"Còn em, vì sao lại thích anh?"

Một câu hỏi thật khó để trả lời, ở trên đời này có mấy ai tìm được câu trả lời cho câu hỏi vì sao lại thích một người. Nếu có thể tìm được câu trả lời, chắc hẳn lúc ấy đã không còn thích nữa.

Lăng Nhữ Y càng không thể trả lời rằng, em thích anh từ lần đầu tiên gặp mặt ở thọ tiệc, sau đó em ôm mộng tương tư về nụ cười của chàng thiếu niên trẻ, đêm đêm không ngủ được cho nên đã mạo muội viết một lá thư tình. Gấm ý vào thư, đưa tình vào giấy bút, ấy vậy mà thư trao thì vẫn trao đi, chỉ là trao đi với một cái tên khác.

Cho nên, tâm tình năm ấy của Nhữ Y, anh mãi không biết được.

Năm đó, cô còn tưởng rằng thư không đến được chỗ anh, hoặc là thư đã đến chỉ là anh vô tâm không hồi đáp, cô tưởng rằng anh nhận được thư, biết được tâm ý của cô mà vẫn làm lơ.

Hoàn toàn sai rồi, anh năm đó không hề nhận được tâm ý của cô.

Cô không thể nói với anh mọi chuyện, vì chẳng có ai làm chứng cho cô cả, người duy nhất có thể chính là Lăng Nhữ Nhi.

Lăng Nhữ Y nhìn cách anh nắm lấy bàn tay của mình, tình ý trong mắt dần tắt liệm, trái tim xao xuyến bồi hồi dần bình ổn lại, trái tim cô trở lại là một mặt nước lặng yên không một gợn sóng. Bàn tay nhỏ được anh nắm lấy, hơi ấm từ tay anh truyền vào mu bàn tay cô, cô cảm nhận được nó, nhưng cô từ chối thừa nhận nó.

Kể từ ngày hôm ấy anh lạnh lùng tước đi sinh mạng trong bụng cô, vô tâm của anh khiến tim cô đã chết lạnh. Cho dù còn có bồi hồi, còn có xuyến xao, Lăng Nhữ Y cũng sẽ phủ nhận nó.

Cô đối với anh lúc này chẳng còn một tia hi vọng nào nữa, cô chỉ... Chỉ là một trái tim đã chết chờ ngày được an bày giải thoát, chờ ngày anh ném vào người cô đơn ly hôn để giải thoát cho cô, chờ ngày chị trở về để giải thoát.

Dù rằng ở bên cạnh anh, tim cô vẫn đập rất mạnh, vẫn cảm giác yêu đương đến nồng cháy, Lăng Nhữ Y cũng không muốn thừa nhận nó nữa. Gác cảm xúc qua một bên, vì cảm xúc ấy mà bao năm nay cô đã khổ sở rồi.

Cô nhìn anh, ánh mắt cô đã mất đi tia yêu thương chỉ còn là một màn u tối, với câu hỏi kia, cô nhẹ nhàng nâng môi, nở ra một nụ cười dịu dàng tựa mây hồng.

"Không vì điều gì cả, chỉ đơn giản là thích" Cô rút tay khỏi tay anh, đứng dậy cầm lấy đĩa mỳ đã rỗng, mắt nhìn anh rồi xoay đi "Chỉ đơn giản là trong bữa tiệc đó, ngoài anh và chị rung động với nhau thì có cả em nữa."

Cô nâng lên bước chân, mang bác đĩa đến bồn rữa, xả vòi nước bắt đầu rữa bát đũa, hai mắt cô nóng nóng, cánh mũi cay cay nghẹn nghẹn.

Mạc Đình Quân nhìn bóng cô nhỏ bé, anh rơi vào vực trầm ngâm.

"Ngoài anh và chị rung động với nhau, còn có em."

Câu nói đó đánh thẳng vào tim anh, nhớ thương anh chôn vùi như được cởi dây trói bung trào trong lòng ngực.

Anh muốn được thanh minh, muốn nói với cô, thật ra trong bữa tiệc ấy, anh không hề rung động với Lăng Nhữ Nhi, người mà anh chờ mong lúc ấy chính là cô, cô bé nhỏ với gương mặt đỏ thẹn ngại ngùng.

Nhưng anh, anh đã yêu đương cùng chị cô, anh đã từng tự hào về tình yêu đó, từng đâm đầu vì tình yêu đó bỏ mặc cô, từng vì tình yêu đó mà tàn nhẫn với cô. Bây giờ anh nói ra tình cảm chôn vùi kia, ai sẽ tin anh đây? Lăng Nhữ Y sẽ không tin anh, vì trong tâm trí cô đã hình thành cái bóng của tình yêu anh và chị, những tàn nhẫn mà anh gây ra với cô, những vô tâm lạnh lùng bao năm nay đối với cô đều là vì anh yêu chị. Trong tâm cô đã hằn lên vết thương ấy rồi, bây giờ anh có nói ra tâm ý đó của anh.

Hỏi, làm sao cô tin được? Anh chắc chắn, cô sẽ không thể tin.

Đến bản thân anh cũng không thể tin được, Mạc Đình Quân trầm ngâm nhìn cô đơn độc, bao năm qua của cô cũng chỉ là vì yêu anh, anh lại đối với cô hệt như một tên cầm thú. Bây giờ anh nói ra tâm ý của anh, anh có xứng không? Có đáng không?

Tâm ý của anh sao? So với tình cảm chân thành của cô đã bị anh giẫm đạp tệ hại, tâm ý của anh làm sao mà xứng?

Ba năm qua, anh không tìm được người mình yêu, anh không buông tha cho bản thân mình, anh hại thêm một cuộc đời, anh cũng đã phá hủy một tình yêu thuần khiết.

Tâm ý của anh sao?

Không bằng, một góc cũng không bằng tình yêu của cô, nói ra cũng chỉ thêm vô dụng, nói ra cũng chỉ biến anh thành một gã tồi tệ buông lời mật ngọt trên môi.

Có lẽ cũng giống như cô, tâm ý năm đó của anh, cô vĩnh viễn cũng không biết được. Cả hai người đều không một ai có thể biết được, tâm ý của năm đó.

Mạc Đình Quân chợt nhìn xuống lòng bàn tay đã nắm chặt thành quả đấm từ lúc nào, anh buông ra quả đấm tay, mấy ngón tay được thả lỏng lập tức run rẩy. Trái tim dội lên ê ẩm, hàng loạt những cơn tê tái từ tứ chi đâm thẳng vào lồng ngực anh, khiến cho ngực anh nặng trĩu, mắt nhìn cô độc bóng lưng nhỏ trở nên đau lòng.

Anh đứng dậy, cất nước đi vào gian bếp, đi đến bồn rữa, khi anh đứng sau lưng cô, anh đã nhìn thấy hai đôi vai cô run rẩy.

Vội vàng nắm lấy hai cánh tay, xoay cô quay lại nhìn anh, đôi mày thanh tú căng cứng nhíu lại, hai mắt cô mở to để ngăn cản chất lỏng tồn động trên mi cô rơi xuống, đôi mắt cô đỏ hoe, cô không dám chớp mắt mà trừng to mắt, cô sợ một cái chớp mắt sẽ đem nước mắt kia chạy xuống thành dòng.

Cô nắm chặt hai lòng bàn tay ướt nước, hai mắt mở to càng lúc càng đỏ, đôi mày thanh nhíu chặt lại, cuối cùng lệ đầy tràn trên hốc mắt, nước mắt buộc phải chảy xuống hai hàng. Hai hàng nước mắt lấp lánh đánh đổ tự cao của Mạc Đình Quân, trái tim anh vấy lên cơn đau đớn tê tái như cơn axit bào mòn ngấm dần con tim dại của anh.

Cô nâng mắt, đôi mắt đỏ hoe ngập trong làn nước, cô nhìn anh, thê lương nhìn anh, giọng trở nên nghẹn.

"Đều là yêu... Sao anh lại đối với em như vậy?"

Cô vấn, thở ra một hơi hai ba hàng nước mắt tí tách chạy trên gò má.

Mạc Đình Quân như chết lặng, anh giơ lên bàn tay nắm lấy thân thể nhỏ ôm vào lòng, đem cô ôm vào trong lòng, ủ ấp cô ở trong vòng tay, anh hôn lên mái tóc hương mùi cam thảo. Anh đã từng nhiều lần nhìn thấy nước mắt của cô, chỉ là lần nữa nó khiến anh đau lòng quá.

Anh ôm lấy cô, chỉ có thể thủ thỉ, thì thầm một câu vô dụng.

"Anh xin lỗi."

Lăng Nhữ Y càng nhíu chặt mày hơn, được anh ôm vào lòng nhưng anh hoàn toàn không thể xoa dịu được cô, chỉ càng khiến cho cô tủi thân, chỉ càng khiến cô thêm uất ức, nước mắt cứ ứa ra, chạy lăn tăn trên hai gò má đỏ ửng.

Đều là yêu nhau, vì sao anh không thể nhẹ nhàng với cô một chút?

Rõ ràng anh biết rõ ham muốn được ở bên cạnh người mình yêu, rõ ràng anh biết được tầng cảm xúc hạnh phúc khi được nhìn ngắm người mình thương nhớ. Rõ ràng anh biết rõ, sẽ đau lòng biết bao khi bị người mình yêu vô tâm.

Rõ ràng anh đều biết, thế vì sao lại không thể thương xót mà nhẹ nhàng với cô một chút?

Cô cũng là... Yêu anh mà thôi.

Vì sao anh biết rõ, anh vẫn tàn nhẫn với cô.

Lăng Nhữ Y nắm chặt hai bàn tay cũng không ôm lấy anh, còn anh gắt gao ôm cô vào lòng ngực, nước mắt cay đắng trên mi khiến cô không ngừng run rẩy, trái tim uất ức đã thối rữa của cô hoàn toàn tái tê.

Cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt nữa, cô mếu máo nấc lên tiếng khóc, giọng nói run run oán trách chính mình.

"Khi... Khi đó... Em không nên thích anh... Nếu có thể quay lại... Em tuyệt đối không thích anh..."

Đơn nhiên đó chỉ là nếu, thời gian thì làm sao có thể quay lại được nữa, mọi thứ đều đã đi quá xa rồi, cô không thể quay lại được nữa.

Mạc Đình Quân ôm cô trong lòng, cô vẫn cứ run rẩy, anh ôm chặt cô hơn mong muốn xoa dịu cô bé nhỏ, nhưng anh không xoa được tổn thương của cô, cô trong lòng anh càng lúc càng run rẩy tức tưởi khóc.

Anh ôm cô, bàn tay cũng phát run, anh hôn lên tóc cô, trên mắt cũng phát đỏ, giọng anh ôn nhu, dịu dàng ấm ấm.

"Đừng nói như vậy..."

Đừng nói như vậy, đừng nói về một ngày cô không còn tình cảm với anh nữa, anh không muốn như vậy.

"Là anh không tốt..."

Đều là yêu, đều là ải khổ.

Anh yêu chị, cô yêu anh, chị rời đi, anh đau khổ, cô cũng không thể vui. Cô đã dùng mọi cách chỉ để xoa dịu nỗi đau của anh, chỉ để an ủi anh, anh hoàn toàn không nhận lấy, anh đổi lại tàn phá trái tim cô, dập nát tình yêu của cô.

Cớ vì sao, vì sao đều đã biết là vì yêu lại không thể nhẹ nhàng mà thương xót?

Không...

Lăng Nhữ Y ở trong lòng anh lắc đầu, nước mắt vấy ra trên áo anh.

Cô không dám yêu anh nữa, tình cảm ấy cô sẽ xem như nó chết rồi, cho dù nó có bồi hồi xuyến xao cô cũng xem như nó đã chết rồi. Cô không dám cưỡng cầu để ở bên anh nữa, cô không dám ngửa tay cầu xin tình cảm của anh nữa.

"Em tìm chị về cho anh..." Lăng Nhữ Y thều thào trong ngực, dòng nước mắt như dòng máu nóng chảy trên ngực, cô vẽ ra nụ cười thê thái "Em trả chị về cho anh, anh trả bình yên về cho em được không?"

Mạc Đình Quân sửng người, anh vội vàng ôm cứng cô hơn, bàn tay anh nổi lên run rẩy hoàn toàn.

"Không" Một câu từ chối "Nhữ Y, em đừng như vậy."

Hai câu cầu xin.

Cô đã từng yêu anh đến nồng cháy, yêu anh đến ngu muội khờ dại, cô đã từng rất mong mỏi anh, vì sao bây giờ cô lại không cần anh nữa rồi? Vì sao cô lại lạ lẫm như thế này?

Không được, anh không cho phép cô như vậy, cô không được phép ngừng yêu anh, cô cũng không được phép rời bỏ anh.

Còn tiếp...

(P/s cái nết anh ngược người ta ít có ác lắm, ai dám yêu, anh mới tước bỏ sinh mạng trong bụng người ta xong, ai mà dám đem lòng dâng hiến tình yêu cho anh nữa?

Tôi ngược anh cho mà coi *Nhe miệng cười*

Tôi cảm thấy khâm phục tôi quá đi, chương 53: Vấn, chương 54: Vương.

Quá tuyệt zời!

Cơ mà tôi nói ngọt mà sao chương này nó ngược ngược vậy nhờ, không sao, chương này anh nhà hoảng rồi, hối hận roài, chương sau ngọt tiếp hoho.

Ơ mà đọc chùa nhen, giận nhen, like cmt đồ cho người ta có thêm sức mạnh đi chớ.)

_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện