Chương 38: Cậu hỏi tôi là ai à?
“À? Vâng, vâng! Tôi đi ngay!”
Quản gia cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng xoay người chạy tới căn phòng nhỏ nơi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang sống lúc này.
Nói là căn phòng nhỏ nhưng căn phòng cũng có diện tích khoảng sáu mươi bảy mươi mét vuông, trước đây chỗ này là chuồng chó, Khương Mỹ Nghiên cố ý thay đổi nó thành chỗ ở, mục đích đương nhiên là để làm nhục gia đình ba người của Khương Vy Nhan.
Tuy nhiên, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn không bận tâm, lúc này cả hai đang chơi đùa với Na Na trong phòng một cách vui vẻ.
Tiếng cười hòa cùng tiếng chim hót reo vang khắp sân nhỏ.
Quản gia thở hổn hển, đứng ở cửa kêu to: “Tiêu … Tiêu Chính Văn, lão gia kêu anh qua nhận… nhận thiệp mời…”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang để Na Na ngồi trên cổ mình, anh lạnh lùng nói: “Nói với ông ấy là tôi không đi, trừ khi bọn họ đích thân tới đây mời tôi!”
Tiêu Chính Văn là ai?
Chủ soái của Bắc Lương!
Được hàng nghìn người kính trọng!
Anh ở nhà họ Khương phải chịu ức hiếp, đương nhiên không thể tử tế nổi!
Khương Vy Nhan khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Thiệp mời gì thế?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, hai tay giơ lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Na Na, chạy quanh phòng, cười nói: “A … cưỡi ngựa nào…”
Na Na ngồi trên cổ Tiêu Chính Văn, cười rất vui vẻ, cô bé hô lên: “Ôi chao, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa, bố ơi nhanh lên, hahaha, vui quá …”
Khương Vy Nhan bị tiếng cười của Tiêu Chính Văn và Na Na cắt ngang mạch suy nghĩ, cô chạy theo phía sau hai bố con vì sợ Na Na sẽ ngã xuống, cô vội nói: “Anh chậm thôi”.
Quản gia thấy vậy thì rất phiền muộn, sau đó tức giận phủi tay rời đi!
Khi ông ta chạy về cổng, lại là bộ dạng thở hổn hển.
Khi Khương Thái Xương nhìn thấy quản gia quay về một mình, sắc mặt trầm xuống, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Tôi bảo ông đi gọi cho Tiêu Chính Văn cơ mà, cậu ta đâu?”
Quản gia lập tức đổ thêm dầu vào lửa nói: “Lão gia! Tiêu Chính Văn kia không biết điều, anh ta nói muốn lão gia đích thân tới đó mời anh ta! Anh ta cũng không biết tự xem lại xem mình là ai, sao lại dám trâng tráo như vậy!”
Hừ!
Cả nhà họ Khương đều vô cùng tức giận!
“Cái gì? Tiêu Chính Văn điên rồi sao? Sao lại muốn ông cụ đích thân đi mời anh ta?!”
“Đúng vậy! Đây là thiệp mời do đích thân thiếu tá Hàn cử người gửi tới, có tận mấy thùng lận! Cả nhà họ Khương chúng ta đều có thể dự tiệc rồi, sao anh ta còn không mau tới đây, chắc chắn là không muốn sống nữa rồi!”
“Lão gia, ông không thể nương tay được nữa! Tiêu Chính Văn này quá ngông cuồng rồi!”
Khương Thái Xương nghe vậy trong lòng cũng rất tức giận, không kìm được, lạnh lùng nói: “Đúng là không ra thể thống gì! Các người mau đi trói Tiêu Chính Văn lại cho tôi!”
Thế nhưng đột nhiên thiếu úy Phương lạnh lùng nói: “Hỗn láo! Thiếu tá Hàn đã nói anh Tiêu là bạn tốt của anh ấy, bảo chúng tôi phải tôn trọng anh Tiêu! Lũ khốn nạn nhà họ Khương các người còn dám trói anh Tiêu lại, để tôi xem ai dám làm! ”
Dứt lời, thiếu úy Phương rút súng ở thắt lưng ra khiến cả nhà họ Khương toàn thân run rẩy!
Bọn họ chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy!
“Cái này, cái này … thiếu úy Phương, anh bình tĩnh đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Tiêu Chính Văn chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu trước đây mà thôi. Cậu ta chỉ là đồ vô dụng, không có tài cán gì, làm sao có thể là bạn tốt của thiếu tá Hàn đáng kính được? Các anh có nhầm lẫn gì không?”
Khương Thái Xương vội vàng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Hừ!”
Thiếu úy Phương lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm! Tôi chỉ biết hôm nay thiếu tá Hàn đích thân ra lệnh cho tôi phải đưa thiệp mời tới đây và phải giao tận tay cho anh Tiêu! Nhà họ Khương các người muốn làm sao thì làm!”
Không nghi ngờ gì nữa, câu nói này chính là một lời tuyên bố!
Khương Thái Xương tuy tuổi già nhưng tâm không già, đầu óc vẫn rất linh hoạt, lập tức hiểu được mình phải làm gì.
“Mau, đi mời Tiêu Chính Văn!”, lão quay người, chống nạng đưa theo một đám người nhà họ Khương đi thẳng vào sân nhỏ nơi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ở.
Khi đến nơi, họ thấy Tiêu Chính Văn đang dạy Na Na học võ.
Nhìn thấy người nhà họ Khương đột ngột xông vào, Khương Vy Nhan đang định dọn dẹp nhà cửa thì giật nảy mình, cô còn tưởng rằng họ đến hỏi tội vì chuyện vừa rồi.
Vì vậy, cô vội vàng đặt cái chổi trong tay xuống, chầm chậm đi về phía ông cụ Khương, cúi xuống xin lỗi: “Ông nội, thật xin lỗi, vừa rồi là Tiêu Chính Văn không đúng, anh ấy nói bậy, ông đừng trách tội anh ấy”.
Khương Thái Xương làm sao dám trách tội Tiêu Chính Văn!
Anh là bạn của thiếu tá Hàn đó!
Nhà họ Khương không thể đắc tội với anh được!
Vì vậy, Khương Thái Xương đẩy Khương Vy Nhan ra, bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, mau đi nhận thiệp mời!”
Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn người nhà họ Khương đang chen chúc trong phòng, khó chịu nói: “Xin lỗi, căn phòng hơi nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy”.
Khương Thái Xương hiểu ý, quay đầu quát: “Các người làm gì đó! Cút! Cút!”
Đám người nhà họ Khương tuy rằng rất khó chịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn lui ra ngoài sân, đứng ở cửa hít bụi.
Sau đó, ông cụ Khương mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Mau đi nhận thiệp mời đi! Nếu không, thiếu tá Hàn trách tội thì nhà họ Khương của tôi gánh không nổi đâu.
Tiêu Chính Văn hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Khương Vy Nhan bị ép qua một bên, hỏi: “Bà xã, em nói xem anh có nên đi nhận không?”
Khương Vy Nhan còn đang ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi ông cụ Khương giải thích xong, cô che miệng kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh thật sự bảo họ đưa thiệp mời tới rồi sao?”
Tiêu Chính Văn nhún vai, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, có bao giờ anh lừa em chưa?”
Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cảm động, quả thật là cô không nhìn nhầm người.
Sau đó, cô đột nhiên quay đầu lại, hai tay chống nạnh, kiêu ngạo nhìn những người trong nhà họ Khương đang cúi đầu kia, nói: “Các người thấy chưa! Người đàn ông của tôi, không có lừa tôi!”
Nhìn thấy bộ dạng giơ nanh múa vuốt, tự hào khoe khoang của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cảm thấy rất đáng yêu.
“Vy Nhan, coi như ông nội cầu xin cháu, mau bảo Tiêu Chính Văn đi nhận thiệp mời, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói sau, thiệp mời rất quan trọng!”, Khương Thái Xương sốt ruột nói, nếu như làm trễ thời gian của thiếu úy Phương thì sẽ không hay chút nào.
Khương Vy Nhan gật đầu, quay sang nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn tự hiểu, anh bế Na Na lên, đi thẳng qua trước mặt đám người nhà họ Khương, đi ra khỏi sân nhỏ.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dẫn đầu cả nhà họ Khương đi ra cổng nhận thiệp mời.
“Anh Tiêu, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành! Tạm biệt!”, thiếu úy Phương cúi chào Tiêu Chính Văn, sau đó cấp tốc lên xe rời đi mà không nói thêm một lời nào.
Nhìn thấy chiếc xe quân đội rời đi, nhà họ Khương mới thở phào một hơi, Khương Thái Xương trên trán toát mồ hôi lạnh, chân bước lảo đảo.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng quét qua đám người nhà họ Khương, nói: “Tôi nhớ rõ vừa rồi có người nói nếu tôi có thể lấy được thiệp mời thì sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!”
Nghe vậy, cả nhà họ Khương đều cúi gằm xuống, ai nấy sắc mặt tái nhợt!
Ngô Khoan Nghiệp không phục, lao ra chỉ vào Tiêu Chính Văn hỏi: “Nói mau! Rốt cuộc anh là ai? Làm sao có thể là bạn của thiếu tá Hàn được? Tôi không tin! Chắc chắn là anh giở trò!”
Ngô Khoan Nghiệp tức đến phát điên!
Tiêu Chính Văn đã cướp đi vị thế của cậu ta!
“Ha ha, cậu hỏi tôi là ai à?”, Tiêu Chính Văn cười chế nhạo.