Còn chưa kể tới mấy tháng qua, bà ấy đã bồi dưỡng Tô Uyên thành cường giả cảnh giới Hợp Thể cao cấp, còn lấy ra rất nhiều tài nguyên và đối xử với cô ấy như con của mình.

Chỉ bằng những điều này, làm sao anh có thể bỏ rơi Cực Hàn Băng Cung rồi gia nhập vào Cực Hỏa Môn gì đó ngay tại thời điểm quan trọng như thế này chứ.

Có lẽ nếu như đổi thành một tu sĩ không biết liêm sỉ, không biết ơn thì sẽ lựa chọn bán rẻ nhân phẩm của mình chỉ vì lợi ích cá nhân, nhưng đây rõ ràng không phải là con đường của anh.

“Cung chủ, đã không còn nhiều thời gian nữa.

Nếu như môn chủ đã có lòng nhường vị trí thì chúng ta cũng không nên khách sáo mà bắt đầu chuẩn bị thôi.”
Tân Trạm không hề đáp lại môn chủ Cực Hỏa một lời nào cả, anh nói với Cực Hàn cung chủ một câu rồi trực tiếp xoay người rời khỏi.


“Cậu!
Thấy Tân Trạm coi mình như không khí rồi trực tiếp bỏ đi.

Vẻ mặt của Hỏa Thanh đột nhiên thay đổi, vẻ lạnh lùng mơ hồ thoáng qua trong mắt.

Ông ta là môn chủ Cực Hỏa, cũng là cường giả Độ Kiếp Cảnh, còn Tân Trạm này mới chỉ là vãn bối cảnh giới Hợp Thể, thế nhưng lại dám phớt lờ lời nói của mình.

Ban đầu ông ta còn cười tủm tỉm, chờ đợi chứng kiến cảnh Tân Trạm lộ ra vẻ bối rối, hoang mang không biết phải làm sao trước miếng mồi mà mình thả xuống, thậm chí cuối cùng lựa chọn phản bội.

Kết quả ông ta lại không nghĩ tới Tân Trạm này không hề động lòng một chút nào, còn khiến mình bị mất mặt trước đám đông.

Tuy nhiên chờ đến khi tới được Cực Địa, để xem cậu còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.

“Hỏa môn chủ, tôi đã nói rồi tên này vô cùng kiêu ngạo, lúc trước tôi còn đang chiếu thần hồn, mà anh ta vẫn dám giết con tôi ở trước mặt mọi người” Gia chủ nhà họ Sử đang đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy căm hận, lạnh lùng lên tiếng.

“Quả thật quá kiêu ngạo, nhưng gia chủ Sử ông cứ yên tâm đi, chờ tới được Cực Địa tôi bảo đảm rằng thăng nhóc này sẽ không thể nào bước ra khỏi phạm vi của Thánh Tông”
Giọng nói của Hỏa Thanh trở nên lạnh băng.

“Tuy nhiên điều tôi quan tâm nhất bây giờ chính là đã không còn nhà họ Sử các ông giúp đỡ, Cực Hàn Băng Cung này sẽ làm thế nào để mở lối vào trận pháp”

“E rằng lần này Cực Hàn Băng Cung sẽ trở thành trò cười của mọi người rồi”
Hỏa Thanh cười chế giêu một tiếng, vẻ mặt gia chủ nhà họ Sử cũng tràn ngập khinh thường.

Bọn họ cũng rất tò mò, hiện tại cần tìm kiếm được điểm yếu của trận pháp rồi sắp xếp văn trận sơ kỳ, cần hai vị trưởng lão Thái Thượng là đủ, nhưng khi thật sự mở ra lối vào, khiến cho vết nứt xuất hiện thì không thể thực hiện được nếu như: chỉ có hai người.

Như vậy nói không chừng Cực Hàn cung chủ phải tự mình ra tay, làm như thế sẽ khiến Cực Hàn Băng Cung càng thêm xấu hổ.

“Tân Trạm, hai vị đạo hữu mà cậu nhờ tới hỗ trợ đã đến chưa vậy?”
Chờ đến khi mọi người của Cực Hàn Băng Cung đã rời khỏi, lúc này cung chủ mới mở miệng hỏi.

“Họ đã đến rồi, nhưng lúc trước Tô Uyên có truyền âm đến nói rằng môn chủ Cực Hỏa rất kiêu ngạo, cho nên tôi mới làm phiền hai vị tiền bối đó chờ ở đằng xa, cũng vừa khéo chiếm lấy vị trí từ trong tay đối phương” Tân Trạm cười nói.

Cực Hàn cung chủ nghe xong không khỏi mỉm cười đầy bất đắc dĩ.


Bàn tay ngọc vừa lật, bà ấy đưa cho Tân Trạm một chiếc túi trữ vật.

“Đây là ba ngàn thanh phi kiếm cấp Tiên kiếm với kết cấu chất liệu gần giống nhau.

Cậu cầ “Cung chủ, không phải là một ngàn thanh sao?”
Tân Trạm cầm lấy túi trữ vật mà cảm thấy ngây ngốc.

Lúc trước Cực Hàn cung chủ đã từng hỏi anh rằng cần phải chuẩn bị thứ gì cho anh, dù sao tiến vào phạm vi Vĩnh Cực Thánh Tông cực kỳ nguy hiểm.

Mà Tân Trạm cũng coi như góp sức cho Cực Hàn Băng Cung, về tình về lý cũng nên cung cấp giúp đỡ đầy đủ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện