Sau khi hoàn thành hôn lễ, ngài Thượng thư từ biệt vội vã, lập tức lên xe ngựa ngay về Kinh thành, cũng chẳng phải chuyện gấp gì, chỉ là sợ Đoan thị lại làm loạn lên.
"Chúng ta cũng nên về nhà rồi! Sau khi các con quay về thành, trước ngày cưới hãy dọn về phủ Tướng quân cho hợp lễ nghi!" Vân thị nhắc nhở."Vâng thưa mẹ! Cha mẹ và các huynh lên đường bình an!" tô sai người chuẩn bị ít quà trả lễ đưa đến.Cảnh Điền ngồi ủ rũ một góc, lầm bầm: "Ta mới ở cạnh thê tử không bao lâu mà sắp phải chia xa mấy ngày! Thế thôi khỏi cưới lần nữa!"
- "Nói cái gì thế hử? Hôn lễ này là Chúa thượng ban chiếu, nào muốn không làm là không làm nữa?" tôi đưa ngón tay sờ lên chóp mũi cao của chàng, cười bất lực nói.
Chàng sợ tôi lại biến mất như lần trước chứ gì? thì có ai biết sẽ gặp lại lần nữa? Tôi cũng phải tính đến chuyện dự phòng chứ? Lần quay lại này chớp nhoáng, cơ thể tôi vẫn chưa ổn định, thời gian quay về chắc cũng không lâu nữa.
"Mẹ cả, con có điều này muốn nói với mẹ!" An Hạ kéo tay tôi đến một góc nhỏ, thì thầm."Con phát hiện điều gì từ tên thuộc hạ kia rồi ư?""Bản thể của hắn là một con mèo 8 đuôi!""Gì cơ? Chẳng phải trong truyền thuyết, mèo sẽ có 9 đuôi sao? Chưa phát triển hoàn toàn à?""Không phải thế ạ! Mỗi cái đuôi thể hiện cho mạng sống! Hắn đã chết một lần nên còn 8 cái đuôi thôi! Nhưng dựa trên yêu lực thì con vẫn không bằng hắn ta! Cha mẹ và bá bá phải cẩn thận!"Tôi khoan kể đến chuyện của Trung Lâm cho thằng bé nghe, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với Cảnh Điền rồi mới có thể đưa ra kế hoạch. Mà trước hết phải đi gặp lão thầy pháp, nhờ ông ấy xuống núi giúp chúng tôi.
Đầu giờ chiều, tôi lại chuẩn bị rượu thịt, cùng Cảnh Điền đến gặp lão. Hôm nay nhà cửa cũng chẳng còn hình dáng hoang tàn như lần trước, bên trong thấp thoáng một dáng thanh niên cao lớn đang quét dọn, chắc là đệ tử theo học.
- "Cho hỏi...có thầy pháp Khẩn ở nhà hay không?"
Hắn ta xoay lưng về phí chúng tôi, hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm gì. Chỉ thấy hắn ta dựng cây chổi bên góc nhà, đáp với giọng rất trầm:
- "Thầy tôi có ở nhà, 2 vị vào ngồi chờ chút, tôi đi gọi ông ấy ngay!" từ đầu đến cuối vẫn k thấy hắn lộ mặt.
Lão thầy pháp bước ra, vẫn là dáng vẻ già nua lọm khọm. Người thanh niên kia đi vào thì không thấy trở ra nữa.
- "Lần này muốn ta xuống núi bao lâu đây?" lão hỏi thẳng.
"Yêu quái lộng hành, theo suy đoán cũng là kẻ mạnh! Tôi tạm chưa biết chắc được sẽ mất bao lâu!" tôi đáp.Lão trầm ngâm tính toán một hồi, liếc nhìn tôi mà hỏi:
"Người ta đến tận nơi kiếm ngươi trả thù! Không phải là không biết gì đấy chứ?""Tôi sao?" tôi chỉ tay vào mình hỏi."Lần đánh chiếm Tây quốc, chính ngươi là người đã giúp quân Nam quốc! Ta nói này, đã xuyên qua đây thì cứ an phận mà sống, cứ sao còn nhúng tay vào việc chính trị? Ngu ngốc...""Nhưng thân phận hắn là ai mà lại liên quan đến việc này? An Hạ có nói hắn chỉ là một con mèo 9 đuôi thôi mà?"" Hắn là quân sư yêu vương nổi danh theo bên cạnh vua Đông quốc, ngươi nhúng tay vào việc này, há ông ta lại để yên? Nhưng để sai khiến được hắn ta tự mình đích thân hành động, chắc chắn ông ta đã nắm thóp hắn thứ gì đó rất quan trọng!""Thảo nào lại có thể đưa ra nhiều kế sách tàn độc như vậy, ông có cách nào không?""Ngươi giết hắn một lần, chẳng nhẽ lại không giám giết lần nữa?""Hắn đúng là tên Trung Lâm kia ư?"Lão gật đầu như thừa nhận, tôi lạnh sống lưng một phen. Lần ấy là do tôi ăn may, còn lần này thì không giám chắc, chăng lẽ lúc đó hắn giám hy sinh một mạng chỉ vì thăm dò tôi thôi à? Tên này cũng liều thật đấy...
- "Hai ngươi về trước đi, binh tướng của hắn đang kéo đến, cẩn thận vẫn hơn, ta tạm cho vài pháp bảo tránh yêu, muốn An Hạ không bị ảnh hưởng thì để nó nhỏ máu vào trận pháp là được!" Lão Khẩn nhắc nhở.
Tôi và Cảnh Điền nhận lấy túi đồ rồi tức tốc quay trở về nhà, chỉ sợ không có chúng tôi, 2 mẹ con Bích Mỹ sẽ gặp nguy hiểm.
An Hạ đang luyện võ, cảm thấy có luồng yêu khí đang đến gần. Hắn cảnh giác đẩy Bích Mỹ vào phòng, một mình giữa sân nhà nghênh đón.
Làn khói đen mờ ảo kéo đến, bên trong là những người mặc đồ đen thoát ẩn thoát hiện, chính giữa khiêng một cái kiệu, người ngồi trên đấy chính là Trung Lâm. Lão già đi trước trên tay cầm một cái hộp lớn, tà mị dừng trước mặt hắn, thanh điệu trầm thấp như người cõi âm:
"Yêu vương của chúng ta đem lễ đến bái phỏng gia chủ! Nhờ ngươi bẩm báo lại!""Lại là con mèo 8 đuôi này! Phiền phức thật đấy nhỉ? Các ngươi quay về đi, mẹ ta không có ở nhà!"Lão ta xoay người bẩm báo với Trung Lâm, hắn từ trên kiệu bay xuống trước mặt An Hạ, vẫn là cái bộ dáng thư sinh ấy, vẻ ngoài hiền lành muốn đánh lừa thị giác người ta.
"Khách đến chơi nhà, chẳng nhẽ lại không mời được ly trà đàng hoàng?""Nhà ta hết trà rồi!" An Hạ nhếch miệng đáp."Vậy xin một ly nước!""Bất quá...nước nhà ta chỉ đủ tắm rửa! Ngươi thích uống nước thì tự đi ra biển mà uống!"Lời này chính là đang sỉ nhục Trung Lâm, hắn đã 300 năm tuổi, há lại không nghe hiểu hàm ý đuổi người của thằng nhóc chỉ mới vài tháng này hay sao? "Miệng lưỡi hôi thối giống như cha của ngươi vậy! Con cáo ấy làm ta chán ghét vô cùng!""Ngươi quen biết cố phụ của ta?" An Hạ nheo mắt, cảnh giác hỏi."Hắn chính là yêu vương tiền nhiệm, đáng tiếc lại phạm phải sai lầm, bị cả tộc yêu truy đuổi! Chạy trốn như con rùa rụt cổ, nay nghe tin hắn chết, ta thật vui mừng!"Bích Mỹ trong nhà nghe thấy hết, hóa ra thân thế của Bách Lý lại có nhiều bí mật như thế. Nhưng chung quy nàng vẫn ghét hắn ta, vô cùng ghét bỏ. Hắn hại nàng thành như thế này, chết cũng đáng.
( Nhà lão thầy pháp)
Người đệ tử kia ngồi ủ rũ trên ghế, tai hắn cụp xuống. Lão Khẩn thấy thế thì cười hà hà hỏi:
"Vợ ngươi lại mắng thầm ngươi đấy à?""Nàng ấy biết thân thế của ta, lại khắc ghi chuyện xấu ta làm, đương nhiên sẽ hận thấu xương!"Đây chính là Bách Lý - con cáo yêu trộm gà kia. Hắn là hồn thể nhưng có thể duy trì được vào ban ngày chính là nhờ ông lão đã chỉ dẫn hắn tu chính đạo, đổ biết bao nhiêu được liệu quý hiếm mới tạm duy trì được.
Hóa ra lần ấy, lão đã ngầm thu hồn hắn đem về, giúp hắn một phen. Dù sao quá khứ tên này quả thật là đầy thăng trầm, khổ ải mới to gan làm ra chuyện khốn nạn như vậy. Linh tính lão mách bảo hắn số kiếp chưa tận, còn dây dưa với cô nương kia nên quyết tâm dạy bảo lại.
"Chúng ta cũng nên về nhà rồi! Sau khi các con quay về thành, trước ngày cưới hãy dọn về phủ Tướng quân cho hợp lễ nghi!" Vân thị nhắc nhở."Vâng thưa mẹ! Cha mẹ và các huynh lên đường bình an!" tô sai người chuẩn bị ít quà trả lễ đưa đến.Cảnh Điền ngồi ủ rũ một góc, lầm bầm: "Ta mới ở cạnh thê tử không bao lâu mà sắp phải chia xa mấy ngày! Thế thôi khỏi cưới lần nữa!"
- "Nói cái gì thế hử? Hôn lễ này là Chúa thượng ban chiếu, nào muốn không làm là không làm nữa?" tôi đưa ngón tay sờ lên chóp mũi cao của chàng, cười bất lực nói.
Chàng sợ tôi lại biến mất như lần trước chứ gì? thì có ai biết sẽ gặp lại lần nữa? Tôi cũng phải tính đến chuyện dự phòng chứ? Lần quay lại này chớp nhoáng, cơ thể tôi vẫn chưa ổn định, thời gian quay về chắc cũng không lâu nữa.
"Mẹ cả, con có điều này muốn nói với mẹ!" An Hạ kéo tay tôi đến một góc nhỏ, thì thầm."Con phát hiện điều gì từ tên thuộc hạ kia rồi ư?""Bản thể của hắn là một con mèo 8 đuôi!""Gì cơ? Chẳng phải trong truyền thuyết, mèo sẽ có 9 đuôi sao? Chưa phát triển hoàn toàn à?""Không phải thế ạ! Mỗi cái đuôi thể hiện cho mạng sống! Hắn đã chết một lần nên còn 8 cái đuôi thôi! Nhưng dựa trên yêu lực thì con vẫn không bằng hắn ta! Cha mẹ và bá bá phải cẩn thận!"Tôi khoan kể đến chuyện của Trung Lâm cho thằng bé nghe, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với Cảnh Điền rồi mới có thể đưa ra kế hoạch. Mà trước hết phải đi gặp lão thầy pháp, nhờ ông ấy xuống núi giúp chúng tôi.
Đầu giờ chiều, tôi lại chuẩn bị rượu thịt, cùng Cảnh Điền đến gặp lão. Hôm nay nhà cửa cũng chẳng còn hình dáng hoang tàn như lần trước, bên trong thấp thoáng một dáng thanh niên cao lớn đang quét dọn, chắc là đệ tử theo học.
- "Cho hỏi...có thầy pháp Khẩn ở nhà hay không?"
Hắn ta xoay lưng về phí chúng tôi, hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm gì. Chỉ thấy hắn ta dựng cây chổi bên góc nhà, đáp với giọng rất trầm:
- "Thầy tôi có ở nhà, 2 vị vào ngồi chờ chút, tôi đi gọi ông ấy ngay!" từ đầu đến cuối vẫn k thấy hắn lộ mặt.
Lão thầy pháp bước ra, vẫn là dáng vẻ già nua lọm khọm. Người thanh niên kia đi vào thì không thấy trở ra nữa.
- "Lần này muốn ta xuống núi bao lâu đây?" lão hỏi thẳng.
"Yêu quái lộng hành, theo suy đoán cũng là kẻ mạnh! Tôi tạm chưa biết chắc được sẽ mất bao lâu!" tôi đáp.Lão trầm ngâm tính toán một hồi, liếc nhìn tôi mà hỏi:
"Người ta đến tận nơi kiếm ngươi trả thù! Không phải là không biết gì đấy chứ?""Tôi sao?" tôi chỉ tay vào mình hỏi."Lần đánh chiếm Tây quốc, chính ngươi là người đã giúp quân Nam quốc! Ta nói này, đã xuyên qua đây thì cứ an phận mà sống, cứ sao còn nhúng tay vào việc chính trị? Ngu ngốc...""Nhưng thân phận hắn là ai mà lại liên quan đến việc này? An Hạ có nói hắn chỉ là một con mèo 9 đuôi thôi mà?"" Hắn là quân sư yêu vương nổi danh theo bên cạnh vua Đông quốc, ngươi nhúng tay vào việc này, há ông ta lại để yên? Nhưng để sai khiến được hắn ta tự mình đích thân hành động, chắc chắn ông ta đã nắm thóp hắn thứ gì đó rất quan trọng!""Thảo nào lại có thể đưa ra nhiều kế sách tàn độc như vậy, ông có cách nào không?""Ngươi giết hắn một lần, chẳng nhẽ lại không giám giết lần nữa?""Hắn đúng là tên Trung Lâm kia ư?"Lão gật đầu như thừa nhận, tôi lạnh sống lưng một phen. Lần ấy là do tôi ăn may, còn lần này thì không giám chắc, chăng lẽ lúc đó hắn giám hy sinh một mạng chỉ vì thăm dò tôi thôi à? Tên này cũng liều thật đấy...
- "Hai ngươi về trước đi, binh tướng của hắn đang kéo đến, cẩn thận vẫn hơn, ta tạm cho vài pháp bảo tránh yêu, muốn An Hạ không bị ảnh hưởng thì để nó nhỏ máu vào trận pháp là được!" Lão Khẩn nhắc nhở.
Tôi và Cảnh Điền nhận lấy túi đồ rồi tức tốc quay trở về nhà, chỉ sợ không có chúng tôi, 2 mẹ con Bích Mỹ sẽ gặp nguy hiểm.
An Hạ đang luyện võ, cảm thấy có luồng yêu khí đang đến gần. Hắn cảnh giác đẩy Bích Mỹ vào phòng, một mình giữa sân nhà nghênh đón.
Làn khói đen mờ ảo kéo đến, bên trong là những người mặc đồ đen thoát ẩn thoát hiện, chính giữa khiêng một cái kiệu, người ngồi trên đấy chính là Trung Lâm. Lão già đi trước trên tay cầm một cái hộp lớn, tà mị dừng trước mặt hắn, thanh điệu trầm thấp như người cõi âm:
"Yêu vương của chúng ta đem lễ đến bái phỏng gia chủ! Nhờ ngươi bẩm báo lại!""Lại là con mèo 8 đuôi này! Phiền phức thật đấy nhỉ? Các ngươi quay về đi, mẹ ta không có ở nhà!"Lão ta xoay người bẩm báo với Trung Lâm, hắn từ trên kiệu bay xuống trước mặt An Hạ, vẫn là cái bộ dáng thư sinh ấy, vẻ ngoài hiền lành muốn đánh lừa thị giác người ta.
"Khách đến chơi nhà, chẳng nhẽ lại không mời được ly trà đàng hoàng?""Nhà ta hết trà rồi!" An Hạ nhếch miệng đáp."Vậy xin một ly nước!""Bất quá...nước nhà ta chỉ đủ tắm rửa! Ngươi thích uống nước thì tự đi ra biển mà uống!"Lời này chính là đang sỉ nhục Trung Lâm, hắn đã 300 năm tuổi, há lại không nghe hiểu hàm ý đuổi người của thằng nhóc chỉ mới vài tháng này hay sao? "Miệng lưỡi hôi thối giống như cha của ngươi vậy! Con cáo ấy làm ta chán ghét vô cùng!""Ngươi quen biết cố phụ của ta?" An Hạ nheo mắt, cảnh giác hỏi."Hắn chính là yêu vương tiền nhiệm, đáng tiếc lại phạm phải sai lầm, bị cả tộc yêu truy đuổi! Chạy trốn như con rùa rụt cổ, nay nghe tin hắn chết, ta thật vui mừng!"Bích Mỹ trong nhà nghe thấy hết, hóa ra thân thế của Bách Lý lại có nhiều bí mật như thế. Nhưng chung quy nàng vẫn ghét hắn ta, vô cùng ghét bỏ. Hắn hại nàng thành như thế này, chết cũng đáng.
( Nhà lão thầy pháp)
Người đệ tử kia ngồi ủ rũ trên ghế, tai hắn cụp xuống. Lão Khẩn thấy thế thì cười hà hà hỏi:
"Vợ ngươi lại mắng thầm ngươi đấy à?""Nàng ấy biết thân thế của ta, lại khắc ghi chuyện xấu ta làm, đương nhiên sẽ hận thấu xương!"Đây chính là Bách Lý - con cáo yêu trộm gà kia. Hắn là hồn thể nhưng có thể duy trì được vào ban ngày chính là nhờ ông lão đã chỉ dẫn hắn tu chính đạo, đổ biết bao nhiêu được liệu quý hiếm mới tạm duy trì được.
Hóa ra lần ấy, lão đã ngầm thu hồn hắn đem về, giúp hắn một phen. Dù sao quá khứ tên này quả thật là đầy thăng trầm, khổ ải mới to gan làm ra chuyện khốn nạn như vậy. Linh tính lão mách bảo hắn số kiếp chưa tận, còn dây dưa với cô nương kia nên quyết tâm dạy bảo lại.
Danh sách chương