Ở một ngôi làng nhỏ phía biên giới Đông quốc có một thầy đồ họ Cao tên Trung Lâm, tuy năm nay đã 25 tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ.
"Thầy Cao này, năm nay ngươi cũng đã quá tuổi thành gia lập thất, gặp được cô nương như ý thì cưới nhanh đi thôi!" một ông lão đi ngang qua, thấy hắn đang trồng rau trước nhà thì nán lại tán gẫu đôi câu."Cưới thê tử đâu phải là chuyện mua bán ngoài chợ? Có duyên phận mới đồng ý lấy nhau được chứ!" Hắn từ tốn đáp.Các huynh đệ nối khố đã lấy vợ sớm, hắn đôi khi cũng khát khao có một người thê tử phụ giúp mình, nhưng nhìn bọn hắn suốt ngày bị các nàng chửi mắng thì lại thôi. Như thế thì nhức đầu lắm, hắn chẳng thích ồn ào chút nào.
Lão chép miệng ngỏ lời:
"Ngươi cũng khôi ngô, tuấn tú, tiền đồ rộng mở, kiến thức nhiều hơn chúng ta! Hay là kinh thành mà xin dạy học, biết đâu lại kiếm được một thê tử vừa ý?!""Lão Chu, mau về ăn cơm thôi!" Chu thẩm đứng từ xa vẫy tay gọi lão. Thật may là câu chuyện này dừng đúng lúc, nếu không hắn cũng chẳng biết trả lời thế nào.Nói thì dễ nhưng lấy vợ ở kinh thành đâu đơn giản như vậy. Nhà hắn nghèo, cha mẹ mất sớm, ai thèm gả cho hắn kia chứ? Trừ khi...có một cô nương từ trên trời rơi xuống, bằng lòng làm thê tử của hắn.
Vừa suy nghĩ xong, một vệt sáng rọi xuống sân nhà, thứ gì ấy rơi cái bịch giữa đống rơm. Hắn cẩn thận từng bước tiến lại, định bới lên xem là cái chi. Nào ngờ một bàn tay trắng nõn đưa ra khiến hắn giật bắn, lùi lại vài bước.
- "Đừng lại đây! Đứng yên đấy!" tôi hét lên, để lộ cái đầu nhỏ ra trước.
Trung Lâm ngạc nhiên lắm, hắn vui mừng thầm nghĩ: Ông trời thấu hiểu nỗi lòng của hắn rồi sao? Ban cho một tiếu nương tử thật này.
"Nhà anh có đồ của nữ nhi không? Tôi hiện tại rất cần!""Nhà có một mình ta nên không có trang phục của nữ nhi! Hay ta lấy chăn cho cô quấn tạm nhé?" hắn lật đật vào nhà lấy một cái chăn làm bằng sợi bông đưa cho tôi rồi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.Sau khi chùm kín từ đầu đến chân, tôi dè dặt bước ra, cẩn thận quan sát xung quanh. Trên đầu còn vướng vài sợi rơm, tóc bết lại, trông tình cảnh thảm hại vô cùng. Cái thời không chó chết này, lần nào cũng như thế, xuyên không mà cứ như chơi trò chơi mạo hiểm vậy á.
"Cho hỏi... nơi này là ở đây thế ạ?""Đây là làng Cự Mộc (cây Liễu), thuộc Đông quốc!" Trung Lâm nói."Đông quốc?" tôi vô cùng bàng hoàng khi nghe mình hiện tại đang trên lãnh thổ hàng xóm.Chẳng phải hai lần trước đều là xuyên về Nam quốc, tại sao lần này lại là ở Đông quốc? "Vậy nơi này cách biên giới Nam quốc bao xa thế ạ?" tôi hỏi."Cô là người Nam quốc?" hắn ngạc nhiên hỏi, tôi gật đầu như đã đồng ý.Chẳng phải là từ trên trời rơi xuống sao? Thế mà lại là người Nam quốc? Hai nước đang giao tranh, hắn không thể giữ nàng lại. Nếu không bị trưởng làng phát hiện, lúc ấy cả nhà hắn đều không thể sống yên thân. Xem ra giấc mộng lấy vợ của hắn không thành công rồi.
"Qua ngọn đồi kia là đến biên giới Nam quốc! Đi bộ cũng phải mất một ngày!" hắn chỉ dãy núi trước mặt mà nói."Đa tạ đã chỉ dẫn!""Cô vào trong nhà trước, để ta đi mua một bộ nữ trang đem đến!" hắn nói xong thì chạy biến mất dạng.Một lát sau đem về cho tôi một bộ trang phục, tôi nhận ra nó giống với trang phục thời nhà Hán, đồ thôn nữ nên mặc vào cũng không rườm rà.
"Ngày mai ta sẽ đưa cô đến biên giới Nam quốc bằng con đường tắt. Hai nước đang giao tranh, binh lính tuần tra nghiêm ngặt. Nếu phát hiện cô là người Nam quốc, chắc chắn sẽ không tha!" hắn giải thích."Vậy làm phiền anh rồi! Thế anh không ngại tôi là nữ nhi sao?""Cô nam quả nữ, ta ngại chứ! Nhưng đã qua giờ chiều, đi thì không kịp nữa! Tối nay cô cứ nghỉ ngơi trên giường, ta trải chiếu nằm dưới đất cũng được! À mà cô đói bụng chưa? Để ta xuống bếp nấu tạm vài món!""Tôi cũng biết nấu ăn, để tôi phụ một tay!"Hắn đem mấy con cá khô bỏ lên bếp nướng, hái thêm một ít rau cải vào nấu canh, thế là xong bữa trưa. Nhà hắn nghèo nên mỗi bữa đều ăn thế này.
"Nhà ta chỉ có ít đồ ăn như thế, xin cô nương đừng chê cười!""Không có! tôi dễ ăn lắm, như thế nào cũng được!" với tôi thì có ăn còn đỡ hơn phải nhịn đói.Tôi sợ hắn bị người ta bàn tán, không giám bước ra ngoài. Hắn cũng hiểu ý, khuyên tôi cứ nghỉ ngơi trong nhà rồi bản thân tiếp tục đi đến đầu làng dạy học. Nhà hắn có chút bừa bộn, tôi giúp dọn dẹp một tí, tiện xem vài cuốn kinh thư. Chữ nghĩa tôi học thì cũng coi là tạm nhưng chữ viết mà đem so sánh với bút pháp rồng bay phượng múa của hắn thì quả là một trời một vực.
Vừa lúc ấy, phía bên ngoài có tiếng xôn xao, tôi ép sát vào cửa, số lắng tai nghe thử là chuyện gì.
"Quân triều đình đã đến rồi à?""Quan quân đến rà soát xem trong làng có dân nhập cư trái phép hay không!""Thế thì nguy đấy, vài hộ trong làng là người Nam quốc đến sinh sống! Phen này mà bắt được thì chưa chắc họ đã thả đi!"
- "Nghe bảo là những người ấy sẽ bị ép gia nhập quân triều đình trấn giữ biên giới!"
- ...
Tôi nghe xong thì nhíu mày, dùng dân Nam quốc đánh Nam quốc. Không biết kẻ nào lại có thể nghĩ ra được kế sách thâm hiểm như này.
Ngoài sân có tiếng bước chân, tôi hoảng hốt rút cây trâm trên đầu lên thủ thế, nép sau cánh cửa. May mắn thay, người bước vào là Trung Lâm, hắn đóng cửa, thấy như thế thì nhảy dựng lên, suýt la lớn, tôi kịp thời đưa tay bịt miệng hăn lại.
"Sao vừa mới đi lại về sớm thế? Làm tôi cứ tưởng là quân lính đến khám xét!" tôi hỏi."Ta lo sợ cô gặp nguy hiểm nên viện cớ đau đầu mà nhanh chóng chạy về đây!""Thầy Cao, tôi muốn rời đi trong đêm!""Ta cũng nghĩ như thế!""Vậy thì trăm sự nhờ anh!" tôi chắp tay cảm tạ.Đến đêm, chúng tôi mỗi người mang một túi nhỏ, lẻn ra sau núi. Sợ cầm đuốc đi bị phát hiện nên chỉ giám nương nhờ ánh trăng sáng, mò mẫm theo lối mòn nhỏ. Đường đi vô cùng hiểm trở, đất đá lăn dưới chân, tôi phải cẩn thận bước từng bước, cố gắng không đáng động đến những loài thú dữ.
Nghe trong bụi rậm cách đó không xa có tiếng gầm gừ khe khẽ cùng tiếng bước chân dẫm lên những cành củi khô, có thể là một con hổ lớn đang đi về phía này, lẽ nào nó đã đánh hơi được chúng tôi rồi?
Tôi ra hiệu cho Trung Lâm dừng lại, cả hai ăn ý trèo lên cái cây bên cạnh, cố gắng thở thật nhẹ nhàng
Nó tiến lại dưới gốc cây, hửi hửi vài cái rồi rời đi, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, chờ nó đi được một đoạn khá xa mới trèo xuống đi tiếp.
Đi được khoảng 500m, tôi thấy một nhóm 5 người nằm dưới đất, già trẻ đều có. Trung Lâm cúi người xuống xem thử thì tá hỏa khi phát hiện họ đã chết, trên người máu me bê bết, vài thi thể không còn được nguyên vẹn, có dấu vết bị cắn xé. Chắc chắn là do con hổ lớn hồi nãy đã làm, hèn gì nó không thèm để ý đến chúng tôi, hóa ra là đã an no.
Họ mặc áo Ngũ thân tay chẽn, nhìn là đoán ngay được người của Nam quốc đang trên đường chạy trốn thì gặp phải hổ dữ. Tôi vái lạy vài cái, không còn đủ thời gian để chôn cất họ tử tế, đành lục tìm trong tư trang xem có đồ gì quan trọng hay không.
May mắn thay có vài bộ đồ cùng ít vàng bạc, trang sức, tôi chia một nửa số ấy cho Trung Lâm nhưng hắn từ chối, bảo tôi cần dùng đến hơn. Phía bên cạnh thi thể nam còn có một thanh kiếm và một túi da đựng cung tên, có thể dùng phòng thân.
"Thầy Cao này, năm nay ngươi cũng đã quá tuổi thành gia lập thất, gặp được cô nương như ý thì cưới nhanh đi thôi!" một ông lão đi ngang qua, thấy hắn đang trồng rau trước nhà thì nán lại tán gẫu đôi câu."Cưới thê tử đâu phải là chuyện mua bán ngoài chợ? Có duyên phận mới đồng ý lấy nhau được chứ!" Hắn từ tốn đáp.Các huynh đệ nối khố đã lấy vợ sớm, hắn đôi khi cũng khát khao có một người thê tử phụ giúp mình, nhưng nhìn bọn hắn suốt ngày bị các nàng chửi mắng thì lại thôi. Như thế thì nhức đầu lắm, hắn chẳng thích ồn ào chút nào.
Lão chép miệng ngỏ lời:
"Ngươi cũng khôi ngô, tuấn tú, tiền đồ rộng mở, kiến thức nhiều hơn chúng ta! Hay là kinh thành mà xin dạy học, biết đâu lại kiếm được một thê tử vừa ý?!""Lão Chu, mau về ăn cơm thôi!" Chu thẩm đứng từ xa vẫy tay gọi lão. Thật may là câu chuyện này dừng đúng lúc, nếu không hắn cũng chẳng biết trả lời thế nào.Nói thì dễ nhưng lấy vợ ở kinh thành đâu đơn giản như vậy. Nhà hắn nghèo, cha mẹ mất sớm, ai thèm gả cho hắn kia chứ? Trừ khi...có một cô nương từ trên trời rơi xuống, bằng lòng làm thê tử của hắn.
Vừa suy nghĩ xong, một vệt sáng rọi xuống sân nhà, thứ gì ấy rơi cái bịch giữa đống rơm. Hắn cẩn thận từng bước tiến lại, định bới lên xem là cái chi. Nào ngờ một bàn tay trắng nõn đưa ra khiến hắn giật bắn, lùi lại vài bước.
- "Đừng lại đây! Đứng yên đấy!" tôi hét lên, để lộ cái đầu nhỏ ra trước.
Trung Lâm ngạc nhiên lắm, hắn vui mừng thầm nghĩ: Ông trời thấu hiểu nỗi lòng của hắn rồi sao? Ban cho một tiếu nương tử thật này.
"Nhà anh có đồ của nữ nhi không? Tôi hiện tại rất cần!""Nhà có một mình ta nên không có trang phục của nữ nhi! Hay ta lấy chăn cho cô quấn tạm nhé?" hắn lật đật vào nhà lấy một cái chăn làm bằng sợi bông đưa cho tôi rồi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.Sau khi chùm kín từ đầu đến chân, tôi dè dặt bước ra, cẩn thận quan sát xung quanh. Trên đầu còn vướng vài sợi rơm, tóc bết lại, trông tình cảnh thảm hại vô cùng. Cái thời không chó chết này, lần nào cũng như thế, xuyên không mà cứ như chơi trò chơi mạo hiểm vậy á.
"Cho hỏi... nơi này là ở đây thế ạ?""Đây là làng Cự Mộc (cây Liễu), thuộc Đông quốc!" Trung Lâm nói."Đông quốc?" tôi vô cùng bàng hoàng khi nghe mình hiện tại đang trên lãnh thổ hàng xóm.Chẳng phải hai lần trước đều là xuyên về Nam quốc, tại sao lần này lại là ở Đông quốc? "Vậy nơi này cách biên giới Nam quốc bao xa thế ạ?" tôi hỏi."Cô là người Nam quốc?" hắn ngạc nhiên hỏi, tôi gật đầu như đã đồng ý.Chẳng phải là từ trên trời rơi xuống sao? Thế mà lại là người Nam quốc? Hai nước đang giao tranh, hắn không thể giữ nàng lại. Nếu không bị trưởng làng phát hiện, lúc ấy cả nhà hắn đều không thể sống yên thân. Xem ra giấc mộng lấy vợ của hắn không thành công rồi.
"Qua ngọn đồi kia là đến biên giới Nam quốc! Đi bộ cũng phải mất một ngày!" hắn chỉ dãy núi trước mặt mà nói."Đa tạ đã chỉ dẫn!""Cô vào trong nhà trước, để ta đi mua một bộ nữ trang đem đến!" hắn nói xong thì chạy biến mất dạng.Một lát sau đem về cho tôi một bộ trang phục, tôi nhận ra nó giống với trang phục thời nhà Hán, đồ thôn nữ nên mặc vào cũng không rườm rà.
"Ngày mai ta sẽ đưa cô đến biên giới Nam quốc bằng con đường tắt. Hai nước đang giao tranh, binh lính tuần tra nghiêm ngặt. Nếu phát hiện cô là người Nam quốc, chắc chắn sẽ không tha!" hắn giải thích."Vậy làm phiền anh rồi! Thế anh không ngại tôi là nữ nhi sao?""Cô nam quả nữ, ta ngại chứ! Nhưng đã qua giờ chiều, đi thì không kịp nữa! Tối nay cô cứ nghỉ ngơi trên giường, ta trải chiếu nằm dưới đất cũng được! À mà cô đói bụng chưa? Để ta xuống bếp nấu tạm vài món!""Tôi cũng biết nấu ăn, để tôi phụ một tay!"Hắn đem mấy con cá khô bỏ lên bếp nướng, hái thêm một ít rau cải vào nấu canh, thế là xong bữa trưa. Nhà hắn nghèo nên mỗi bữa đều ăn thế này.
"Nhà ta chỉ có ít đồ ăn như thế, xin cô nương đừng chê cười!""Không có! tôi dễ ăn lắm, như thế nào cũng được!" với tôi thì có ăn còn đỡ hơn phải nhịn đói.Tôi sợ hắn bị người ta bàn tán, không giám bước ra ngoài. Hắn cũng hiểu ý, khuyên tôi cứ nghỉ ngơi trong nhà rồi bản thân tiếp tục đi đến đầu làng dạy học. Nhà hắn có chút bừa bộn, tôi giúp dọn dẹp một tí, tiện xem vài cuốn kinh thư. Chữ nghĩa tôi học thì cũng coi là tạm nhưng chữ viết mà đem so sánh với bút pháp rồng bay phượng múa của hắn thì quả là một trời một vực.
Vừa lúc ấy, phía bên ngoài có tiếng xôn xao, tôi ép sát vào cửa, số lắng tai nghe thử là chuyện gì.
"Quân triều đình đã đến rồi à?""Quan quân đến rà soát xem trong làng có dân nhập cư trái phép hay không!""Thế thì nguy đấy, vài hộ trong làng là người Nam quốc đến sinh sống! Phen này mà bắt được thì chưa chắc họ đã thả đi!"
- "Nghe bảo là những người ấy sẽ bị ép gia nhập quân triều đình trấn giữ biên giới!"
- ...
Tôi nghe xong thì nhíu mày, dùng dân Nam quốc đánh Nam quốc. Không biết kẻ nào lại có thể nghĩ ra được kế sách thâm hiểm như này.
Ngoài sân có tiếng bước chân, tôi hoảng hốt rút cây trâm trên đầu lên thủ thế, nép sau cánh cửa. May mắn thay, người bước vào là Trung Lâm, hắn đóng cửa, thấy như thế thì nhảy dựng lên, suýt la lớn, tôi kịp thời đưa tay bịt miệng hăn lại.
"Sao vừa mới đi lại về sớm thế? Làm tôi cứ tưởng là quân lính đến khám xét!" tôi hỏi."Ta lo sợ cô gặp nguy hiểm nên viện cớ đau đầu mà nhanh chóng chạy về đây!""Thầy Cao, tôi muốn rời đi trong đêm!""Ta cũng nghĩ như thế!""Vậy thì trăm sự nhờ anh!" tôi chắp tay cảm tạ.Đến đêm, chúng tôi mỗi người mang một túi nhỏ, lẻn ra sau núi. Sợ cầm đuốc đi bị phát hiện nên chỉ giám nương nhờ ánh trăng sáng, mò mẫm theo lối mòn nhỏ. Đường đi vô cùng hiểm trở, đất đá lăn dưới chân, tôi phải cẩn thận bước từng bước, cố gắng không đáng động đến những loài thú dữ.
Nghe trong bụi rậm cách đó không xa có tiếng gầm gừ khe khẽ cùng tiếng bước chân dẫm lên những cành củi khô, có thể là một con hổ lớn đang đi về phía này, lẽ nào nó đã đánh hơi được chúng tôi rồi?
Tôi ra hiệu cho Trung Lâm dừng lại, cả hai ăn ý trèo lên cái cây bên cạnh, cố gắng thở thật nhẹ nhàng
Nó tiến lại dưới gốc cây, hửi hửi vài cái rồi rời đi, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, chờ nó đi được một đoạn khá xa mới trèo xuống đi tiếp.
Đi được khoảng 500m, tôi thấy một nhóm 5 người nằm dưới đất, già trẻ đều có. Trung Lâm cúi người xuống xem thử thì tá hỏa khi phát hiện họ đã chết, trên người máu me bê bết, vài thi thể không còn được nguyên vẹn, có dấu vết bị cắn xé. Chắc chắn là do con hổ lớn hồi nãy đã làm, hèn gì nó không thèm để ý đến chúng tôi, hóa ra là đã an no.
Họ mặc áo Ngũ thân tay chẽn, nhìn là đoán ngay được người của Nam quốc đang trên đường chạy trốn thì gặp phải hổ dữ. Tôi vái lạy vài cái, không còn đủ thời gian để chôn cất họ tử tế, đành lục tìm trong tư trang xem có đồ gì quan trọng hay không.
May mắn thay có vài bộ đồ cùng ít vàng bạc, trang sức, tôi chia một nửa số ấy cho Trung Lâm nhưng hắn từ chối, bảo tôi cần dùng đến hơn. Phía bên cạnh thi thể nam còn có một thanh kiếm và một túi da đựng cung tên, có thể dùng phòng thân.
Danh sách chương