Sáng hôm sau, tôi được Hạnh gọi dậy. Em đưa đến trước mặt tôi một chén nước rồi cười hỏi:

- “Chị đã tỉnh hơn chưa? Thế còn nhớ gì không?”

Tôi chỉ mơ hồ nhớ đến đoạn bị ngã mà thôi, Hạnh bèn tường thuật lại đầu đuôi tình huống. Trời ơi, tôi biết giấu mặt đi đâu đây, nào giám gặp mặt Hữu Chính nữa, nhục ơi là nhục!

- “Chân chị đang đau nên cứ nghỉ tạm vài hôm đi, để em và Liên thay phiên hầu hạ phu nhân. Chừng nào chân chị ổn thì tiếp tục công việc!”

- “Vậy đành nhờ em rồi!” tôi chợt nhớ trong túi đồ mình cầm về có thứ muốn đưa cho Hạnh.

- “Hôm qua lúc dạo chợ huyện, thấy cây trâm gỗ này rất đẹp nên chị nghĩ sẽ hợp với em, em xem có hợp ý không?”

Tôi cài lên búi tóc của Hạnh, trên trâm là một đóa hoa sen nhỏ màu hồng, rất hợp với bộ đồ của em. Hạnh tuy da hơi đen nhưng khuôn mặt cũng có nét dễ nhìn, lại pha chút tinh nghịch, sửa soạn thêm tí có mà khối anh mê.

Em nhào đến ôm tôi, cảm động nói:

- “Đây là món quà đầu tiên em nhận được, giá như chị là chị gái của em thì tốt biết mấy!”

- “Đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm, phải cười nhiều lên mới đẹp!”

Sau khi được tôi dỗ ngọt, Hạnh vui vẻ đi làm công việc của mình, trong phòng lại trở về một mảng yên tĩnh.

Nằm mãi cũng chán nên tôi khập khễnh bước đến cái đình nhỏ cạnh hồ Sen. Chỗ này là nơi mỗi tối tôi hay ngồi để ngắm sao, cũng là chỗ ít người đến nên cũng tự do thả lỏng bản thân.

Đang vươn người hái một đóa hoa Sen thì nghe phía bức tường đối diện có tiếng động lạ, ngước lên thì thấy một dáng người đang trèo qua.

Hắn ta trông lén lút lắm, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn giật mình trượt tay ngã nhào xuống thảm cỏ. Tôi che miệng cười khúc khích, người này đoán chừng là em trai của Hữu Chính - Hữu Thành.

Tôi đoán ra được là bởi vì dáng dấp hai anh em bọn họ gần giống nhau, Hữu Thành thì có đôi nét giống phu nhân hơn. Với lại, phủ này có ai giám trèo tường như anh ta đâu.

- “Không được cười nữa!” hắn đứng dậy phủi lá cỏ trên người, xấu hổ quát.

Tôi cũng biết điều im lặng, xoay người ngồi ngay ngắn. Hữu Thành đi đến, ngồi xuống đối diện, lại tính cợt nhã:

- “Sao trước giờ ta lại không biết trong phủ có một tuyệt sắc giai nhân như nàng nhỉ?”

Đúng là phong lưu đến gợi đòn, nếu không phải là cậu chủ trong nhà thì chắc chắn tôi sẽ đi vài đường quyền.

- “Dạ bẩm, tôi là tì nữ mới vào phủ không lâu, chưa có dịp gặp qua công tử nên người thấy lạ là điều hiển nhiên!” Tôi đáp.

- “Mỹ nhân như nàng lại cam chịu làm tì nữ sao? Hay là làm thê tử của ta đi?” Hắn vẫn ngả ngớn chèo kéo.

Vừa tính chửi hắn một trận thì tôi nghe một giọng nghiêm nghị từ xa:

- “Thành, không được trêu ghẹo nàng. Nếu rãnh rỗi quá thì về phòng chép sách một ngày cho ta!” Hữu Chính vừa bước đến, Thành liền ngoan ngoãn như chú cún con, cười hì hì rồi chạy mất tăm.

- “Công tử đến kiếm tôi sao?” Tôi hỏi.

- “Ban sáng ta có việc phải ra ngoài một chuyến, vừa hay đi ngang qua tiệm thuốc nên mua cho nhà ngươi, trị sẹo rất tốt.”

Hữu Chính đem một cái lọ nhỏ xíu đặt xuống trước mặt tôi, nắng rọi đến khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan anh như bừng sáng.

- “Làm sao thế?” hắn thấy tôi nhìn chằm chằm thì cau mày hỏi.

- “Cảm...cảm ơn công tử!” tôi ngượng ngùng đáp, cúi thấp mặt xuống, cảm nhận nhiệt độ cao trên gò má.

Hữu Chính nhìn người con gái trước mặt đang e thẹn, lòng hắn lại có chút kỳ lạ. Tâm như có vài phần rung động khác thường.

- “Hai ngày nữa ta có việc lên kinh, ngươi có muốn đi theo không?” Hữu Chính hỏi.

- “Tôi cũng có thể đi ư?” Tôi không tin hỏi lại lần nữa.

- “Ngươi lần đầu tiên đến địa phương này, nên đi thăm thú một lượt. Có điều, muốn đi phải giả làm nam hầu theo bên cạnh ta. Đường lên kinh thành nhiều gian khó, ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”

- “Tôi đồng ý! Nhưng lên đó mất bao ngày?” Tôi phấn khích hỏi.

Động tác lật sách của hắn bỗng dừng lại, nàng ta cũng đồng ý nhanh quá nhỉ? - “Lên đấy chỉ mất 1 ngày nếu ngồi xe ngựa! Ta sẽ nói lại với mẹ, ngươi cứ sắp xếp đồ đạc đi. Nhưng ngươi có chắc với cái chân này có thể đi lại bình thường không?”

- “Không thành vấn đề, chỉ là trầy một chút thôi! Hai ngày nữa cũng vừa lúc gần khỏi!” Tôi cười vui vẻ, phải đi chứ, được dịp tìm hiểu sâu hơn về văn hóa ở đây, bõ lỡ thì tiếc lắm.

Sau khi Hữu Chính rời đi, bụng tôi cũng kêu gào dữ dội, bếp nấu cho gia chủ và cho người làm riêng nên cũng khá thoải mái. Lúc tôi xuống thì thấy Ngọc Hà đang hí hoáy với mớ rau Cải.

- “Hôm nay em tính cho chúng ta ăn gì đấy?” Tôi khập khiễng bước lại chỗ em.

- “Chị Chi, sao chị lại xuống đây? Chân đang đau thì phải nghỉ ngơi mới mau lành chứ?” Hà vội vàng kéo ghế cho tôi ngồi.

- “Không sao! Chị buồn chán nên xuống bếp phụ các em nấu nướng thôi.”

Hà dễ thương lắm, ngoan hiền lại dễ bảo. Nghe Hạnh kể em là trẻ mồ côi được phu nhân mang về.

Người làm ở phủ ngày đều có gia cảnh khó khăn, rất hòa đồng, vui vẻ.

- “Hôm nay bên bếp lớn đem cho chúng ta nửa cân thịt lợn, một bó rau Cải lớn và vài quả trứng gà. Em cũng tính nấu ăn đơn giản thôi ạ!”

- “Thế để chị phụ em một tay!”

Sơn hào hải vị bày trí đẹp mắt thì tôi không biết nấu, chứ mấy món đơn giản thì đã học được kha khá.

Giờ này mọi người cũng đã nghỉ ngơi, bọn cái Hạnh cũng về đến, chen nhau bước vào.

- “Hôm nay ai nấu ăn thế!? Từ xa đã ngửi được mùi thơm lan tỏa!” Hạnh hỏi.

Tôi đem nốt dĩa rau xào lên, mọi người đã ngồi đông đủ.

- “Nào cùng ăn thôi, nếm thử tôi nấu có hợp khẩu vị không!” tôi nói.

- “Tất nhiên là hợp rồi!” cả đám chưa nếm mà cứ gật gù mãi.

Nơi này ấm áp quá, tôi lại cảm thấy sợ hơn, sợ khi phải rời xa thì không nỡ, không đành lòng.

Hai ngày sau, theo như đã hẹn với Hữu Chính, tôi đem theo chiếc túi của mình cùng vài đồ dùng cá nhân chờ ở trước cửa, lần này đi chỉ có hai chúng tôi nên đồ đạc không nhiều lắm.

Sau khi Hữu Chính lên xe ngựa, hắn túm cổ áo tôi từ sau, một phát nhấc lên. Tôi cũng nặng gần nửa tạ đấy, sao trông hắn như xách một con gà thế? Tôi ngồi khép nép một góc, sợ đụng phải hắn.

Chuyện đời đâu như tôi dự tính, ngồi xe ngựa xóc nảy liên hồi, cảm giác khó tả quá, còn hơn ngồi xe khách. Mỗi lần bánh xe cán qua đá, thân tôi như muốn lăn khỏi. Nhìn qua Hữu Chính, thấy vẫn còn bình thản lắm. Người ta là ngồi xe ngựa như cơm bữa, làm sao có thể đem so sánh với đứa lần đầu được trải nghiệm như tôi?

Lần nữa cán qua đá lớn, tôi vuột tay, cả thân đổ nhào thì lại được Hữu Chính giữ lại. Hắn nắm lấy cánh tôi kéo vào, cả người ngã ra sau được Chính ôm chọn.

Tôi ngửi thấy mùi trầm hương nhè nhẹ phản phất, ngửa cổ lên thì bắt gặp ánh mắt Hữu Chính nhìn tôi, vội vàng tách ra, chỉnh lại tư thế, giả vờ ngoảnh mặt đi nơi khác.

Được đoạn khá xa, tôi nghe bên ngoài có đánh nhau lộn xộn cùng với tiếng đao kiếm.

- “Chuyện gì vậy?” Tôi sợ hãi hỏi.

- “Chúng ta gặp cướp” Hữu Chính vào tư thế phòng thủ.

Phu xe bên ngoài cũng là người một thân võ nghệ, anh ta đang đánh nhau kịch liệt, miệng hô to: -“Chúng đông quá, hai vị công tử nên cẩn thận!”

Tôi nghe một tiếng va chạm lớn, anh phu xe bị đạp ngã ngửa, Hữu Chính ra hiệu cho tôi ngồi yên trong xe, rút thanh kiếm dưới ghế, lao ra đối đầu với bọn chúng.

Tôi nhảy xuống, cầm thanh kiếm trên tay,  được thầy chỉ dạy dùng đao kiếm nhưng là gỗ, chưa bao giờ cầm vào hàng thật. Thôi thì liều mình một phen, gắng sức bảo vệ được mạng sống của cả ba người an toàn.

Ý chí sống sót được đẩy cao, tôi tự thôi miên mình đang cầm kiếm gỗ rồi vung kiếm lên xoẹt ngang ngực một tên cướp, hắn trợn mắt ngã ra đất không động đậy, vẫn may là lồng ngực hắn vẫn còn nhấp nhô.

Tôi thở phào, sử dụng hết các chiêu võ, đá phăng kiếm trên tay họ rồi hạ đo ván bằng một cú đá sau. Bọn chúng thấy tình thế bất lợi, vội vàng vác đồng bọn đang bất tỉnh rút lui.

Tôi lúc này mới thả lõng người, vứt thanh kiếm, ngồi phịch xuống đất, game sinh tồn 1 mạng thời Cổ đại quá gian nan. Quay người thấy Hữu Chính đang nheo mắt nhìn mình, tôi bỗng dưng chột dạ, bởi vì việc tôi biết võ chưa từng đề cập đến với hắn lần nào.

- “Sao ngươi không nói cho ta biết là ngươi biết võ?”

- “Dạ bẩm, tôi không nói ra là sợ sẽ tự đem lại rắc rối. Chỗ tôi nam nữ đều có thể học võ phòng thân, mong công tử giúp tôi giữ kín chuyện này!”

Tôi nghĩ Hữu Chính sẽ trách phạt tôi rồi đuổi tôi đi nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói:

- “Sau này mong ngươi có bất cứ chuyện gì hãy thành thật với ta, nếu không lỡ xảy ra chuyện lớn, lúc ấy ta khó mà nói giúp được!”

- “Đa tạ công tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố gắng không tạo phiền phức ạ!”

- “Biết vậy thì tốt, nhưng có vẻ như lần đầu ngươi cầm kiếm nhỉ?”

- “Dạ vâng, là lần đầu ạ! Tôi chỉ nghĩ làm sao để bảo toàn mạng sống mới liều một phen.”

- “Ừ, ta thấy ngươi cũng đã mệt, nghỉ ngơi đi, đến kinh thành hãy nói tiếp!”

Tôi vâng lời cuộn mình nhắm mắt nghỉ ngơi, thật ra tay tôi vẫn run lắm, cứ nghĩ lại cảnh hồi nãy là da đầu lại tê dại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện