Chương 57: Một đám rác rưởi!

 

Tiêu Chính Văn cười, nói: “Trước đây bọn họ có chút quan hệ với nhà họ Tiêu của anh, lần này anh nhờ bọn họ, bọn họ cũng nể tình nhà họ Tiêu năm xưa nên mới bằng lòng giúp đỡ. Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng nỗ lực, đừng phụ lòng kỳ vọng của anh đấy nhé”.

 

Nghe vậy, khóe mắt Khương Vy Nhan đẫm lệ cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Tiêu Chính Văn”.

 

Tiêu Chính Văn ngờ nghệch gãi đầu, nói: “Em khách sáo với anh làm gì, để anh đi xem gà hầm thế nào rồi”.

 

Sau đó, Tiêu Chính Văn bưng một bát gà hầm đặt lên trên bàn: “Tới rồi, gà hầm nóng hổi đây”.

 

 

 

Na Na ngồi trên ghế, ánh mắt thèm thuồng nhìn món gà hầm, nói: “Mẹ ơi, con muốn uống canh gà… món canh gà mà bố nấu”.

 

Khương Vy Nhan ân cần lấy một bát canh gà cho Na Na, sau đó ba người cùng ngồi ăn bữa trưa trong căn phòng nhỏ ấm cúng này.

 

Lúc đang ăn, Khương Vy Nhan chợt nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Buổi chiều em sẽ đến nhà máy một chuyến để kiểm tra các thiết bị đã hư hỏng rồi mua lại một ít. Với cả, em cũng phải tuyển thêm thêm một số công nhân mới để thay số công nhân đã bị người ta đánh chạy mất ấy. Tiêu Chính Văn, phải nhờ anh đưa Na Na đi chơi rồi”.

 

Nói xong, đôi môi nhỏ nhắn của Khương Vy Nhan cắn nhẹ vào đôi đũa, trên mặt nở nụ cười ngại ngùng.

 

 

 

Tiêu Chính Văn gắp một cái đùi gà cho Khương Vy Nhan, nói: “Để anh đi cùng em”.

 

Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan khẽ ngây người ra, nói thật lòng, cô rất muốn Tiêu Chính Văn đi cùng cô, ít nhất khi đó cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.

 

“Vậy Na Na thì sao?”, Khương Vy Nhan hỏi.

 

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát, nói: “Em yên tâm, để anh bảo Long Nhất tới đây trông con”.

 

“Na Na, bố bảo chú Long Nhất tới chơi với con, được không?”. Tiêu Chính Văn vuốt ve cái đầu nhỏ của Na Na, yêu chiều hỏi.

 

“Vâng ạ, vâng ạ, Na Na thích chú Long Nhất lắm”, Na Na vui vẻ cười.

 

Buổi chiều, đúng giờ Long Nhất đến căn phòng nhỏ, bế Na Na lên xe jeep, đưa cô bé đi công viên chơi.

 

Còn Tiêu Chính Văn thì đưa Khương Vy Nhan đến nhà máy của nhà họ Khương.

 

Nhà máy bây giờ đã ngừng hoạt động, trông nó hoang tàn như một đống đổ nát.

 

Hầu hết các công nhân trong nhà máy đều đã bỏ chạy hết.

 

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Khương Vy Nhan rất khó coi, trong lòng tràn đầy lo lắng, nói: “Nếu như không thể cung cấp vật liệu đúng thời hạn, thời gian xây dựng sẽ bị đình trệ”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Em cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.

 

Lúc này, người đại diện của nhà máy, quản đốc Vương bước nhanh tới, vẻ mặt cung kính, nói: “Giám đốc Khương, sao cô lại đích thân tới đây thế? Chúng tôi còn đang thu dọn, có lẽ hôm nay sẽ dọn dẹp xong”.

 

Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Quản đốc Vương, ông vất vả rồi, đã bắt đầu tuyển dụng công nhân chưa?”

 

Quản đốc Vương thở dài nói: “Haiz, khó lắm, bây giờ bên ngoài lan truyền lời đe dọa rằng, ai dám làm cho nhà máy của nhà họ Khương chúng ta sẽ bị đánh gãy tay gãy chân, vì vậy rất nhiều công nhân không dám tới, vừa nãy còn có mấy người xin tôi cho nghỉ việc”.

 

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Khương Vy Nhan chùng xuống.

 

Đúng lúc này, một công nhân người bê bết máu loạng choạng chạy từ bên ngoài vào, lớn tiếng kêu cứu: “Quản đốc…. quản đốc, bọn chúng lại tới rồi, lại tới rồi!”

 

Quản đốc Vương nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên kinh hoàng và sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành vẻ mặt căm hận, quát lớn: “Mọi người cùng lên, liều mạng với bọn chúng! Bọn chúng không để chúng ta sống, chúng ta cũng không cần sống nữa! Giết chết bọn chúng!”

 

Ngay lập tức, hơn một chục công nhân mặc đồng phục xám, trên tay cầm các dụng cụ như cờ lê và ống thép, lao đến phía sau quản đốc Vương với vẻ mặt giận dữ!

 

Cuộc sống không bao giờ thương hại người nghèo khổ.

 

Đúng lúc này, ở cổng nhà máy, bảy tám chiếc xe tải màu đen nhanh chóng lao tới!

 

Cạch cạch cạch!

 

Cửa xe mở ra, hai ba chục tên côn đồ trên tay cầm tuýp thép, dao rựa lao thẳng xuống xe, tên nào tên nấy hung hăng dữ tợn, nhiều tên còn xăm trổ đầy mình, sát khí ngập trời!

 

“Mẹ nhà chúng mày! Ai cho phép chúng mày dọn dẹp!”

