bạch đảo mắt, nói tiếp: “Tôi muốn tìm chỗ thuê mới, tôi không muốn ở chỗ của anh nữa.”
08
Lời này đối với Giang Nghiễn Hàn mà nói không nằm trong dự liệu của anh.
Liên quan tới việc phá vỡ tình cảnh đóng băng giữa anh và Vưu Bạch, anh đã nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng cho tới giờ cũng chưa nghĩ tới chuyện cắt đứt quan hệ như vậy.
Anh thậm chí đã nghĩ sẽ hòa giải với Vưu Bạch như thế nào, có thể là dùng tiểu Bạch, cũng có thể dùng một bữa ăn sáng, nhưng hiển nhiên, anh đã đánh giá thấp Vưu Bạch rồi, Vưu Bạch vốn chẳng muốn làm lành gì cả.
Giang Nghiễn Hàn sống đến từng này rồi, lần đầu tiên bị người ta dùng cách từ chối còn đau hơn bị vả mặt như thế này.
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Chúng ta không hợp, anh biết rõ mà,” Vưu Bạch nhìn sang chỗ khác, quan sát phòng làm việc xa lạ này, “Anh ghét tôi, tôi cũng ghét anh, vậy nên không cần phải miễn cưỡng nhau.”
“Tôi không có —–“
“Anh dám nói anh không ghét tôi vì tôi mặc đồ nữ không?”
“Không phải là ghét.”
“Bài xích, phản cảm, nhìn không nổi… Có đỡ hơn thì cũng là mấy loại phản ứng này, anh không mắng thẳng mặt tôi giống những người kia, nhưng anh là kiểu miễn cưỡng đối xử với tôi như là người bình thường, như vậy càng khiến tôi khó chịu hơn.”
Giang Nghiễn Hàn cảm thấy một tháng này Vưu Bạch còn không nói nhiều bằng hôm nay.
“Tôi thừa nhận trước đó có chút quá đáng với cậu, tôi xin lỗi.”
“Tôi không chấp nhận.” Vưu Bạch nói xong thì muốn đi ra ngoài, Giang Nghiễn Hàn kéo cậu lại.
“Đi phỏng vấn thật sự là để kiếm tiền sao?”
“Không cần anh lo.”
“Nếu cậu muốn kiếm tiền, tôi có thể nói với người phụ trách một tiếng là cậu có thể qua cửa, nhưng giờ cậu còn đang đi học, những chuyện này quá lãng phí thời gian.”
“Nói như anh lợi hại lắm ấy,” Vưu Bạch nhớ tới vẻ mặt căng thẳng của người phụ trách mới rồi, đột nhiên tâm tư linh động, do dự hỏi: “Anh rất có tiếng nói ở đây hả?”
“Bình thường thôi, nhưng cho cậu đi cửa sau cũng không thành vấn đề.”
Trong lòng Vưu Bạch run lên, lời này của Giang Nghiễn Hàn quả thật có chút khiến người ta rung động, cậu cứng đầu nghiêm giọng: “Ai thèm chứ?”
Giang Nghiễn Hàn cúi đầu, nhích tới gần Vưu Bạch, “Cậu thật sự không muốn ở chỗ tôi nữa?”
Vưu Bạch vốn chỉ giận dỗi nhất thời, bị Giang Nghiễn Hàn dịu giọng hỏi như vậy thì ý chí đã không còn kiên định nữa rồi.
“Dù thế nào cũng không, không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Giang Nghiễn Hàn nhìn Vưu Bạch bĩu môi, đột nhiên như bị quỷ ám nói: “Ở lại đi, tôi giảm một nửa tiền thuê cho cậu.”
Vưu Bạch nhìn Giang Nghiễn Hàn hai cái, chắc chắn đây chính là Giang Nghiễn Hàn mấy ngày trước còn trợn mắt phồng mũi với cậu, trong lòng thấy rất phức tạp.
Nhưng cậu vẫn thầm vui vẻ, bắt chẹt nói: “Chỉ giảm một nửa thôi à, tôi vẫn còn đi học —–“
“Vậy thì miễn phí toàn bộ.” Giang Nghiễn Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bổ sung: “Cậu giữ tiền lại mua váy cho mình đi.”
Khóe miệng Vưu Bạch muốn vểnh lên tận trời rồi, cậu nín cười, nhỏ giọng nói: “Giang Nghiễn Hàn, tôi bỗng thấy anh hơi bị đẹp trai đó.”
Danh sách chương