Chương 37: Nhanh lên! Đi tìm Tiêu Chính Văn mau!

Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.

Sự im lặng chết chóc tràn ngập toàn bộ phòng khách!

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tiêu Chính Văn!

Chủ yếu là do dáng vẻ uy nghiêm và ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn trong cuộc gọi vừa rồi khiến bọn họ có chút sững sờ!

Họ thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu những gì Tiêu Chính Văn nói có phải là thật không?

Và lúc này, Khương Thần đã nhảy ra trước, chỉ vào Tiêu Chính Văn và hét lên: “Anh đang làm gì vậy? Còn gọi điện thoại cái quái gì? Anh có thể gọi ai? Anh giả bộ cho ai xem!”

Vừa dứt lời, Khương Thần vội vàng chạy tới, giật điện thoại di động trong tay Tiêu Chính Văn, sau đó hung hăng ném xuống đất, dùng hai chân giậm mạnh một cáikhiến điện thoại vỡ nát!

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chính Văn nhíu mày, tay xiết chặt thành nắm đấm!

Ở trong mắt anh, Khương Thần là người đáng chết!

Nhưng Khương Vy Nhan kéo cánh tay anh, khẽ lắc đầu và dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đừng ra tay.

Khương Thần trút giận xong, cười chế nhạo: “Chẳng phải anh rất giỏi sao? Bây giờ thể hiện cho tôi xem nào? Còn dám gọi điện thoại, đúng là đồ vô dụng!”

Bên này, Ngô Khoan Nghiệp cũng bật cười, cậu ta quay sang nói với Khương Thái Xương: “Ông cụ Khương, sợ rằng Tiêu Chính Văn đã bị kích động rồi?”

Khương Thái Xương sắc mặt lạnh lùng, hung hăng đập cây gậy trong tay xuống đất, cất giọng nặng nề: “Tiêu Chính Văn! Đủ rồi! Đây là bữa tiệc của nhà họ Khương, không đến phiên cậu làm xằng bậy! Mau cút khỏi đây ngay cho tôi!”

Ông cụ Khương lên tiếng, những người còn lại của nhà họ Khương cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Chính Văn, họ tức giận nói:

“Đúng đó! Mau cút đi!”

“Đồ chó hoang! Cút mau! Đưa theo đứa con mù lòa của mày cút khỏi đây!”

“Đúng vậy! Đúng là thứ rác rưởi không biết xấu hổ! Đứng ở chỗ này thật khiến người khác ghê tởm!”

Đối mặt với sự tức giận của đám người này, Khương Vy Nhan sợ hãi lùi lại mấy bước, kéo cánh tay Tiêu Chính Văn và cố gắng rời đi.

Khương Học Bác và Từ Phân ngồi ở một bên, vẻ mặt rất khó chịu, lúc này họ cũng không dám xen vào!

Cuối cùng, Khương Học Bác đột nhiên đập bàn một cái, tức giận đứng dậy, chỉ vào Khương Vy Nhan và hét lên: “Khương Vy Nhan, đưa anh ta đi mau! Thật là xấu hổ!”

Khương Vy Nhan vội vàng gật đầu, cô liên tục xin lỗi người nhà họ Khương: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi đi ngay”.

“Tiêu Chính Văn, đi thôi, nhanh lên, đừng làm ông nội và những người khác tức giận nữa, coi như em cầu xin anh đó, chúng ta về nhà rồi nói…”

Đối mặt với ánh mắt vừa lo lắng vừa xấu hổ của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn không còn cách nào khác đành phải xoay người bế lấy Na Na còn đang sợ hãi trốn sau lưng anh rời khỏi phòng khách.

Sau khi ba người họ rời đi, tiếng quát mắng họ trong phòng khách vẫn chưa dừng lại.

Khương Thái Xương gượng cười, nói: “Tiểu Ngô à, thật xin lỗi, để cậu chê cười rồi”.

Ngô Khoan Nghiệp cười nói: “Ông cụ Khương, Tiêu Chính Văn này là một kẻ bị bỏ rơi, mọi người đều biết anh ta không liên quan gì đến nhà họ Khương. Dù sao thì đó cũng là lỗi của Khương Vy Nhan, cô ta không nên đưa tên vô dụng đó về đây”.

“Phải rồi! Một tên rác rưởi không nhà không cửa, nhà họ Khương chúng ta có lòng tốt mới cho cậu ta cùng Khương Vy Nhan trở về đây”, Khương Văn Kỳ nói hùa theo bằng giọng nịnh hót.

Cả đám người bắt đầu ăn uống vui vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt!

Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội hỏi: “Ông cụ Khương, nhà họ Khương đã lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Lợi Dân trong tay Khương Vy Nhan chưa?

Sắc mặt Khương Thái Xương tràn đầy hưng phấn, nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, Khương Vy Nhan không có gì cả, cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Khương thôi”.

“Vậy tốt quá, ông cụ Khương, cháu nghĩ thế này, tập đoàn Ngô Thị của cháu cũng đã hợp tác được với một bộ phận của tập đoàn Lợi Dân, chi bằng hai gia tộc chúng ta kết hợp lại, tiến đến mối quan hệ hợp tác lâu dài, cùng nhau phát triển, ông thấy thế nào?”, Ngô Khoan Nghiệp cười nói.

“Vậy thì tốt quá! Tập đoàn Ngô Thị và nhà họ Khương cùng hợp tác, nhất định sẽ gây tiếng vang lớn ở Tu Hà!”, Khương Thái Xương vô cùng kích động, ngay lập tức đồng ý với lời mời của Ngô Khoan Nghiệp.

Khương Mỹ Nghiên ở bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp cũng nhân cơ hội dùng đôi chân ngọc ngà của mình ngoắc lấy chân của Ngô Khoan Nghiệp ở dưới bàn, Ngô Khoan Nghiệp lập tức hiểu ý, nói: “Là thế này, ông cụ Khương, ông cũng biết Khương Vy Nhan đã đi khỏi nhà họ Khương năm năm rồi, cô ta không biết làm gì cả, chi bằng cứ để việc hợp tác lần này của nhà họ Khương với tập đoàn Lợi Dân cho Mỹ Nghiên toàn quyền quản lý đi?”

Khương Thái Xương nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Đương nhiên rồi, tôi vốn định giao việc hợp tác lần này cho Khương Mỹ Nghiên lo liệu”.

“Haha! Ông cụ Khương, cháu kính ông một ly!”, Ngô Khoan Nghiệp mỉm cười, Khương Mỹ Nghiên thì vui như mở cờ trong bụng.

Nhưng lúc này, quản gia ở cửa đột nhiên xông vào với vẻ mặt nôn nóng, còn thiếu chút nữa vấp ngã ở cửa khiến cho cả đám người đều bật cười.

Khương Thái Xương lạnh lùng nói: “Quản gia! Ông cứ hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa? Có chuyện gì?”

Quản gia tái mặt nói: “Lão gia! Không ổn rồi! Một chiếc xe quân đội của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà đột nhiên xuất hiện ở cổng! Họ nói là tới gửi thiệp mời!”

Ầm!

Ngay lập tức cả phòng khách im bặt!

Tất cả mọi người mặt đầy vẻ khiếp sợ quay sang nhìn nhau.

Chuyện gì thế này! ! !

Xe quân đội của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà lại tới tận nhà họ Khương!

Đây … đây là một tin tức động trời!

Quan trọng hơn là họ tới để gửi thiệp mời!

Tất cả mọi người đều phải hít sâu một hơi, nhất thời đều sững sờ tại chỗ, không ai dám lên tiếng!

Quản gia trên trán cũng lạnh toát, đứng ở chỗ đó không biết nên nói gì.

“Lão… Lão gia?”, quản gia thật sự không thể nhịn được nữa bèn lên tiếng hỏi.

Khương Thái Xương cũng lập tức phản ứng lại, sốt sắng hỏi: “Ông vừa mới nói cái gì? Gửi thiệp mời?”

Người quản gia gật đầu và nói: “Đúng vậy, thưa lão gia! Bọn họ nói… Họ đưa thiệp mời đến, muốn tìm người ra nhận…”

Trời ơi!

Nhà họ Khương không thể ngồi yên được nữa!

Khương Thái Xương vội vàng đứng dậy, người làm đỡ lão vội vàng chạy ra cửa, nói: “Mau lên, mau đưa tôi ra đó!”

Ngay sau đó, hơn chục người nhà họ Khương chạy theo Khương Thái Xương ra cổng!

Ngô Khoan Nghiệp sắc mặt u ám, trong lòng đầy nghi hoặc, cậu ta không dám tin, cũng đứng dậy đi theo.

Khi Khương Thái Xương dẫn theo người nhà họ Khương đi tới cổng thì phát hiện có một chiếc xe quân đội màu xanh lá cây đang đỗ ở cổng, hai bên xe là bốn chiến sĩ được trang bị đầy đủ súng ống!

Còn người đàn ông đứng phía trước mặc quân phục, trên vai là cấp hàm thiếu úy!

“Xin chào, các anh là …”, Khương Thái Xương bước lên phía trước hỏi, ánh mắt không ngừng nhìn về phía chiếc xe jeep quân sự.

Thiếu úy bước lên trước một bước, giới thiệu thân phận của mình: “Tôi họ Phương!”

“Vâng, xin chào thiếu úy Phương, đã muộn như vậy, anh tới đây có chuyện gì?”, Khương Thái Xương hỏi.

Thiếu úy vẫy tay, cửa sau xe jeep mở ra, bốn chiến sĩ khiêng mấy cái thùng lớn xuống xe, sau đó mở thùng ra trước mặt tất cả người nhà họ Khương!

Bên trong, tất cả đều là thiệp mời!

Tất cả đều giống hệt như những thiệp mời mà Ngô Khoan Nghiệp gửi tới!

Tất cả mọi người đều choáng váng và đều bị dọa sợ chết khiếp.

Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, vừa rồi Tiêu Chính Văn đã gọi điện thoại nói năm phút nữa sẽ có một chiếc xe ô tô chở thiệp mời tới!

Điều này … điều này là sự thật!

Khương Thái Xương hoảng sợ, hai chân run lên, trong đầu không ngừng suy nghĩ, từ khi nào mà thiệp mời dự tiệc của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà lại mất giá như vậy?

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều không ngừng suy đoán về thân phận của Tiêu Chính Văn.

Chỉ một cuộc điện thoại mà có thể gọi được cả một xe ô tô chở thiệp mời tới!

“Thư mời đã được đưa tới, thiếu tá Hàn nói muốn chính tay anh Tiêu ra nhận”, thiếu úy Phương nhẹ nhàng nói.

Khương Thái Xương cuống lên, lập tức nói với quản gia bên cạnh: “Đúng, đúng! Tiêu Chính Văn … Tiêu Chính Văn, nhanh lên! Ông còn ngẩn người ra đấy làm gì! Mau đi tìm Tiêu Chính Văn! Nhanh lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện