Không được trực tiếp đến dự đám cưới thì ta trèo tường. An Hạ trực tiếp nhảy qua, cười ranh mãnh hiên ngang đi tìm tôi, lập tức bị ăn một cái gõ lên đầu.
"Con nghĩ mình còn thơ bé đấy à? Trèo tường như thế còn ra thể thống gì?" tôi cất giọng dạy bảo."Con biết sai rồi! Cha nuôi mau cứu con!" nó đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cảnh Điền.Chàng chỉ biết nhún vai, tỏ ý bất lực, khuyên bảo tôi nay ngày vui, đừng chấp nhặt trẻ nhỏ.
"Nó còn nhỏ nữa sao? Lớn tồng ngồng, sắp lấy vợ đến nơi rồi kia kìa!""Hắn bán yêu, đương nhiên tuổi thọ sẽ chênh lệch với chúng ta! Giờ xem ra cũng chỉ như đứa trẻ 12 tuổi, nàng đừng trách mắng hắn nữa! An Hạ, con lại đây! Chúng ta cùng đi vào!"
Nhìn bộ dáng ung dung cùng sóng vai nhau tiến vào của 2 người bọn họ, ai nhìn vào còn tưởng huynh đệ ruột thịt kia đấy. Tôi đầu đầy chấm than, quyết tâm phải đẻ được đứa con gái đầu lòng, không thể để tình trạng này tái diễn.
Sau khi đọc gần hết danh sách khách mời tham dự, tên hầu mặt trắng như tờ giấy khi nhìn đến cái tên cuối cùng.
Đảo mắt nhìn chúng tôi, Thiên Trị bảo hắn cứ đọc ra. Hắn nuốt nước bọt, cất giọng:
- "Đại diện phủ Thượng tướng quân Lê Bá An - Đại tiểu thư Lê Như Hoa đến tặng quà chúc mừng!"
Thiên Trị nghe đến cái tên này thì sững sờ, nàng ấy sao lại đến đây vào lúc này? Hắn nhìn qua Trúc Nhàn, mặt đầy khó sử.
Như Hoa tiến vào, theo sau là một người đàn ông che kín mặt, giống như là hộ vệ tháp tùng, từ từ tiến lại chỗ
Thiên Trị. Tôi liếc nhìn biếu cảm của hăn thì đoán ngay được vị trong lòng trước kia tìm đến cửa rồi.
Vị tiểu thư này thoạt nhìn cũng xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ quý phái đài các, mỗi bước đi nhẹ nhàng như mây.
Nói về phương diện đối thủ, Trúc Nhàn nhà tôi thật sự là không có cửa.
Nàng ta vừa nhìn Thiên Trị là 2 mắt đã ứa nước, bộ dáng vô cùng đáng thương, nhỏ giọng oán trách:
- "Chàng đã hứa sẽ chờ ta trở về! Sao bây giờ lại muốn cưới thê tử?"
Lại nữa rồi, năm nay chị em tôi dính tam tai việc cưới hỏi hay sao ấy nhỉ? Hay là do tiểu tam quá thịnh hành ở thời này? Tôi đưa quạt lên, phe phẩy trước mũi, lời nói mấy phần mỉa mai:
"Ôi chao, mùi trà ở đâu mà đậm thế nhỉ?""Mẹ cả! Có phải các tiểu thư quyền quý bây giờ đều sử dụng trà xanh để tắm hay không?" An Hạ hiểu ý, hùa theo kháy đều.Hai mẹ con chúng tôi, kẻ xướng người họa, chọc nàng ta mặt chuyển xanh tím. Như Hoa tức anh ách, nàng ta lớn giọng đáp trả:
"Cũng chỉ là loại tầm thường mới nói năng thiếu phép tắc như vậy!""Tầm thường? Thiếu phép tắc? Ngươi đang mắng thê tử và con trai của bỗn vương à?" Cảnh Điền nheo mắt hỏi.Nàng ta chính thức là người thứ hai bị xướng tên trong sổ cần loại trừ của Cảnh Điền.
Á nghe thế thì nhữn cả chân, xong đời rồi, chọc phải vợ con của người không nên chọc rồi. Vừa vặn Đoan thị bước đến giải vây, vui vẻ kéo tay Như Hoa, mừng rỡ nói:
- "Con đã về rồi đấy hả? Mới qua mấy năm thôi mà trông con tiều tụy hẳn đi! Vào đây với bá mẫu..." bà ta chẳng thèm để ý tân nương và quan khách còn ở đây, trực tiếp kéo tay Như Hoa bước vào nhà.
"Roẹt" một tiếng gạch bút thật to ngầm vang lên trong đầu chúng tôi, hai người bọn họ sắp tàn đời rồi. Trước đây sao không thấy Đoan thị khó ưa như vậy nhỉ? Tôi buộc Thiên Trị phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này, hắn từ tốn kể:
- "Ta và Như Hoa vốn là thanh mai trúc mã, lòng sớm đã định đối phương sẽ là người bên cạnh cả đời. Sau này
Như Hoa bị ép theo Ngũ công chúa Thương Hoài sang Đông Quốc cầu thân, ta mặc dù thương nhưng đành từ bỏ hi vọng! Thế nhưng gần đây mới biết vì chuyện xung đột 2 nước, phụ thân nàng lo sợ con gái gặp nguy hiểm tính mạng mới sai người đón về! Ta thể là ta đã không còn tình cảm gì với nàng ta nữa, muốn cưới Trúc Nhàn cũng là thật lòng!" hắn nắm lấy tay Trúc Nhàn vỗ về.
Trúc Nhàn đang đau lòng khóc, nghe xuôi tai thế cùng đành thôi. Cái con bé này cũng thật dễ dỗ dành, phải tôi là làm ra ngô ra khoai, dù có phải đối đầu với mẹ chồng. Ai đời ngày cưới của con trai lại vui vẻ nắm tay con dâu hụt bước vào, bỏ mặc con dâu chính thức đứng ngoài này bao giờ?
Sau khi quan khách tề tựu động đủ, tân lang và tân nương cùng bước vào làm lễ. Như Hoa vẫn là một dạng khóc thương thảm thiết, muốn để mọi người hiểu lầm. Cái con trà hạ đẳng này, đã vậy tôi sẽ giúp ả nổi tiếng một phen.
- "Vị tiểu thư đây nhà có tang sự hay sao? Lễ cưới mà khóc lóc như này thì không may mắn đâu! Hay là cảm thấy vị trí tân nương hôm nay xứng với cô hơn thì có thế nói, bọn ta xin nhường!" tôi ngồi xuống ghế khách mời cao quý, lớn giọng nói thẳng.
Quá nhiều người tỏ ý chê bai, nàng ta tức quá lại làm bộ đáng thương nhìn Đoan thị, mặt dày không chịu từ bỏ:
"Bá mẫu! Người biết con không có ý đấy mà!...""An vương phi! Đây là khách quý của chúng ta! Người không nên làm khó con bé như thế!" Đoan thị kéo Như Hoa chắn sau lưng, lên tiếng quở trách."Ta làm khó nàng? Vậy bà thiên vị như thế là có ý gì? Dù sao tân nương cũng là nghĩa muội của ta, sao ta thấy em ấy không được tôn trọng vậy nhỉ? Rõ ràng hôm nay em ấy gả vào cửa nhà bà làm con dâu nhưng lại chịu ấm ức, như thế có phải là xem thường phủ An vương chúng ta?" tôi đáp trả thẳng thừng.Mối hôn sự này, tôi vừa nhìn đã đoán ngay không êm ả gì. Dù đã cố nhịn nhục nhưng chỉ cảm thấy họ được nước lấn lướt. Để rồi xem, ai mới là người chịu thiệt hại trong chuyện này.
- "Nàng ta cũng chỉ là hạng người hầu kẻ ở, khá khẩm gì? Đeo bám con trai ta thì nghĩ mình có thể thành phượng hoàng chắc? Đũa mốc đòi chòi mâm son...Còn cả ngươi nữa, ngươi nên tự biết xuất thân mình thế nào! Dù sao bọn ta cũng là bậc tiền bối, quyết định cưới xin hay không là do nhà ta quyết định!" bà ta đã ngả bài, trực tiếp phanh phui chuyện của Trúc Nhàn và tôi mà chẳng nể nang ai.
Quan khách được phen bàn tán, hôm nay quả là nhiều chuyện thị phi, chắc chắn không tránh khỏi bị đồn thổi lung tung. Cảnh Điền trán nổi đầy gân xanh, muốn xông lên làm cho ra nhẽ thì bị tôi cản lại. không nghĩ bà ta lại đem Trúc Nhàn ra chế nhạo giữa đán cưới như thế.
"Ai nói với bà rằng họ chỉ là người hầu kẻ ở?" Trương Việt lão tướng hiên ngang bước vào, theo sau là Trần Anh và một đội vệ binh. Tôi nhìn thấy Trần Anh thì vui mừng lắm, may mắn còn gặp được cậu ở đây.
- "Chúng ta dành được Tây quốc cũng nhờ tài trí của An vương phi! Cả chuyện tóm bọn tổ chức tình báo Đông quốc cũng là một phần công của nàng ta đấy. Nếu không có nàng ta hiến kế, các vị nghĩ mình còn được đứng đây nói lời giễu cợt hay sao? xuất thân tầm thường thì đã làm sao? Bây giờ nàng ta không phải chỉ là An vương phi có danh không thực nữa đâu! Phủ tướng quân ta hôm nay xin nhận An vương phi và nghĩa muội của nàng làm nghĩa nữ, ai bất mãn thì đứng ra đây phải trái với lão thân!" Trương lão tướng quân nói tiếp.
Trần Anh làm vẻ tội lỗi, ghé tai tôi nói nhỏ:
"Xin lỗi chị! Là do ngài ấy hỏi quá, em đành phải khai thật!""Ta không trách em, vừa hay có em và ông ấy đến giải vây kịp lúc! Cảm tạ 2 người rất nhiều! " tôi mỉm cười vỗ vai hắn.
"Con nghĩ mình còn thơ bé đấy à? Trèo tường như thế còn ra thể thống gì?" tôi cất giọng dạy bảo."Con biết sai rồi! Cha nuôi mau cứu con!" nó đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cảnh Điền.Chàng chỉ biết nhún vai, tỏ ý bất lực, khuyên bảo tôi nay ngày vui, đừng chấp nhặt trẻ nhỏ.
"Nó còn nhỏ nữa sao? Lớn tồng ngồng, sắp lấy vợ đến nơi rồi kia kìa!""Hắn bán yêu, đương nhiên tuổi thọ sẽ chênh lệch với chúng ta! Giờ xem ra cũng chỉ như đứa trẻ 12 tuổi, nàng đừng trách mắng hắn nữa! An Hạ, con lại đây! Chúng ta cùng đi vào!"
Nhìn bộ dáng ung dung cùng sóng vai nhau tiến vào của 2 người bọn họ, ai nhìn vào còn tưởng huynh đệ ruột thịt kia đấy. Tôi đầu đầy chấm than, quyết tâm phải đẻ được đứa con gái đầu lòng, không thể để tình trạng này tái diễn.
Sau khi đọc gần hết danh sách khách mời tham dự, tên hầu mặt trắng như tờ giấy khi nhìn đến cái tên cuối cùng.
Đảo mắt nhìn chúng tôi, Thiên Trị bảo hắn cứ đọc ra. Hắn nuốt nước bọt, cất giọng:
- "Đại diện phủ Thượng tướng quân Lê Bá An - Đại tiểu thư Lê Như Hoa đến tặng quà chúc mừng!"
Thiên Trị nghe đến cái tên này thì sững sờ, nàng ấy sao lại đến đây vào lúc này? Hắn nhìn qua Trúc Nhàn, mặt đầy khó sử.
Như Hoa tiến vào, theo sau là một người đàn ông che kín mặt, giống như là hộ vệ tháp tùng, từ từ tiến lại chỗ
Thiên Trị. Tôi liếc nhìn biếu cảm của hăn thì đoán ngay được vị trong lòng trước kia tìm đến cửa rồi.
Vị tiểu thư này thoạt nhìn cũng xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ quý phái đài các, mỗi bước đi nhẹ nhàng như mây.
Nói về phương diện đối thủ, Trúc Nhàn nhà tôi thật sự là không có cửa.
Nàng ta vừa nhìn Thiên Trị là 2 mắt đã ứa nước, bộ dáng vô cùng đáng thương, nhỏ giọng oán trách:
- "Chàng đã hứa sẽ chờ ta trở về! Sao bây giờ lại muốn cưới thê tử?"
Lại nữa rồi, năm nay chị em tôi dính tam tai việc cưới hỏi hay sao ấy nhỉ? Hay là do tiểu tam quá thịnh hành ở thời này? Tôi đưa quạt lên, phe phẩy trước mũi, lời nói mấy phần mỉa mai:
"Ôi chao, mùi trà ở đâu mà đậm thế nhỉ?""Mẹ cả! Có phải các tiểu thư quyền quý bây giờ đều sử dụng trà xanh để tắm hay không?" An Hạ hiểu ý, hùa theo kháy đều.Hai mẹ con chúng tôi, kẻ xướng người họa, chọc nàng ta mặt chuyển xanh tím. Như Hoa tức anh ách, nàng ta lớn giọng đáp trả:
"Cũng chỉ là loại tầm thường mới nói năng thiếu phép tắc như vậy!""Tầm thường? Thiếu phép tắc? Ngươi đang mắng thê tử và con trai của bỗn vương à?" Cảnh Điền nheo mắt hỏi.Nàng ta chính thức là người thứ hai bị xướng tên trong sổ cần loại trừ của Cảnh Điền.
Á nghe thế thì nhữn cả chân, xong đời rồi, chọc phải vợ con của người không nên chọc rồi. Vừa vặn Đoan thị bước đến giải vây, vui vẻ kéo tay Như Hoa, mừng rỡ nói:
- "Con đã về rồi đấy hả? Mới qua mấy năm thôi mà trông con tiều tụy hẳn đi! Vào đây với bá mẫu..." bà ta chẳng thèm để ý tân nương và quan khách còn ở đây, trực tiếp kéo tay Như Hoa bước vào nhà.
"Roẹt" một tiếng gạch bút thật to ngầm vang lên trong đầu chúng tôi, hai người bọn họ sắp tàn đời rồi. Trước đây sao không thấy Đoan thị khó ưa như vậy nhỉ? Tôi buộc Thiên Trị phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này, hắn từ tốn kể:
- "Ta và Như Hoa vốn là thanh mai trúc mã, lòng sớm đã định đối phương sẽ là người bên cạnh cả đời. Sau này
Như Hoa bị ép theo Ngũ công chúa Thương Hoài sang Đông Quốc cầu thân, ta mặc dù thương nhưng đành từ bỏ hi vọng! Thế nhưng gần đây mới biết vì chuyện xung đột 2 nước, phụ thân nàng lo sợ con gái gặp nguy hiểm tính mạng mới sai người đón về! Ta thể là ta đã không còn tình cảm gì với nàng ta nữa, muốn cưới Trúc Nhàn cũng là thật lòng!" hắn nắm lấy tay Trúc Nhàn vỗ về.
Trúc Nhàn đang đau lòng khóc, nghe xuôi tai thế cùng đành thôi. Cái con bé này cũng thật dễ dỗ dành, phải tôi là làm ra ngô ra khoai, dù có phải đối đầu với mẹ chồng. Ai đời ngày cưới của con trai lại vui vẻ nắm tay con dâu hụt bước vào, bỏ mặc con dâu chính thức đứng ngoài này bao giờ?
Sau khi quan khách tề tựu động đủ, tân lang và tân nương cùng bước vào làm lễ. Như Hoa vẫn là một dạng khóc thương thảm thiết, muốn để mọi người hiểu lầm. Cái con trà hạ đẳng này, đã vậy tôi sẽ giúp ả nổi tiếng một phen.
- "Vị tiểu thư đây nhà có tang sự hay sao? Lễ cưới mà khóc lóc như này thì không may mắn đâu! Hay là cảm thấy vị trí tân nương hôm nay xứng với cô hơn thì có thế nói, bọn ta xin nhường!" tôi ngồi xuống ghế khách mời cao quý, lớn giọng nói thẳng.
Quá nhiều người tỏ ý chê bai, nàng ta tức quá lại làm bộ đáng thương nhìn Đoan thị, mặt dày không chịu từ bỏ:
"Bá mẫu! Người biết con không có ý đấy mà!...""An vương phi! Đây là khách quý của chúng ta! Người không nên làm khó con bé như thế!" Đoan thị kéo Như Hoa chắn sau lưng, lên tiếng quở trách."Ta làm khó nàng? Vậy bà thiên vị như thế là có ý gì? Dù sao tân nương cũng là nghĩa muội của ta, sao ta thấy em ấy không được tôn trọng vậy nhỉ? Rõ ràng hôm nay em ấy gả vào cửa nhà bà làm con dâu nhưng lại chịu ấm ức, như thế có phải là xem thường phủ An vương chúng ta?" tôi đáp trả thẳng thừng.Mối hôn sự này, tôi vừa nhìn đã đoán ngay không êm ả gì. Dù đã cố nhịn nhục nhưng chỉ cảm thấy họ được nước lấn lướt. Để rồi xem, ai mới là người chịu thiệt hại trong chuyện này.
- "Nàng ta cũng chỉ là hạng người hầu kẻ ở, khá khẩm gì? Đeo bám con trai ta thì nghĩ mình có thể thành phượng hoàng chắc? Đũa mốc đòi chòi mâm son...Còn cả ngươi nữa, ngươi nên tự biết xuất thân mình thế nào! Dù sao bọn ta cũng là bậc tiền bối, quyết định cưới xin hay không là do nhà ta quyết định!" bà ta đã ngả bài, trực tiếp phanh phui chuyện của Trúc Nhàn và tôi mà chẳng nể nang ai.
Quan khách được phen bàn tán, hôm nay quả là nhiều chuyện thị phi, chắc chắn không tránh khỏi bị đồn thổi lung tung. Cảnh Điền trán nổi đầy gân xanh, muốn xông lên làm cho ra nhẽ thì bị tôi cản lại. không nghĩ bà ta lại đem Trúc Nhàn ra chế nhạo giữa đán cưới như thế.
"Ai nói với bà rằng họ chỉ là người hầu kẻ ở?" Trương Việt lão tướng hiên ngang bước vào, theo sau là Trần Anh và một đội vệ binh. Tôi nhìn thấy Trần Anh thì vui mừng lắm, may mắn còn gặp được cậu ở đây.
- "Chúng ta dành được Tây quốc cũng nhờ tài trí của An vương phi! Cả chuyện tóm bọn tổ chức tình báo Đông quốc cũng là một phần công của nàng ta đấy. Nếu không có nàng ta hiến kế, các vị nghĩ mình còn được đứng đây nói lời giễu cợt hay sao? xuất thân tầm thường thì đã làm sao? Bây giờ nàng ta không phải chỉ là An vương phi có danh không thực nữa đâu! Phủ tướng quân ta hôm nay xin nhận An vương phi và nghĩa muội của nàng làm nghĩa nữ, ai bất mãn thì đứng ra đây phải trái với lão thân!" Trương lão tướng quân nói tiếp.
Trần Anh làm vẻ tội lỗi, ghé tai tôi nói nhỏ:
"Xin lỗi chị! Là do ngài ấy hỏi quá, em đành phải khai thật!""Ta không trách em, vừa hay có em và ông ấy đến giải vây kịp lúc! Cảm tạ 2 người rất nhiều! " tôi mỉm cười vỗ vai hắn.
Danh sách chương