Thành phố dần tối, ánh hoàng hôn cam vàng phản chiếu lên cửa kính xe ô tô không người được đậu khắp nơi bên trong căn cứ, sương mù dày đặc bắt đầu lan tràn. Trên con đường đông đúc xe vận chuyển và hàng người xếp hàng đợi vào cư trú tại căn cứ hôm nay chỉ còn mỗi tiếng bước chân của cậu và người bên cạnh.
“Thiếu tá, tình hình cổng căn cứ đã được kiểm tra qua tốt, tạm thời có thể cho người đến canh gác trở lại.”
Cố Viễn Quân nhìn đám sương mù dày đặc bên ngoài, bình tĩnh bổ sung: “Dặn bọn họ mang mặt nạ phòng độc, sương mù đó có hại hay không vẫn chưa được kiểm chứng”
“Vâng, tôi sẽ nói lại với đội ba.”
Tính từ ngày đầu tiên trở thành phụ tá của Cố Viễn Quân đến hôm nay đã qua hai tuần, Lục Vĩnh Hi chưa bao giờ cảm thấy cậu có thể sống nhẹ nhàng thư thái đến thế, ngoại trừ việc mỗi ngày phải nhìn những người dân bình thường đột nhiên biến thành thứ xác sống ghê tởm kia cắn nuốt lấy đồng loại của mình.
Tại cổng căn cứ, cứ hơn vài chục người lại có vài trường hợp như vậy. Chỉ cần có một vết thương nhỏ trên người họ cũng không thể tiến vào cổng dù chỉ một bước, những người nhất quyết muốn phản kháng không chịu rời đi sẽ có quân lính nổ một phát súng kết liễu ngay lập tức.
Sự thay đổi của hôm nay tất cả đều bắt nguồn từ một việc xảy ra vào ngày hôm qua. Người mới thường dễ mềm lòng, câu nói này không sai chút nào đối với những người giữ trọng trách lớn lao như bọn họ. Ca trực thay phiên hết một vòng các sĩ quan lâu năm trong quân đội thì cũng đến lúc cho lính mới ra trận.
Có một người phụ nữ với một vết thương nhỏ ở tay đã được cho vào căn cứ chỉ vì một phút thương hại và xem nhẹ loại virut này từ một cậu lính mới. Nếu là bình thường sau khi cô ta vào căn cứ rồi phát bệnh trở thành xác sống đi chăng nữa cũng sẽ được giải quyết dễ dàng bằng một viên đạn. Nhưng không biết là ông trời trêu người hay thế giới này đã định phải sớm trở về con số 0 mà hiện tượng kì lạ lại xuất hiện trên bầu trời bao trùm cả căn cứ vào trạng thái căng thẳng, lo lắng đến tột cùng.
Ánh trăng treo cao từ màu sắc sáng tỏ ngày thường dần chuyển sang màu đỏ tươi tựa như máu người khi vừa tuôn trào khỏi cơ thể sau một vết cắt sâu. Xác sống bên ngoài căn cứ bị một loại năng lượng không rõ kích động liên tục rít dài nhiều tiếng chói tai, đến mức dù ở xa căn cứ của bọn họ 1000m vẫn có thể nghe thấy.
Các dị năng giả cũng đồng loạt cảm nhận được nguồn năng lượng dồi giàu trong cơ thể, dị năng của bọn họ đồng loạt thăng cấp. Vậy đương nhiên người phụ nữ với vết thương nhỏ kia cũng cảm nhận được, đường mạch máu xanh đen lan dài từ cổ tay cô ta lên động mạch cổ, rồi đến não bộ, ăn mòn hết thảy lí trí trở thành xác sống biến dị mạnh mẽ với tốc độ kinh người lây nhiễm cho hơn mười mấy người trong khu vực chưa có chỗ ở trong căn cứ. Cố Viễn Quân và cậu vừa trở về từ cuộc họp phản đối vị phụ tá mới nhận chức chưa lâu là cậu đây, kịp thời ngăn cản tình trạng này diễn ra tồi tệ thêm.
Căn cứ được phong tỏa hoàn toàn, mỗi người đóng chặt cửa ở tại khu vực cư trú của mình thầm khẩn cầu dị tượng nhanh qua đi, trả lại chút không gian sinh tồn cho bọn họ.
“Quạc, quạc, quạc.”
Quạ đen bay đầy bầu trời căn cứ càng làm lòng người thêm bất an, mỏi mệt với thế giới tồi tàn này. Bọn họ bắt đầu những ngày tháng trốn chui, trốn nhủi trong căn cứ không cách nào ra ngoài đánh giết xác sống, tìm thêm vật tư về được.
May là nguồn vật tư bọn họ thu thập ở giai đoạn đầu khá nhiều có thể giúp bọn họ cầm cự thêm một đoạn thời gian nhất định.
Vai thiếu tá dường như nặng nề hơn đôi phần, cậu biết người cầm quyền căn cứ là đại úy nhưng toàn bộ trách nhiệm, mệt mỏi dường như đều đặt trên vai người trước mặt này. Chắc hẳn hắn cũng cảm thấy mệt mỏi như cậu khi trước lăm.
“Thiếu tá, ngày mai sẽ tốt hơn thôi.
Cố Viễn Quân nhếch nhẹ khóe môi hỏi: “Cậu nghĩ thế à?”
“Vâng, tôi nghĩ thế đấy!”
Đúng lúc này trời đột nhiên lại mưa, Cố Viễn Quân quay người kéo nhẹ tay cậu rời đi. Lục Vĩnh Hi bất ngờ bị hắn kéo đi chưa kịp phát hiện hành động này có phần thân thiết hơn mọi khi vài phần.
“Cậu nghĩ như thế nào thì sẽ như thế nấy”
“A, sao ạ?”
Thiếu tá không trả lời tiếp vấn đề bọn họ đang nói nữa, hắn nhỏ giọng nói: “Mưa rồi, về thôi.”
Lục Vĩnh Hi bị hắn kéo đi được một đoạn mới phát hiện trời đang đổ mưa, rất nhỏ nhưng đúng là đứng ngoài trời thêm một lát có lẽ cả người bọn họ đều sẽ bị nước mưa thấm ướt.
“À vâng, trở về thôi ạ.”
Tối đó Lục Vĩnh Hi để 001 lặng lẽ trở về hình dáng cơ giáp chiến đấu để nó một mình ra bên ngoài thăm dò tình hình, sẵn thu thập một ít tinh hạch. Tiến trình phát triển của đám sinh vật ngoài kia quá nhanh, cậu còn không mau nâng cấp dị năng nhanh hơn thì biết đến bao giờ mới có đủ phạm vi an toàn để đối đầu với bọn nó.
Trong bóng tối vô ngần cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó ở cổng căn cứ: “Ngươi nhất định phải cẩn thận, không ổn liền trở về biết không?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
001 nghiêm túc gật đầu, nó bật người nhảy khỏi hàng rào cao vót của căn cứ,
cứ thế hòa mình vào màn sương bí ẩn ngoài kia. Cậu nhìn quanh một vòng không phát hiện người nào khác ngoài mình mới lặng lẽ quay về phòng tại trung tâm chỉ huy.
Trong hai tuần kể từ khi nhận lời làm phụ tá cho Cố Viễn Quân đã có rất nhiều lời ra tiếng vào không hay về cậu, và cả về hắn nữa. Làm thế nào mà một người không có quân hàm, không có cấp bậc gì trong quân đội lại được làm phụ tá cho người quyền lực nhất nhì căn cứ này chứ!? Đây là lời chất vấn mà rất nhiều người đưa ra để đưa Cố Viễn Quân rơi vào thế yếu. (1)
Người ngoài lại chỉ nghĩ lí do đơn giản nhất họ có thể nghĩ ra, ngài thiếu tá và chàng trai trẻ bên cạnh hắn có gian tình.
Lời đồn không hay ấy lan rộng tới mức truyền đến tại cha hắn, Cổ Viễn Quân chưa từng để cậu phải lo những việc này, hắn đã nói cậu chỉ việc làm đúng phận sự của mình là được.
Nhưng cậu vẫn muốn chứng mình cho đám người ấy, dù Cố Viễn Quân giữ cậu lại với mục đích thâm dò hay gì khác thì cậu hoàn toàn có năng lực đứng bên cạnh hắn.
Vì vậy cuộc họp trước đó mới được diễn ra.
Bây giờ là mạt thế, sức mạnh là thứ quan trọng nhất, cậu chỉ cần cho bọn họ biết cậu có đủ khả năng là được. Dù không có quân hàm hay cấp bậc trên vai cậu vẫn là quân nhân.
Mạnh mẽ hơn bất cứ người nào trong số bọn họ.
“Thiếu tá, tình hình cổng căn cứ đã được kiểm tra qua tốt, tạm thời có thể cho người đến canh gác trở lại.”
Cố Viễn Quân nhìn đám sương mù dày đặc bên ngoài, bình tĩnh bổ sung: “Dặn bọn họ mang mặt nạ phòng độc, sương mù đó có hại hay không vẫn chưa được kiểm chứng”
“Vâng, tôi sẽ nói lại với đội ba.”
Tính từ ngày đầu tiên trở thành phụ tá của Cố Viễn Quân đến hôm nay đã qua hai tuần, Lục Vĩnh Hi chưa bao giờ cảm thấy cậu có thể sống nhẹ nhàng thư thái đến thế, ngoại trừ việc mỗi ngày phải nhìn những người dân bình thường đột nhiên biến thành thứ xác sống ghê tởm kia cắn nuốt lấy đồng loại của mình.
Tại cổng căn cứ, cứ hơn vài chục người lại có vài trường hợp như vậy. Chỉ cần có một vết thương nhỏ trên người họ cũng không thể tiến vào cổng dù chỉ một bước, những người nhất quyết muốn phản kháng không chịu rời đi sẽ có quân lính nổ một phát súng kết liễu ngay lập tức.
Sự thay đổi của hôm nay tất cả đều bắt nguồn từ một việc xảy ra vào ngày hôm qua. Người mới thường dễ mềm lòng, câu nói này không sai chút nào đối với những người giữ trọng trách lớn lao như bọn họ. Ca trực thay phiên hết một vòng các sĩ quan lâu năm trong quân đội thì cũng đến lúc cho lính mới ra trận.
Có một người phụ nữ với một vết thương nhỏ ở tay đã được cho vào căn cứ chỉ vì một phút thương hại và xem nhẹ loại virut này từ một cậu lính mới. Nếu là bình thường sau khi cô ta vào căn cứ rồi phát bệnh trở thành xác sống đi chăng nữa cũng sẽ được giải quyết dễ dàng bằng một viên đạn. Nhưng không biết là ông trời trêu người hay thế giới này đã định phải sớm trở về con số 0 mà hiện tượng kì lạ lại xuất hiện trên bầu trời bao trùm cả căn cứ vào trạng thái căng thẳng, lo lắng đến tột cùng.
Ánh trăng treo cao từ màu sắc sáng tỏ ngày thường dần chuyển sang màu đỏ tươi tựa như máu người khi vừa tuôn trào khỏi cơ thể sau một vết cắt sâu. Xác sống bên ngoài căn cứ bị một loại năng lượng không rõ kích động liên tục rít dài nhiều tiếng chói tai, đến mức dù ở xa căn cứ của bọn họ 1000m vẫn có thể nghe thấy.
Các dị năng giả cũng đồng loạt cảm nhận được nguồn năng lượng dồi giàu trong cơ thể, dị năng của bọn họ đồng loạt thăng cấp. Vậy đương nhiên người phụ nữ với vết thương nhỏ kia cũng cảm nhận được, đường mạch máu xanh đen lan dài từ cổ tay cô ta lên động mạch cổ, rồi đến não bộ, ăn mòn hết thảy lí trí trở thành xác sống biến dị mạnh mẽ với tốc độ kinh người lây nhiễm cho hơn mười mấy người trong khu vực chưa có chỗ ở trong căn cứ. Cố Viễn Quân và cậu vừa trở về từ cuộc họp phản đối vị phụ tá mới nhận chức chưa lâu là cậu đây, kịp thời ngăn cản tình trạng này diễn ra tồi tệ thêm.
Căn cứ được phong tỏa hoàn toàn, mỗi người đóng chặt cửa ở tại khu vực cư trú của mình thầm khẩn cầu dị tượng nhanh qua đi, trả lại chút không gian sinh tồn cho bọn họ.
“Quạc, quạc, quạc.”
Quạ đen bay đầy bầu trời căn cứ càng làm lòng người thêm bất an, mỏi mệt với thế giới tồi tàn này. Bọn họ bắt đầu những ngày tháng trốn chui, trốn nhủi trong căn cứ không cách nào ra ngoài đánh giết xác sống, tìm thêm vật tư về được.
May là nguồn vật tư bọn họ thu thập ở giai đoạn đầu khá nhiều có thể giúp bọn họ cầm cự thêm một đoạn thời gian nhất định.
Vai thiếu tá dường như nặng nề hơn đôi phần, cậu biết người cầm quyền căn cứ là đại úy nhưng toàn bộ trách nhiệm, mệt mỏi dường như đều đặt trên vai người trước mặt này. Chắc hẳn hắn cũng cảm thấy mệt mỏi như cậu khi trước lăm.
“Thiếu tá, ngày mai sẽ tốt hơn thôi.
Cố Viễn Quân nhếch nhẹ khóe môi hỏi: “Cậu nghĩ thế à?”
“Vâng, tôi nghĩ thế đấy!”
Đúng lúc này trời đột nhiên lại mưa, Cố Viễn Quân quay người kéo nhẹ tay cậu rời đi. Lục Vĩnh Hi bất ngờ bị hắn kéo đi chưa kịp phát hiện hành động này có phần thân thiết hơn mọi khi vài phần.
“Cậu nghĩ như thế nào thì sẽ như thế nấy”
“A, sao ạ?”
Thiếu tá không trả lời tiếp vấn đề bọn họ đang nói nữa, hắn nhỏ giọng nói: “Mưa rồi, về thôi.”
Lục Vĩnh Hi bị hắn kéo đi được một đoạn mới phát hiện trời đang đổ mưa, rất nhỏ nhưng đúng là đứng ngoài trời thêm một lát có lẽ cả người bọn họ đều sẽ bị nước mưa thấm ướt.
“À vâng, trở về thôi ạ.”
Tối đó Lục Vĩnh Hi để 001 lặng lẽ trở về hình dáng cơ giáp chiến đấu để nó một mình ra bên ngoài thăm dò tình hình, sẵn thu thập một ít tinh hạch. Tiến trình phát triển của đám sinh vật ngoài kia quá nhanh, cậu còn không mau nâng cấp dị năng nhanh hơn thì biết đến bao giờ mới có đủ phạm vi an toàn để đối đầu với bọn nó.
Trong bóng tối vô ngần cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó ở cổng căn cứ: “Ngươi nhất định phải cẩn thận, không ổn liền trở về biết không?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
001 nghiêm túc gật đầu, nó bật người nhảy khỏi hàng rào cao vót của căn cứ,
cứ thế hòa mình vào màn sương bí ẩn ngoài kia. Cậu nhìn quanh một vòng không phát hiện người nào khác ngoài mình mới lặng lẽ quay về phòng tại trung tâm chỉ huy.
Trong hai tuần kể từ khi nhận lời làm phụ tá cho Cố Viễn Quân đã có rất nhiều lời ra tiếng vào không hay về cậu, và cả về hắn nữa. Làm thế nào mà một người không có quân hàm, không có cấp bậc gì trong quân đội lại được làm phụ tá cho người quyền lực nhất nhì căn cứ này chứ!? Đây là lời chất vấn mà rất nhiều người đưa ra để đưa Cố Viễn Quân rơi vào thế yếu. (1)
Người ngoài lại chỉ nghĩ lí do đơn giản nhất họ có thể nghĩ ra, ngài thiếu tá và chàng trai trẻ bên cạnh hắn có gian tình.
Lời đồn không hay ấy lan rộng tới mức truyền đến tại cha hắn, Cổ Viễn Quân chưa từng để cậu phải lo những việc này, hắn đã nói cậu chỉ việc làm đúng phận sự của mình là được.
Nhưng cậu vẫn muốn chứng mình cho đám người ấy, dù Cố Viễn Quân giữ cậu lại với mục đích thâm dò hay gì khác thì cậu hoàn toàn có năng lực đứng bên cạnh hắn.
Vì vậy cuộc họp trước đó mới được diễn ra.
Bây giờ là mạt thế, sức mạnh là thứ quan trọng nhất, cậu chỉ cần cho bọn họ biết cậu có đủ khả năng là được. Dù không có quân hàm hay cấp bậc trên vai cậu vẫn là quân nhân.
Mạnh mẽ hơn bất cứ người nào trong số bọn họ.
Danh sách chương