Phó Hoài Chu cười cười, giây trước còn thái độ không ra gì với Cố Viễn Quân, giây sau đã phát hiện có một người khác đi bên cạnh hắn. Anh bày ra vẻ mặt kì lạ trong vài giây rồi nhanh chóng cười lớn trêu chọc: “Người anh em, cậu cuối cùng cũng thấy bản thân quá mức cô đơn rồi à? Giờ còn tìm người đẹp đi cùng nữa chứ!”

Anh vươn tay muốn đụng vào mặt cậu đã bị Cố thiếu tá đưa tay ra chặn lại, giọng hắn lạnh lùng còn hơn cả ngày thường nhắc lại câu nói trước đó của mình: “Tiến sĩ Phó, ngài cần tôi làm gì?”

“Nhàm chán.” Phó Hoài Chu bĩu môi, anh đi vào bên trong lấy kết quả xét nghiệm ra đưa cho hắn xem, “Kết quả xét nghiệm máu của cậu có rồi, nó phản ứng với loại virut trong người lũ xác sống ấy thật nhưng tôi vẫn chưa tìm ra cách loại bỏ tế bào nguy hại của nó.”

Anh nhìn chầm chầm vào người nọ rồi thản nhiên nói: “Thuốc giải chỉ có thể là dị năng của cậu, cho nên… sau này người sống sót đi về đâu có lẽ phải nhờ cả vào cậu rồi.”

Cố Viễn Quân lạnh nhạt hỏi: “Máu những dị năng giả hệ chữa trị khác không có tác dụng sao?”

“Đúng vậy, chỉ có máu của cậu mà thôi.”

Lục Vĩnh Hi luôn làm đúng phận sự của mình đột nhiên lại lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện này: “Tương lai còn dài, tiến sĩ có chắc chỉ có máu của thiếu tá còn máu người khác thì không được không?”

Phó Hoài Chu ngạc nhiên nhìn cậu, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người dám nói chuyện trong lúc Cố Viễn Quân đang bàn chuyện với mình, anh ngó thử vị thiếu tá nọ.

Không phản ứng… chắc chắn có vấn đề.

Phó Hoài Chu quay lại nhìn cậu trai trẻ trả lời: “Tương lai quá xa vời, hiện tại chỉ có cậu ta thôi.”

Cố Viễn Quân vỗ nhẹ vai cậu một cái rồi xoay người rời đi, hắn bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cố gắng tăng cường dị năng, còn việc thí nghiệm ra sao ngài cứ bàn với đại úy.”

Lục Vĩnh Hi đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ. Dù rằng từ khoảng cách, tư thế nghiêm túc của hai người, rất ít ai có thể liên tưởng đến cụm từ đó nhưng không biết sao Phó Hoài Chu lại muốn hình dung như vậy. Anh cảm thấy hình ảnh trước mặt chính là thế đấy.

Thiếu tá và cái đuôi nhỏ của hắn.

“Hahaha, tên đó mà biết được ý nghĩ của mình chắc sẽ quay lại nả một phát súng vào đầu kẻ này mất.”

Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, bộ đàm của Cố Viễn Quân đã được kết nối, bên trong vang lên giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông trung niên, ông hỏi: “Tiến sĩ Phó nói sao rồi?”

“Thưa đại tá, máu tôi có tác dụng.” Vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng như thể mọi việc đều vô cùng ổn, kể cả tâm trạng của hắn.

Lục Vĩnh Hi biết người gọi là đại tá ấy là ai, kí ức của Lục Ngạn đã từng cho cậu biết một số thông tin về những nhân vật quan trọng ở thế giới này trong đó có ông ấy.

Cố Bắc Mục, cha của Cố Viễn Quân.

Lục Vĩnh Hi cố gắng tìm xem trong lời nói của ông có đáp án mà cậu muốn hay không nhưng lại chỉ thấy thái độ như lúc cậu nói chuyện với cấp dưới của mình… cha là vậy ư? Không khác gì những người khác, vậy cậu không có cha cũng không có gì là đáng buồn nhỉ? Anh trai mới khác biệt, anh nói anh sẽ lo cho cậu, cậu có thể cảm nhận được. Chứ không phải một loại tình cảm cha con nhạt nhẽo này.

Người đàn ông nọ có hơi không hài lòng với lời của hắn, ông hắng giọng nói: “Ta đã từng bảo con gọi ta bằng gì?”

Thiếu tá chỉ đáp: “Đây là lúc bàn công việc, thưa ngài.”

Cố Bắc Mục im lặng một lúc, mới thay đổi thái độ, lạnh lùng nói: “Cậu hãy phối hợp tốt với viện nghiên cứu, không được phép từ chối bất kì yêu cầu nào của họ. Phải nghĩ đến người dân.”

“Vâng, không còn gì nữa chứ? Tôi xin phép có việc.”

“Ừ, không còn việc gì nữa.”

Lục Vĩnh Hi lặng thinh nhìn gót chân của ngài thiếu tá mà đi theo, vô cùng đồng điệu. Thật ra hình dung của Phó Hoài Chu cũng không hoàn toàn là sai cho lắm…

Cậu không biết an ủi người khác, cậu cũng không giỏi phán đoán cảm xúc của một người. Thậm chí đến cả bản thân mình Lục Vĩnh Hi vẫn chưa học được hết những thứ cảm xúc người thường nên có nhưng không biết sao cậu lại cảm thấy trên gương mặt không cảm xúc kia ẩn chứa một chút ưu buồn.

Mãi nghĩ ngợi lung tung mà Lục nguyên soái không phát hiện bước chân người phía trước đã dừng lại từ bao giờ, đến khi chiếc nón quân phục đụng nhẹ vào gáy người nọ cậu mới phát hiện bản thân làm gì. Lục Vĩnh Hi chỉnh lại vành nón, đứng ngay ngắn lại cúi người ngay lập tức xin lỗi hắn.

“Thưa thiếu tá, xin lỗi vì không để ý bước chân của mình, việc này sẽ không có lần sau.”

“Ha.”

Cậu bất ngờ nghe được một tiếng cười vang bên tai, rất nhỏ, rất nhỏ nhưng thật sự là tiếng cười. Lục Vĩnh Hi ngẩng đầu ngay lập tức, bất ngờ đối diện với khóe môi nhẹ cong lên một chút của người nọ cùng với một ánh mắt vô cùng kì lạ.

Cậu không hiểu ánh mắt ấy, càng không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy hắn sẽ buồn trong khi vừa mới đây hắn còn nhẹ cười một tiếng bên tai cậu.

Cậu chỉ hiểu giờ phút này cậu học được một loại cảm xúc mới, chắc đã từng thấy khá nhiều nên cậu mới nhớ tới từ ngữ để diễn tả nó nhanh như vậy.

Cảm thán.

Cảm thán đôi mắt thiếu tá trông thật đẹp.

Cậu không hiểu được những thứ cảm xúc phức tạp trong ánh mắt ấy nhưng cậu biết cậu thích nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện