Trần Húc Chi giơ tay che mặt.



Đầu óc y thật loạn, phi thường loạn.



Dựa theo bút ký của Bặc Nhất Tộc, rất nhiều chuyện cũng không giống với y tưởng lúc ban đầu.



Không nói cái khác, chỉ nói cái con đường phi thăng này, liền hoàn toàn là âm mưu!



Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y đột nhiên đứng dậy liền muốn đi tìm Bạch Anh chưởng tôn.



Mới vừa bước chân ra, kẽo kẹt một chút, thời gian dài bất động thế cho nên cẳng chân cư nhiên có chút chết lặng, Trần Húc Chi trực tiếp vấp một cái.



Lâm Trọng bị hoảng sợ.



Hắn là nghe được trong phòng có thanh âm truyền đến, liền muốn tiến vào tìm Trần Húc Chi hội báo, kết quả vừa mở cửa, đường chủ nhà mình trực tiếp tới một cái ngũ thể đầu địa với mình, nhưng làm hắn sợ đến hồn cũng sắp bay mất.



............. Trước đó một lần Trần Húc Chi chỉ lộ ra tươi cười ôn nhu với đại chấp sự, chấp thuận thỉnh cầu về hưu của đại chấp sự, sau đó liền đem đại chấp sự hố đến mặt đầy huyết a!



Lâm Trọng run rẩy nói: "Đường, đường chủ?"



".......... Không có việc gì." Trần Húc Chi đầy đầu hắc tuyến, trong mấy hơi thở lưu chuyển linh lực trong cơ thể, nháy mắt rõ ràng thân thể không khỏe, y hự hự mà bò dậy, một lần ngã xuống nhưng thật ra đem cái đầu nóng lên của y một lần nữa bình tĩnh.



Trần Húc Chi xoa huyệt thái dương, hỏi Lâm Trọng: "Có chuyện gì quan trọng không?"



Lâm Trọng nhỏ giọng nói: "Đệ tử đại bỉ của ngoại môn đã sắp kết thúc, dựa theo lưu trình bình thường, phải cho mười đệ tử thắng đầu phân vào nội môn, đồng thời khen thưởng."



Theo lý thuyết người chủ trì khen thưởng hẳn là Trần Húc Chi, rốt cuộc thì ngoại môn đệ tử cùng thế hệ với y, nề hà tu vi của Trần Húc Chi tăng quá nhanh, trực tiếp thành tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ chỗ quản lý thi đấu liền lưỡng lự, tính toán trước tiên dò hỏi một chút, xem Trần Húc Chi có hứng thú tham dự hay không.



Trần Húc Chi lúc này mới hoàn hồn, y nói: "Ngoại môn đã kết thúc sao? Nội môn thì sao?"



"Thi đấu của nội môn vừa mới bắt đầu, còn phải đợi mấy ngày." Lâm Trọng nói: "Sư huynh quản lý ngoại môn tới hỏi một tiếng, huynh xem........"



Trần Húc Chi nhắm mắt lại, thực nhanh liền khôi phục bình tĩnh: "Ta đã biết, ta sẽ đi."



Chờ sau khi Lâm Trọng rời đi, Trần Húc Chi mới thở ra một hơi dài.



Cơm phải từng ngụm từng ngụm mà ăn, chuyện phải từng kiện từng kiện mà làm, sư phụ sư nương bọn họ đều ở tông môn, chuyện phi thăng ngược lại không nóng vội.



Nhưng thật ra Giản Thành, hắn cùng Thanh Minh sư tổ ở khu Yêu tộc phía Đông đại lục, vẫn là trước tiên nói cùng hắn một tiếng đi.



Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi lập tức đưa tin cho Cung Thiên Trọng, cũng rời khỏi Giới Luật Đường.



Vượt ngoài dự đoán của Trần Húc Chi, Cung Thiên Trọng cư nhiên không ở Huyễn Nguyệt Phong, hắn cùng Lục Kiến Vũ hai người tay trong tay, chạy đến ngoại môn đi xem ngoại môn đệ tử đại bỉ.



Trần Húc Chi đơn giản rẽ tới ngoại môn.



Giờ phút này ngoại môn đang tiến hành đệ tử đại bỉ, đại bỉ tiến hành tới trận chung kết cuối cùng.



Thời điểm Trần Húc Chi tới, chính là nhìn đến một hồi cuối cùng, một trong số đó có một đệ tử gọi là Trương Tĩnh, một đệ tử khác họ Canh, hai người đánh túi bụi, hiện trường dị thường hỏa bạo.



Cung Thiên Trọng cùng Lục Kiến Vũ tránh ở dưới vài cọng cây liễu cách đó không xa, ánh mắt tu sĩ từ trước đến nay đều thực hảo, cách ở xa cũng có thể thấy rõ.



Trần Húc Chi khi dạo bước đi qua, kinh ngạc phát hiện bên cạnh Cung Thiên Trọng còn đứng một người.



Đó là đệ đệ Giản Thành, Giản Dục.



Mà Cung Thiên Trọng đang nói chuyện phiếm cùng Giản Dục.



Xem gương mặt tươi cười đến thành giống như là đóa hoa kia của Cung Thiên Trọng, nhìn nhìn lại ánh mắt sáng lấp lánh kia của Giản Dục, cùng với biểu tình trong trầm ổn lộ ra đạm mạc của Lục Kiến Vũ ở bên cạnh Cung Thiên Trọng............... Trần Húc Chi theo bản năng mà dừng lại bước chân, giữa lúc hoảng hốt thấy được Tu La Tràng.



Trần Húc Chi chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên vài tia hứng thú, y ẩn tàng thân hình, lặng yên không một tiếng động mà bay đến phụ cận hai người.



Cách đến gần, thanh âm hai người nói chuyện cũng rơi vào lỗ tai Trần Húc Chi.



Liền nghe được Cung Thiên Trọng đang nói lời nhỏ nhẹ hỏi Giản Dục: "Nguyên lại vị Canh sư huynh này lợi hại như vậy a! Nhưng mà ta thấy khí thế của Trương sư huynh càng mạnh hơn đâu."



Giản Dục bĩu môi, hắn nói: "Công không thể lâu, Trương sư huynh sở dĩ mạnh mẽ công, cũng là biết nếu như tiết tấu chậm lại, sẽ bị Canh sư huynh phản sát."



"Ai, như vậy sao?"



Cung Thiên Trọng cười mi mắt cong cong, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt màu đen như là quả nho ướt nước, linh động mà có thần, cong môi cười, thật sự ngây thơ hồn nhiên: "Giản sư huynh thật lợi hại, cái này cũng có thể nhìn ra được."



Giản Dục được Cung Thiên Trọng khen đến tâm hoa nộ phóng, hắn cười thực vui vẻ, trên mặt tràn đầy biểu tình đắc ý, ngoài miệng lại nói: "Ta còn kém xa lắm, cho dù là Trương sư huynh, ta cũng không theo kịp hắn."



Cung Thiên Trọng chớp chớp mắt: "Giản sư huynh chớ khiêm tốn, thời gian người nhập môn còn ngắn, không đuổi kịp đại bỉ lần này, lần sau ngươi nhất định có thể giành được giải nhất."



Giản Dục nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, hắn lộ ra tươi cười cực đại, tin tưởng tràn đầu: "Ân, liền nhờ những lời này của ngươi, ta lần đại bỉ sau cũng nhất định phải được đệ nhất!"



Cung Thiên Trọng nghe vậy cười sáng lạn: "Nếu có thể khích lệ cho Giản sư huynh đạt được thành tích trong đại bỉ, ta cũng có chung vinh dự."



Giản Dục yên lặng nhìn tiểu hài tử trước mặt, nhẫn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được, hắn duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của Cung Thiên Trọng, thở dài nói: "Ngươi cùng tiểu đệ nhà ta tuổi tác không sai biệt lắm!"



Nghe tiểu hài tử bất bình cho mình, thật giống như ở Diễn Võ Trường trong nhà, giống như đệ đệ nhà mình ở ngoài sân vỗ tay cổ vũ cho mình.



Chỉ cần đệ đệ ở bên cạnh, Giản Dục liền cảm thấy mình không gì không làm được!



Nghĩ đến đệ đệ mình, Giản Dục nhịn không được thở dài: "Cũng không biết tiểu Hoàng như thế nào."



Nghe câu nói như vậy, không riêng tươi cười của Cung Thiên Trọng có chút cứng đờ, ngay cả Lục Kiến Vũ cũng liếc mắt nhìn Cung Thiên Trọng một cái, trong đôi mắt đạm mạc hiện lên một tia kinh ngạc.



Cung Thiên Trọng đánh cái ha ha, hắn nghiêng đầu, giòn dã nói: "Giản sư huynh còn có đệ đệ?"



"Ân, đệ đệ ta nhũ danh là tiểu Hoàng." Dừng một chút, thanh âm Giản Dục có chút trầm thấp: "Kỳ thật ta còn có một ca ca."



Biểu tình Giản Dục trở nên ủ dột, hắn ngẩng đầu, nhìn Trương Tĩnh so đấu nơi xa cùng với một vị sư huynh họ Canh khác, lẩm bẩm nói: "Một ngày nào đó, ta cũng muốn tiến vào nội môn."

Cung Thiên Trọng hơi hơi híp mắt, hắn mở miệng, thanh âm đã xảy ra biến hóa vi diệu, mang theo âm thanh đàn sao, lại như Vực Ngoại Thiên Ma, trong mạn diệu lộ ra dụ hoặc thật sâu"



"Giản sư huynh muốn đi phong nào?"



Giản Dục căn bản không nhận thấy Cung Thiên Trọng khác thường, hắn theo bản năng nói: "Tinh Hải phong."



Cung Thiên Trọng nhướng mày, chẳng lẽ nói giữa huynh đệ thật sự có cái gì hấp dẫn lẫn nhau sao? Giản Thành hiện tại chính là phong chủ Tinh Hải phong đâu! Được rồi, hiện tại là Tiêu Thâm Thủy xử lý phong vụ, chính là Giản Dục cũng vẫn là chủ nhân Luân Hồi Cung như cũ.



Cung Thiên Trọng tiếp tục hỏi: "Vì sao?'



"..... Bởi vì người cuối cùng nhìn thấy hắn, là sư huynh nội môn Tinh Hải phong." Giản Dục mấy ngày nay ở ngoại môn cũng hạ công phu, hắn nói: " Nếu là không vào được th, ta liền tính toán đi Giới Luật Đường."



Nói tới đây, Giản Dục có chút buồn rầu: "Chính là Trương sư huynh rõ ràng sẽ tiến vào chủ phong, hán cùng Tạ sư huynh Giới Luật Đường quan hệ không tồi, ta nếu muốn đi Giới Luật Đường, chỉ sợ sẽ bị nhằm vào."



Phải biết rằng ba hắn vừa mới bị ba Trương sư huynh k.o rớt a!!



Tuy rằng mẫu thân gửi thư tỏ vẻ trong nhà tuyệt đối không thành vấn đề, tiểu đệ cũng tạm thười đưa về Đỗ gia, an toàn vô ngu, nhưng mà Giản Dục vẫn có loại cảm giác gấp gáp.



Cung Thiên Trọng nghe xong hít ngược một ngụm khí lạnh, hắn dùng ánh mắt hoàn toàn mới mà nhìn Giản Dục, thật sâu cảm thấy chủ nhân nhà mình Giản Thành tuy rằng đầu óc có chút hố, nhưng không chịu nổi vận khí tốt của hắn a!!



Tìm người yêu là Trần Húc Chi, ai nha, đại năng thiêu não, tâm nhãn nhiều đến tích ra nước, chỉ số thông minh tuyệt đối đủ đảm đương.



Tìm sư phụ là Lan Hải chưởng tôn, không chần chừ đưa ra Linh khí Luân Hồi Đài, ngoài ra còn có thêm toàn bộ Tinh Hải phong.



Có cái đệ đệ khác mẹ, vốn tưởng rằng sẽ có cái kịch bản anh em bất hòa cẩu huyết gì, kết quả không nghĩ tới đệ đệ Giản Thành hình như đối với huynh trưởng này có một phần tình cảm chân tình?



Thật là quá không thể tưởng tượng!



Cung Thiên Trọng đối với Giản Dục sinh ra hứng thú cực lớn, khi hắn đang muốn không ngừng cố gắng, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm ôn hòa.



"Tiểu Diệp."



Cung Thiên Trọng cả người giật mình một cái, theo bản năng mà run run một chút.



Lục Kiến Vũ phản ứng nhanh nhất, nhóc lập tức xoay người, hơi hơi nghiêng về phía trước, che Cung Thiên Trọng, khom người hành lễ: "Trần sư huynh."



Cung Thiên Trọng quay đầu một cái, liền nhìn thấy Trần Húc Chi đang chắp hai tay sau lưng cười tủm tỉm mà nhìn hắn.



Cung Thiên Trọng mạc danh chột dạ, hắn gục đầu xuống, ngoan ngoãn mà kêu: "Cha........."



"..........." khóe miệng Trần Húc Chi run rẩy, lúc này biết gọi cha?!



Giản Dục bên cạnh vẻ mặt không thể tin tưởng, hắn tất nhiên nhận ra Trần Húc Chi, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tiểu hài tử bên cạnh cư nhiên là đại sư huynh đích truyền chủ phong.......... nhi tử?!



Biểu tình Giản Dục thay đổi mấy lần, hắn vội vàng hành lễ: "Kiến qua Trần tiền bối." Dừng một chút, hắn nhỏ giọng giải thích: "Đệ tử cho rằng bọn họ là sư đệ ngoại môn, tuổi còn nhỏ, sợ bọn họ bị so đấu của các sư huynh lan đến cho nên........."



Giản Dục cảm thấy chính mình rất oan.



Đại Nhật Tiên Tông mười năm mở một lần, đệ tử được thu vào khi chưa mở sơn môn đều tính là đệ tử ký danh, cho dù là ngoại môn cũng giống vậy.



Những đệ tử nữa đường nhập môn đó đều không vào phả hệ của đệ tử, có một vài sư huynh cũng sẽ đem hậu bối tuổi nhỏ trong gia tộc vào sơn môn, làm đệ tử ký danh, rốt cuộc thì linh lực trong tông môn hồn hậu, so với ở nhà tu luyện mạnh hơn nhiều.



Giản Dục ngay từ đầu cho rằng hai tiểu hài tử này là hậu bối gia tộc của sư huynh đệ khác, mang vào tông môn làm đệ tử ký danh hoặc là chiếm danh ngạch tạp dịch tới để tu luyện.



Hai tiểu hài tử, tiểu oa oa kia tuổi tác không sai biệt lắm với đệ đệ nhà mình, cũng là tóc đen mắt đen, hoàn toàn không nghĩ tới hai tiểu hài tử căn bản không phải là đệ tử ngoại môn, mà là hậu duệ của đích truyền nội môn!



Trần Húc Chi nhè nhẹ liếc mắt nhìn Giản Dục một cái, y nhàn nhạt nói: "Hảo hảo tu luyện tại ngoại môn."



Dừng một chút, Trần Húc Chi nhớ tới Đỗ đại phu nhân, liền nhiều lời một câu: "Nghe lời mẫu thân ngươi."



Nghe Đỗ đại phu nhân vẫn tốt hơn là nghe Giản gia chủ.



Giản Dục nghe vậy tức khắc thở ra một hơi, hắn khom người nói: "Vâng, đa tạ đại sư huynh chỉ điểm."



Sau đó Giản Dục liền phi thường có ánh mắt mà rời đi.



Giản Dục vừa đi, Trần Húc Chi liền trừng Cung Thiên Trọng: "Ngươi gần đây có phải thực rảnh hay không?"



Cung Thiên Trọng khổ hề hề nói: "Ta mỗi ngày bị Tiêu sư huynh bắt giảng giải Thái Huyền Kinh, nếu không phải hôm nay Lục sư huynh mang ta ra ngoài hít thở không khí, ta sắp bị Tiêu sư huynh bức tử."



Trần Húc Chi nhíu mày: "Tiêu sư huynh xem không hiểu Thái Huyền Kinh sao?"



Không đến mức đó đi? Cung Thiên Trọng còn xem hiểu a!!



Cung Thiên Trọng vô ngữ mà nhìn Trần Húc Chi, hắn uyển chuyển nói: "Tu vi của ta dù kém, tốt xấu gì cũng dựa vào mình tu luyện đến Kim Đan."



Hắn chính là thiên chi kiêu tử của Quy Nguyên Tông ma môn, ngộ tính tư chất thiên phú năng lực một chút cũng không kém a!!



Tu vi của Tiêu Thâm Thủy thuần túy là được tinh huyết của Lan Hải chưởng tôn đẩy lên Kim Đan kỳ, hơn nữa Thái Huyền Kinh có năng lực đặc thù cắn nuốt tâm ma, mới làm cho Tiêu Thâm Thủy tiến giai đến Kim Đan hậu kỳ.



Nhưng mà cũng dừng ở đây.



Tiêu Thâm Thủy muốn lại tiến thêm một bước, lại muốn trước khi mở ra khúc mắc là không thể nào.



===================



Tác giả có lời muốn nói:



Đời trước Giản gia chủ lừa đứa con thứ, nói vì không để Giản Thành hủy diệt toàn bộ Giản gia, chỉ có thể vứt bỏ Đỗ đại phu nhân, cho nên Giản Dục hận Giản Thành.



Nhưng đời này hắn có thể tu luyện hoàn toàn là bởi vì Giản Thành, ngược lại sẽ để ý Giản Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện