Thẩm Thanh Hòa: Đúng vậy.
Chỉ hai từ thôi, không còn một từ nào nữa. Đợi 5 phút vẫn không có tin nhắn nào được gửi đến, này cũng có nghĩa Thẩm Thanh Hoà không định đưa ra lời giải thích nào.
Lục Mạn Vân ngồi ở trong phòng khách tối tăm, lông mày nhíu lại.
Người cũng đang đợi chính là Lục Chi Dao, cô đang chờ đợi câu trả lời.
Giáo sư Lục: Hãy bảo trọng bản thân mình.
Lục Chi Dao khẽ cười, chờ hồi lâu mới nói ra lời này? Người làm mẹ, quả nhiên rất ôn hoà. Lục Chi Dao lấy danh nghĩa của Thẩm Thanh Hoà trả lời: Được.
Lục Chi Dao xóa lịch sử trò chuyện trước đó, vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy tiếng nức nở. Thẩm Thanh Hoà đang co ro trong góc, trằn trọc, mỗi lần đều cố gắng rúc vào góc.
Lục Chi Dao đưa tay vừa chạm vào lưng Thẩm Thanh Hoà, thân thể Thẩm Thanh Hoà run lên như một con chim sợ hãi, Lục Chi Dao dịu dàng vuốt lưng Thẩm Thanh Hoà, giọng nói khe khẽ: "Thanh Hoà~ Đừng sợ~ em không có một mình~" Lục Chi Dao vỗ về tấm lưng kia, chậm rãi nghiêng người, ôm Thẩm Thanh Hoà từ phía sau, Thẩm Thanh Hoà rên rỉ chống cự, không chịu nhượng bộ, thân thể run rẩy kịch liệt.
"Đừng sợ~ Đừng sợ ~" Giọng nói an ủi của Lục Chi Dao cũng nghe có vẻ run rẩy, "Tôi ở đây~ vẫn luôn ở đây mà~" Lục Chi Dao ôm Thẩm Thanh Hoà, mấy lần trấn an, người trong vòng tay dần im lặng, cơ thể co ro, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, Lục Chi Dao đưa tay chạm vào vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Thẩm Thanh Hoà.
Haiz, Lục Chi Dao khẽ thở dài.
Haiz, Lục Mạn Vân cũng khẽ thở dài.
Thẩm Giáng Niên ngủ, cứ cách một lúc sẽ khóc, Lục Mạn Vân gần như thức cả đêm. Trời vừa sáng, Thẩm Vạn Thành vội vàng chạy tới muốn nấu ăn, Lục Mạn Vân từ trong phòng ngủ đi ra nói: "Anh đừng nấu, bây giờ trạng thái của con bé không nuốt trôi được gì, anh vào xem con đi, nếu thức thì gọi em."
Lục Mạn Vân ở trong bếp nấu đồ ăn, vì lo lắng nên cũng có mấy lần đi vào phòng ngủ, Thẩm Giáng Niên cũng không làm gì khác ngoại trừ nức nở vài tiếng, nói mớ vài câu, rồi không có gì nữa, Thẩm Vạn Thành lấy tay sờ trán Thẩm Giáng Niên: "Nhiệt độ bình thường, sao vẫn chưa tỉnh lại?"
Lục Mạn Vân ừ một tiếng, "Để con bé ngủ thêm một lát nữa, nếu mãi không tỉnh thì em sẽ gọi bạn đến khám." Lục Mạn Vân đẩy Thẩm Vạn Thành: "Anh ra ăn sáng trước đi, để em trông."
"Em ăn trước đi." Thẩm Vạn Thành vắt khăn, "Để anh lau mặt cho con gái." Lúc Lục Mạn Vân quay lại thì có bưng một mâm đồ ăn, "Cùng nhau ăn đi."
Hai người đều không có cảm giác thèm ăn, Lục Mạn Vân ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống, Thẩm Vạn Thành gắp cho bà một ít đồ ăn, nói: "Em ăn thêm chút đi."
"Không ăn." Lục Mạn Vân đứng lên, "Em phải gọi điện thoại cho bạn em."
Bác sĩ cũng kiểm tra, nói Thẩm Giáng Niên không có việc gì, "Không sao, để con bé ngủ thêm một lát." Lục Mạn Vân thở phào nhẹ nhõm, "Anh nói không có việc gì, tôi mới yên tâm." Bác sĩ còn chưa đi thì Thẩm Giáng Niên lại khóc, Lục Mạn Vân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Giáng Niên, như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Tiểu Niên ngoan, đừng khóc ~"
Bác sĩ hỏi: "Có phải con bé đang yêu không?" Trong đám bạn bè của Lục Mạn Vân, con họ đều đã kết hôn, mà người xinh đẹp ưu tú như Thẩm Giáng Niên vẫn còn độc thân, ai ai cũng biết hết. Bác sĩ cúi đầu đóng hộp thuốc lại nói: "Khi nào con bé tỉnh lại, thì cũng đừng hỏi."
Hai người trò chuyện một lúc, Lục Mạn Vân nhờ Thẩm Vạn Thành giúp tiễn bạn mình đi, còn bà thì ở trong phòng tiếp tục trông Thẩm Giáng Niên. Trước khi Thẩm Vạn Thành trở lại, bà bôi thuốc cho Thẩm Giáng Niên, "Bôi thuốc sao vẫn chưa tỉnh lại?" Thẩm Vạn Thành có chút lo lắng, "Hôm qua lúc anh bôi mắt cá chân, Thẩm Giáng Niên luôn khóc, nói rất đau."
Lục Mạn Vân không nói gì, chỗ bị thương đương nhiên đau rồi, nhưng mà tim còn đau hơn.
"Anh đi làm đi, bên này có em." Lục Mạn Vân ngồi ở bên đầu giường, Thẩm Vạn Thành đứng bên cạnh, "Sáng nay, anh quên chưa nói với em, ba em hai hai hôm nay nói mẹ em vẫn nhắc Tiểu Niên mãi, muốn qua bên này." Lục Mạn Vân ngước mắt nhìn Thẩm Vạn Thành: "Nói với anh lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua, còn nói một lần."
"Anh trả lời thế nào?"
"Anh nói chờ Tiểu Niên hết bận."
"Ừm, mấy ngày nay đừng để hai ông bà đi qua đây." Lục Mạn Vân nhỏ nước vào khoé môi Thẩm Giáng Niên, nói: "Ông bà cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích đâu, mấy ngày nay cảm xúc Tiểu Niên không ổn định, qua một thời gian nữa rồi tính."
"Ừm." Thẩm Vạn Thành đồng ý, một lúc sau mới hỏi: "Là vì Thẩm Thanh Hoà sao?"
"...Có lẽ thế." Lục Mạn Vân mơ hồ nói: "Lúc con bé thức, anh cũng đừng hỏi."
"Được, em cũng thế, quan tâm con bé nhưng cũng đừng quá khắt khe." Thẩm Vạn Thành sợ hai mẹ con nói không được mấy câu thì lại cãi nhau, đến lúc đó không ai vui, "Em thì có ý tốt, con gái cũng không có ác ý, con cũng lớn rồi."
"Được rồi, em biết rồi." Lục Mạn Vân xua tay, "Anh đi làm đi."
Lục Mạn Vân ngồi ở trước giường, hai tay khoanh trên đầu gối, ánh mắt nhàn nhạt dán chặt vào người đang ngủ không yên trên giường. Chuyện này so với còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của bà, Lục Mạn Vân cau mày.
Họ không xúc phạm mình, mình không xúc phạm họ, nhưng nếu họ xúc phạm mình, mình phải đánh trả gấp đôi. Nhưng mà chuyện này không phải chuyện của bà, mà là chuyện của con gái, con gái đã lớn, bà trực tiếp nhúng tay vào, tóm lại sẽ không tốt.
Lục Mạn Vân thở dài, không sợ gì khác, chỉ sợ đứa nhỏ này quá cố chấp.
Lục Mạn Vân hôm nay nghỉ dạy, nhờ giáo sư khác dạy thay, ở nhà chăm sóc Thẩm Giáng Niên. Đến giữa trưa, có tiếng gõ cửa, tưởng là Thẩm Vạn Thành.
Lục Mạn Vân vừa mở cửa, sửng sốt một chút liền nhận ra: "Đồng Đồng?" Lục Mạn Vân mời Tân Vĩ Đồng đi vào: "Cháu tới là được rồi, sao mua đồ nhiều thế."Lục Mạn Vân là Đang định cầm lấy, Tân Vĩ Đồng mỉm cười nói: "Cháu không mua gì cả, chỉ là trên đường thấy thì mua thôi ạ, dì nói chỗ để đi, cháu đặt ở đó."
"Đã lâu không gặp, lớn hết rồi." Lục Mạn Vân rót nước cho Tân Vĩ Đồng.
"Dì, thật ra là dì không hề thay đổi chút nào." Tân Vĩ Đồng cảm ơn và nhận lấy nước.
Trò chuyện một hồi, Lục Mạn Vân mới đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay cháu đến đây cố ý để gặp Tiểu Niên à?"
"Cũng không hẳn ạ." Hôm qua, Tân Vĩ Đồng đi theo đến Tiên Hạc Cư, mãi đến khi thấy Nguyễn Duyệt đón người đi, cô mới về nhà ngủ bù, nhưng vẫn không yên tâm, nên mới đến đây, "Biết em ấy ở đây, nhưng chưa có dịp đến chơi, sẵn tiện có thời gian nên đến."
"À, hôm nay đến thì không tiện rồi." Lục Mạn Vân quay người nhìn về phía cửa, "Hai ngày nay Tiểu Niên khá mệt, ham ngủ chưa dậy."
Lòng Tân Vĩ Đồng thắt lại, chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng là lo lắng nhưng không thể hỏi, như thể cô biết điều gì đó, "Không sao ạ, nếu tiện thì để cháu vào thăm em ấy, không tiện thì để hôm khác."
"Không có gì không tiện, vào đi." Lục Mạn Vân đứng dậy, "Đi thôi."
Thẩm Giáng Niên vẫn cứ vậy, sau khi Tân Vĩ Đồng đi vào, thì yên tĩnh ngủ, nhiều nhất là trở mình. Nhìn qua thì thấy là mệt, mắt sưng đỏ, cô gái ngốc này, chắc đã khóc rất lâu? Haizz, Tân Vĩ Đồng khẽ thở dài, Lục Mạn Vân có thể nghe rõ ràng, khóe mắt nhìn thấy lông mày Tân Vĩ Đồng hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ thương xót, tim đột nhiên đập loạn. Không biết có phải vì sự tồn tại của Thẩm Thanh Hoà mà bà ấy nhạy cảm hơn với cảm xúc giữa các cô gái so với trước đây hay không, "Hồi đó Đồng Đồng với Tiểu Niên chơi rất thân, sao sau đó không liên lạc nữa nhỉ." Lục Mạn Vân nhẹ giọng hỏi.
"Vâng." Tân Vĩ Đồng giơ tay vuốt tóc Thẩm Giáng Niên, "Tiểu Niên cũng đã lớn rồi."
"Trông lớn vậy, chứ tính tình vẫn trẻ con lắm."
"Vậy cũng đáng yêu, không phải sao ạ?" Tân Vĩ Đồng cười nói.
"Cũng biết chọc giận lắm." Lục Mạn Vân cũng cười nói.
Trong đầu cả hai đều có thắc mắc nhưng không ai nói nhiều vì thời điểm không phù hợp. Hai người đang trò chuyện trong phòng thì điện thoại của Lục Mạn Vân vang lên, trong trường xảy ra vụ đánh nhau lớn, phụ huynh chạy tới nhất quyết đòi gặp trưởng khoa là Lục Mạn Vân.
Một bên là con, một bên là công việc, Tân Vĩ Đồng chủ động nói: "Dì, dì đi đi, để cháu ở đây trông cho."
"Vậy làm phiền cháu rồi, Đồng Đồng, chú sẽ sớm sang đây." Lục Mạn Vân đành phải bảo Thẩm Vạn Thành mau chóng quay lại, bà vội vàng đi ra ngoài.
Tân Vĩ Đồng ngồi ở bên giường nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, trong lòng cảm thấy dâng trào cảm xúc.
Không ngờ lâu như vậy chúng ta vẫn có thể ở cùng phòng, tôi... vẫn có thể hôn em.
Tân Vĩ Đồng đứng dậy, dịu dàng đặt một nụ hôn.
====---====
Chỉ hai từ thôi, không còn một từ nào nữa. Đợi 5 phút vẫn không có tin nhắn nào được gửi đến, này cũng có nghĩa Thẩm Thanh Hoà không định đưa ra lời giải thích nào.
Lục Mạn Vân ngồi ở trong phòng khách tối tăm, lông mày nhíu lại.
Người cũng đang đợi chính là Lục Chi Dao, cô đang chờ đợi câu trả lời.
Giáo sư Lục: Hãy bảo trọng bản thân mình.
Lục Chi Dao khẽ cười, chờ hồi lâu mới nói ra lời này? Người làm mẹ, quả nhiên rất ôn hoà. Lục Chi Dao lấy danh nghĩa của Thẩm Thanh Hoà trả lời: Được.
Lục Chi Dao xóa lịch sử trò chuyện trước đó, vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy tiếng nức nở. Thẩm Thanh Hoà đang co ro trong góc, trằn trọc, mỗi lần đều cố gắng rúc vào góc.
Lục Chi Dao đưa tay vừa chạm vào lưng Thẩm Thanh Hoà, thân thể Thẩm Thanh Hoà run lên như một con chim sợ hãi, Lục Chi Dao dịu dàng vuốt lưng Thẩm Thanh Hoà, giọng nói khe khẽ: "Thanh Hoà~ Đừng sợ~ em không có một mình~" Lục Chi Dao vỗ về tấm lưng kia, chậm rãi nghiêng người, ôm Thẩm Thanh Hoà từ phía sau, Thẩm Thanh Hoà rên rỉ chống cự, không chịu nhượng bộ, thân thể run rẩy kịch liệt.
"Đừng sợ~ Đừng sợ ~" Giọng nói an ủi của Lục Chi Dao cũng nghe có vẻ run rẩy, "Tôi ở đây~ vẫn luôn ở đây mà~" Lục Chi Dao ôm Thẩm Thanh Hoà, mấy lần trấn an, người trong vòng tay dần im lặng, cơ thể co ro, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, Lục Chi Dao đưa tay chạm vào vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Thẩm Thanh Hoà.
Haiz, Lục Chi Dao khẽ thở dài.
Haiz, Lục Mạn Vân cũng khẽ thở dài.
Thẩm Giáng Niên ngủ, cứ cách một lúc sẽ khóc, Lục Mạn Vân gần như thức cả đêm. Trời vừa sáng, Thẩm Vạn Thành vội vàng chạy tới muốn nấu ăn, Lục Mạn Vân từ trong phòng ngủ đi ra nói: "Anh đừng nấu, bây giờ trạng thái của con bé không nuốt trôi được gì, anh vào xem con đi, nếu thức thì gọi em."
Lục Mạn Vân ở trong bếp nấu đồ ăn, vì lo lắng nên cũng có mấy lần đi vào phòng ngủ, Thẩm Giáng Niên cũng không làm gì khác ngoại trừ nức nở vài tiếng, nói mớ vài câu, rồi không có gì nữa, Thẩm Vạn Thành lấy tay sờ trán Thẩm Giáng Niên: "Nhiệt độ bình thường, sao vẫn chưa tỉnh lại?"
Lục Mạn Vân ừ một tiếng, "Để con bé ngủ thêm một lát nữa, nếu mãi không tỉnh thì em sẽ gọi bạn đến khám." Lục Mạn Vân đẩy Thẩm Vạn Thành: "Anh ra ăn sáng trước đi, để em trông."
"Em ăn trước đi." Thẩm Vạn Thành vắt khăn, "Để anh lau mặt cho con gái." Lúc Lục Mạn Vân quay lại thì có bưng một mâm đồ ăn, "Cùng nhau ăn đi."
Hai người đều không có cảm giác thèm ăn, Lục Mạn Vân ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống, Thẩm Vạn Thành gắp cho bà một ít đồ ăn, nói: "Em ăn thêm chút đi."
"Không ăn." Lục Mạn Vân đứng lên, "Em phải gọi điện thoại cho bạn em."
Bác sĩ cũng kiểm tra, nói Thẩm Giáng Niên không có việc gì, "Không sao, để con bé ngủ thêm một lát." Lục Mạn Vân thở phào nhẹ nhõm, "Anh nói không có việc gì, tôi mới yên tâm." Bác sĩ còn chưa đi thì Thẩm Giáng Niên lại khóc, Lục Mạn Vân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thẩm Giáng Niên, như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Tiểu Niên ngoan, đừng khóc ~"
Bác sĩ hỏi: "Có phải con bé đang yêu không?" Trong đám bạn bè của Lục Mạn Vân, con họ đều đã kết hôn, mà người xinh đẹp ưu tú như Thẩm Giáng Niên vẫn còn độc thân, ai ai cũng biết hết. Bác sĩ cúi đầu đóng hộp thuốc lại nói: "Khi nào con bé tỉnh lại, thì cũng đừng hỏi."
Hai người trò chuyện một lúc, Lục Mạn Vân nhờ Thẩm Vạn Thành giúp tiễn bạn mình đi, còn bà thì ở trong phòng tiếp tục trông Thẩm Giáng Niên. Trước khi Thẩm Vạn Thành trở lại, bà bôi thuốc cho Thẩm Giáng Niên, "Bôi thuốc sao vẫn chưa tỉnh lại?" Thẩm Vạn Thành có chút lo lắng, "Hôm qua lúc anh bôi mắt cá chân, Thẩm Giáng Niên luôn khóc, nói rất đau."
Lục Mạn Vân không nói gì, chỗ bị thương đương nhiên đau rồi, nhưng mà tim còn đau hơn.
"Anh đi làm đi, bên này có em." Lục Mạn Vân ngồi ở bên đầu giường, Thẩm Vạn Thành đứng bên cạnh, "Sáng nay, anh quên chưa nói với em, ba em hai hai hôm nay nói mẹ em vẫn nhắc Tiểu Niên mãi, muốn qua bên này." Lục Mạn Vân ngước mắt nhìn Thẩm Vạn Thành: "Nói với anh lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua, còn nói một lần."
"Anh trả lời thế nào?"
"Anh nói chờ Tiểu Niên hết bận."
"Ừm, mấy ngày nay đừng để hai ông bà đi qua đây." Lục Mạn Vân nhỏ nước vào khoé môi Thẩm Giáng Niên, nói: "Ông bà cũng lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích đâu, mấy ngày nay cảm xúc Tiểu Niên không ổn định, qua một thời gian nữa rồi tính."
"Ừm." Thẩm Vạn Thành đồng ý, một lúc sau mới hỏi: "Là vì Thẩm Thanh Hoà sao?"
"...Có lẽ thế." Lục Mạn Vân mơ hồ nói: "Lúc con bé thức, anh cũng đừng hỏi."
"Được, em cũng thế, quan tâm con bé nhưng cũng đừng quá khắt khe." Thẩm Vạn Thành sợ hai mẹ con nói không được mấy câu thì lại cãi nhau, đến lúc đó không ai vui, "Em thì có ý tốt, con gái cũng không có ác ý, con cũng lớn rồi."
"Được rồi, em biết rồi." Lục Mạn Vân xua tay, "Anh đi làm đi."
Lục Mạn Vân ngồi ở trước giường, hai tay khoanh trên đầu gối, ánh mắt nhàn nhạt dán chặt vào người đang ngủ không yên trên giường. Chuyện này so với còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của bà, Lục Mạn Vân cau mày.
Họ không xúc phạm mình, mình không xúc phạm họ, nhưng nếu họ xúc phạm mình, mình phải đánh trả gấp đôi. Nhưng mà chuyện này không phải chuyện của bà, mà là chuyện của con gái, con gái đã lớn, bà trực tiếp nhúng tay vào, tóm lại sẽ không tốt.
Lục Mạn Vân thở dài, không sợ gì khác, chỉ sợ đứa nhỏ này quá cố chấp.
Lục Mạn Vân hôm nay nghỉ dạy, nhờ giáo sư khác dạy thay, ở nhà chăm sóc Thẩm Giáng Niên. Đến giữa trưa, có tiếng gõ cửa, tưởng là Thẩm Vạn Thành.
Lục Mạn Vân vừa mở cửa, sửng sốt một chút liền nhận ra: "Đồng Đồng?" Lục Mạn Vân mời Tân Vĩ Đồng đi vào: "Cháu tới là được rồi, sao mua đồ nhiều thế."Lục Mạn Vân là Đang định cầm lấy, Tân Vĩ Đồng mỉm cười nói: "Cháu không mua gì cả, chỉ là trên đường thấy thì mua thôi ạ, dì nói chỗ để đi, cháu đặt ở đó."
"Đã lâu không gặp, lớn hết rồi." Lục Mạn Vân rót nước cho Tân Vĩ Đồng.
"Dì, thật ra là dì không hề thay đổi chút nào." Tân Vĩ Đồng cảm ơn và nhận lấy nước.
Trò chuyện một hồi, Lục Mạn Vân mới đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay cháu đến đây cố ý để gặp Tiểu Niên à?"
"Cũng không hẳn ạ." Hôm qua, Tân Vĩ Đồng đi theo đến Tiên Hạc Cư, mãi đến khi thấy Nguyễn Duyệt đón người đi, cô mới về nhà ngủ bù, nhưng vẫn không yên tâm, nên mới đến đây, "Biết em ấy ở đây, nhưng chưa có dịp đến chơi, sẵn tiện có thời gian nên đến."
"À, hôm nay đến thì không tiện rồi." Lục Mạn Vân quay người nhìn về phía cửa, "Hai ngày nay Tiểu Niên khá mệt, ham ngủ chưa dậy."
Lòng Tân Vĩ Đồng thắt lại, chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng là lo lắng nhưng không thể hỏi, như thể cô biết điều gì đó, "Không sao ạ, nếu tiện thì để cháu vào thăm em ấy, không tiện thì để hôm khác."
"Không có gì không tiện, vào đi." Lục Mạn Vân đứng dậy, "Đi thôi."
Thẩm Giáng Niên vẫn cứ vậy, sau khi Tân Vĩ Đồng đi vào, thì yên tĩnh ngủ, nhiều nhất là trở mình. Nhìn qua thì thấy là mệt, mắt sưng đỏ, cô gái ngốc này, chắc đã khóc rất lâu? Haizz, Tân Vĩ Đồng khẽ thở dài, Lục Mạn Vân có thể nghe rõ ràng, khóe mắt nhìn thấy lông mày Tân Vĩ Đồng hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ thương xót, tim đột nhiên đập loạn. Không biết có phải vì sự tồn tại của Thẩm Thanh Hoà mà bà ấy nhạy cảm hơn với cảm xúc giữa các cô gái so với trước đây hay không, "Hồi đó Đồng Đồng với Tiểu Niên chơi rất thân, sao sau đó không liên lạc nữa nhỉ." Lục Mạn Vân nhẹ giọng hỏi.
"Vâng." Tân Vĩ Đồng giơ tay vuốt tóc Thẩm Giáng Niên, "Tiểu Niên cũng đã lớn rồi."
"Trông lớn vậy, chứ tính tình vẫn trẻ con lắm."
"Vậy cũng đáng yêu, không phải sao ạ?" Tân Vĩ Đồng cười nói.
"Cũng biết chọc giận lắm." Lục Mạn Vân cũng cười nói.
Trong đầu cả hai đều có thắc mắc nhưng không ai nói nhiều vì thời điểm không phù hợp. Hai người đang trò chuyện trong phòng thì điện thoại của Lục Mạn Vân vang lên, trong trường xảy ra vụ đánh nhau lớn, phụ huynh chạy tới nhất quyết đòi gặp trưởng khoa là Lục Mạn Vân.
Một bên là con, một bên là công việc, Tân Vĩ Đồng chủ động nói: "Dì, dì đi đi, để cháu ở đây trông cho."
"Vậy làm phiền cháu rồi, Đồng Đồng, chú sẽ sớm sang đây." Lục Mạn Vân đành phải bảo Thẩm Vạn Thành mau chóng quay lại, bà vội vàng đi ra ngoài.
Tân Vĩ Đồng ngồi ở bên giường nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, trong lòng cảm thấy dâng trào cảm xúc.
Không ngờ lâu như vậy chúng ta vẫn có thể ở cùng phòng, tôi... vẫn có thể hôn em.
Tân Vĩ Đồng đứng dậy, dịu dàng đặt một nụ hôn.
====---====
Danh sách chương