Bầu không khí nóng rực, hai người trần trụi quấn lấy nhau, bọn họ như những người đang yêu nhau, mặc kệ ngoài kia người người đang chạy đua với cuộc sống, họ chỉ có nhau trong mắt, chỉ quấn lấy nhau.

Khi Lăng Nhữ Y tỉnh lại, thời gian cũng chuyển sang buổi chiều. Cô mặc quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Mạc Đình Quân ngồi ở bàn làm việc, cô nhìn anh.

Anh nâng mắt nhìn cô, hai người vừa chạm mắt, Lăng Nhữ Y lập tức đỏ bừng, đỉnh đầu xì xèo ra làn khó, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ xoay bước đi.

"Phu nhân" Anh lên tiếng gọi, âm hưởng trầm trầm từ bàn làm việc phát ra.

Lăng Nhữ Y dừng bước, ngốc đầu nhìn anh ngồi ở ghê tổng xa hoa kia, ánh mắt đăm chiêu giọng nói ôn tồn.

"Nếu em phách lối như lúc sáng nữa, người vui chỉ có anh thôi, nhớ chưa?"

"..." Hình ảnh hai người trần trụi quấn quýt, xoẹt qua một hình ảnh chính là anh hôn hít phía dưới của cô, Lăng Nhữ Y bủng nổ như một quả núi lửa phung trào, mặt mày như thể pháo hoa mà đỏ chót, cô không xoay vội mặt, cắm mặt xuống đất đi ra ngoài.

Đi xuống tầng kế toán, Nhan Tiểu Linh liền quan tâm lo lắng cho cô.

"Sao rồi, không có bị người kia ức hiếp gì đó chứ?"

Lăng Nhữ Y trừng mắt, tức giận trừng Tiểu Linh "Cũng tại cậu, cậu vừa rồi..."

Vừa rồi dám cùng cô gây hoạ nhưng lại không dám cùng cô gánh chịu hậu quả, hay lắm.

"À thì... Người kia là Mạc tổng nha, nếu là người khác thì tớ có thể cùng cậu chịu tội, còn riêng Mạc tổng thì..." Nhan Tiểu Linh hề hề cười, cô không dám đắc tội với Mạc tổng, cô cũng cần bát cơm của mình.

Lăng Nhữ Y tức giận dậm dậm chân, cô lật ra tài liệu làm việc không thèm quan tâm Tiểu Linh nữa. Nhan Tiểu Linh ngồi bên cạnh, thật sự hối lỗi rồi nắm lấy áo Nhữ Y lắc lắc.

"Chin lỗi mừ, người ta chin lỗi~"

Lăng Nhữ Y hất mặt đi, trừng mắt chán ghét "Cậu xứng đáng xuống địa ngục."

"Oàaaaaa" Nhan Tiểu Linh ôm lấy Lăng Nhữ Y mếu máo "Phu nhân của tôi, đừng giận aaa."

Nào ai có cái kiểu bạn xúi giục người ta lầm bậy, rồi đến khi lãnh hậu quả thì lại phủi mông bỏ chạy.

Tiểu Linh chu môi uất ức "Người ta bất đắc dĩ thôi mà."

Tan tầm về nhà, Lăng Nhữ Y trở về nhà trước, cô tắm gội sau đó lục tủ lạnh, nhìn nguyên liệu còn dư cô quyết định xào một bát mì thật ngon.

Mì xào cùng rau củ, có cải mầm, bông cải xanh, bông cải trắng cùng tôm và một ít xúc xích. Lăng Nhữ Y còn chiên một cái trứng gà lồng đào, đặt đĩa mỳ thịnh soạn lên bàn bếp, cô mở tủ lạnh lấy một lon nước uống có gas, đi đến bàn bếp ngồi xuống với thành quả của mình.

Mì xào thơm nức, giai giai giòn giòn, cô ăn một đũa mỳ không ngừng tán thưởng tài năng nấu ăn của mình, ngon đến hai bàn tay lắc lắc cái đầu gật gật.

Mạc Đình Quân trở về, đi vào trong bếp thì thấy cô ngồi đung đưa trên ghế, dáng nhỏ cứ gật gật không ngừng phát ra mấy âm thanh thoả mãn sau khi ăn một đũa mỳ chật ních cái miệng phồng ra.

"Hưm hưm, tuyệt vời~"

Nhìn cô nhỏ vui vẻ ngồi ăn một cách vô tư, Mạc Đình Quân bất chợt nâng môi cười mà chính anh cũng không biết, anh đi đến bên cạnh ghế của cô ngồi xuống. Nhìn cô đang ngậm một miệng đồ ăn, hai cái má phúng phính phồng ra, cái miệng đang dính dầu mỡ.

Cô nhìn thấy anh ngồi xuống bên cạnh, hai mắt tròn xoe, muốn nói chuyện nhưng chợt nhận ra miệng đang toàn đồ ăn, cô nhanh chóng nhai nhai đồ ăn như một chiếc máy nghiền. Gò má phồng lên phúng phính vô cùng đang yêu, Mạc Đình Quân nhìn cái má phồng đang di chuyển liên tục để nghiền thức ăn, đáng yêu thực muốn nựng một cái.

Lăng Nhữ Y nhai nuốt hết đồ ăn mới xoay đầu nhìn anh, đôi mắt tròn xoe như hạt ngọc biết nói ngạc nhiên "Anh về sớm thế?"

Mạc Đình Quân ngắm nhìn cô, đôi mắt tròn xoe hai hàng mi cong dài hoàn hảo xinh đẹp, anh khẽ đáp "Cũng không có sớm bằng em."

Anh chỉ vừa mới về tới, cô đã tắm gội xong xuôi, còn nấu xong đồ ăn. Anh nhìn bàn ăn trống trải chỉ có một chiếc đĩa thập cẩm cô đang ăn, mi đẹp mị lên nghi hoặc "Không có phần của anh à?"

Lăng Nhữ Y chớp chớp mắt, làm sao mà cô biết được anh muốn ăn, thường thì anh sẽ dùng bên ngoài, hiếm lắm mới thấy anh muốn dùng bữa với cô, lúc trước cô chuẩn bị cho anh rất nhiều đồ ăn toàn bị bỏ.

Lăng Nhữ Y mím môi đáp khẽ "Em không biết là anh muốn ăn nên chỉ có một phần, nếu anh muốn thì em sẽ nấu cái khác."

Nói rồi rất nhanh muốn vào việc mà đứng dậy, Mạc Đình Quân vội nắm lấy tay cô kéo cô ngồi trở lại vị trí cũ.

"Được rồi, không cần phiền phức, anh ăn cùng em là được."

Lăng Nhữ Y nhìn đĩa mỳ to, đúng là nó to nhưng đĩa mỳ này sao có thể giành đủ cho hai cái bào tử, cô đang ngu ngốc nhìn đĩa mỳ xào, Mạc Đình Quân cướp lấy đôi đũa trên tay cô, gắp lên một đũa mỳ ăn.

Lăng Nhữ Y đang nhìn đĩa mỳ, cô di chuyển ánh mắt nhìn anh đang ăn mỳ của mình, đôi mắt cô tròn xoe chằm chằm nhìn anh. Gương mặt tuấn lãm sau giờ làm việc có điểm mệt mỏi, rất nghiêm túc gắp mỳ ăn, nhai xong đũa mỳ ngon, anh còn thuận tiện gắp lên một cái bông cải trắng bỏ vào miệng.

Ơ... Kia là bát mỳ của cô kia mà, sao bây giờ lại biến thành của anh rồi.

Cô nhìn anh đến ngơ ngác, đôi mắt hệt như đứa trẻ bị giành mất đồ ăn nhìn anh đăm đăm, một nửa vì quá bất ngờ, một nửa cảm thấy một chút vui vui trong lòng.

Bởi lẽ một người cao thượng như anh lại có thể cùng cô ăn một đĩa đồ ăn, hồi trước, cô cầu mong anh ngồi ăn cùng cô một bữa tối đã đủ cảm thấy hạnh phúc. Giờ đây không những anh rất hay dùng bữa cùng cô, anh còn ăn cả đồ ăn của cô.

Mạc Đình Quân ăn ngon đến mấy đũa, bởi vì mùi vị ngon quá, anh lại quên mất chỉ có một đĩa đồ ăn, anh nhanh vội gấp lên một đũa đồ ăn đưa đến trước mặt cô.

Lăng Nhữ Y trố mắt nhìn đũa mỳ trước mặt mình, hai mắt cô càng lúc càng to càng tròn, ngơ ngác đến ngu ngốc rồi.

Hành động gì? Làm gì? Tự nhiên đưa đũa mỳ đến chỗ cô làm gì? Tình huống kỳ lạ gì thế này? Chấm hỏi chấm hỏi chấm hỏi.

Đầu cô mọc ra ba dấu chấm, Mạc Đình Quân thấy cô chân chừ, anh nhếch đầu lông mày "Không ăn? Anh ăn hết đấy."

À... Nghĩa là anh đang đút cho cô đấy à? Lăng Nhữ Y chần chừ, anh đút cho cô thì quá là kỳ lạ, nhưng mà không nhanh ăn thì người kia thật sự sẽ ăn hết của cô. Cô vẫn ngồi im không hoạt động, Mạc Đình Quân nhúng vai thu đũa mỳ về.

Lăng Nhữ Y mới vội vàng nắm lấy bàn tay anh, há miệng ra hướng đầu đến đũa mỳ gậm lấy, ăn hết mì vào trong miệng, vừa ăn vừa nói với ánh mắt kì thị.

"Hừ... Tỷ phú kiểu gì mà lại giành đồ ăn của người ta thế, cả hai người mà chỉ có mỗi một đĩa mỳ thế này?"

Mạc Đình Quân liếc mắt đến lon nước ngọt bên cạnh cô, tiện thể lấy luôn lon nước của cô uống một ngụm.

Uống ực một hơi suýt xoa, anh đáp "Cái này gọi là có tiết kiệm mới giàu sang."

Giàu cái bà cô, một bữa ăn thì kiệm được bao nhiêu. Cô thấy anh là đang kiếm chuyện giành mất bữa cơm của cô, tội nghiệp cô quá đi, đến ăn cũng không được ăn no.

Lăng Nhữ Y bĩu môi, anh thì khà khà cười tiếp tục ăn mỳ xào thập cẩm ngon tuyệt. Dù rằng anh chưa từng khen thưởng món ăn của cô thành lời, nhưng thật sự cô rất có thiên phú về chuyện bếp nút, đồ ăn cô nấu vô cùng vừa miệng, cảm giác khi ăn miếng đầu tiên chính là ngạc nhiên vô cùng sau đó sẽ rất muốn được ăn thêm miếng thứ hai, anh nhớ mấy lần về tụ họp gia đình cô đều ở trong bếp phụ hai phu nhân, món ăn nào của hai phu nhân cũng đều có cô góp tay vào làm. Ngẫm lại, ba năm qua anh quả thật không quan tâm đến cô, còn cô thì chỉ đặt tâm trí ở chỗ anh, mỗi lần anh trở về nhà cô đều rất vui, phấn khởi chạy vào bếp nấu mấy món ăn ngon rồi mời anh ra dùng.

Giống hệt một coi vợ nhỏ, nhưng lúc ấy, anh đều không quan tâm cô, anh không hề dùng bất kỳ bữa ăn nào. Tâm sức cô đổ dòng vào mấy món ăn đó, cuối cùng chỉ có một mình cô ngồi giữa bàn ăn lớn tự dùng.

Ngẫm nghĩ lại, Mạc Đình Quân cảm thấy chạnh lòng, anh nhìn cô đang ngơ ngơ ngác ngác nhai nhai đồ ăn, cô nhai đồ ăn với vẻ mặt rất kỳ lạ.

Đơn nhiên rồi, đột nhiên anh lại đòi ăn chung, anh còn đút cho cô, đem anh của hôm nay với anh của hôm qua hoàn toàn là hai thái cực khác biệt, cô làm sao mà không hoang mang cho được. Mạc Đình Quân khẽ cười, gấp lên một đũa nữa đưa đến trước mặt cô.

"Hm?" Lăng Nhữ Y ngơ ngơ rơi vào thế giới đầy suy nghĩ, mỳ trong miệng còn chưa nhai xong, một đũa đã đưa đến trước mắt. Cô vội nhai nhai rồi nuốt, rồi lại há miệng ra ăn, anh đút cho cô xong, liền gấp mỳ tự mình ăn.

Hai người không một rào cản nào cùng nhau ngồi ăn một đĩa mỳ, cảm giác thật kỳ lạ làm sao.

Lăng Nhữ Y nhai đồ ăn trong miệng, mắt nhìn anh đang gắp mỳ ăn, tim cô vội đập nhanh một nhịp, cảm giác lòng ngực hồi hộp, xuyến xao đến lạ. Đây chính là cảm giác từ rất lâu rồi mới có, cái khoảnh khắc mà hai người có thể vô tư ngồi cùng nhau không một rào cản nào, một cách thoải mái trò chuyện với nhau.

Lăng Nhữ Y nhìn anh đến ngốc, tim cô đập nhanh nhưng cũng rất mau chóng yên bình lại, cô đè xuống cảm xúc xuyến xao trong lòng, mạo muội hỏi anh một câu.

"Anh này..."

Mạc Đình Quân nâng mắt nhìn cô, thắc mắc có chuyện gì, Lăng Nhữ Y cụp xuống đôi mi buồn, hai bàn tay ở dưới bàn đan vào nhau bối rối, cô nỡ ra một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng hỏi.

"Hồi trước có lần em từng hỏi anh là anh và chị có phải đang quen nhau không? Lúc đó anh không có trả lời, thế anh và chị... Làm sao mà quen nhau vậy?" Cảm giác câu hỏi của cô có hơi kỳ lạ, Lăng Nhữ Y liền đổi câu hỏi "À ý em là... Anh và chị đến với nhau thế nào vậy?"

Mạc Đình Quân cầm lên lon nước uống một ngụm, nuốt xuống đồ ăn trong miệng.

Anh nhìn cô, đôi mắt bạc lãnh nghiêm nghị quét qua, Lăng Nhữ Y vội giật mình, cô cúi khẽ đầu, mi đẹp cụp xuống vội cười.

"Anh không thích thì em không hỏi nữa, không cần phải trả lời" Anh tức giận rồi? Chỉ vừa nhắc về người ấy, anh đã khó chịu rồi.

Lăng Nhữ Y cụp hàng mi, che đi u buồn trên mắt. Mạc Đình Quân liền nhiu mi khó hiểu, anh còn chưa có nói gì, cô lại tự cho rằng anh không thích mà buồn rầu thế kia.

Anh gấp lên đũa mỳ, đưa lên trước mặt cô, Lăng Nhữ Y ngoan ngoãn há miệng ăn, gương mặt vẫn cúi xuống ũ rũ, giống như chú cún con bị doạ cụp hai tai vậy. Anh nhìn cô nhai nhai thức ăn, gò má đáng yêu phồng phồng.

Nhớ lại người anh chờ mong bảy năm trước cũng chính là cô, anh đã từng chờ mong cô, giọng anh trầm ngâm, giống như đang trầm luân theo năm tháng.

"Ở thọ tiệc mà anh đã gặp em, anh cũng đã gặp chị em" Giọng nói âm trầm của anh cất lên, Lăng Nhữ Y nhanh ngẩn đầu nhìn anh, nhìn anh đang trả lời câu hỏi của mình với đôi mắt tròn xoe chứa cả dãy ngân hà.

"Thọ tiệc đó sau khi gặp anh, chị của em thích anh cho nên đã gửi thư cho anh, chính là lá thư ngày hôm qua em đã nhai mất đấy" Anh nói, mắt liếc nhìn cô, ánh mắt còn tia oán trách cô đã phá hủy vật định tình của anh, Lăng Nhữ Y liền nhe ra hàm răng cười một cách vô tội.

Anh lại nói "Hôm gặp ở tiệc, cô ấy không dám nói chuyện cùng anh, cho nên chỉ có thể gửi thư để xin cách liên lạc. Anh hồi âm thư cho cô ấy, cho cô ấy số liên lạc rồi cùng nhau trò chuyện với nhau, từ đó phát sinh quan hệ."

"Anh đã hồi âm thư đó sao?" Lăng Nhữ Y mong chờ trong ánh mắt, môi hồng nhẹ nhàng nâng lên nụ cười, trái tim cô khẽ đập thình thịch.

Thì ra... Anh có hồi thư.

"Ừm, anh hồi ngay sau đó, đã có số liên lạc nên anh và cô ấy trò chuyện rồi cứ thế phát sinh tình cảm."

Lăng Nhữ Y khẽ cười, ánh mắt u buồn nổi lên yêu thương, cô đã hiểu được câu chuyện của anh và chị. Thì ra là như vậy, là vì thư ấy đề tên của chị, cho nên tình yêu năm ấy của cô biến thành của chị và anh. Cô cười nhẹ, một tia tiếc nuối lướt qua trái tim, làm cho lòng cô hơi nghẹn, nếu năm đó, cô không bất cẩn để chị nhìn thấy có lẽ người sánh bên anh sẽ là cô.

Cô và anh sẽ có một kết cục khác, tất cả chỉ là nếu. Đã lâu lắm rồi, anh mới trả lời câu hỏi của cô, giống như năm tháng đó, chàng trai thầm thương dịu dàng trả lời mọi câu hỏi của cô bé nhỏ, khiến cho trái tim cô trở nên thật bồi hồi, cô nhìn anh, yêu thương trên mắt.

"Nhưng mà... Khi đọc thư đó, anh không nghĩ đến người nào khác sao?"

Một câu hỏi đơn giản, Mạc Đình Quân rất điềm đạm trở nên cứng ngắc, mắt anh loé lên một tia tình cảm nhưng rất nhanh bị anh dập tắt. Trái tim anh lệch đi một nhịp, khiến cho quỹ đạo trái tim hỗn loạn đập lùng bùng, anh thở ra nhẹ, mắt đen nhìn cô bé nhỏ trước mắt.

Lãng tránh câu trả lời bằng một câu trêu đùa "Sao? Em mong anh nghĩ đến ai khác khi đọc thư đó?"

Lăng Nhữ Y hì cười, bàn tay chùi chùi lỗ mũi "Em chỉ hỏi thế thôi mà, hì hì."

Mạc Đình Quân trầm ngâm, anh đã tránh đi câu hỏi kia, thật ra anh thật sự đã nghĩ về một người khác khi đọc lá thư ấy, thậm chí anh còn nhầm lẫn cảm một năm, anh tưởng rằng người gửi lá thư và người cùng anh trò chuyện... Là người đang ngồi trước mặt, năm đó anh đã từng rất mong chờ người đó là cô.

Nâng bạc môi, những cảm xúc từng nhớ mong ngày xưa lắng động trong lòng anh dần dần bị đánh thức, bàn tay anh vô thức nắm lại, kiềm chế cơn xuyến xao trong lòng ngực, nhìn cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn trước mặt, cô xoắn xoắn lọng tóc dài, gò má hồng hồng bối rối.

"Đã lâu rồi em và anh không nói chuyện nhiều như này nhỉ? Cũng có chút bất ngờ."

Mạc Đình Quân khẽ gật đầu, anh vươn ra bàn tay bắt lấy bàn tay nhỏ, tay cô gói gọn trong bàn tay anh, hơi ấm trên tay truyền vào nhau, cô nhìn anh chớp mắt, không hiểu anh đang hành động gì.

Mạc Đình Quân nắm lấy tay cô, nắm lấy tay nhỏ mềm, ánh mắt anh mị lên, giọng nói ồn trầm, anh cũng có điều muốn hỏi cô.

"Còn em, vì sao lại thích anh?"

Ngày đó rõ ràng, Lăng Nhữ Y không có thân thiết với anh, gặp mặt cũng chỉ mấy lần, vì sao cô lại thích anh? Vì sao cô lại yêu anh đến mức phá đi hạnh phúc của chị mình?

Còn tiếp...

(P/s Vì em cảm nắng anh ở bữa tiệc, sau đó em về viết thư tỏ tình với anh, nhưng anh không trả lời, em vẫn cứ thế thích thầm anh mấy năm đó.

Bà chị nói thế thì hết truyện luôn *Lắc đầu* Khum được nói thế đâu, nói thế lại mâu thuẫn với chuyện anh và Nhữ Nhi, dễ gì mà chị Y nói như thế được.)

_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện