Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút mê man.
Còn Nam Cung Kình Hiên bên cạnh lại đột nhiên đen mặt, ánh mắt trở nên tĩnh mịch mà mờ mịt, bàn tay cầm vô-lăng cũng siết chặt.
"Tiểu Ảnh, con thật sự muốn đi xem?" Dụ Thiên Tuyết hít một hơi, nhẹ giọng hỏi, muốn xác định, có phải Tiểu Ảnh cố ý nói để chọc Nam Cung Kình Hiên tức giận hay không, bởi vì sự thật ở ngay trước mắt, quả nhiên người đàn ông bên cạnh tỏa ra khí lạnh, quanh thân tản mát hơi thở lạnh lẽo.
"Đúng vậy nha, Tiểu Ảnh muốn đi." Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua phía Nam Cung Kình Hiên nói: "Chú, chú có muốn xem hay không? Nếu như chú không muốn đi cùng mẹ con cháu thì đưa mẹ con cháu đến đó là được, chú có thể đi nơi khác, cháu xem cùng mẹ."
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng xanh mét.
"Trẻ con xem phim thiếu nhi thì tốt hơn, loại phim điện ảnh tình yêu nam nữ này cháu xem không thích hợp."
"Nhưng mà nghe nói trong phim có trẻ em nha, biên kịch sửa đổi nội dung rồi, Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên có con ——không phải chú không thích xem đó chứ?" Giọng điệu của Tiểu Ảnh cực kỳ vô tội.
"Đó là nói bừa bịa đặt."
"Dạ, xác thực là nói bừa bịa đặt, nhưng mà tình cảm rất chân thật! Mấy bạn nhỏ xem rồi thì cũng rất oán giận! Chú xác định không muốn xem sao? Vậy cháu và mẹ cùng xem với nhau nha, Chú đừng có hối hận!" Tiểu Ảnh nháy mắt nói.
"Két ——" Một tiếng thắng xe thật dài chói tai, Nam Cung Kình Hiên đen mặt dừng xe ở ven đường.
Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc thì một đứa bé năm tuổi làm thế nào mà hiểu những điều này? Ai dạy thằng bé?! "Được ——" Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên thâm thúy mà trầm ổn nhìn về phía Tiểu Ảnh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng có hơi tái nhợt, cố nén tâm tình: "Chú đi cùng hai mẹ con."
"Oh!! Đi xem phim!" Tiểu Ảnh ở trong ngực Dụ Thiên Tuyết hoan hô lên.
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có hơi lúng túng, cô biết rõ, theo tính tình của Tiểu Ảnh thì không phải là vô ý nói ra những lời này, nhất định là cậu bé cố ý, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của con trai cô cũng không muốn hỏi han nữa, cậu bé vui là được rồi.
Nam Cung Kình Hiên xuống xe, cau mày nhìn rạp chiếu phim trước mắt.
Nhiều năm rồi anh cũng không tới những nơi này, sau khi mua vé phải đợi mấy phút, thấy có rất nhiều người đàn ông dẫn theo vợ con cùng nhau đến xem phim, bộ dáng ân ái có hơi chói mắt.
"Chú, chú không biết xem phim là phải ăn Popcorn sao? Ở đó kìa! Đi mua đi đi mua đi!" Tiểu Ảnh trừng to mắt nhìn anh, ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ.
Nam Cung Kình Hiên bất đắc dĩ đi tới phương hướng Tiểu Ảnh chỉ, đứng giữa một đám mấy cô gái trẻ đang xếp hàng chờ mua Popcorn, đường nét anh tuấn khôi ngô hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, trên mặt anh tản mát ra sự mị hoặc, cũng không thích chen lấn cùng với nhiều người như vậy, nhưng bộ dáng cau mày cũng làm cho đám nữ sinh bên cạnh vui vẻ thật lâu.
Đẹp trai nha..... Đúng vậy, đẹp trai quá nha!!
"Tiên sinh, anh muốn phần nào? Phần lớn hay là phần trung?" Nhân viên bán hàng thân thiết hỏi.
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên quét qua mấy túi Popcorn vàng cam trong tủ kính trong suốt, thật sự không rõ lắm, tại sao đột nhiên mình lại lưu lạc tới mức này —— đi xem phim cùng với trẻ con? Từ trước đến nay, loại chuyện thế này anh cũng chưa từng làm qua, bao gồm cả khi còn bé anh cũng rất ít làm chuyện tương tựa. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
"Tùy tiện." Anh cau mày nói.
Cầm Popcorn trở lại bên cạnh hai mẹ con, phòng chiếu phim đã bắt đầu xét vé, mặc dù cảm thấy làm chuyện thế này có chút ngu dại, nhưng có thể nhìn thấy hai mẹ thân mật ấm áp ở bên cạnh mình, nơi mềm mại nhất đáy lòng Nam Cung Kình Hiên bắt đầu buông lỏng, đưa Popcorn cho Tiểu Ảnh: "Chúng ta có thể tiến vào, nắm tay chú, đừng để bị lạc."
Khuôn mặt của Tiểu Ảnh sáng rỡ, nhếch miệng nở một nụ cười: "Lâu rồi chú chưa tới rạp chiếu phim phải không? Vẫn nên đi theo cháu và mẹ, cháu sợ chú bị lạc!"
Gương mặt Nam Cung Kình Hiên biến sắc, có cảm giác mình bị tên nhóc con này ăn sạch sành sanh, có lẽ là thằng bé cố ý làm chuyện xấu, nhưng có thế nào Nam Cung Kình Hiên cũng không tức giận được —— nếu chỉ như vậy mà có thể làm cho thằng bé nhục chí cũng tốt, tóm lại, không để ý tới thằng bé là tốt hơn hết.
"Hôm nay tôi mời nhưng không biết anh có bận hay không, nếu có chuyện thì cứ trở về xử lý đi, bên này Tiểu Ảnh sẽ xem phim cùng với tôi." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cho anh cơ hội cự tuyệt lần cuối cùng, cô kéo tay Tiểu Ảnh, cũng không quen để Nam Cung Kình Hiên tham dự vào cuộc sống ấm áp thường ngày của bọn họ.
"Em không nhìn ra được là thằng bé rất thích hay sao? Tùy ý thằng bé muốn như thế nào anh chiều nó là được." Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn cô một cái, ở phía sau còn có rất nhiều người chen chút chung một chỗ chờ xếp hàng, Nam Cung Kình Hiên đưa tay nhẹ nhàng kéo cô qua, không để cô bị những người bên cạnh chen lấn.
Dụ Thiên Tuyết bị động tác của anh làm cho rất không thoải mái, nhưng thật sự người rất đông, lối vào lại đặc biệt tối, theo bản năng cô không giãy giụa, nghe được người phụ nữ bên cạnh cao giọng cảm khái: "Trời ơi, cô thật hạnh phúc nha, chồng cô lại đi xem phim cùng với cô và con trai! Chồng tôi có chết cũng không chịu tới!"
Vẻ mặt Dụ Thiên Tuyết lúng túng, há miệng không biết nên giải thích làm sao, trong bóng tối, bóng dáng nhỏ bé đi phía trước lại mở miệng thanh thúy: "Dì à, dì hiểu lầm rồi, đây không phải là chồng của mẹ cháu, đây là tài xế của mẹ! Chồng của mẹ cháu mới không phải như thế này, ông ấy đẹp trai hơn nhiều, lãnh khốc lại có tiền! Đối xử với mẹ cháu siêu cấp tốt!"
"Hả….." Người phụ nữ giật mình kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Dụ Thiên Tuyết càng thêm xấu hổ, ở chỗ đông người chật chội không có cách nào giải thích, chỉ có thể kéo chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ảnh, siết chặt mấy ngón tay của cậu bé cảnh cáo không để cho cậu bé nói lung tung, mà mặt của Nam Cung Kình Hiên thì tối đen, ai cũng không thấy rõ biểu tình của anh.
Chẳng qua là ở bên cạnh anh, Dụ Thiên Tuyết có thể cảm nhận được khuỷu tay của anh buộc chặt hơn một chút.
Phim bắt đầu chiếu.
Thật ra thì nội dung cụ thể rất nhàm chán, không có quá nhiều tình tiết, chẳng qua là tới thời điểm kịch tính kia, trong bóng tối, vẫn có thể nghe được tiếng mắng mỏ oán giận đàn ông của nhiều người kích động, ánh sáng chiếu xuống gương mặt của Nam Cung Kình Hiên, phim không có tình tiết gì đặc biệt hấp dẫn nên Dụ Thiên Tuyết cũng khép hờ mắt, trong lúc vô tình quét qua vẻ mặt của anh một cái.
Người đàn ông này, quả nhiên lù lù bất động, hơi thở trầm ổn mà nghiêm nghị, tràn đầy sự bá đạo mà khí phách.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, tay Nam Cung Kình Hiên hạ thấp xuống, kéo cô qua, hơi thở ấm áp, cúi đầu xuống nhẹ nhàng chống trán mình vào trán cô: "Em cũng muốn mắng anh hay sao? Đàn ông không có người nào tốt hết, em cũng muốn nói cho anh biết những điều này?"
Dụ Thiên Tuyết không muốn lôi lôi kéo kéo cùng anh ở chỗ đông người, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự nghiêm túc: "Tôi không có thành kiến gì với đàn ông, còn rất nhiều người tốt, chẳng qua là tôi chưa gặp được một người như vậy mà thôi, là do tôi xui xẻo."
Mấy ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mộng của cô: "Em đúng là có thành kiến với anh —— em không tha thứ không cho anh một cơ hội nào, em luôn cố chấp chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, anh sẽ không đối xử với em giống như trước kia nữa, Thiên Tuyết, anh vẫn luôn rất xin lỗi em."
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm màn ảnh: "Đừng có ép tôi nổi giận, tôi nói rồi, một người đàn ông có vợ thì không nên bàn luận đến cơ hội tha thứ hay tương lai gì đó, anh cảm thấy công bằng với vợ chưa cưới của anh sao? Tôi hận anh, hận đến mức mỗi lần tới gần anh đều sợ sẽ bị thương nhiều hơn nữa, anh có nhớ anh có bao nhiêu vô tình tàn nhẫn hay không? Một lần rồi lại một lần..... Hiện tại muốn tôi tin tưởng anh không phải động vật máu lạnh, tin tưởng anh có thể thay đổi, anh cảm thấy có khả năng sao? Vậy thì anh hãy mang những gì đã từng đối xử tàn nhẫn với tôi chuyển dời đến trên người của một người khác đi?!"
Nam Cung Kình Hiên nắm tay của cô đặt trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: "Thật xin lỗi..... Anh đã từng rất không có lòng tin với chính mình, rất muốn xóa sạch những ký ức đau buồn đó của em, khi ấy, dù đã yêu em cũng không dám thừa nhận, em không biết trong lòng anh có bao nhiêu giãy giụa đâu….. Bây giờ anh sẽ không tàn nhẫn độc ác với em nữa, anh đã có thể phân biệt rõ mình yêu hay là không yêu, anh rất rõ ràng."
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động!
Yêu.
Anh nói yêu?!
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, mang đến cảm giác nhồn nhột, theo bản năng cô muốn trốn tránh, lại không nghĩ rằng Nam Cung Kình Hiên chỉ cần một vòng tay đã vững vàng giam cầm cô.
Dụ Thiên Tuyết khẽ thở hổn hển nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt có sự giễu cợt cùng đau đớn: "Tình yêu của anh chính là năm năm trước ép tôi làm tình nhân của anh lại đối đãi một cách tàn nhẫn, một lần lại một lần tổn thương tôi, là như thế phải không?"
Nhắc tới năm năm trước, Nam Cung Kình Hiên mím thật chặt đôi môi mỏng khêu gợi, nói không ra lời.
"Xem phim….." Anh không phản bác được, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa tóc của cô, trầm thấp nói, sợ là nếu nói thêm câu nữa sẽ kích thích tâm tình cô kích động hơn.
Nhưng Dụ Thiên Tuyết đã không bình tĩnh được, né tránh sự đụng chạm của anh, không muốn để ý tới người đàn ông này nữa.
"Chú, mẹ cháu không thích mấy người đàn ông quái lạ đụng chạm vào mẹ, chú cẩn thận nha, ở Mĩ mẹ đã học qua hai năm Taekwondo, rất lợi hại đó!" Hết phim, Tiểu Ảnh nhảy xuống từ chỗ ngồi, nhai Popcorn không chút để ý nói.
Nam Cung Kình Hiên đi ở phía sau, một lần nữa bị lời nói của đứa nhỏ này làm nghẹn đến gương mặt tuấn tú đỏ bừng, một câu cũng không nói ra được!
"Trong mắt thằng bé anh chính là một người đàn ông quái lạ?" Anh kéo Dụ Thiên Tuyết lại, nhíu mày hỏi.
"Cái này tôi không biết, thế giới của trẻ con rất đơn thuần, thấy dáng vẻ gì chính là dáng vẻ đó, tôi phải sửa đúng như thế nào đây?" Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên một cái, dò xét cẩn thận, gật gật đầu nói: “Anh thật sự rất quái lạ!"
"….." Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, nắm chặt cổ tay cô.
"Mẹ nhanh lên một chút á! Sắp đóng cửa!" Tiểu Ảnh đứng tại cửa ra vào kêu lên.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết vẫn trong suốt như nước: "Anh nghe rồi đó, tôi là đai đen Taekwondo, anh còn nói những lời mập mờ thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo với anh, đừng trách tôi đã không nhắc nhở anh!"
Cô vừa nói vừa tránh ra khỏi tay của anh, hướng về phía cửa đi tới.
Thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp, sự tự tin và duyên dáng chưa từng lộ ra trước kia, đi tới kéo con trai của mình lại.
Đáy lòng Nam Cung Kình Hiên đang đè nén lửa giận cứ như vậy mà từ từ tiêu tán, đút hai tay vào túi quần đuổi theo hai mẹ con, ưu nhã mà hào phóng, trong đôi mắt thâm thúy có chút kinh hãi động lòng, vừa rồi, trong nháy mắt kia, đôi mắt cô long lanh rung động, đột nhiên khiến anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Xe chạy thẳng một đường đến khu nhà Dụ Thiên Tuyết mới thuê.
Dọc đường chạy qua màn hình TV quảng cáo khổng lồ, trong đó không ngừng phát ra tin tức mới nhất, nghe được những lời ‘Vợ chồng nhà họ La tỏ ý đang chuẩn bị tỉ mỉ ngày cưới cho con gái’ thì Dụ Thiên Tuyết ngớ ngẩn, cô nhìn qua cửa sổ xe, trên màn ảnh là tấm hình La Tình uyển dịu dàng mà nhã nhặn lịch sự, tự nhiên thanh thản, tràn đầy khí chất văn nhã của phụ nữ phương đông, cô có hơi sững sờ nhìn tấm hình ghép hai người với nhau, cô mới phát giác được, bọn họ thật sự đúng là xứng đôi.
Còn Nam Cung Kình Hiên bên cạnh lại đột nhiên đen mặt, ánh mắt trở nên tĩnh mịch mà mờ mịt, bàn tay cầm vô-lăng cũng siết chặt.
"Tiểu Ảnh, con thật sự muốn đi xem?" Dụ Thiên Tuyết hít một hơi, nhẹ giọng hỏi, muốn xác định, có phải Tiểu Ảnh cố ý nói để chọc Nam Cung Kình Hiên tức giận hay không, bởi vì sự thật ở ngay trước mắt, quả nhiên người đàn ông bên cạnh tỏa ra khí lạnh, quanh thân tản mát hơi thở lạnh lẽo.
"Đúng vậy nha, Tiểu Ảnh muốn đi." Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua phía Nam Cung Kình Hiên nói: "Chú, chú có muốn xem hay không? Nếu như chú không muốn đi cùng mẹ con cháu thì đưa mẹ con cháu đến đó là được, chú có thể đi nơi khác, cháu xem cùng mẹ."
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng xanh mét.
"Trẻ con xem phim thiếu nhi thì tốt hơn, loại phim điện ảnh tình yêu nam nữ này cháu xem không thích hợp."
"Nhưng mà nghe nói trong phim có trẻ em nha, biên kịch sửa đổi nội dung rồi, Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên có con ——không phải chú không thích xem đó chứ?" Giọng điệu của Tiểu Ảnh cực kỳ vô tội.
"Đó là nói bừa bịa đặt."
"Dạ, xác thực là nói bừa bịa đặt, nhưng mà tình cảm rất chân thật! Mấy bạn nhỏ xem rồi thì cũng rất oán giận! Chú xác định không muốn xem sao? Vậy cháu và mẹ cùng xem với nhau nha, Chú đừng có hối hận!" Tiểu Ảnh nháy mắt nói.
"Két ——" Một tiếng thắng xe thật dài chói tai, Nam Cung Kình Hiên đen mặt dừng xe ở ven đường.
Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc thì một đứa bé năm tuổi làm thế nào mà hiểu những điều này? Ai dạy thằng bé?! "Được ——" Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên thâm thúy mà trầm ổn nhìn về phía Tiểu Ảnh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng có hơi tái nhợt, cố nén tâm tình: "Chú đi cùng hai mẹ con."
"Oh!! Đi xem phim!" Tiểu Ảnh ở trong ngực Dụ Thiên Tuyết hoan hô lên.
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có hơi lúng túng, cô biết rõ, theo tính tình của Tiểu Ảnh thì không phải là vô ý nói ra những lời này, nhất định là cậu bé cố ý, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của con trai cô cũng không muốn hỏi han nữa, cậu bé vui là được rồi.
Nam Cung Kình Hiên xuống xe, cau mày nhìn rạp chiếu phim trước mắt.
Nhiều năm rồi anh cũng không tới những nơi này, sau khi mua vé phải đợi mấy phút, thấy có rất nhiều người đàn ông dẫn theo vợ con cùng nhau đến xem phim, bộ dáng ân ái có hơi chói mắt.
"Chú, chú không biết xem phim là phải ăn Popcorn sao? Ở đó kìa! Đi mua đi đi mua đi!" Tiểu Ảnh trừng to mắt nhìn anh, ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ.
Nam Cung Kình Hiên bất đắc dĩ đi tới phương hướng Tiểu Ảnh chỉ, đứng giữa một đám mấy cô gái trẻ đang xếp hàng chờ mua Popcorn, đường nét anh tuấn khôi ngô hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, trên mặt anh tản mát ra sự mị hoặc, cũng không thích chen lấn cùng với nhiều người như vậy, nhưng bộ dáng cau mày cũng làm cho đám nữ sinh bên cạnh vui vẻ thật lâu.
Đẹp trai nha..... Đúng vậy, đẹp trai quá nha!!
"Tiên sinh, anh muốn phần nào? Phần lớn hay là phần trung?" Nhân viên bán hàng thân thiết hỏi.
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên quét qua mấy túi Popcorn vàng cam trong tủ kính trong suốt, thật sự không rõ lắm, tại sao đột nhiên mình lại lưu lạc tới mức này —— đi xem phim cùng với trẻ con? Từ trước đến nay, loại chuyện thế này anh cũng chưa từng làm qua, bao gồm cả khi còn bé anh cũng rất ít làm chuyện tương tựa. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
"Tùy tiện." Anh cau mày nói.
Cầm Popcorn trở lại bên cạnh hai mẹ con, phòng chiếu phim đã bắt đầu xét vé, mặc dù cảm thấy làm chuyện thế này có chút ngu dại, nhưng có thể nhìn thấy hai mẹ thân mật ấm áp ở bên cạnh mình, nơi mềm mại nhất đáy lòng Nam Cung Kình Hiên bắt đầu buông lỏng, đưa Popcorn cho Tiểu Ảnh: "Chúng ta có thể tiến vào, nắm tay chú, đừng để bị lạc."
Khuôn mặt của Tiểu Ảnh sáng rỡ, nhếch miệng nở một nụ cười: "Lâu rồi chú chưa tới rạp chiếu phim phải không? Vẫn nên đi theo cháu và mẹ, cháu sợ chú bị lạc!"
Gương mặt Nam Cung Kình Hiên biến sắc, có cảm giác mình bị tên nhóc con này ăn sạch sành sanh, có lẽ là thằng bé cố ý làm chuyện xấu, nhưng có thế nào Nam Cung Kình Hiên cũng không tức giận được —— nếu chỉ như vậy mà có thể làm cho thằng bé nhục chí cũng tốt, tóm lại, không để ý tới thằng bé là tốt hơn hết.
"Hôm nay tôi mời nhưng không biết anh có bận hay không, nếu có chuyện thì cứ trở về xử lý đi, bên này Tiểu Ảnh sẽ xem phim cùng với tôi." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cho anh cơ hội cự tuyệt lần cuối cùng, cô kéo tay Tiểu Ảnh, cũng không quen để Nam Cung Kình Hiên tham dự vào cuộc sống ấm áp thường ngày của bọn họ.
"Em không nhìn ra được là thằng bé rất thích hay sao? Tùy ý thằng bé muốn như thế nào anh chiều nó là được." Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn cô một cái, ở phía sau còn có rất nhiều người chen chút chung một chỗ chờ xếp hàng, Nam Cung Kình Hiên đưa tay nhẹ nhàng kéo cô qua, không để cô bị những người bên cạnh chen lấn.
Dụ Thiên Tuyết bị động tác của anh làm cho rất không thoải mái, nhưng thật sự người rất đông, lối vào lại đặc biệt tối, theo bản năng cô không giãy giụa, nghe được người phụ nữ bên cạnh cao giọng cảm khái: "Trời ơi, cô thật hạnh phúc nha, chồng cô lại đi xem phim cùng với cô và con trai! Chồng tôi có chết cũng không chịu tới!"
Vẻ mặt Dụ Thiên Tuyết lúng túng, há miệng không biết nên giải thích làm sao, trong bóng tối, bóng dáng nhỏ bé đi phía trước lại mở miệng thanh thúy: "Dì à, dì hiểu lầm rồi, đây không phải là chồng của mẹ cháu, đây là tài xế của mẹ! Chồng của mẹ cháu mới không phải như thế này, ông ấy đẹp trai hơn nhiều, lãnh khốc lại có tiền! Đối xử với mẹ cháu siêu cấp tốt!"
"Hả….." Người phụ nữ giật mình kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Dụ Thiên Tuyết càng thêm xấu hổ, ở chỗ đông người chật chội không có cách nào giải thích, chỉ có thể kéo chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ảnh, siết chặt mấy ngón tay của cậu bé cảnh cáo không để cho cậu bé nói lung tung, mà mặt của Nam Cung Kình Hiên thì tối đen, ai cũng không thấy rõ biểu tình của anh.
Chẳng qua là ở bên cạnh anh, Dụ Thiên Tuyết có thể cảm nhận được khuỷu tay của anh buộc chặt hơn một chút.
Phim bắt đầu chiếu.
Thật ra thì nội dung cụ thể rất nhàm chán, không có quá nhiều tình tiết, chẳng qua là tới thời điểm kịch tính kia, trong bóng tối, vẫn có thể nghe được tiếng mắng mỏ oán giận đàn ông của nhiều người kích động, ánh sáng chiếu xuống gương mặt của Nam Cung Kình Hiên, phim không có tình tiết gì đặc biệt hấp dẫn nên Dụ Thiên Tuyết cũng khép hờ mắt, trong lúc vô tình quét qua vẻ mặt của anh một cái.
Người đàn ông này, quả nhiên lù lù bất động, hơi thở trầm ổn mà nghiêm nghị, tràn đầy sự bá đạo mà khí phách.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, tay Nam Cung Kình Hiên hạ thấp xuống, kéo cô qua, hơi thở ấm áp, cúi đầu xuống nhẹ nhàng chống trán mình vào trán cô: "Em cũng muốn mắng anh hay sao? Đàn ông không có người nào tốt hết, em cũng muốn nói cho anh biết những điều này?"
Dụ Thiên Tuyết không muốn lôi lôi kéo kéo cùng anh ở chỗ đông người, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự nghiêm túc: "Tôi không có thành kiến gì với đàn ông, còn rất nhiều người tốt, chẳng qua là tôi chưa gặp được một người như vậy mà thôi, là do tôi xui xẻo."
Mấy ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mộng của cô: "Em đúng là có thành kiến với anh —— em không tha thứ không cho anh một cơ hội nào, em luôn cố chấp chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, anh sẽ không đối xử với em giống như trước kia nữa, Thiên Tuyết, anh vẫn luôn rất xin lỗi em."
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm màn ảnh: "Đừng có ép tôi nổi giận, tôi nói rồi, một người đàn ông có vợ thì không nên bàn luận đến cơ hội tha thứ hay tương lai gì đó, anh cảm thấy công bằng với vợ chưa cưới của anh sao? Tôi hận anh, hận đến mức mỗi lần tới gần anh đều sợ sẽ bị thương nhiều hơn nữa, anh có nhớ anh có bao nhiêu vô tình tàn nhẫn hay không? Một lần rồi lại một lần..... Hiện tại muốn tôi tin tưởng anh không phải động vật máu lạnh, tin tưởng anh có thể thay đổi, anh cảm thấy có khả năng sao? Vậy thì anh hãy mang những gì đã từng đối xử tàn nhẫn với tôi chuyển dời đến trên người của một người khác đi?!"
Nam Cung Kình Hiên nắm tay của cô đặt trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: "Thật xin lỗi..... Anh đã từng rất không có lòng tin với chính mình, rất muốn xóa sạch những ký ức đau buồn đó của em, khi ấy, dù đã yêu em cũng không dám thừa nhận, em không biết trong lòng anh có bao nhiêu giãy giụa đâu….. Bây giờ anh sẽ không tàn nhẫn độc ác với em nữa, anh đã có thể phân biệt rõ mình yêu hay là không yêu, anh rất rõ ràng."
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động!
Yêu.
Anh nói yêu?!
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, mang đến cảm giác nhồn nhột, theo bản năng cô muốn trốn tránh, lại không nghĩ rằng Nam Cung Kình Hiên chỉ cần một vòng tay đã vững vàng giam cầm cô.
Dụ Thiên Tuyết khẽ thở hổn hển nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt có sự giễu cợt cùng đau đớn: "Tình yêu của anh chính là năm năm trước ép tôi làm tình nhân của anh lại đối đãi một cách tàn nhẫn, một lần lại một lần tổn thương tôi, là như thế phải không?"
Nhắc tới năm năm trước, Nam Cung Kình Hiên mím thật chặt đôi môi mỏng khêu gợi, nói không ra lời.
"Xem phim….." Anh không phản bác được, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa tóc của cô, trầm thấp nói, sợ là nếu nói thêm câu nữa sẽ kích thích tâm tình cô kích động hơn.
Nhưng Dụ Thiên Tuyết đã không bình tĩnh được, né tránh sự đụng chạm của anh, không muốn để ý tới người đàn ông này nữa.
"Chú, mẹ cháu không thích mấy người đàn ông quái lạ đụng chạm vào mẹ, chú cẩn thận nha, ở Mĩ mẹ đã học qua hai năm Taekwondo, rất lợi hại đó!" Hết phim, Tiểu Ảnh nhảy xuống từ chỗ ngồi, nhai Popcorn không chút để ý nói.
Nam Cung Kình Hiên đi ở phía sau, một lần nữa bị lời nói của đứa nhỏ này làm nghẹn đến gương mặt tuấn tú đỏ bừng, một câu cũng không nói ra được!
"Trong mắt thằng bé anh chính là một người đàn ông quái lạ?" Anh kéo Dụ Thiên Tuyết lại, nhíu mày hỏi.
"Cái này tôi không biết, thế giới của trẻ con rất đơn thuần, thấy dáng vẻ gì chính là dáng vẻ đó, tôi phải sửa đúng như thế nào đây?" Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên một cái, dò xét cẩn thận, gật gật đầu nói: “Anh thật sự rất quái lạ!"
"….." Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, nắm chặt cổ tay cô.
"Mẹ nhanh lên một chút á! Sắp đóng cửa!" Tiểu Ảnh đứng tại cửa ra vào kêu lên.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết vẫn trong suốt như nước: "Anh nghe rồi đó, tôi là đai đen Taekwondo, anh còn nói những lời mập mờ thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo với anh, đừng trách tôi đã không nhắc nhở anh!"
Cô vừa nói vừa tránh ra khỏi tay của anh, hướng về phía cửa đi tới.
Thân ảnh mảnh khảnh xinh đẹp, sự tự tin và duyên dáng chưa từng lộ ra trước kia, đi tới kéo con trai của mình lại.
Đáy lòng Nam Cung Kình Hiên đang đè nén lửa giận cứ như vậy mà từ từ tiêu tán, đút hai tay vào túi quần đuổi theo hai mẹ con, ưu nhã mà hào phóng, trong đôi mắt thâm thúy có chút kinh hãi động lòng, vừa rồi, trong nháy mắt kia, đôi mắt cô long lanh rung động, đột nhiên khiến anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Xe chạy thẳng một đường đến khu nhà Dụ Thiên Tuyết mới thuê.
Dọc đường chạy qua màn hình TV quảng cáo khổng lồ, trong đó không ngừng phát ra tin tức mới nhất, nghe được những lời ‘Vợ chồng nhà họ La tỏ ý đang chuẩn bị tỉ mỉ ngày cưới cho con gái’ thì Dụ Thiên Tuyết ngớ ngẩn, cô nhìn qua cửa sổ xe, trên màn ảnh là tấm hình La Tình uyển dịu dàng mà nhã nhặn lịch sự, tự nhiên thanh thản, tràn đầy khí chất văn nhã của phụ nữ phương đông, cô có hơi sững sờ nhìn tấm hình ghép hai người với nhau, cô mới phát giác được, bọn họ thật sự đúng là xứng đôi.
Danh sách chương