Một tháng đã qua, An Hạ giờ cũng thành một thiếu niên 16 tuổi, hắn đang vác vài bó cũi lớn về nhà.

- "Tên nhóc này khỏe thật nhỉ? Khéo chúng ta lại sắp có con dâu ấy chứ!" Trúc Nhàn luyện võ ngoài sân, tấm tắc khen ngợi.

Bích Mỹ nhoẻn miệng cười, nó lớn nhanh quá, không biết có già trước nàng hay không đây.

- "Mẹ ơi, con cảm nhận được mẹ cả đã trở lại!" An Hạ bỏ bó cũi xuống, vui vẻ chạy ra đầu ngõ.

Chúng tôi vừa đến nơi, thấy một chàng thanh niên cao to, đẹp trai đang đứng đầu đường vẫy tay. Nhìn qua đã đoán ra được nhóc An Hạ, khuôn mặt nó giống con cáo yêu ấy y đúc.

- "Đúng là mẹ cả và cha nuôi rồi! Dì, mẹ! Hai người mau ra xem!

Bọn họ mừng rỡ đi tới, ôm lấy tôi khóc thút thít. Tôi vỗ nhẹ lưng an ủi, cái tình cảnh này rồi họ cũng sẽ dần thích nghi được thôi. Tôi nay ở đây, ai biết đâu được mai lại xuyên về hiện đại.

- " Mẹ thật sự là tiên nữ ư? Có thể rãnh rồi bay xuống gặp con ạ?" An Hạ hỏi.

Chúng tôi phì cười, thằng nhóc này chỉ được cái mã to xác chứ vẫn còn ngây thơ, non nớt lắm. Nó vẫn tin trên đời này có thần tiên thật à? Ể nhưng mà có yêu ma quỷ quái thì cũng chưa biết được có thần tiên hay không. Ví như lão thầy pháp Duy Khẩn, ông ta thế sự nhân gian cái gì cũng tỏ, bắt yêu trừ ma đều làm tốt, lại ẩn cư nơi thâm sâu hẻo lánh giống một vị tiên nhân, thế thì hẳn là cũng giống lắm.

Quang cảnh trong căn nhà vẫn vậy, mọi thứ chả khác là bao. Tôi đi ra sao vườn, ngơ ngác nhìn cái ao cá đã bị lấp đất bằng phẳng, ngoảnh mặt lườm nguýt Cảnh Điền một cái, chàng lập tức trình bày:

"Ta không muốn lại có thêm chuyện nữa nên sai người lấp nó lại! Thê tử đừng giận!""Vậy mấy con cá to béo thiếp nuôi dưới ao???""Ta đem cho hàng xóm mỗi nhà một ít rồi!"Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhặt cành cây dưới chân, nhằm hắn mà dí theo khiến đoàn người nhốn nhào một phen.

- "Trong nhà có gì mà đông vui thế?" Thiên Trị tay xách nách mang toàn là đồ nhậu cùng với 2 vò rượu.

Tôi ngưng lại, sát lại Trúc Nhàn hỏi nhỏ:

"Bình thường hắn có hay tới lui không?""Chàng ấy ngày nào cũng đến, ban đêm còn cử người đến bảo vệ chúng em!"Á à, nhanh như vậy đã đổi cách xưng hô rồi? Thế thì tôi phải thăm dò Thiên Trị một phen. Chúng tôi tụ tập đông đủ trước sảnh, tôi hắng giọng hỏi hắn ta:

-" Thiên Trị huynh! Ta coi Trúc Nhàn là người thân, em cũng coi ta như trưởng tỉ! Người thân của em cũng chẳng còn, ta thay mặt phụ mẫu em ấy hỏi huynh một câu: Huynh thật sự có tình ý gì với Trúc Nhàn hay không?"

Thiên Trị bị hỏi đến thì đỏ mặt trả lời:

"Ta muốn cưới nàng ấy làm thê tử!""Kể cả khi em chỉ là một cô nương mồ côi không có gia thế?""Ta sẽ giãi bày với phụ mẫu trong nhà, nhất định cưới nàng ấy làm chính thê!""Thế họ không đồng ý thì sao?""Ta cũng sẽ học vương gia mà ở rễ!" hắn kiên định đáp lời.

"Thế họ không đồng ý thì sao?""Ta cũng sẽ học vương gia mà ở rễ!" hắn kiên định đáp lời.Tôi gật gù tán thưởng, cũng có nghĩa khí của một đại trượng phu. Thôi thì kèo này không đồng ý thì còn đợi đến lúc nào nữa? Đưa mắt nhìn về hướng Trúc Nhàn, ngầm trao đổi xem ý như nào. Thấy em bẽn lẽn gật đầu, thế là cả nhà vào việc luôn.

Trước đây không nói, hiện tại tôi đã là vương phi, cũng coi như có chút tiếng tăm, lại thêm tài sản để lại ít nhiều cũng đủ làm của hồi môn chia cho các nàng. Trúc Nhàn là tỉ muội kết nghĩa của tôi, đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi.

Tự tay tôi đã chuẩn bị 2 khay trang sức quý giá cùng 3 mảnh đất lớn trên kinh thành. Chưa kể đến tư trang cá nhân cần sắm theo phong tục dân gian thì cũng gọi là ngang ngửa với các tiểu thư quan lại quyền quý khi gả đi.

Thiên Trị về nhà 2 ngày, không biết hắn đã dùng cách gì khiến phu thê quan Thượng thư đồng ý cùng hắn mang sính lễ đến nhà bái phỏng đàng hoàng. Họ mang đến các rương lớn, con trai độc đinh có khác, chuẩn bị trang trọng như vậy khiến tôi đây cũng phải rửa mắt một phen.

Đoan thị nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi:

"Cô nương chẳng phải là thị nữ trước đây theo hầu bà Huyện hay sao?""Dạ phải!""Thảo nào ta nhìn trông quen mắt đến vậy! Bây giờ đã theo hầu...""Nàng ấy bây giờ chính là thê tử của ta!" Cảnh Điền cắt ngang.Đoan thị được phen hoảng hồn, may là bản thân không lỡ miệng nói nốt vế sau. Cảnh Điền liếc mắt một cái, bà ta cũng thật là kém duyên, nếu không phải là cần nhanh chóng tác thành mối hôn sự này thì hắn sẽ không ngại một phen gà bay chó sủa.

Tôi tính toán sau hôn lễ sẽ đưa mẹ con Bích Mỹ lên kinh thành ở trong phủ An vương. Vừa hay Chúa thượng cũng có ý phong Thiên Trị làm Lô hồng tự thiếu khanh ( phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến), thế cũng coi như gần nhau, không phải lo lắng gì nữa.

Ngày đám cưới, người người ùa ra xem, đứng chen nhau đông đúc hai bên đường. Tiếng kèn trống vang lên, đội rước dâu đã đến đầu ngõ. Dàn kiệu hoa, lọng đỏ từ từ tiến vào theo chân nhà trai.

Trúc Nhàn trang điểm lên thì quả thật cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Lần trước em dẫn tôi trao tận tay Cảnh Điền, lần này cũng đến lượt tôi thực hiện nghi lễ thiêng liêng này rồi.

- "Thê tử, cuối cùng nàng cũng đã gả cho ta! Phu quân kính nàng!" Thiên Trị cúi đầu hành lễ.

Toàn thể mọi người im lặng, phu thê Thượng thư có chút khó chịu. Đường đường là nam nhi đại trượng phu, ai lại cúi đầu trước thê tử như thế, còn ra thể thống gì? Tôi nhanh trí ấn đầu Trúc Nhàn xuống thấp hơn hắn, ấy thế mà tên đầu đất này vẫn không hiểu, cố ý cúi xuống thấp hơn. Tôi thấy cảnh này thật quen thuộc...Quyết định đẩy Trúc Nhàn ngã vào lòng hắn, thế này có vẻ hợp lý hơn. Chàng cúi xuống, nàng ngước lên mà không phải gây khó xử, Thiên Trị cũng được lòng thê tử. Đằng họ nhà trai thấy thế mới giãn cơ mặt, tiếp tục hoàn thành buổi lễ.

Nơi này vẫn là thời phong kiến, trọng nam khinh nữ đã rõ trên mặt, tôi không muốn Trúc Nhàn ngày đầu gả đi phải chịu cảnh trì triết từ nhà chồng. Theo thông lệ thì nhà gái không được đi theo tân nương về nhà chồng nhưng phu thê nhà tôi cũng là bạn tân lang, chẳng có lý do gì để cấm cản.

Rõ là ngày cưới của 2 người bọn họ mà tôi đây lại lại xúc động khó tả. Một phần là mừng cho Trúc Nhàn được gả đến nhà tử tế, một phần buồn cho em Hạnh. Giá mà em còn sống thì tôi cũng sẽ tổ chức lớn như này, không để em chịu một chút thiệt thòi nào.

"Nàng cảm thấy không bằng nên tủi thân sao? Yên tâm đi! Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở Kinh thành sẽ long trọng gấp đôi hắn!" Cảnh Điền lên giọng hơn thua.

"Ai bảo với chàng là thiếp tủi thân? Thiếp khóc là vì mừng cho Trúc Nhàn đấy! Đừng có nghĩ thiếp xấu nết như thế chứ?" khúc này tôi đánh người liệu có được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện