Hai người chúng tôi vừa hay về đến, lại có thể đi xuyên qua lớp mây mù dày đặc kia vào đến sân.

- "Con mèo khuyết tật mất đuôi kia, mi tránh xa con trai ta ra!" tôi hét lớn.

G..gì? Gì? Con mèo khuyết tật mất đuôi? Còn không phải tại ả mà hắn mới bị mất một đuôi à? Đường đường là một yêu vương cấp cao, thế mà lại mất đề phòng, bị đâm trọng thương. Mẹ con nhà này mồm thối như nhau, hắn phải xé rách miệng bọn họ. Hắn nhìn đến Cảnh Điền, vừa hay nghĩ ra cách trả đũa mới:

"Ngươi yêu nàng ta, yêu đến trồng thảm cỏ xanh rồi à? Nàng ta có con với yêu quái mà ngươi không thấy tức giận hay sao?""Ta không nghĩ là ngài quốc sư đây ngoài việc tỏ tường chính trị ra còn lắm mồm nữa cơ đấy? Tọc mạch đến chuyện nhà người khác luôn à?" Cảnh Điền ngồi xuống ghế đá, kéo tôi ngồi lên đùi chàng, điểm nhiên hỏi."Chả qua ta thấy quan ngại thay ngài, nuôi con tu hú chắc đau khổ lắm nhỉ?""Nhưng đâu phải nó là con ruột của Quỳnh Chi?! Vậy thì ta việc gì quan tâm người đời bàn tán cho nhọc thây?"Tôi và An Hạ được trận cười sặc sụa, bình thường Cảnh Điền khá ít nói với người ngoài, một khi mở miệng thì chỉ có làm người ta á khẩu.

Trung Lâm cứng họng lần hai, cả cái gia đình này, chẳng có ai là bình thường. Khá lắm, món quà chính cần cho bọn họ xem rồi, lúc này để coi con ả đáng ghét kia còn cười được hay không.

Hắn ra hiệu cho lão già đem cái hộp gỗ lên, vừa mở ra, bên trong đã bốc một mùi hôi thối, tanh tưởi khiến dạ dày tôi cuộn lên, chạy đi nôn khan thốc tháo. Cảnh Điền nhìn kỹ cái thủ cấp kia, bàng hoàng hô lên:

- "Là Hữu Chính? Ngươi đã giết hắn ư?"

Tôi nghe đến tên Hữu Chính, kìm nén cơn buồn nôn, chạy đến xem thử. Thất kinh khi thấy đầu hắn được bày ra, tôi hét lên rồi ngất lịm đi. Không ngờ Trung Lâm lại ra tay độc ác như vậy, khốn nạn lắm thay.

Trung Lâm thấy chuyện đã đạt được như ý nguyện, phất tay biến mất cùng với làn khói đen.

Cảnh Điền tức giận đóng cổng, sớm biết vậy đã quăng lá bùa trừ yêu đến chỗ hắn ta. Hại thê tử bị kinh sợ, thù này lần sau sẽ trả gấp đôi. Chàng ra lệnh cho thuộc hạ mang thủ cấp của Hữu Chính đem về kinh thành, bàn giao lại cho gia đình.

[ phủ của Hữu Chính)

Hoa Nguyệt công chúa đã mấy ngày không nhìn thấy bóng dáng Hữu Chính, trong lòng cũng có chút bận tâm.

Nàng ta đã nguôi giận từ lâu, hai người bọn họ cũng đang trong trạng thái làm lành. Dù gì cũng nghĩa phu thê, sao giận nhau cả đời được.

Nghe gia đinh báo lại, cả ngày hôm nay hắn không ra khỏi phòng. Thị nữ bị cấm vào phòng hắn nên họ đứng ngoài hỏi nhưng chẳng thấy hắn đáp lời, tưởng phò mã đang ngủ nên không quấy rầy. Hoa Nguyệt cảm thấy lòng như lữa đốt, sợ hân bên tròn có chuyện chi, lập tức đẩy cửa bước vào.

- "Á a...." Nàng ta la hét thất thanh, ngã ngửa ra sau, mặt tái mét nhìn về phía thư áng.

Trên thư áng, một cỗ thi thể mất đầu vẫn đang đặt ngồi nghiêm chỉnh, máu đỏ đặc quánh chảy lênh láng xuống nền, khô lại từ lâu.

Hình bộ đến tra án, dựa theo tình trạng này thì có thể phỏng đoán hắn bị giết chết từ đêm qua. Bởi vì tối qua người hầu còn thấy hắn bước vào trong phòng. Dựa theo vết cắt sắc lẹm như này thì thủ pháp dùng kiếm rất nhanh và chuẩn, khiến Hữu Chính không kịp phản ứng. Vấn đề là đầu hắn đã ở đâu? Thủ phạm lấy đầu hắn để làm gì? Vợ chồng Phan thị nhận được tin con trai cả mà khóc hết nước mắt, vội vàng lên kinh. Năm nay sao lại gặp liên tiếp tai ương như vậy? Phải chăng đã làm trái ý trời nên bị trừng phạt?

- "Ông trời ơi! Phải chăng ông muốn dòng họ Trần này tuyệt tử tuyệt tôn? Chúng con đã làm gì mà phải chịu trừng phạt như này? Hỡi ơi 2 đứa con trai của ta...chúng thật khổ mệnh.." Ngài Trần Lâm quỳ dưới đất ôm thi thế

Hữu Chính mà than khóc.

Tiếng quạ kêu vang trời khiến tình cảnh càng thêm tang thương. Khi thủ cấp của Chính được gửi về phủ, ai nấy đều cùng thắc mắc, sao hung thủ lại đem đầu hắn đến tận vùng Ngư Hải?

Lá thư Cảnh Điền viết được gửi đến hình bộ, giải thích kẻ giết Hữu Chính là tên Trung Lâm kia. Hắn cũng đang ở vùng Ngư Hải, nhờ hình bộ phái người bảo vệ an toàn cho vợ chồng quan Tri huyện Trần Lâm, chuyện bên này đã có chàng lo.

Tôi lại nằm mơ, nhìn thấy Hữu Chính cả người đầy máu, ánh mắt oán hận, đưa tay bóp cổ tôi, miệng gào lên:

"Cô là đồ tai ương, đồ xui xẻo! Huynh đệ ta bị cô hại chết thê thảm như vậy, cô phải trả giá! Cút về quê nhà của cô đi!..""Tôi không muốn mọi chuyện như thế này! Tôi thật lòng không muốn liên lụy đến anh! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!..." tôi quỳ xuống dưới chân Hữu Chính mà van nài, tôi cũng đau khổ kia mà, lần lượt nhìn bọn họ chết vì tôi, nỗi đau này sao tả siết???Tiếng mắng chửi của em Hạnh, của Hữu Thành, Hữu Chính, còn có những mạng người chết dưới chân tường thành ngày ấy. Họ lần lượt bao vây lấy tôi mà xỉa xói, trách móc,... Chỉ muốn tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này, biến đi càng sớm càng tốt.

- "Quỳnh Chi, nàng tỉnh lại đi!..."

Tôi giật mình mở mắt, mồ hôi túa ra như mưa. Cảnh Điền lo lắng nắm lấy tay tôi, bên cạnh còn có Bích Mỹ đang giặt khăn giúp tôi lau mồ hôi.

- "Lão thầy pháp đã đến, nàng có muốn nhờ vả ông ấy một lần không?"

"Chàng muốn gọi hồn Hữu Chính?""Ta cũng muốn nghe hắn kể lại chuyện hôm ấy xảy ra như nào! Đã liên quan đến tâm linh thì sao chúng ta không thử một lần?!"Lão Khẩn đến cùng với tên đệ tử, hắn ta lại mang mặt nạ, chúng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh ấy chứ chăm chăm nhìn nhóc An Hạ.

- "Mẹ cả ơi! Trên người hắn ta có cảm giác quen thuộc khó tả lắm! Giống như có sự kết nối nào đấy mà con không thể hiểu rõ được! " An Hạ xoa cằm phán xét.

Bách Lý mỉm cười, gật gù thầm tán dương: Đúng là con trai của ta! Ta rất tự hào về ngươi...

- "Còn nhìn con trai ta nữa! Ta móc mắt ngươi!" Bích Mỹ cảm nhận nguy hiểm, rút dao ra đe dọa. Bách Lý vừa nhìn đã nhận ra con dao ấy chính là hung khí đâm mình lần trước, dè dặt lùi lại phía sau một bước, vội vàng ngoảnh mặt đi nơi khác.

Sao làm mẹ rồi mà thê tử của hắn vẫn còn hung dữ như thế? Có phải là học theo thói xấu của người đàn bà kia ( ám chỉ Quỳnh Chi) nên giờ mới thành thế này? Hỏng rồi, hắn không để tình trạng này tiếp diễn được.

Lão Khẩn đọc được suy nghĩ của hắn ta mà ngầm đánh giá một phen: Con cáo yêu này cũng lạ, lúc trước thì bảo vợ mình không nên quá lương thiện, giờ nàng trở nên mạnh mẽ, tự lập thì lại bảo là học theo thói xấu. Miệng nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo, chẳng nhẽ giống cáo nào cũng hai mặt như thế?

Vợ chồng tôi đến trước mặt lão, khẩn cầu:

"Tôi muốn nhờ ông một việc! Có thể lập đàn phép triệu hồn một người vừa mất hay không?""Thù lao ta nhận được là gì nào?""5 vò rượu hoa quế! 5 con gà to béo! Tôi đây tự tay nấu đãi 2 thầy trò nhà ông một bữa! Đề nghị này có ổn hay không?""Được, thành giao!" lão cười híp mắt đáp.Bách Lý vừa nghe đến gà thôi là nước dãi ứa ra như suối. Gà nhà các nàng nuôi rất ngon, rất hợp khẩu vị, hê hê....

Lão thầy pháp đá nhẹ vào chân hắn vài cái, ám chỉ hắn nên kiềm chế lại, tức giận nghĩ thầm: "Ăn, ăn, ăn! Hắn suốt ngày chỉ ăn với ăn, tu luyện thì lười miếng, trễ nải! Đã thế khỏi giúp hắn lấy lại bản thể cho biết mặt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện