"Giờ nghe mẹ nói," Lục Mạn Vân sắp xếp từng bước một, "Mẹ đi xả nước, con đi tắm, mẹ nấu cơm, lát nữa ba con sẽ mua thuốc mang đến, bôi thuốc cho con." Thẩm Giáng Niên ngồi ở trên sô pha, hít hít mũi, dạ một tiếng.
Hiếm khi ngoan ngoãn, nhưng này là do bị thương, Lục Mạn Vân vừa xả nước vừa suy nghĩ, rốt cuộc sao lại thế này, đôi mắt của con gái sưng tấy lên, đoán chừng là khóc cả đêm. Con gái của bà nên bà rất hiểu, Thẩm Giáng Niên rất ít khi khóc, lúc còn nhỏ thì bướng bỉnh, bị đánh cũng không khóc, ăn mềm chứ không ăn cứng.
Bây giờ khóc thảm thiết, bộ dạng thì chật vật, Lục Mạn Vân không khỏi nghĩ tới Thẩm Thanh Hoà.
Bà và Thẩm Thanh Hoà có giao ước, mặc dù là giao ước nhưng không nghĩ nhiều đến chuyện thắng thua, bà chỉ muốn bảo vệ con gái mà thôi. Thẩm Thanh Hòa nói sẽ cho bà câu trả lời trước tết, lúc này mới tháng 11 mà con gái bà thương yêu lại bị hành hạ như thế này, thân là mẹ ruột, Lục Mạn Vân cảm thấy đau lòng, càng tức giận.
Bà không quan tâm Thẩm Thanh Hoà thế nào, càng không quan tâm sau này ra sao, nếu ai dám bắt nạt con gái thân yêu của bà, là chuyện tuyệt đối không thể được.
Thẩm Giáng Niên đi vào phòng tắm, Lục Mạn Vân đứng ở phía sau cô, "Có thể cởi quần áo được không?" Hốc mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, cố gắng cười: "Gì chứ, con lớn từng này rồi, mẹ còn muốn cởi quần áo cho con nữa hả." Lục Mạn Vân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Thẩm Giáng Niên, cũng cười nói: "Con là thịt trên người mẹ, mẹ cởi thì đã làm sao?"
"Cởi đi, mẹ cởi đi." Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay.
"Con tắm trước đi, lát nữa mẹ gội đầu cho con." Lục Mạn Vân liếc mắt một cái lập tức thấy dấu chỗ cổ, làm người từng trải, biết ngay là dấu hôn. Nếu không phải vì Thẩm Thanh Hoà thì cũng lạ thật, nhưng nếu phải thì chẳng phải đã đáp ứng sẽ không chạm vào Thẩm Giáng Niên à, ăn sạch còn không nói, đã thế còn ức hiếp thành thế này.
"Không cần." Thẩm Giáng Niên không chịu nổi nhất những chuyện ấm lòng này, việc gì cứng rắn cô cũng có thể xử lý được, khi người khác mềm lòng cô sẽ mềm lòng theo.
"Được rồi, đừng tranh cãi với mẹ, mẹ còn có thể gội đầu cho con được bao nhiêu lần nữa?" Lục Mạn Vân nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt không mấy đẹp, Thẩm Thanh Hoà thế mà dám thất hứa, khiến bà hơi thất vọng.
Nhưng tóm lại cũng chỉ là suy đoán của bà, Lục Mạn Vân châm chước, không đưa ra kết luận sớm, lát nữa bà sẽ tìm Thẩm Thanh Hoà hỏi. Rốt cuộc, con gái thân yêu của bà rõ ràng thích Thẩm Thanh Hoà, khả năng Thẩm Thanh Hoà chủ động rất nhỏ, mà con gái bà thì, một khi đã muốn rồi, biết đâu chừng lại cưỡng ép người ta.
Hai mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, ".... Vâng." Nói thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy mẹ, lòng cô đã yên ổn rất nhiều.
Nhiệt độ nước vừa phải, làm cả người Thẩm Giáng Niên thả lỏng, những nơi nước chảy qua, cơn đau dường như giảm bớt. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, cố ý không nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nhưng đầu óc luôn không khống chế được nên đành ép mình đếm cừu.
Khi đếm đến 20.000, Lục Mạn Vân đi vào. Không hỏi Thẩm Giáng Niên chuyện gì xảy ra, trực tiếp gội đầu cho Thẩm Giáng Niên.
Vừa vuốt tóc, Lục Mạn Vân vừa nói: "Làm người không thể quá cứng nhắc, biết lúc nào nên cong lúc nào nên thẳng."
"Mọi con đường đều dẫn đến Rome. Đầu đâm vào tường cũng không chịu quay đầu lại, bản thân sẽ là người thiệt thòi."
"Nước có thể uốn cong chín hướng, chưa bao giờ thấy một hòn đá nào có thể tự uốn cong cả."
Trước đây Thẩm Giáng Niên luôn phải bác bỏ lời dạy của Lục Mạn Vân, nhưng hôm nay, cô lại không muốn nói gì. Trước đây rất khó chịu khi nghe những lời đó, nhưng hôm nay thực sự đau lòng khi nghe vì nó quá đúng.
Lục Mạn Vân gội sạch dầu gội, rồi xả dầu xả, "Nếu nhắm thắng thì đánh, không đánh lại thì chạy, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn." Ngón tay mảnh khảnh Lục Mạn Vân xen vào những lọn tóc, "Đã đánh không lại còn đòi đánh, ngược lại đánh chết mình, thế gì có lợi ích gì?" Lục Mạn Vân hắng giọng, "Người đau lòng cho con nhất, vẫn chỉ là người nhà của con."
"Từ nhỏ đã bướng, có đánh cũng không biết chạy, này là ngốc, con có biết không?" Lục Mạn Vân hỏi, Thẩm Giáng Niên cũng nhớ lại theo, nhớ bản thân khi còn nhỏ bị đánh cũng không cử động, cô giải thích, "Mẹ đánh con, con chạy, mẹ càng tức giận."
"Mẹ giận, đó là chuyện của mẹ."
"Này chẳng phải con không muốn mẹ tức giận sao."
"Con ngoan như vậy à."
"Đương nhiên rồi."
"Lúc nhỏ còn biết nghe lời, bây giờ chỉ biết chọc tức mẹ."
Thẩm Giáng Niên khịt mũi rồi không nói nữa, bởi vì bây giờ, cô lại nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Lục Mạn Vân không nhịn được, thâm ý nói: "Khi gặp khó khăn, phải nhớ kỹ, con có gia đình, không cô đơn một mình; có vấn đề không nghĩ ra được, càng phải nhớ, con không chỉ sống cho mình con, ba mẹ nuôi dạy con không mong con có thể báo đáp lại, chỉ mong con sống vui vẻ."
Thẩm Giáng Niên nghe được lời này càng thêm đau lòng, sau khi yêu Thẩm Thanh Hoà, cô luôn đặt Thẩm Thanh Hoà lên hàng đầu, cô đã bao giờ coi trọng gia đình mình chưa? Cô quá ích kỷ, đây có phải là sự trừng phạt của ông trời dành cho cô không? "Xong rồi." Lục Mạn Vân đứng lên, "Ba con cũng tới rồi, lát nữa bôi thuốc cho con."
Hai vợ chồng không biết đã bàn bạc hay chưa, nhưng nhất trí không hỏi Thẩm Giáng Niên chuyện gì xảy ra, Thẩm Giáng Niên yên tĩnh ăn cơm, sau đó nhịn đau bôi thuốc. Lục Mạn Vân giúp cô sấy tóc, Thẩm Giáng Niên đi ngủ. Đêm đó, Lục Mạn Vân ở lại CBD, Thẩm Vạn Thành trở về nhà.
Đêm khuya, Lục Mạn Vân ngồi trong phòng khách yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc. Lục Mạn Vân đẩy cửa hé mở, tiếng kêu thật sự từ trên giường truyền ra: "Tiểu Niên~"
"Không ~ không cần ~" Thẩm Giáng Niên hiển nhiên là đang nằm mơ, nằm ở chỗ đó, cau mày khóc lóc, "Thanh Hoà~ đừng đi~ đừng đi ~ hức hức ~" Lục Mạn Vân nhẹ nhàng vỗ về lưng Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên trở người, nằm nghiêng rồi từ từ ngủ sâu, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Lục Mạn Vân rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, tiếp tục ngồi ở phòng khách. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Mạn Vân gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà.
Lúc 22:23, tin nhắn WeChat này được gửi đến điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà.
Và điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà ở ngay bên cạnh Lục Chi Dao.
Lục Chi Dao mở khóa điện thoại, nhìn thấy tin nhắn.
Giáo sư Lục: Cô đã quan hệ với con gái tôi?
Giáo sư Lục? Lục Chi Dao cau mày, Lục Mạn Vân đã biết rồi sao? Mối quan hệ giữa hai người đã phát triển đến mức này? Lục Chi Dao mím môi, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.
Lúc Lục Mạn Vân nhận được tin nhắn, là vừa mới từ phòng Thẩm Giáng Niên đi ra, đứa nhỏ lại khóc, giống như hồi còn nhỏ, cũng ráng nhịn không khóc trước mặt người khác, đến khi hết chịu được thì chui vào trong chăn nằm khóc. Khác với lúc tỉnh táo khóc lóc, lúc này Thẩm Giáng Niên đã không còn ý thức, cái này cho thấy thật sự đã bị tổn thương, Lục Mạn Vân không khỏi đau lòng cho con gái, bình thường nhìn thấy bà luôn hung dữ và nghiêm khắc, hay dỗi Thẩm Giáng Niên, nhưng mà trong lòng thì luôn đau.
Nghe được tiếng WeChat, Lục Mạn Vân đoán là Thẩm Thanh Hoà trả lời, nhìn thấy nội dung, lập tức tức giận.
====---===
Hiếm khi ngoan ngoãn, nhưng này là do bị thương, Lục Mạn Vân vừa xả nước vừa suy nghĩ, rốt cuộc sao lại thế này, đôi mắt của con gái sưng tấy lên, đoán chừng là khóc cả đêm. Con gái của bà nên bà rất hiểu, Thẩm Giáng Niên rất ít khi khóc, lúc còn nhỏ thì bướng bỉnh, bị đánh cũng không khóc, ăn mềm chứ không ăn cứng.
Bây giờ khóc thảm thiết, bộ dạng thì chật vật, Lục Mạn Vân không khỏi nghĩ tới Thẩm Thanh Hoà.
Bà và Thẩm Thanh Hoà có giao ước, mặc dù là giao ước nhưng không nghĩ nhiều đến chuyện thắng thua, bà chỉ muốn bảo vệ con gái mà thôi. Thẩm Thanh Hòa nói sẽ cho bà câu trả lời trước tết, lúc này mới tháng 11 mà con gái bà thương yêu lại bị hành hạ như thế này, thân là mẹ ruột, Lục Mạn Vân cảm thấy đau lòng, càng tức giận.
Bà không quan tâm Thẩm Thanh Hoà thế nào, càng không quan tâm sau này ra sao, nếu ai dám bắt nạt con gái thân yêu của bà, là chuyện tuyệt đối không thể được.
Thẩm Giáng Niên đi vào phòng tắm, Lục Mạn Vân đứng ở phía sau cô, "Có thể cởi quần áo được không?" Hốc mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, cố gắng cười: "Gì chứ, con lớn từng này rồi, mẹ còn muốn cởi quần áo cho con nữa hả." Lục Mạn Vân đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Thẩm Giáng Niên, cũng cười nói: "Con là thịt trên người mẹ, mẹ cởi thì đã làm sao?"
"Cởi đi, mẹ cởi đi." Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay.
"Con tắm trước đi, lát nữa mẹ gội đầu cho con." Lục Mạn Vân liếc mắt một cái lập tức thấy dấu chỗ cổ, làm người từng trải, biết ngay là dấu hôn. Nếu không phải vì Thẩm Thanh Hoà thì cũng lạ thật, nhưng nếu phải thì chẳng phải đã đáp ứng sẽ không chạm vào Thẩm Giáng Niên à, ăn sạch còn không nói, đã thế còn ức hiếp thành thế này.
"Không cần." Thẩm Giáng Niên không chịu nổi nhất những chuyện ấm lòng này, việc gì cứng rắn cô cũng có thể xử lý được, khi người khác mềm lòng cô sẽ mềm lòng theo.
"Được rồi, đừng tranh cãi với mẹ, mẹ còn có thể gội đầu cho con được bao nhiêu lần nữa?" Lục Mạn Vân nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt không mấy đẹp, Thẩm Thanh Hoà thế mà dám thất hứa, khiến bà hơi thất vọng.
Nhưng tóm lại cũng chỉ là suy đoán của bà, Lục Mạn Vân châm chước, không đưa ra kết luận sớm, lát nữa bà sẽ tìm Thẩm Thanh Hoà hỏi. Rốt cuộc, con gái thân yêu của bà rõ ràng thích Thẩm Thanh Hoà, khả năng Thẩm Thanh Hoà chủ động rất nhỏ, mà con gái bà thì, một khi đã muốn rồi, biết đâu chừng lại cưỡng ép người ta.
Hai mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, ".... Vâng." Nói thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy mẹ, lòng cô đã yên ổn rất nhiều.
Nhiệt độ nước vừa phải, làm cả người Thẩm Giáng Niên thả lỏng, những nơi nước chảy qua, cơn đau dường như giảm bớt. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, cố ý không nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nhưng đầu óc luôn không khống chế được nên đành ép mình đếm cừu.
Khi đếm đến 20.000, Lục Mạn Vân đi vào. Không hỏi Thẩm Giáng Niên chuyện gì xảy ra, trực tiếp gội đầu cho Thẩm Giáng Niên.
Vừa vuốt tóc, Lục Mạn Vân vừa nói: "Làm người không thể quá cứng nhắc, biết lúc nào nên cong lúc nào nên thẳng."
"Mọi con đường đều dẫn đến Rome. Đầu đâm vào tường cũng không chịu quay đầu lại, bản thân sẽ là người thiệt thòi."
"Nước có thể uốn cong chín hướng, chưa bao giờ thấy một hòn đá nào có thể tự uốn cong cả."
Trước đây Thẩm Giáng Niên luôn phải bác bỏ lời dạy của Lục Mạn Vân, nhưng hôm nay, cô lại không muốn nói gì. Trước đây rất khó chịu khi nghe những lời đó, nhưng hôm nay thực sự đau lòng khi nghe vì nó quá đúng.
Lục Mạn Vân gội sạch dầu gội, rồi xả dầu xả, "Nếu nhắm thắng thì đánh, không đánh lại thì chạy, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn." Ngón tay mảnh khảnh Lục Mạn Vân xen vào những lọn tóc, "Đã đánh không lại còn đòi đánh, ngược lại đánh chết mình, thế gì có lợi ích gì?" Lục Mạn Vân hắng giọng, "Người đau lòng cho con nhất, vẫn chỉ là người nhà của con."
"Từ nhỏ đã bướng, có đánh cũng không biết chạy, này là ngốc, con có biết không?" Lục Mạn Vân hỏi, Thẩm Giáng Niên cũng nhớ lại theo, nhớ bản thân khi còn nhỏ bị đánh cũng không cử động, cô giải thích, "Mẹ đánh con, con chạy, mẹ càng tức giận."
"Mẹ giận, đó là chuyện của mẹ."
"Này chẳng phải con không muốn mẹ tức giận sao."
"Con ngoan như vậy à."
"Đương nhiên rồi."
"Lúc nhỏ còn biết nghe lời, bây giờ chỉ biết chọc tức mẹ."
Thẩm Giáng Niên khịt mũi rồi không nói nữa, bởi vì bây giờ, cô lại nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà. Lục Mạn Vân không nhịn được, thâm ý nói: "Khi gặp khó khăn, phải nhớ kỹ, con có gia đình, không cô đơn một mình; có vấn đề không nghĩ ra được, càng phải nhớ, con không chỉ sống cho mình con, ba mẹ nuôi dạy con không mong con có thể báo đáp lại, chỉ mong con sống vui vẻ."
Thẩm Giáng Niên nghe được lời này càng thêm đau lòng, sau khi yêu Thẩm Thanh Hoà, cô luôn đặt Thẩm Thanh Hoà lên hàng đầu, cô đã bao giờ coi trọng gia đình mình chưa? Cô quá ích kỷ, đây có phải là sự trừng phạt của ông trời dành cho cô không? "Xong rồi." Lục Mạn Vân đứng lên, "Ba con cũng tới rồi, lát nữa bôi thuốc cho con."
Hai vợ chồng không biết đã bàn bạc hay chưa, nhưng nhất trí không hỏi Thẩm Giáng Niên chuyện gì xảy ra, Thẩm Giáng Niên yên tĩnh ăn cơm, sau đó nhịn đau bôi thuốc. Lục Mạn Vân giúp cô sấy tóc, Thẩm Giáng Niên đi ngủ. Đêm đó, Lục Mạn Vân ở lại CBD, Thẩm Vạn Thành trở về nhà.
Đêm khuya, Lục Mạn Vân ngồi trong phòng khách yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc. Lục Mạn Vân đẩy cửa hé mở, tiếng kêu thật sự từ trên giường truyền ra: "Tiểu Niên~"
"Không ~ không cần ~" Thẩm Giáng Niên hiển nhiên là đang nằm mơ, nằm ở chỗ đó, cau mày khóc lóc, "Thanh Hoà~ đừng đi~ đừng đi ~ hức hức ~" Lục Mạn Vân nhẹ nhàng vỗ về lưng Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên trở người, nằm nghiêng rồi từ từ ngủ sâu, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Lục Mạn Vân rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, tiếp tục ngồi ở phòng khách. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Mạn Vân gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà.
Lúc 22:23, tin nhắn WeChat này được gửi đến điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà.
Và điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà ở ngay bên cạnh Lục Chi Dao.
Lục Chi Dao mở khóa điện thoại, nhìn thấy tin nhắn.
Giáo sư Lục: Cô đã quan hệ với con gái tôi?
Giáo sư Lục? Lục Chi Dao cau mày, Lục Mạn Vân đã biết rồi sao? Mối quan hệ giữa hai người đã phát triển đến mức này? Lục Chi Dao mím môi, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.
Lúc Lục Mạn Vân nhận được tin nhắn, là vừa mới từ phòng Thẩm Giáng Niên đi ra, đứa nhỏ lại khóc, giống như hồi còn nhỏ, cũng ráng nhịn không khóc trước mặt người khác, đến khi hết chịu được thì chui vào trong chăn nằm khóc. Khác với lúc tỉnh táo khóc lóc, lúc này Thẩm Giáng Niên đã không còn ý thức, cái này cho thấy thật sự đã bị tổn thương, Lục Mạn Vân không khỏi đau lòng cho con gái, bình thường nhìn thấy bà luôn hung dữ và nghiêm khắc, hay dỗi Thẩm Giáng Niên, nhưng mà trong lòng thì luôn đau.
Nghe được tiếng WeChat, Lục Mạn Vân đoán là Thẩm Thanh Hoà trả lời, nhìn thấy nội dung, lập tức tức giận.
====---===
Danh sách chương