Các bạn nghĩ con cáo ấy sẽ chừa tật ăn trộm à? Không, không, không! Bản tính của nó lỳ đòn sẵn, nào có dễ gì biết điều nhanh như thế. Lần này nó chơi lớn lắm, một đêm chén sạch bầy gà của tôi, còn đem quăng trước cửa nhà.
Sáng sớm tinh mơ, tôi vừa mở cửa thì bị dọa một phen khiếp vía, trên nền đất chất đầy xác mấy con gà xấu số. Vài con còn bị chó nhà hàng xóm nhai ngấu nghiến, lông bay khắp nơi.
- "Bố tiên sư cái con cáo ranh mãnh kia!!!" tôi chửi đổng lên. Hàng xóm xung quanh nghe thấy thì chạy đến hóng chuyện, chỉ chỏ bàn tán xôn xao.
Nó hóa hình nấp trong đám người, nhe hàm răng sắc nhọn cười khặc khặc, vô cùng đắc ý. Bị tôi bắt gặp, nó ngoe nguẩy, lả lướt rời đi như một kẻ chiến thắng thực thụ. Tôi thề với trời, tôi mà không bắt con cáo ấy trả giá thì tôi không phải người.
Không biết là cái con chồn kia có nhận nó làm đồ đệ trước đó hay không mà cái nết giống y như đúc. Bấy giờ tôi mới thấm nhuần đạo lý nhân quả báo ứng là gì rồi. Khốn nạn lắm thay...
- "Thiên linh linh, địa linh linh! Chồn yêu mi ở đâu?! mau mau hiện hồn!" tôi cầm 3 cây nhang đứng giữa nhà, vái lạy tứ phương tám hướng.
- "Thầy pháp thì tiểu thư không mời, lại mời yêu ma quỷ quái đến làm gì?" Trúc Nhàn tò mò huých tay Bích Mỹ thì thầm.
- "có lẽ là lấy yêu trị yêu chăng?!" Bích Mỹ đáp.
Trời lúc đầu đang yên ắng thì tự dưng có cơn gió tràn vào nhà. Một luồng khói ngưng tụ lại thành hình dạng mờ ảo. 2 nàng sợ quá, nép sau cánh cửa, không giám lên tiếng nữa.
- "Ban đêm không gọi hồn, lại gọi ngay sáng sớm tinh mơ thế này? Ngươi muốn ta bị diêm vương trói lại, đánh cho hồn phi phách tán à? Nói đi, kiếm ta có chuyện chi?" chồn yêu liếc mắt, giọng chu chéo.
- "Mi chưa đi đầu thai à?" tôi chỉ khấn đại vài cái, thế mà gọi được nó lên thật.
- "Ngươi tưởng muốn đầu thai là dễ lắm chắc? Ta giết người, tội trạng nặng nề, đang còn phải chịu phạt dưới âm ti đây! Thế mà còn không được yên với ngươi nữa, số ta sao lại khổ thế không biết?!" nó lại bắt đầu than thân trách phận.
Tôi ngồi xuống kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho nó nghe. Nó chỉ chép miệng thở dài, đột nhiên biến mất, lát sau quay lại, nó bảo:
- "Ta chỉ là hồn thể, yêu thuật không cao bằng hắn! Hay là thế này, ta đã thử tìm quanh đây, vừa hay có tin tức của một vị thầy pháp cách mươi dặm, ngươi đến đó hỏi thử xem ông ta có chịu giúp hay không! Thế nhé?!" nó nói xong thì biến mất tăm, ít ra thì cũng phải cho tôi ít thông tin mà đi tìm chứ? Cũng may là lão thầy pháp ấy khá nỗi tiếng, tôi dò hỏi một lúc đã tìm ra ngay nơi ở. Đến xin giúp đỡ thì không thể mang tay không được, tôi và vài người xách theo 2 vò rượu, 1 con gà nướng và một giỏ cá đầy. Nhà lão trên lưng chừng núi, đường gập ghềnh lại khó đi, tôi mò mẩm mãi mới đến nơi. Vừa nhìn đã bị sốc ngay tức khắc, sân nhà bám đầy rong rêu, mạng nhện giăng kín, đồ đạc ngổn ngang, nếu không nhìn thấy bộ khay trà vừa pha và hương khói nghi ngút thì tôi tưởng đây là ngôi nhà bỏ hoang rồi đấy.
- "Ngươi tìm lão có việc gì à?" một bóng người lom khom, một tay chống gậy, một tay vuốt râu, bộ quần áo cùng đôi giày của lão đã cũ mèm, còn nhìn thấy vài chỗ chắp vá. Như này có đi bắt yêu được hay không đây?
- "Nghe danh thầy cao tay, thu phục được mọi loại yêu ma nên tôi đến đây xin giúp đỡ!" tôi chắp tay kính cẩn đáp.
- "Ngươi đến đây phí công rồi, quay về đi, ta không giúp đâu!" lão dửng dưng đáp.
Tôi cũng ngon ngọt đủ lời nhưng kết quả vẫn thế, chẳng còn cách nào khác là đánh ngất lão, vơ vội vài món đồ hành nghề bỏ vào túi rồi sai người vác lão xuống núi. Lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối, bên trong chẳng thắp đèn, chỉ có những tiếng thở gấp ám muội và tiếng kẽo kẹt vang lên đều đều.
Lão thầy pháp - Duy Khẩn đã tỉnh từ ban nãy, cũng đành phải mang theo túi tiến vào, trước ấy cũng đã bày sẵn trận pháp bắt yêu quanh nhà.
Tiến vào đến cửa, tôi phát hoảng khi thấy Trúc Nhàn nằm ngất ở dưới nền nhà, tiếng động trong phòng cũng dừng lại. Tôi đạp tung cửa phòng đi vào thì trợn to mắt, thảng thốt khi thấy hai thân thể đang quấn lấy nhau, con cáo yêu kia đang giở trò đồi bại với Bích Mỹ, nàng ta cũng bị hắn dùng yêu thuật làm ngất đi. Thấy chúng tôi, nó bình tĩnh mặc áo khoác vào.
- "khởi động trận pháp!" lão tạo kết ấn, lá bùa tự bốc cháy, tạo thành những sợi tơ sáng quấn chặt con cáo kia, nó chẳng chống cự, cứ thế mà ngồi yên bất động trên giường.
Tôi hỏi tại sao lại hại các nàng, nó trả lời là chỉ muốn Bích Mỹ, bởi vì nàng làm nó thấy thích thú.
- "Biến thái, vô sỉ!" tôi chửi.
Bích Mỹ cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy trên người không còn mảnh vải che thân, nàng khóc đến thương tâm, ánh mắt oán hận nhìn nó chất vấn:
-
- “Ta có lòng tốt với ngươi, sao ngươi lại làm thế?”
- "Sau này, đừng tùy tiện sử dụng lòng tốt của mình nữa, chẳng tốt đẹp gì đâu!"
nó nhếch miệng cười, tỏ ý nhắc nhở.
Bích Mỹ không chịu được đả kích ấy, lấy con dao để dưới gối, lao đến đâm nó. Nó giống như đã biết trước, nhoẻn miệng cười, môi mấp máy gì đó rồi lập tức tắt thở. Chứng kiến cảnh ấy, tôi chỉ biết thở dài quay lưng đi, không muốn nhìn tiếp nữa.
Có điều làm tôi thắc mắc, nó đã tu luyện sắp thành công mà lại dễ dàng buông xuôi như thế, chắc hẳn phải có lý do nào đấy không muốn nói ra.
Trước khi lão thầy pháp rời đi, ông ra có nhìn tôi rồi nói:
- “Ta có lời này khuyên ngươi! Đến từ đâu thì mau trở về nơi đấy, chớ có nấn ná lâu làm gì. Sức khỏe của ngươi sắp đến ngưỡng giới hạn rồi, nếu không mau trở về, sợ là phải bỏ mạng nơi này!”
Tôi biết lão đang nói về vấn đề gì, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về bây giờ?
- "Đoán tầm thời gian của ngươi chỉ còn nửa tháng nữa thôi! Khi thời cơ thích hợp đến, ngươi sẽ tự khắc quay về!" lão nói xong thì rời đi ngay, tôi có cho thêm vàng nhưng quyết không nhận.
Sáng sớm tinh mơ, tôi vừa mở cửa thì bị dọa một phen khiếp vía, trên nền đất chất đầy xác mấy con gà xấu số. Vài con còn bị chó nhà hàng xóm nhai ngấu nghiến, lông bay khắp nơi.
- "Bố tiên sư cái con cáo ranh mãnh kia!!!" tôi chửi đổng lên. Hàng xóm xung quanh nghe thấy thì chạy đến hóng chuyện, chỉ chỏ bàn tán xôn xao.
Nó hóa hình nấp trong đám người, nhe hàm răng sắc nhọn cười khặc khặc, vô cùng đắc ý. Bị tôi bắt gặp, nó ngoe nguẩy, lả lướt rời đi như một kẻ chiến thắng thực thụ. Tôi thề với trời, tôi mà không bắt con cáo ấy trả giá thì tôi không phải người.
Không biết là cái con chồn kia có nhận nó làm đồ đệ trước đó hay không mà cái nết giống y như đúc. Bấy giờ tôi mới thấm nhuần đạo lý nhân quả báo ứng là gì rồi. Khốn nạn lắm thay...
- "Thiên linh linh, địa linh linh! Chồn yêu mi ở đâu?! mau mau hiện hồn!" tôi cầm 3 cây nhang đứng giữa nhà, vái lạy tứ phương tám hướng.
- "Thầy pháp thì tiểu thư không mời, lại mời yêu ma quỷ quái đến làm gì?" Trúc Nhàn tò mò huých tay Bích Mỹ thì thầm.
- "có lẽ là lấy yêu trị yêu chăng?!" Bích Mỹ đáp.
Trời lúc đầu đang yên ắng thì tự dưng có cơn gió tràn vào nhà. Một luồng khói ngưng tụ lại thành hình dạng mờ ảo. 2 nàng sợ quá, nép sau cánh cửa, không giám lên tiếng nữa.
- "Ban đêm không gọi hồn, lại gọi ngay sáng sớm tinh mơ thế này? Ngươi muốn ta bị diêm vương trói lại, đánh cho hồn phi phách tán à? Nói đi, kiếm ta có chuyện chi?" chồn yêu liếc mắt, giọng chu chéo.
- "Mi chưa đi đầu thai à?" tôi chỉ khấn đại vài cái, thế mà gọi được nó lên thật.
- "Ngươi tưởng muốn đầu thai là dễ lắm chắc? Ta giết người, tội trạng nặng nề, đang còn phải chịu phạt dưới âm ti đây! Thế mà còn không được yên với ngươi nữa, số ta sao lại khổ thế không biết?!" nó lại bắt đầu than thân trách phận.
Tôi ngồi xuống kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho nó nghe. Nó chỉ chép miệng thở dài, đột nhiên biến mất, lát sau quay lại, nó bảo:
- "Ta chỉ là hồn thể, yêu thuật không cao bằng hắn! Hay là thế này, ta đã thử tìm quanh đây, vừa hay có tin tức của một vị thầy pháp cách mươi dặm, ngươi đến đó hỏi thử xem ông ta có chịu giúp hay không! Thế nhé?!" nó nói xong thì biến mất tăm, ít ra thì cũng phải cho tôi ít thông tin mà đi tìm chứ? Cũng may là lão thầy pháp ấy khá nỗi tiếng, tôi dò hỏi một lúc đã tìm ra ngay nơi ở. Đến xin giúp đỡ thì không thể mang tay không được, tôi và vài người xách theo 2 vò rượu, 1 con gà nướng và một giỏ cá đầy. Nhà lão trên lưng chừng núi, đường gập ghềnh lại khó đi, tôi mò mẩm mãi mới đến nơi. Vừa nhìn đã bị sốc ngay tức khắc, sân nhà bám đầy rong rêu, mạng nhện giăng kín, đồ đạc ngổn ngang, nếu không nhìn thấy bộ khay trà vừa pha và hương khói nghi ngút thì tôi tưởng đây là ngôi nhà bỏ hoang rồi đấy.
- "Ngươi tìm lão có việc gì à?" một bóng người lom khom, một tay chống gậy, một tay vuốt râu, bộ quần áo cùng đôi giày của lão đã cũ mèm, còn nhìn thấy vài chỗ chắp vá. Như này có đi bắt yêu được hay không đây?
- "Nghe danh thầy cao tay, thu phục được mọi loại yêu ma nên tôi đến đây xin giúp đỡ!" tôi chắp tay kính cẩn đáp.
- "Ngươi đến đây phí công rồi, quay về đi, ta không giúp đâu!" lão dửng dưng đáp.
Tôi cũng ngon ngọt đủ lời nhưng kết quả vẫn thế, chẳng còn cách nào khác là đánh ngất lão, vơ vội vài món đồ hành nghề bỏ vào túi rồi sai người vác lão xuống núi. Lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối, bên trong chẳng thắp đèn, chỉ có những tiếng thở gấp ám muội và tiếng kẽo kẹt vang lên đều đều.
Lão thầy pháp - Duy Khẩn đã tỉnh từ ban nãy, cũng đành phải mang theo túi tiến vào, trước ấy cũng đã bày sẵn trận pháp bắt yêu quanh nhà.
Tiến vào đến cửa, tôi phát hoảng khi thấy Trúc Nhàn nằm ngất ở dưới nền nhà, tiếng động trong phòng cũng dừng lại. Tôi đạp tung cửa phòng đi vào thì trợn to mắt, thảng thốt khi thấy hai thân thể đang quấn lấy nhau, con cáo yêu kia đang giở trò đồi bại với Bích Mỹ, nàng ta cũng bị hắn dùng yêu thuật làm ngất đi. Thấy chúng tôi, nó bình tĩnh mặc áo khoác vào.
- "khởi động trận pháp!" lão tạo kết ấn, lá bùa tự bốc cháy, tạo thành những sợi tơ sáng quấn chặt con cáo kia, nó chẳng chống cự, cứ thế mà ngồi yên bất động trên giường.
Tôi hỏi tại sao lại hại các nàng, nó trả lời là chỉ muốn Bích Mỹ, bởi vì nàng làm nó thấy thích thú.
- "Biến thái, vô sỉ!" tôi chửi.
Bích Mỹ cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy trên người không còn mảnh vải che thân, nàng khóc đến thương tâm, ánh mắt oán hận nhìn nó chất vấn:
-
- “Ta có lòng tốt với ngươi, sao ngươi lại làm thế?”
- "Sau này, đừng tùy tiện sử dụng lòng tốt của mình nữa, chẳng tốt đẹp gì đâu!"
nó nhếch miệng cười, tỏ ý nhắc nhở.
Bích Mỹ không chịu được đả kích ấy, lấy con dao để dưới gối, lao đến đâm nó. Nó giống như đã biết trước, nhoẻn miệng cười, môi mấp máy gì đó rồi lập tức tắt thở. Chứng kiến cảnh ấy, tôi chỉ biết thở dài quay lưng đi, không muốn nhìn tiếp nữa.
Có điều làm tôi thắc mắc, nó đã tu luyện sắp thành công mà lại dễ dàng buông xuôi như thế, chắc hẳn phải có lý do nào đấy không muốn nói ra.
Trước khi lão thầy pháp rời đi, ông ra có nhìn tôi rồi nói:
- “Ta có lời này khuyên ngươi! Đến từ đâu thì mau trở về nơi đấy, chớ có nấn ná lâu làm gì. Sức khỏe của ngươi sắp đến ngưỡng giới hạn rồi, nếu không mau trở về, sợ là phải bỏ mạng nơi này!”
Tôi biết lão đang nói về vấn đề gì, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về bây giờ?
- "Đoán tầm thời gian của ngươi chỉ còn nửa tháng nữa thôi! Khi thời cơ thích hợp đến, ngươi sẽ tự khắc quay về!" lão nói xong thì rời đi ngay, tôi có cho thêm vàng nhưng quyết không nhận.
Danh sách chương