 

“Chúng mày muốn chết đúng không! Nếu như muốn sống, lập tức cút ra khỏi nhà máy này ngay!”

 

Đám người này điên cuồng lao tới, chửi bới la hét ầm ĩ.

 

Một gã đàn ông đầu trọc to lớn, dáng người vạm vỡ, mặc áo ba lỗ đang phì phèo điếu thuốc, bước lên đẩy đám người đó ra, tháo kính râm trên mặt xuống, dùng vạt áo lau mặt kính, sau đó nở nụ cười hung dữ, lộ ra mấy chiếc răng vàng nói với quản đốc Vương: “Quản đốc Vương, xem ra hôm qua tôi cảnh cáo ông vẫn chưa đủ đúng không? Có mấy người thế này mà cũng đòi liều mạng với chúng tôi à?”

 

Quản đốc Vương chưa kịp lên tiếng, Khương Vy Nhan đã đứng dậy cười nói: “Xin chào, tôi là Khương Vy Nhan, tôi chịu trách nhiệm về việc kinh doanh của nhà máy này, mấy người muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu dừng lại?”

 

Khương Vy Nhan ngây thơ nghĩ rằng có thể dùng tiền để giải quyết.

 

Gã đầu trọc nhìn Khương Vy Nhan trước mặt, lập tức bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

 

Hôm nay ra ngoài Khương Vy Nhan chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng cô vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ càng khiến lòng người rung động.

 

“Ái chà, người nhà họ Khương? Khương Vy Nhan? Chưa nghe qua bao giờ, nhưng mà không sao, người đẹp, anh nhìn em trông cũng khá đó, hay là cùng anh đây đi ăn uống một bữa, chúng ta tìm hiểu thêm về nhau, được không?”, gã đầu trọc đó nở nụ cười dâm đãng, vươn tay định sờ vào má của Khương Vy Nhan.

 

Khương Vy Nhan sợ hãi lùi lại, ánh mắt đầy kinh hãi.

 

Tuy nhiên!

 

Rắc!

 

Tay của gã đã bị Tiêu Chính Văn kẹp chặt trong không trung, ngay lập tức bị anh bóp nát!

 

“Cô ấy là vợ của tao, không muốn chết thì lập tức cút ngay!”, Tiêu Chính Văn bước lên trước một bước, đứng chắn bảo vệ trước mặt Khương Vy Nhan, trên người anh tỏa ra luồng sát khí mãnh liệt!

 

Làm nhục Khương Vy Nhan, đáng chết!

 

Gã đầu trọc nắm lấy bàn tay phải bị bóp nát của mình, gã gầm lên một cách thảm thiết: “Mẹ nhà mày muốn chết à! Lên cho tao, đánh què hết lũ chúng nó! Còn giữ lại người phụ nữ đó cho tao, tao nhất định phải chơi chết con ả!”

 

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn đang bước lên nghênh chiến với hàng chục tên côn đồ, vẻ mặt sợ hãi lo lắng, hét lên: “Tiêu Chính Văn, anh mau quay lại đây….”

 

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nói một câu: “Chỉ là một đám rác rưởi thôi, để anh giải quyết!”

 

Ngay lập tức!

 

Anh lao ra như một tia chớp, giơ chân lên, đá bay một người, người đó bay ra sau đập vào bốn năm người còn lại, sau đó lăn vài mét trên mặt đất!

 

Sau đó là một trận chiến nghiêng về một bên, chỉ trong giây lát, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng giải quyết đám người đó!

 

Bọn côn đồ bị đánh gãy tay gãy chân nằm ngắc ngoải trên mặt đất, kêu la thảm thiết, đau đớn vô cùng!

 

Gã trọc đầu nhìn thấy cảnh tượng này liền quay đầu định chạy!

 

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn đã bước tới, thẳng thừng đá vào lưng gã, khiến gã bay ra đập vào cửa xe!

 

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa của chiếc xe tải bị lõm vào!

 

Sức mạnh kinh khủng như vậy khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều kinh ngạc!

 

Mạnh quá!

 

Thật sự quá mạnh!

 

Khương Vy Nhan cũng mở to hai mắt, che miệng lại, không dám tin cảnh tượng trước mặt.

 

“Tao không quan tâm mày là ai, không quan tâm ai là kẻ đứng sau lưng mày, quay về nói cho người đó biết, nếu như còn dám tới nữa, tao không ngại róc xương lột da hắn đâu!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, sát khí ngút trời!

 

Lúc này, gã trọc đầu quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu kêu than: “Vâng vâng vâng, cám ơn đại ca đã tha mạng”.

 

Sau đó, gã bò dậy, chui vào xe, mặc kệ đám anh em đang bò lăn dưới đất, nhấn ga, chiếc xe gầm rú một tiếng rồi lao đi.

 

Nhìn đám côn đồ đang không ngừng gào khóc, Tiêu Chính Văn cau mày, nói với quản đốc Vương: “Tìm một nơi nào đó nhốt hết bọn chúng lại, đợi bên kia đến chuộc người”.

 

Tất cả công nhân ở bên cạnh đều bị anh làm cho sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, nhìn về phía quản đốc Vương, quản đốc Vương lúc này cũng lập tức hoàn hồn lại, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, nhốt bọn chúng lại đi”.

 

Sau đó, ông ấy nói với Tiêu Chính Văn: “Anh là chồng của giám đốc Khương?”

 

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu, ông ấy cười nói tiếp: “Cậu Tiêu, có lời này tôi không biết có nên nói hay không, đám người này đều là người của anh Hải, ở đất này, anh Hải là người mà chúng ta không thể động vào, sợ rằng sắp tới đây chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù của anh Hải”.

 

“Anh Hải?”, Tiêu Chính Văn cau mày, nói: “Vậy tôi đợi hắn tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện