Chương 58: Tống Hậu Lượng sợ hãi!

 

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của quản đốc Vương nọ vô cùng lo lắng, nói: “Anh này, có thể anh không biết anh Hải này. Anh Hải này nổi tiếng trong vùng lân cận vì thủ đoạn ra tay độc ác, dưới trướng phải có gần một trăm tên đàn em. Trước đây ông ta từng lăn lộn trong nhà tù nên quen biết được không ít dân anh chị. Các nhà máy khu này đều bị ông ta thu phí bảo kê, không ai dám hó hé lời nào. Hôm nay anh đánh người của anh ta, anh ta là loại người bặm trợn, có thù tất báo, chắc chắn sẽ không chịu thua. Hay là anh và giám đốc Khương về trước đi. Chỉ cần anh không có ở đây, anh Hải chắc chắn sẽ không làm gì chúng tôi đâu”.

 

Khương Vy Nhan nghe thấy vậy rất lo lắng, lập tức nói: “Quản đốc Vương, chúng tôi không thể về như vậy được. Bây giờ xảy ra sự việc này, tôi sẽ ở lại và giải quyết”.

 

Nói xong, cô quay sang Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, anh về trốn trước đi. Có em ở đây, chắc bọn họ không tới gây chuyện đâu, nếu thật sự không ổn, em sẽ báo cảnh sát”.

 

Tiêu Chính Văn bật cười, anh nhún vai, nói: “Nếu báo cảnh sát có tác dụng thì đám người này dám trắng trợn làm như vậy sao? Được rồi, người là do anh đánh, anh sẽ ở lại. Em đi giúp quản đốc Vương và bọn họ thu dọn trước đi”.

 

 

 

“Nhưng mà…”, Khương Vy Nhan vẫn muốn nói gì đó nhưng cô đã bị Tiêu Chính Văn đẩy đi.

 

Nhìn Khương Vy Nhan rời đi, vẻ mặt Tiêu Chính Văn lập tức trở nên thâm trầm xuống. Anh nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra và bấm số của Tống Hậu Lượng, lạnh lùng nói: “Tổng tư lệnh Tống, không ngờ một Tu Hà bé nhỏ mà quản lý an ninh trật tự lại tệ đến vậy!”

 

Lúc này Tống Hậu Lượng đang trong cuộc họp này với Cục thanh tra, tại cuộc họp có mặt tất cả các tổng tư lệnh của các khu ở Tu Hà, còn có cả các phó tổng tư lệnh và một số đội trưởng!

 

Nhóm người này ngồi họp với nhau, đại diện cho lực lượng phòng giữ an ninh trật tự của toàn bộ Tu hà!

 

 

 

Mà ngay bây giờ, Tống Hậu Lượng đang ngồi ở vị trí hàng đầu, vẻ mặt ông ta bỗng trở nên sợ hãi và cung kính, nói: “Anh Tiêu, có phải anh có hiểu lầm gì không?”

 

“Hừ! Nhà máy của nhà họ Khương bị đập phá, kẻ đầu sỏ là anh Hải!”, Tiêu Chính Văn nói một cách đơn giản rồi thẳng thừng cúp máy.

 

Mà bên này, trên trán của Tống Hậu Lượng túa ra mồ hôi lạnh, sau khi xác nhận đầu dây bên kia đã cúp máy mới đặt điện thoại xuống.

 

Sau đó, anh ta đứng dậy, đập mạnh xuống bàn và giận dữ hét vào mặt hàng chục người có địa vị lớn nhỏ trong cuộc họp: “Tề Thiên Hải! Khu Tây Lâm có thuộc khu vực quản lý của anh không?”

 

Mà Tề Thiên Hải cũng không biết tại sao, vội vàng đứng lên trả lời: “Tổng tư lệnh Tống, là khu vực thuộc quản lý của thuộc hạ ạ”.

 

Ai có thể ngờ rằng Tống Hậu Lượng đột nhiên nổi giận đùng đùng, giống như sấm sét đánh rền trời vậy!

 

“Tôi hỏi anh, trong khu vực đó của anh có phải có một người được gọi là anh Hải không?”, Tống Hậu Lượng trừng mắt nhìn, suýt chút nữa xông lên xé xác Tề Thiên Hải!

 

Đã chọc giận người đó, đừng nói là Tề Thiên Hải mà đến cả Tống Hậu Lượng cũng phải mất đầu!

 

Tề Thiên Hải hoảng loạn vô cùng, trên trán đổ túa ra đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Tổng tư lệnh Tống, tôi cũng không rõ, anh chờ một chút, tôi kiểm tra ngay…”

 

Tề Thiên Hải hoảng sợ, ngày thường anh ta cũng có một đống chuyện phức tạp phải giải quyết, những việc còn lại đương nhiên sẽ do người bên dưới xử lý.

 

Anh ta vội càng rút điện thoại di động ra, bấm số của đại đội trưởng dưới trướng mình, vừa lo lắng vừa giận dữ hét lên: “Dương Khuê! Tra ngay cho tôi một người tên anh Hải! Ngay lập tức! Tôi cần có tài liệu về anh ta!”

 

Mà Chi Cục thanh tra khu Tây Lâm cách Cục thanh tra hai khu vực, lúc này Dương Khuê đang ngồi trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn lo lắng, anh ta gật đầu đáp: “Vâng! Tôi đi tra ngay!”

 

Sau khi cúp điện thoại, Dương Khuê vẫn còn đang cảm thấy sợ sệt, cậu ta chưa từng thấy Tề Thiên Hải tức giận như vậy, mắng thẳng qua điện thoại!

 

Anh Hải?

 

Dương Khuê có nhớ người đàn ông này, cậu ta bước ra khỏi văn phòng và hét vào mặt khoảng hơn chục lính tuần tra bên ngoài văn phòng: “Các anh, dừng hết công việc trong tay lại! Tìm cho tôi thông tin về anh Hải ngay lập tức! Nhớ cho kĩ, toàn bộ các anh! Chỉ có năm phút thôi!”

 

“Rõ!”

 

Trong tích tắc, đội lính tuần tra này vội vàng truy tìm thông tin.

 

Về phía Cục thanh tra bên này, Tống Hậu Lượng tức giận quay lưng về phía mọi người, chờ đợi câu trả lời của Tề Thiên Hải.

 

Tề Thiên Hải lòng dạ nóng như lửa đốt, trong lòng lo lắng vô cùng, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng chảy xuống!

 

Vẻ mặt những người khác cũng nghi ngờ, đoán già đoán non.

 

“Tổng tư lệnh Tống, chuyện gì đã xảy ra khiến anh tức giận như vậy? Vừa rồi là ai gọi vậy?”, lúc này một người mạnh dạn hỏi.

 

Tống Hậu Lượng quay người lại, nhìn người ngồi bên dưới, “hừ” một tiếng lạnh lùng, nói: “Tức giận? Tôi không tức giận! Tôi sợ! Trước mặt người đó, Tống Hậu Lượng tôi chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi! Chỉ cần một câu nói của anh ấy, cả Tu Hà có thể bị xoay chuyển! Ngay cả những người như Hàn Lợi Dân và Tô Khởi Minh cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn trước mặt người đó! Chuyện nhà họ Kim, các anh quên rồi sao? Chính là bút tích của nhân vật lớn đó để lại! Bây giờ, nhà máy của vợ anh ấy ở khu vực thuộc quyền quản lý của Tề Thiên Hải, bị dân anh chị đập phá! Anh nói xem, Tề Thiên Hải anh có bao nhiêu cái đầu để mất chứ! Đồ bỏ đi! Chỉ biết ăn thôi! Bình thường tôi bảo các anh tăng cường quản lý an ninh trật tự ở các khu vực, các anh làm ăn thế này đấy hả!”

 

Tề Thiên Hải lúc này đã không thể đứng vững, anh ta không thể tưởng được rằng ngay cả Tống Hậu Lượng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở trước mặt người đó.

 

Bọn họ đã biết chuyện nhà họ Kim từ lâu, nhưng sự việc cụ thể bọn họ không xem được, đó là hồ sơ tuyệt mật!

 

Chỉ có một mình Tống Hậu Lượng mới có thể xem!

 

Chỉ mỗi vậy mà bọn họ đã hiểu, trong hồ sơ đó có đề cập tới một phạm vi bọn họ không thể nào đến gần được!

 

Bọn họ thậm chí còn nghe nói rằng đó là một cuộc tiếp quản trực tiếp từ Long Các, lấy đi tất cả các tài liệu lưu trữ về vụ việc của nhà họ Kim!

 

Nhân vật lớn này có thế lực hùng mạnh thế nào chứ?

 

Lẽ nào người đó đến từ Long Kinh?

 

Không chỉ anh ta, mà tất cả mọi người bên dưới đều đoán già đoán non.

 

Reng reng!

 

Đột nhiên, điện thoại di động của Tề Thiên Hải vang lên, anh ta vội vàng nghe máy, hét lớn: “Tra ra chưa?”

 

Dương Khuê ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Tổng tư lệnh Tề, tôi tra ra rồi! Anh Hải này…”

 

Sau đó là thời điểm Tề Thiên Hải báo cáo với Tống Hậu Lượng, anh Hải là một tên máu mặt ở khu Tây Lâm, trong tay có hàng trăm tên đàn em, còn nắm giữ rất nhiều địa điểm giải trí, ăn chơi!

 

Mà điều quan trọng nhất là còn có người đứng sau anh Hải này!

 

Người đàn ông đó là nhân vật Long Đầu ở Tu Hà, Thiên Gia!

 

Tống Hậu Lượng đập mạnh bàn, rống lên: “Tôi không thèm quan tâm đến Thiên Gia Thiên Giếc gì, Tề Thiên Hải anh tự mình dẫn đội đến nhà máy canh giữ cho tôi, chỉ cần anh Hải xuất hiện, lập tức bắt đi!”

 

Tề Thiên Hải cũng gật đầu lia lịa, sau đó vội vàng rời khỏi Cục thanh tra, vừa lên xe, anh ta lại bấm điện thoại gọi cho Dương Khuê, gào lên: “Dương Khuê! Lập tức cho người đến nhà máy của nhà họ Khương! Chỉ cần Vương Đại Hải xuất hiện, lập tức bắt ông ta lại rồi đưa đi! Nghe rõ chưa, đem tất cả người ở Chi Cục, lấy hết trang bị! Hôm nay nhất định phải chấp hành nghiêm chỉnh cho tôi! Ai dám chống lại, bắn ngay tại chỗ! ”

 

Về phía nhà máy, Tiêu Chính Văn đang đứng bên ngoài cùng với một vài công nhân.

 

Quả nhiên, hàng chục chiếc xe van màu đen đột nhiên chạy tới bên ngoài nhà máy, chiếc nào cũng phóng nhanh như bay, mang theo sát ý nồng đậm, nhanh chóng đỗ lại ở bên đường!

 

Mà đằng sau những chiếc xe này, có ba chiếc Mercedes-Benz màu đen!

 

Bịch bịch bịch!

 

Cửa xe dày đặc mở ra, trong xe, một nhóm côn đồ cầm gậy thép và dao lập tức nhảy xuống, có hàng trăm tên bao vây cổng toàn bộ nhà máy!

 

Sau đó, trên chiếc xe Mercedes-Benz S có một người đàn ông trung niên mặc vest trắng bước xuống, đi giày da trắng, đầu đội mũ Jazz màu trắng, để ria mép, khuôn mặt chữ điền. Tay ông ta đeo nhẫn vàng, nhẫn ngọc, ngậm điếu xì gà trong miệng.

 

Xoẹt!

 

Đôi giày da của ông ta giẫm trên mặt đất khiến cho một lớp bụi bay lên, ông ta nhướng mày nhìn nhà máy trước mặt, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

 

“Anh Hải, anh tới rồi!”

 

Một nhóm người hét lên, khí thế vang dội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện