"Em đang suy nghĩ gì?" Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên.

Dụ Thiên Tuyết lấy lại tinh thần, thành thật nói: "Nghĩ anh kết hôn nhanh lên, hi vọng ai đó có thể trói buộc anh, đừng để cho anh gieo họa nhân gian nữa!"

Trong đôi mắt của cô có chút hận ý, cũng có sự chán chường mệt mỏi.

Nam Cung Kình Hiên hơi giận: "Em vẫn cứ muốn thoát khỏi anh?"

"Tôi muốn tự do, tự do hoàn toàn, nhưng tốt nhất là có thể trả thù anh, mang những gì tôi đã từng chịu phạt chịu tội để cho anh cũng chịu một lần! Sau đó tùy ý anh muốn kết hôn với ai, mặc kệ người phụ nữ nào gả cho anh, để anh không cần quản chuyện của tôi nữa!" Dụ Thiên Tuyết cau mày, hồi tưởng lại chuyện năm đó bị anh ức hiếp, giọng nói mang theo một chút hung ác.

Nam Cung Kình Hiên không nói gì thêm, khóe miệng chỉ nở một nụ cười rất cạn nhìn không ra là cười.

"Anh sẽ cho em cơ hội để em trả thù, nhưng em đừng nghĩ tới kết hôn xong là có thể trói buộc anh!" Nam Cung Kình Hiên ngừng xe ở đầu ngõ, nói chầm chậm mà kiên định.

Dụ Thiên Tuyết vẫy vẫy đầu, không muốn tranh cãi cùng với anh nữa, quả thực là phí công. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Đừng tưởng rằng em có thể đắc ý một cách đơn giản như vậy." Nam Cung Kình Hiên nhìn xuống dây an toàn giơ tay cởi ra, không nhịn được mở miệng nói chầm chậm: "Đó là con trai của anh, là người thừa kế đời sau của nhà Nam Cung, thằng bé không chỉ là một đứa trẻ mà thôi —— nghe lời anh, mang theo Tiểu Ảnh phải cẩn thận một chút, biết chưa?"

Dụ Thiên Tuyết run rẩy một trận, bị lời nói của anh làm cho có chút kinh sợ.

"Chỉ cần anh không nói sẽ không có người biết! Thân phận của Tiểu Ảnh rất đơn giản, thằng bé chỉ là con trai của tôi mà thôi, của một mình tôi, cái gì mà người thừa kế, thằng bé không cần, các-người-đừng-hòng!" Dụ Thiên Tuyết vô cùng lo lắng, cau mày nói.

Nam Cung Kình Hiên mở miệng nói: "Dĩ nhiên anh sẽ không nói ra, nhưng em cảm thấy có khả năng lừa gạt được sao? Một mình em làm thế nào bảo vệ Tiểu Ảnh?"

"Tôi….." Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh chút ánh sáng: "Tôi không cần thiết phải lo lắng, hiện giờ tin tức phát ra ngoài đã công nhận Tiểu Ảnh là con trai của nghệ sĩ dương cầm Bùi Vũ Triết, thằng bé không phải là người thừa kế gì đó của nhà Nam Cung!"

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nhíu mày: “Em nói lại lần nữa, thằng bé là con trai của Bùi Vũ Triết?"

Giọng nói âm lãnh, khiến người ta có hơi khiếp đảm.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, đột nhiên đóng sầm cửa xe lui về phía sau mấy bước, cất giọng nói: "Anh đi nhanh lên, tôi không có ý định mời anh lên uống trà, anh đi về đi!"

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, mấy ngón tay chậm rãi siết chặt, hận không thể xông lên kéo cô lại, nói cho rõ ràng minh bạch.

Nếu cô dám công khai thừa nhận cái tin tức rác rưởi kia, anh cam đoan có chết cũng không buông tha cô!

"Trở về nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa anh trở lại thăm em, còn nữa....., cách xa tên khốn Bùi Vũ Triết kia ra." Nam Cung Kình Hiên cảnh cáo nói.

"Bệnh thần kinh, đi nhanh đi!" Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, giận đến mức muốn cầm cục đá ném anh.

Nam Cung Kình Hiên sống chết đứng ỳ tại chỗ không lái xe đi, nhìn cô dẫn Tiểu Ảnh đi vào, trên lầu ba đèn chập chờn sáng lên, như thế trong lòng mới có một chút thực tế, lại lẳng lặng chờ đợi thêm chốc lát, lúc này mới quay xe ngược lại từ từ lái ra đầu ngõ.

Thế này mới có chút yên tâm, có thể giữ cho hai mẹ con bình an, cả đêm trái tim của Nam Cung Kình Hiên cũng có một chút ấm áp bao quanh, đồng thời trong lòng anh cũng kiên quyết đưa ra một quyết định.

*****

Tin tức mới tràn đầy trời đất.

Mười mấy cái bóng đèn nhỏ đồng thời phát sáng, chiếu vào làm người hoa mắt.

Toàn thân Bùi Vũ Triết mặc âu phục quý tộc màu trắng xuất hiện trong ánh đèn sáng chói, gương mặt ôn tồn anh tuấn góc cạnh rõ ràng, ở tại camera không có nửa điểm khẩn trương, ưu nhã phóng khoáng như vương tử, chẳng qua ánh mắt thâm thúy có chút mơ hồ, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

"Thật sự không biết tại sao cậu lại xào xáo ra loại tin tức này, cậu không biết làm vậy sẽ không tốt cho bản thân à?" Ở trên ghế cao người đại diện cúi người xuống, cau mày đập đập vào trang bìa tạp chí Fashion Magazine, mang theo một luồng lửa giận nói: "Kết hôn thì cũng thôi đi, còn có con trai lớn như vậy?! Cậu có biết người hâm mộ cậu đa số là phái nữ hay không, cậu như thế có còn muốn lăn lộn nữa không?"

Bùi Vũ Triết giơ tay cầm quyển tạp chí lên, lạnh nhạt nói: "Có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề gì?? Cái người này, quả thực là tự tìm chết đường mà!"

"Tôi biểu diễn chính là Piano, liên quan gì tới con người của tôi? Tôi không hy vọng chuyện riêng của mình bị bất kỳ ai đào bới, càng không hy vọng bị bất kỳ người nào tham dự vào, anh không nên nhiều lời."

"Tôi có khả năng mặc kệ được hay sao?!" Người đại diện nổi trận lôi đình: "Nếu không phải tôi muốn đè ép đám ký giả bên ngoài thì cậu đã sớm không chống đỡ nổi rồi! Nhưng bây giờ thì sao đây? Cậu im lặng cũng chỉ làm cho đám ký giả kia viết tới viết lui, đoán tới đoán đi, làm bừa làm loạn! Cậu là người thế nào tôi còn không rõ hay sao? Trước khi cậu mắc bệnh tôi đã đi theo cậu, chuyện của cậu và người phụ nữ này cậu cho là tôi không biết? Cậu còn gạt tôi?!"

Ánh mắt Bùi Vũ Triết mềm nhũn một chút.

"Những chuyện này không cần khuyên tôi nữa, truyền thông muốn viết như thế nào thì cứ viết như thế đó, tóm lại, tôi muốn Thiên Tuyết lấy tư cách này xuất hiện ở bên cạnh tôi, nếu không, cô ấy sẽ thật sự xem tôi như người xa lạ —— Piano của tôi so ra cũng không quan trọng bằng cô ấy, anh có hiểu hay không?"

"Cậu nói nhăng nói cuội gì đó hả! Cậu còn muốn thành công hay không!" Người đại diện giận đến mặt mũi cũng trắng bệch.

Bùi Vũ Triết không nói thêm gì nữa, cảm giác theo chân bọn họ khai thông quả thực là có vấn đề, những ý nghĩ này của anh đã biểu đạt đủ rõ ràng, chẳng qua, đúng là công ty ký thác rất nhiều kỳ vọng vào anh, như vậy thì kế hoạch của anh không thể tiến hành thuận lợi được.

"Tóm lại, bây giờ cậu lập tức ra mặt nói rõ ràng với truyền thông!" Người đại diện đè cơn tức xuống, nói.

Cửa phòng hóa trang bị đóng ‘Sầm!’ một tiếng, tất cả đều trở nên yên lặng.

Bùi Vũ Triết nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong tạp chí, ngẫm nghĩ về tấm hình bị người ta chụp được trong tạp chí kia, tấm hình bọn họ hôn môi, anh không hối hận một chút nào khi bị chụp lén.

Chẳng qua là, một lát nữa ở buổi họp báo, anh phải nói như thế nào? Thời gian qua rất nhanh.

Đèn flash chớp lóe kịch liệt, trong nháy mắt khi Bùi Vũ Triết đi ra, anh nghe được chút ít tiếng thét chói tai cùng thanh âm kích động, ánh mắt trong trẻo quét qua khán phòng, ưu nhã ngồi xuống nghe người chủ trì hỏi.

"Hình như gần đây Bùi tiên sinh có một tin tức nóng bỏng rất xôn xao, ồn ào huyên náo, tất cả mọi người rất muốn biết rõ chân tướng, vậy bây giờ anh có thể tiết lộ chân tướng thật sự là gì hay không? Chính là người phụ nữ trong tấm ảnh kia, thật sự là vợ của anh sao?"

Đôi mắt Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nâng lên, liếc nhìn đèn đóm sáng chói và bầu không khí quanh quẩn ở phía dưới.

"Đúng." Rốt cuộc anh nói: "..... Đó là vợ và con trai của tôi."

Một sự xôn xao dữ dội ở phía dưới.

Cùng lúc đó, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng bước qua bước lại trong gian phòng nhỏ mới thuê, nhìn Tiểu Ảnh ở trong phòng đang hết sức chuyên chú thao tác bàn phím viết trò chơi, cô cười cười âm thầm thu thập quần áo đã phơi khô, ngay sau đó nghe được giọng nói này.

Cô liếc qua TV, vừa đúng lúc thấy bóng dáng của Bùi Vũ Triết ở bên trong.

Ừ, trên ti vi, thật sự anh còn đẹp trai hơn, Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, xoay người rời đi. 

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, cô nghe được Bùi Vũ Triết nói câu kia "Đó là vợ và con trai của tôi", đột nhiên trái tim rung động, y phục trong tay cũng rớt xuống.

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, quay đầu nhìn bóng dáng ôn nhã như nước đó trên TV. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện