Tân Trạm suy nghĩ một chút rồi muốn một ngàn thanh phi kiếm.

Trải qua mấy trận chiến, một ngàn thanh Tiên kiếm mà mình đã lấy được từ Quỷ Hải đã bị hư hại gần hết, nếu có thể bổ sung thêm một ít thì đó sẽ là một chỗ dựa trong Cực Địa.

Điều khiến anh ngạc nhiên là không nghĩ tới Cực Hàn cung chủ đã chuẩn bị số lượng gấp ba lần cho mình chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Cảm nhận được sức nặng của túi trữ vật, trong lòng Tân Trạm cũng hơi bối rối.

Ba ngàn thanh phi kiếm, cho dù mỗi một thanh chỉ cần mười tử kim linh tệ, cũng phải tốn ba mươi ngàn linh tệ.

Huống chỉ đừng quên, nó được Cực Hàn cung chủ chuẩn bị trong vòng mười ngày mà kết cấu chất liệu đều giống hệt nhau, không biết cái giá phải trả ra sao.

E rằng Cực Hàn Băng Cung cũng không dễ dàng gánh nổi số lượng này.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cậu sẵn sàng dấn thân vào nơi nguy hiểm vì Cực Hàn Băng Cung của tôi, cũng dốc hết sức lực để huấn luyện cho Hàn Băng Vệ, làm sao Cực Hàn Băng Cung chúng tôi lại có thể khiến cậu và Tô Uyên thiệt thòi được”

Cực Hàn cung chủ chỉ bình tĩnh nói ra một câu, hoàn toàn không hề yêu cầu Tân Trạm phải lấy được bao nhiêu cực thạch, cũng không nói trả giá ra sao cho đống phi kiếm này.

Như thể tất cả điều này là lẽ đương nhiên, vốn nên như vậy.

Tân Trạm cười khổ một chút, cũng không tỏ ra khách sáo nữa, chỉ là trong lòng ghi nhớ chuyện này.

Thà anh kết giao với kiểu người như Cực Hàn cung chủ này còn thoải mái hơn nhiều so với loại giả nhân giả nghĩa như môn chủ Cực Hỏa.

Sau khi Cực Hàn cung chủ đưa phi kiếm cho Tân Trạm, bà ấy lập tức đi tới chỗ trận pháp để giúp hai vị trưởng lão Thái thượng chuẩn bị.

Trong khi Tân Trạm vẫn đứng yên tại chỗ, có chút nghẹn lời khi phát hiện ra sau khi Thượng Nguyệt các chủ và gia chủ nhà họ Tăng nhận được truyền âm của mình, mãi mà vẫn chưa tới.

Xác xuất hai người này gặp phải chuyện gì đó trên đường là vô cùng nhỏ, dù sao trong cánh đồng tuyết này cũng không có bao nhiêu quái thú, huống chỉ hai người họ đều đã là đại năng Độ Kiếp Cảnh.

Mà ngay cả khi đột ngột xảy ra tình huống bất ngờ, không đến mức không có thời gian dùng ngọc giản truyền âm, mà gần đó cũng không có dao động được tạo ra bởi đánh nhau.


“Hai vị tiền bối này, không lẽ là bởi vì trước đây mình đến muộn, nên lần này mới cố ý trả đũa”
Tân Trạm nghĩ đến khả năng duy nhất này, cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc trước chính mình đã khiến bọn họ phải chờ đợi rất lâu, có vẻ như ngoài miệng hai người họ nói không sao, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, lần này lại bắt mình chờ đến sốt ruột.

Gia chủ nhà họ Tăng luôn làm việc cẩn trọng, chắc hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này, có lẽ là chủ ý của Thượng Nguyệt các chủ.

Mắt thấy lối vào sắp mở ra, hai người họ lại cố tình núp ở đăng xa không tới đây, chính là muốn lăn lộn mình một chút, khiến anh phải nóng lòng.

Tân Trạm lắc đầu đầy bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể chờ.

“Anh chính là Tân Trạm đúng không?”
Trong lúc chờ đợi, giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên từ phía sau.

Tân Trạm quay đầu lại thì nhìn thấy một người thanh niên cao ráo, tóc dài ngang vai, đang quan sát mình với đôi mắt sắc bén.

Tân Trạm cũng nhìn đối phương, xét về dáng vẻ thì người thanh niên này có mấy phần tương tự với Sử Thi Vũ.

Tu vi cũng không tầm thường, đã đạt tới Hợp thể cảnh đỉnh phong, anh ta vừa bước tới gần, Tân Trạm đã cảm nhận được chí hỏa trong cơ thể khẽ xao động một chút, dường như xảy ra xung đột với khí tức nào đó của đối phương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện