Theo như đã hẹn với Thiên Trị, chúng tôi đến tửu lâu Vạn Phúc - đây là nơi nhộn nhịp nhất trấn, tập trung đủ mọi thành phần ăn nhậu. Thân nữ nhi đến thì không hay, tôi lại giả nam, thoải mái tung tăng giữa nơi đông người.
- "Ôi, lại là hiền đệ của ta như trước rồi này!" Thiên Trị nói kháy.
Hiền đệ cái khỉ gió gì? Nói đúng hơn là hắn xem tôi thành bạn nhậu thì có. Lần nào gặp nhau mà không chè chén bí tỉ đâu kia chứ?! Nhưng năm tháng làm người ta thay đổi thật nhiều, Thiên Trị chẳng còn vẻ lấc cấc, giảo hoạt như trước nữa, thay vào đấy là chút trầm ổn trưởng thành. Tôi cũng cả nể vài phần, đơn giản là sau này còn dựa nào mối quan hệ này mà kiếm trác chút đỉnh.
Tôi kể về chuyện của Hữu Thành, về tình hình biếm loạn ở hoàng cung khi ấy. Đương nhiên tôi biết là cái nào nên kể và không.
- "Hữu Chính đã cưới thêm thiếp chưa ấy nhỉ?" hắn hỏi bâng quơ.
- "Ô kìa? Hai người không thư từ qua lại hay sao mà còn hỏi tôi thế?" tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Thiện Trị ngượng ngùng gãi đầu, ậm ờ bảo:
- “Thì từ lần hắn lấy vợ, ta được lệnh đến đây nhận chức, cũng có gửi vài lá thư hỏi thăm nhưng mãi chưa nhận được phản hồi!”
Tôi gác một chân lên ghế, chống cằm suy nghĩ. Hoa Nguyệt tuy chua ngoa, đanh đá thật đấy, nhưng tôi biết nàng ta không quản việc thư từ ấy làm gì. Chỉ có đáp án duy nhất là Thiên Trị làm gì đấy khiến Hữu Chính phật lòng.
- "Anh nghĩ kỹ lại xem thử có làm gì sai trái đối với anh ta hay không?" tôi hỏi.
- "Không lẽ là vì chuyện khi ấy?" Thiên Trị lầm bầm, sắc mặt nghiêm trọng lắm.
Tôi gặng hỏi mãi hắn mới khai thật, thì ra kẻ đầu têu xúi bậy Hữu Chính uống say tìm tôi giở trò đồi bại ấy chính là hắn. Thảo nào mà hôm ấy gan Hữu Chính lớn thế, ra là có người thổi gió bên tai. Máu nóng dồn lên não, tôi trống nạnh, cất giọng tru tréo:
- “Cũng ăn học tử tế, đỗ đạt thành danh đấy! Thế mà sao anh lại nghĩ ra những mưu hèn kế bẩn ấy? Ai mượn?”
Hắn đần mặt, mãi sau mới nhận ra vấn đề, hoảng hốt chỉ tay vào tôi hỏi:
- “Chẳng lẽ người hắn thương là cô?”
- "Phải! Chính là tôi đây! Nếu hôm ấy sảy ra chuyện thật thì giờ tôi đã bị Công chúa đem đi làm thức ăn cho cá rồi! Anh tưởng Công chúa chỉ được cái hữu danh vô thực thôi hả? Nàng ta chuyện gì cũng giám làm, còn làm lớn hơn nữa kia, tôi phải đến đây cư trú thì cũng là nhờ ơn phước của anh cả đấy! Sao? Hài lòng không?" hôm nay tôi phải xả hết ấm ức trong người, nếu không sẽ nuốt không trôi.
Thiên Trị toát mồ hôi lạnh, nào biết mình lại gây ra họa lớn như thế. Sớm biết vậy thì ngậm mồm, mặc xác Hữu Chính ngay từ đầu.
Đang lúc căng thẳng, bên ngoài lại có tiếng ồn ào vang lên. Với tinh thần hóng hớt của một con người Việt Nam đích thực, tôi hé cửa sổ ra xem thử. Bên dưới là hai mụ đàn bà đang lôi lỗi, kéo kéo, tóc tai rối bời, vật nhau giữa chốn đông người.
- "Tao chửi 3 đời cái thứ giật chồng người khác! Tổ cha tiên sư lũ chúng mày, cái đồ lăng loàn trắc nết! Hạng không cha không mẹ, không được ai dạy dỗ... Ả đang chửi chắc là chính thất, vừa túm tóc vừa vả liên tục vào mặt người bị đè phía dưới.
Tên chồng nhìn tầm 30 tuổi, mặt mũi nhìn cũng tàm tạm, thế mà lại có vận đào hoa, lăng nhăng quá nhỉ? Hắn cứ đứng loay hoay mãi, được người ta nhắc nhở mới lao vào tách họ ra. Ả tiểu tam sợ sệt núp sau lưng hắn, giờ tôi mới nhìn rõ mặt nàng ta, cũng dạng kiều diễm, e thẹn đấy.
- "Chàng làm gì đi chứ? Sao để ả đánh ta thế?" tiểu tam lên tiếng giận dỗi.
Hắn bị đẩy ra làm bao cát đỡ đòn, quả này toi thật rồi. Mụ vợ hắn nỗi tiếng hung dữ, đanh đá số một ở huyện, ai ai mà không biết. Mấy lần chim chuột bị ả bắt được nhưng ngon ngọt vài câu là êm xuôi ngay. Nay bị bắt tại trận, lại giữa chốn đông người, mất mặt ê chề.
- "Mày bênh nó hả Điềm? Này thì bênh này, tao cho mày bênh!" Chính thất đưa tay túm cổ áo hắn, "Roẹt" cúc áo hắn bị kéo bung sạch, trước ngực hiện lên vài vết cắn cào xanh tím.
Tên Điềm đúng là điềm thật, quả này cả xóm làng đều biết, nỗi tiếng đúng là không khó. Tôi nhìn đến mà rùng mình, quay ngoắt nhìn Thiên Trị cũng đang hóng hớt.
- "Nhìn thấy chưa? Đàn bà đâu dễ tính như anh nghĩ, còn muốn để ầm ĩ hơn đấy phỏng?" tôi nhắc nhở.
Thiên Trị bấy giờ mới nhớ ra vai trò của mình, lật đật chạy xuống can ngăn. Hắn giữa nơi ồn ào, lên tiếng:
- “Dừng lại cho ta! Có gì thì lên công đường giải quyết, mau giải tán hết đi!”
Chẳng còn chuyện để xem nữa, tôi cũng trả tiền rồi rời đi. Về đến nhà, tôi đã thấy 2 nàng hầu nhà mình đang ủ rũ ngồi trước hiên, dưới đất là 5 con gà nằm chết cứng đơ. Tôi hỏi chuyện thì Bích Mỹ kể:
. “Sáng nay em ra chuồng gà cho chúng ăn, đếm đi đếm lại thiếu mất 5 con, vội vàng đi tìm trong ấy! Thấy chúng nằm chết dưới đất nên mới xách vào đây, chờ tiểu thư về xem thử!”
Tôi xắn tay áo, cầm lên xem thử, thân chúng tím tái, chắc nghẻo cũng lâu, có thể là từ đêm qua. Trên cổ mỗi con có 4 vết răng sắc nhọn ghim vào nhưng chẳng thấy máu chảy ra. Nhìn quen quen, làm tôi nhớ đến con chồn yêu kia, nó cũng thích uống máu gà, này chắc chắn là cùng đồng loại.
Mấy con gà chết thế này cũng chẳng làm ăn được gì, tôi bảo các em đem đi chôn, mình thì ra cửa hàng vật tư, nhờ người ta lắp chục cái bẫy kẹp quanh chuồng gà, tôi không tin không bắt được lũ ấy.
Đêm xuống, tôi rủ các em đi rình mò ở một góc nhỏ, chỗ này kín đáo, lại dễ quan sát. Đang ngáp ngủ thì Trúc Nhàn kéo tay áo tôi, hất cằm chỉ hướng chuồng gà.
Trong màn đêm, ánh trăng soi xuống mặt đất, một cái bóng 4 chân đen thui đang âm thầm đi tới. Mắt nó sáng quắc, đỏ ngầu, miệng phát ra những tiếng kêu the thé. Thân nó có hơi khác so với loài chồn, nhìn thế này giống một con cáo hơn.
"Bốp" tiếng bẫy sập vang lên, chúng tôi thắp đèn lao ra. Con vật ấy thấy thế thì liều mạng kéo theo bẫy tính bỏ trốn nhưng sao mà dễ dàng vậy được, bẫy đã được cắm xuống đất rất chắc chắn.
- "Đúng là con cáo thật này!" Bích Mỹ ngạc nhiên chỉ tay vào nó nói.
Chính sác là một con cáo to lớn đang kêu la oai oái. Đặc biệt là bộ lông màu đỏ chói mắt ấy đầy vết thương cũ cả mới, chắc hẳn đã gây phiền toái không ít lân.
- "Xin cô tha cho tôi lần này, sau không giám bén mảng đến nữa đâu ạ!" nó khẩn khoản cầu xin.
Chà, cũng là dạng thành tinh rồi đây này, thế giới ở đây kỳ lạ thật, chuyện quái gì cũng có thể sảy ra.
- "Hiện thân được thì nhanh nhanh cho ta, chớ có dài dòng!" tôi cảnh cáo.
Nó hóa ra hình người, thân thể trần truồng, mỹ quan đẹp phi giới tính, cơ ngực săn chắc, quan trọng là cái ấy đập ngay vào mắt, ai nào ngờ nó lại là giống đực đâu kia chứ. Chúng tôi hốt hoảng, vội vàng che mặt, quay đi chỗ khác.
- "Nhà không có nam nhi, chỉ mỗi cái này ngươi mặc tạm đi!" Bích Mỹ tốt bụng đem áo choàng ném cho hắn, mặt nàng ta giờ đã đỏ như quả ớt chín.
Con cáo ấy không diễn nữa, dùng sức tách bẫy kẹp ra, máu chảy cũng không ít. Nó cứ ngồi đấy, không chịu rời đi.
- "Còn không đi à? Muốn ta gọi thầy bắt yêu đến trói ngươi đi luyện phép phải không?" tôi tức giận nói.
- "Ấy không, tôi đi ngay đây!" nó vội vã đứng dậy.
Trước khi nó rời đi hẳn còn nghe thấy tiếng Bích Mỹ oán trách:
. “Thế là đi tong 5 con gà làm giống rồi còn đâu, đã thế còn chưa được xơi miếng nào!”
Nó nghe thế thì khựng lại một lúc, suy nghĩ gì đấy rồi biến mất dạng.
- "Ôi, lại là hiền đệ của ta như trước rồi này!" Thiên Trị nói kháy.
Hiền đệ cái khỉ gió gì? Nói đúng hơn là hắn xem tôi thành bạn nhậu thì có. Lần nào gặp nhau mà không chè chén bí tỉ đâu kia chứ?! Nhưng năm tháng làm người ta thay đổi thật nhiều, Thiên Trị chẳng còn vẻ lấc cấc, giảo hoạt như trước nữa, thay vào đấy là chút trầm ổn trưởng thành. Tôi cũng cả nể vài phần, đơn giản là sau này còn dựa nào mối quan hệ này mà kiếm trác chút đỉnh.
Tôi kể về chuyện của Hữu Thành, về tình hình biếm loạn ở hoàng cung khi ấy. Đương nhiên tôi biết là cái nào nên kể và không.
- "Hữu Chính đã cưới thêm thiếp chưa ấy nhỉ?" hắn hỏi bâng quơ.
- "Ô kìa? Hai người không thư từ qua lại hay sao mà còn hỏi tôi thế?" tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Thiện Trị ngượng ngùng gãi đầu, ậm ờ bảo:
- “Thì từ lần hắn lấy vợ, ta được lệnh đến đây nhận chức, cũng có gửi vài lá thư hỏi thăm nhưng mãi chưa nhận được phản hồi!”
Tôi gác một chân lên ghế, chống cằm suy nghĩ. Hoa Nguyệt tuy chua ngoa, đanh đá thật đấy, nhưng tôi biết nàng ta không quản việc thư từ ấy làm gì. Chỉ có đáp án duy nhất là Thiên Trị làm gì đấy khiến Hữu Chính phật lòng.
- "Anh nghĩ kỹ lại xem thử có làm gì sai trái đối với anh ta hay không?" tôi hỏi.
- "Không lẽ là vì chuyện khi ấy?" Thiên Trị lầm bầm, sắc mặt nghiêm trọng lắm.
Tôi gặng hỏi mãi hắn mới khai thật, thì ra kẻ đầu têu xúi bậy Hữu Chính uống say tìm tôi giở trò đồi bại ấy chính là hắn. Thảo nào mà hôm ấy gan Hữu Chính lớn thế, ra là có người thổi gió bên tai. Máu nóng dồn lên não, tôi trống nạnh, cất giọng tru tréo:
- “Cũng ăn học tử tế, đỗ đạt thành danh đấy! Thế mà sao anh lại nghĩ ra những mưu hèn kế bẩn ấy? Ai mượn?”
Hắn đần mặt, mãi sau mới nhận ra vấn đề, hoảng hốt chỉ tay vào tôi hỏi:
- “Chẳng lẽ người hắn thương là cô?”
- "Phải! Chính là tôi đây! Nếu hôm ấy sảy ra chuyện thật thì giờ tôi đã bị Công chúa đem đi làm thức ăn cho cá rồi! Anh tưởng Công chúa chỉ được cái hữu danh vô thực thôi hả? Nàng ta chuyện gì cũng giám làm, còn làm lớn hơn nữa kia, tôi phải đến đây cư trú thì cũng là nhờ ơn phước của anh cả đấy! Sao? Hài lòng không?" hôm nay tôi phải xả hết ấm ức trong người, nếu không sẽ nuốt không trôi.
Thiên Trị toát mồ hôi lạnh, nào biết mình lại gây ra họa lớn như thế. Sớm biết vậy thì ngậm mồm, mặc xác Hữu Chính ngay từ đầu.
Đang lúc căng thẳng, bên ngoài lại có tiếng ồn ào vang lên. Với tinh thần hóng hớt của một con người Việt Nam đích thực, tôi hé cửa sổ ra xem thử. Bên dưới là hai mụ đàn bà đang lôi lỗi, kéo kéo, tóc tai rối bời, vật nhau giữa chốn đông người.
- "Tao chửi 3 đời cái thứ giật chồng người khác! Tổ cha tiên sư lũ chúng mày, cái đồ lăng loàn trắc nết! Hạng không cha không mẹ, không được ai dạy dỗ... Ả đang chửi chắc là chính thất, vừa túm tóc vừa vả liên tục vào mặt người bị đè phía dưới.
Tên chồng nhìn tầm 30 tuổi, mặt mũi nhìn cũng tàm tạm, thế mà lại có vận đào hoa, lăng nhăng quá nhỉ? Hắn cứ đứng loay hoay mãi, được người ta nhắc nhở mới lao vào tách họ ra. Ả tiểu tam sợ sệt núp sau lưng hắn, giờ tôi mới nhìn rõ mặt nàng ta, cũng dạng kiều diễm, e thẹn đấy.
- "Chàng làm gì đi chứ? Sao để ả đánh ta thế?" tiểu tam lên tiếng giận dỗi.
Hắn bị đẩy ra làm bao cát đỡ đòn, quả này toi thật rồi. Mụ vợ hắn nỗi tiếng hung dữ, đanh đá số một ở huyện, ai ai mà không biết. Mấy lần chim chuột bị ả bắt được nhưng ngon ngọt vài câu là êm xuôi ngay. Nay bị bắt tại trận, lại giữa chốn đông người, mất mặt ê chề.
- "Mày bênh nó hả Điềm? Này thì bênh này, tao cho mày bênh!" Chính thất đưa tay túm cổ áo hắn, "Roẹt" cúc áo hắn bị kéo bung sạch, trước ngực hiện lên vài vết cắn cào xanh tím.
Tên Điềm đúng là điềm thật, quả này cả xóm làng đều biết, nỗi tiếng đúng là không khó. Tôi nhìn đến mà rùng mình, quay ngoắt nhìn Thiên Trị cũng đang hóng hớt.
- "Nhìn thấy chưa? Đàn bà đâu dễ tính như anh nghĩ, còn muốn để ầm ĩ hơn đấy phỏng?" tôi nhắc nhở.
Thiên Trị bấy giờ mới nhớ ra vai trò của mình, lật đật chạy xuống can ngăn. Hắn giữa nơi ồn ào, lên tiếng:
- “Dừng lại cho ta! Có gì thì lên công đường giải quyết, mau giải tán hết đi!”
Chẳng còn chuyện để xem nữa, tôi cũng trả tiền rồi rời đi. Về đến nhà, tôi đã thấy 2 nàng hầu nhà mình đang ủ rũ ngồi trước hiên, dưới đất là 5 con gà nằm chết cứng đơ. Tôi hỏi chuyện thì Bích Mỹ kể:
. “Sáng nay em ra chuồng gà cho chúng ăn, đếm đi đếm lại thiếu mất 5 con, vội vàng đi tìm trong ấy! Thấy chúng nằm chết dưới đất nên mới xách vào đây, chờ tiểu thư về xem thử!”
Tôi xắn tay áo, cầm lên xem thử, thân chúng tím tái, chắc nghẻo cũng lâu, có thể là từ đêm qua. Trên cổ mỗi con có 4 vết răng sắc nhọn ghim vào nhưng chẳng thấy máu chảy ra. Nhìn quen quen, làm tôi nhớ đến con chồn yêu kia, nó cũng thích uống máu gà, này chắc chắn là cùng đồng loại.
Mấy con gà chết thế này cũng chẳng làm ăn được gì, tôi bảo các em đem đi chôn, mình thì ra cửa hàng vật tư, nhờ người ta lắp chục cái bẫy kẹp quanh chuồng gà, tôi không tin không bắt được lũ ấy.
Đêm xuống, tôi rủ các em đi rình mò ở một góc nhỏ, chỗ này kín đáo, lại dễ quan sát. Đang ngáp ngủ thì Trúc Nhàn kéo tay áo tôi, hất cằm chỉ hướng chuồng gà.
Trong màn đêm, ánh trăng soi xuống mặt đất, một cái bóng 4 chân đen thui đang âm thầm đi tới. Mắt nó sáng quắc, đỏ ngầu, miệng phát ra những tiếng kêu the thé. Thân nó có hơi khác so với loài chồn, nhìn thế này giống một con cáo hơn.
"Bốp" tiếng bẫy sập vang lên, chúng tôi thắp đèn lao ra. Con vật ấy thấy thế thì liều mạng kéo theo bẫy tính bỏ trốn nhưng sao mà dễ dàng vậy được, bẫy đã được cắm xuống đất rất chắc chắn.
- "Đúng là con cáo thật này!" Bích Mỹ ngạc nhiên chỉ tay vào nó nói.
Chính sác là một con cáo to lớn đang kêu la oai oái. Đặc biệt là bộ lông màu đỏ chói mắt ấy đầy vết thương cũ cả mới, chắc hẳn đã gây phiền toái không ít lân.
- "Xin cô tha cho tôi lần này, sau không giám bén mảng đến nữa đâu ạ!" nó khẩn khoản cầu xin.
Chà, cũng là dạng thành tinh rồi đây này, thế giới ở đây kỳ lạ thật, chuyện quái gì cũng có thể sảy ra.
- "Hiện thân được thì nhanh nhanh cho ta, chớ có dài dòng!" tôi cảnh cáo.
Nó hóa ra hình người, thân thể trần truồng, mỹ quan đẹp phi giới tính, cơ ngực săn chắc, quan trọng là cái ấy đập ngay vào mắt, ai nào ngờ nó lại là giống đực đâu kia chứ. Chúng tôi hốt hoảng, vội vàng che mặt, quay đi chỗ khác.
- "Nhà không có nam nhi, chỉ mỗi cái này ngươi mặc tạm đi!" Bích Mỹ tốt bụng đem áo choàng ném cho hắn, mặt nàng ta giờ đã đỏ như quả ớt chín.
Con cáo ấy không diễn nữa, dùng sức tách bẫy kẹp ra, máu chảy cũng không ít. Nó cứ ngồi đấy, không chịu rời đi.
- "Còn không đi à? Muốn ta gọi thầy bắt yêu đến trói ngươi đi luyện phép phải không?" tôi tức giận nói.
- "Ấy không, tôi đi ngay đây!" nó vội vã đứng dậy.
Trước khi nó rời đi hẳn còn nghe thấy tiếng Bích Mỹ oán trách:
. “Thế là đi tong 5 con gà làm giống rồi còn đâu, đã thế còn chưa được xơi miếng nào!”
Nó nghe thế thì khựng lại một lúc, suy nghĩ gì đấy rồi biến mất dạng.
Danh sách chương