Thiên Nhu thoáng quay đầu lại, thấy người đàn ông cao lớn kia cúi người xuống, thân mật ôm chị vào trong ngực lồng ngực ấm áp của mình.
Đôi mắt cô thoáng lấp lánh, không nói một lời nào.
Có đôi khi, lời chúc phúc tốt nhất chính là sự nhượng bộ, chính là dấu diếm, cô biết đây là chuyện duy nhất mình có thể làm cho chị.
Nhìn vẻ mặt cô là Nam Cung Dạ Hi có thể đoán ra tâm tư của cô, cười nói: “Cô cũng thích anh tôi?”
Thiên Nhu phát hoảng.
“Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao? Đều có thể nhìn ra được?” Cô quá thành thật, vội vàng sờ sờ mặt mình, sợ lộ ra gì đó.
Trước kia, đích xác là cô không hề giấu diếm cảm tình này, nhưng từ sau khi được cứu về, cô không bao giờ dám suy nghĩ loạn nữa, cảnh tượng Nam Cung cả người đầy máu khi bị Trình Dĩ Sênh đâm một dao, cả đời cô không bao giờ quên được.
“Cô không có biểu hiện ra, là do tôi nhìn ra được” Nam Cung Dạ Hi đi xuống bậc thang, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội, anh chị ấy đã có hai đứa nhỏ.”
Người phụ nữ này nói chuyện luôn sắc bén như vậy, ở phía sau, Thiên Nhu hít sâu, hít thật sâu, khó khăn lắm mới bình phục được tâm tình, vừa muốn mở miệng nói ‘Tôi biết’, thì Nam Cung Dạ Hi đã xua xua tay, đưa lưng về phía cô, nói: “Yêu đơn phương thì không có kết quả, cô vẫn là đừng phá hư bọn họ, điều này tôi cùng ba ba đã từng làm rồi, nếu là cô? Phỏng chừng không lay động được bọn họ một chút xíu.”
Lời nói vô ý, nhưng lại tựa như một bạt tai, cố ý hay vô tình tát lên trên mặt của Thiên Nhu.
Cô thử hô hấp, nhưng lồng ngực vẫn như bị đè ép.
Mà giờ phút này ở trong phòng, trên bàn là một đống lễ phục tán loạn, Dụ Thiên Tuyết ngồi trên sofa, cẩn thận giúp anh cài nút ở cổ áo, cô cắn môi nhìn nhìn, cười rộ lên: “Vẫn là cởi hết soái hơn.”
“Thiên Tuyết……” Nam Cung Kình Hiên để bàn tay nhỏ của cô tùy ý tác quái ở cổ áo mình, chờ đến khi cô chơi đủ rồi mới gắt gao ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Anh thật khó có thể tưởng tượng được là ngày mai chúng ta sẽ kết hôn…… Anh nghĩ, trước kia căn bản là anh không hiểu hôn nhân là gì, hiện tại hình như có hơi hiểu……”
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm trong ngực, nghe giọng nói khàn khàn ái muội của anh, trên sống lưng truyền đến một trận tê dại.
“Anh hiểu cái gì?” Cô bị ôm rất chặt, hô hấp sắp không thông, chỉ có thể quấn hai cánh tay lên cổ anh, tốt xấu gì cũng có thể thoải mái một chút.
Nam Cung Kình Hiên giữ chặt vòng eo của cô, đè cô ở lưng dựa sofa, đôi mắt hơi đỏ chăm chú nhìn mặt cô, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, trong xúc cảm thơm mềm ngọt ngào, giọng khàn khàn nói: “Kết hôn chính là để có lý do chính đáng mà trói em ở bên người anh, khắc lên ấn ký của anh, nói cho mọi người biết em là của anh…… Cả người em đều là của anh……”
Dụ Thiên Tuyết trốn không thoát nụ hôn của anh, chỉ có thể ngượng ngùng mà thừa nhận, cảm giác rõ được tây trang màu đen trên người anh lộ ra sự xa cách lạnh nhạt, nhưng nụ hôn của anh thì lại nóng như lửa, không cho phép kháng cự.
“Anh đừng có trêu chọc em nữa, rạng sáng mai em phải dậy để trang điểm, ngủ không được mấy giờ……” Cô xin tha, bàn tay nhỏ đặt ở trước ngực, sợ anh kích động một cái lại lăn lộn cô mấy phen, anh luôn dư thừa sức lực cũng như chủ động, lúc nào cũng có thể khiến cô cảm giác được sự thân mật trong lúc hai người hoan ái.
Nam Cung Kình Hiên chống trán mình vào trán cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nở nụ cười nói: “Không sao, chỉ vất vả một ngày, về sau thì tốt rồi, Nam Cung phu nhân, anh bảo đảm mỗi ngày em muốn ngủ bao lâu cũng được ……”
Dụ Thiên Tuyết theo thói quen đánh anh một cái, có chút buồn ngủ lại có phần không muốn xa rời mà cuộn tròn trong ngực anh.
“Em cũng cảm thấy kỳ quái, sao em lại gả cho anh, rõ ràng là em nên hận chết anh……” Cô hoang mang, cắn môi lẩm bẩm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, tay vuốt ve mặt anh như tìm kiếm gì đó: “Anh nói có phải anh có hai khuôn mặt hay không? 5 năm trước gương mặt này rất đáng giận, bỗng nhiên hiện tại lại biến thành tốt như vậy, em cũng không rõ lúc nào thì bắt đầu biến thành tốt……”
Anh hơi hơi nghiêng đầu hôn ngón tay cô, trầm thấp nói: “Phải không? Chỗ nào tốt?”
“Anh đừng đổi đề tài,” Dụ Thiên Tuyết kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhăn, nhìn rất đáng yêu: “Hồi trước anh đối với em xấu xa như vậy, em thật sự hận anh chết đi được, bây giờ ngẫm lại vẫn còn hận, không được, em đã nói là phải trả thù anh, nhưng cái gì em cũng chưa có làm!”
Nhớ lại xưa kia, người đàn ông này một hai phải bức ép cô mà không hề có lý do gì, còn tùy ý khi dễ cô, Dụ Thiên Tuyết lại cảm thấy không cam lòng.
“Cái gì em cũng chưa làm sao?” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Mất tích năm năm đã đủ giày vò anh, em cho rằng anh thật sự không có lương tâm hay sao? Chính là vì có lương tâm mới bị em tra tấn lâu như vậy, anh không có ngoại thương, anh là bị nội thương, không tin em nhìn xem……”
Nói xong, anh liền cầm tay cô hướng vào bên trong tây trang mà sờ soạng.
Dụ Thiên Tuyết không hề phòng bị, thật sự sờ vào bên trong tây trang của anh, xuyên qua áo sơmi là da thịt nóng bỏng căng chặt nam tính ……
Mặt cô bỗng đỏ lên, muốn rút tay về, anh lại ấn chặt không cho cô động đậy.
“Không phải muốn công bằng à?” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt nói: “Anh nói cho em nghe, nơi này sớm đã bị em tra tấn đến tan nát, khi đó em cự tuyệt anh tàn nhẫn biết bao nhiêu? Dáng vẻ lạnh như băng khiến tim anh đau đớn tan nát.”
“Anh nói lung tung, em thật sự đâu có lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chính là anh! Một chút đồng tình cũng không có! Năm năm trước anh ức hiếp em như thế nào nhớ không? Đừng nghĩ nói một câu tan nát cõi lòng là giải quyết xong, em muốn báo thù!” Dụ Thiên Tuyết đứng dậy trên sofa, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, hai đầu gối quỳ trên sofa, tay bắt lấy cổ áo sơmi của anh ấn anh ngã trên sofa.
“Nói, nói anh sai rồi, anh thực có lỗi với em, anh không nên ức hiếp một phụ nữ xinh đẹp thiện lương lại đáng yêu hào phóng của thế kỷ 21 như em! Mau nói!” Dụ Thiên Tuyết bóp cổ anh, không thuận theo nhất quyết không buông tha.
Ngã vào trên sofa, gương mặt của người đàn ông lộ vẻ ôn hòa, mị hoặc lan tràn, nụ cười nhàn nhạt cũng câu hồn người.
“Thiên Tuyết……”
“Không thương lượng! Anh có nói hay không?” Dụ Thiên Tuyết nheo đôi mắt: “Không nói sẽ đại hình hầu hạ!”
Nam Cung Kình Hiên không có biện pháp, nhìn từ góc độ này, dáng vẻ luôn luôn dịu dàng xinh đẹp của cô lại trở nên có phần gợi cảm, hai cái đùi nhỏ xinh trắng nõn lộ ra dưới làn váy, quỳ gối ở hai bên thắt lưng anh, đuôi tóc dài hơi quăn buông xoã ở trên ngực anh, nhẹ nhàng trêu chọc ý niệm của anh.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên thâm trầm, một tay gắt gao túm lấy cô, siết chặt vòng eo của cô, bỗng nhiên xoay người một cái áp cô xuống khỏi sofa, trong lúc cô cảm thấy trời đất quay cuồng, anh đã ấn cô ở bên dưới thân mình! Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì vị trí của bọn họ đã trao đổi.
Chỉ khác nhau là, hai cái đùi của cô vẫn còn dừng ở hai bên thắt lưng của anh, lúc này anh lấy tư thế kiêu căng của báo săn chống đỡ thân thể đang lơ lửng của cô, khiến cô hoàn toàn bại lộ không sót chút gì.
“Nam Cung Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết phẫn hận kêu một tiếng.
Cô dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, tóc rơi trên bờ vai trắng nõn mềm mại, đẹp rung động lòng người.
Thân thể của Nam Cung Kình Hiên ép tới rất thấp, thấp đến mức đôi môi chạm đến trán cô, vòng eo tinh tráng xâm nhập giữa hai chân cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên: “Anh đây…… Bảo bối, anh sai rồi, anh thực rất xin lỗi em, anh không nên luôn bắt nạt em…… Như vậy được chưa?”
Cô muốn nghe, anh sẽ nói cho cô nghe.
Giơ tay nâng cái cằm xinh xắn của cô, mấy ngón tay khống chế lực đạo, hơi hơi nâng lên, để anh càng phương tiện mà cướp lấy hương thơm của cô.
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trừng lớn, theo bản năng muốn trốn tránh, bỗng nhiên lại bị anh giữ chặt gáy, buộc phải ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn nhiệt tình của anh.
Động tác của anh quá hung mãnh, Dụ Thiên Tuyết bị anh hôn đến ưm ưm ra tiếng, hơi thở nặng nề tràn ngập giữa hai người, hai khuỷu tay chống đỡ thân thể đã phát run, lại không dám nằm xuống, vì thế chỉ có thể để anh tuỳ ý hôn cho đến khi hít thở không thông, đầu óc cô mê ly, đầu lưỡi hăng say cường hãn quấy động trong miệng cô, đoạt lấy nước bọt ngọt ngào thơm tho của cô.
“Chưa đủ ……” Thật vất vả anh mới buông ra, Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển ở trong lòng ngực anh, không hiểu sao lại càng cảm thấy uất ức, cắn môi, đôi mắt lấp lánh dịu dàng: “Hồi đó anh rất xấu.”
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu khẽ cười, kéo một cánh tay của cô qua để cô không cần chống đỡ thân thể nữa, cô khẽ kêu một tiếng túm lấy quần áo anh, được anh đỡ lấy cùng ngã nhào trên sofa.
“Anh biết không đủ, cho nên hiện tại bồi thường……” Giọng anh khàn khàn phả ra hơi thở nóng như lửa, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cúi đầu gắt gao chiếm hữu cánh môi đỏ bừng như máu, vuốt ve đến khi thân thể nóng như đốt lửa, bả vai rộng lớn bao phủ thân thể nhỏ xinh, đôi tay từ từ xâm nhập vào vòng eo của cô, hung hăng xoa nắn.
Đêm trở nên nóng rực, vốn đã không còn mấy giờ nữa là tảng sáng, giờ phút này có vẻ như lại càng ngắn thêm một ít.
Lễ phục xa hoa nằm trên bàn, bừa bộn nằm cùng nhau, mà ở bên cạnh, hai bóng dáng đang dây dưa bên nhau, đen cùng trắng thế nhưng nhu hòa, tiếng ngâm nga trầm thấp vang lên, cảnh tượng nóng bỏng bại lộ dưới ánh đèn càng khiến người không thể kiềm chế.
Chẳng mấy chốc đã bình minh.
*****
Thời điểm chuyên viên trang điểm đến, cô vẫn đang uể oải mệt mỏi mà ngủ.
“Thức dậy, cô dâu của tôi!” Chuyên viên trang điểm kêu bên tai cô, tiếng cười giống như chuông đồng, xốc rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng, chiếu vào trên chiếc mền lông trắng noãn ấp áp: “Mau mau mau, xe hoa sắp đến rồi, chúng ta phải trang điểm và thay quần áo nội trong một giờ đồng hồ! Dậy đi, đừng để chú rể tự mình lại đây hỗ trợ nha!”
Dụ Thiên Tuyết giật mình, lúc đứng dậy mới cảm thấy thân thể có chút đau nhức, cũng may là không phải cả tứ chi đều đau nhức, đúng là tối qua có tắm nước ấm, cho nên sự mỏi mệt kia cũng đã được rửa trôi.
Đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, Dụ Thiên Tuyết đi đến trước bàn, sắc mặt sáng rỡ khiến chuyên viên trang điểm cũng nở nụ cười tán thưởng.
“Quả nhiên là được yêu thương nha, nhìn xem, thần sắc trên mặt không giống nhau, làn da của cô rất đẹp, tôi nghe nói, nếu mang thai con gái thì làn da lại càng đẹp, không cần trang điểm đâu,” chuyên viên trang điểm búng tay một cái: “Nhưng cô yên tâm, hôm nay tôi sẽ hoá trang cho cô trở nên hoàn mỹ nhất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến sức khoẻ, hãy tin tưởng tôi, cô sẽ là cô dâu đẹp nhất!”
Nhớ tới tối hôm qua triền miên mất khống chế, mặt của Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ, thật sự không nghĩ tới anh lại nhịn không được.
“Vậy phiền cô.” Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
Trước giờ cô không hề nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ kết hôn, một năm kia mang theo thai nhi trong bụng đi xa tha hương, căn bản chỉ nghĩ cả đời này hẳn là cứ trôi qua như thế, còn về tình yêu cùng tương lai, đó là chuyện cô không dám mơ, cũng không dám nghĩ đến.
Đôi mắt cô thoáng lấp lánh, không nói một lời nào.
Có đôi khi, lời chúc phúc tốt nhất chính là sự nhượng bộ, chính là dấu diếm, cô biết đây là chuyện duy nhất mình có thể làm cho chị.
Nhìn vẻ mặt cô là Nam Cung Dạ Hi có thể đoán ra tâm tư của cô, cười nói: “Cô cũng thích anh tôi?”
Thiên Nhu phát hoảng.
“Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao? Đều có thể nhìn ra được?” Cô quá thành thật, vội vàng sờ sờ mặt mình, sợ lộ ra gì đó.
Trước kia, đích xác là cô không hề giấu diếm cảm tình này, nhưng từ sau khi được cứu về, cô không bao giờ dám suy nghĩ loạn nữa, cảnh tượng Nam Cung cả người đầy máu khi bị Trình Dĩ Sênh đâm một dao, cả đời cô không bao giờ quên được.
“Cô không có biểu hiện ra, là do tôi nhìn ra được” Nam Cung Dạ Hi đi xuống bậc thang, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Không cần suy nghĩ nữa, cô không có cơ hội, anh chị ấy đã có hai đứa nhỏ.”
Người phụ nữ này nói chuyện luôn sắc bén như vậy, ở phía sau, Thiên Nhu hít sâu, hít thật sâu, khó khăn lắm mới bình phục được tâm tình, vừa muốn mở miệng nói ‘Tôi biết’, thì Nam Cung Dạ Hi đã xua xua tay, đưa lưng về phía cô, nói: “Yêu đơn phương thì không có kết quả, cô vẫn là đừng phá hư bọn họ, điều này tôi cùng ba ba đã từng làm rồi, nếu là cô? Phỏng chừng không lay động được bọn họ một chút xíu.”
Lời nói vô ý, nhưng lại tựa như một bạt tai, cố ý hay vô tình tát lên trên mặt của Thiên Nhu.
Cô thử hô hấp, nhưng lồng ngực vẫn như bị đè ép.
Mà giờ phút này ở trong phòng, trên bàn là một đống lễ phục tán loạn, Dụ Thiên Tuyết ngồi trên sofa, cẩn thận giúp anh cài nút ở cổ áo, cô cắn môi nhìn nhìn, cười rộ lên: “Vẫn là cởi hết soái hơn.”
“Thiên Tuyết……” Nam Cung Kình Hiên để bàn tay nhỏ của cô tùy ý tác quái ở cổ áo mình, chờ đến khi cô chơi đủ rồi mới gắt gao ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Anh thật khó có thể tưởng tượng được là ngày mai chúng ta sẽ kết hôn…… Anh nghĩ, trước kia căn bản là anh không hiểu hôn nhân là gì, hiện tại hình như có hơi hiểu……”
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm trong ngực, nghe giọng nói khàn khàn ái muội của anh, trên sống lưng truyền đến một trận tê dại.
“Anh hiểu cái gì?” Cô bị ôm rất chặt, hô hấp sắp không thông, chỉ có thể quấn hai cánh tay lên cổ anh, tốt xấu gì cũng có thể thoải mái một chút.
Nam Cung Kình Hiên giữ chặt vòng eo của cô, đè cô ở lưng dựa sofa, đôi mắt hơi đỏ chăm chú nhìn mặt cô, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, trong xúc cảm thơm mềm ngọt ngào, giọng khàn khàn nói: “Kết hôn chính là để có lý do chính đáng mà trói em ở bên người anh, khắc lên ấn ký của anh, nói cho mọi người biết em là của anh…… Cả người em đều là của anh……”
Dụ Thiên Tuyết trốn không thoát nụ hôn của anh, chỉ có thể ngượng ngùng mà thừa nhận, cảm giác rõ được tây trang màu đen trên người anh lộ ra sự xa cách lạnh nhạt, nhưng nụ hôn của anh thì lại nóng như lửa, không cho phép kháng cự.
“Anh đừng có trêu chọc em nữa, rạng sáng mai em phải dậy để trang điểm, ngủ không được mấy giờ……” Cô xin tha, bàn tay nhỏ đặt ở trước ngực, sợ anh kích động một cái lại lăn lộn cô mấy phen, anh luôn dư thừa sức lực cũng như chủ động, lúc nào cũng có thể khiến cô cảm giác được sự thân mật trong lúc hai người hoan ái.
Nam Cung Kình Hiên chống trán mình vào trán cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nở nụ cười nói: “Không sao, chỉ vất vả một ngày, về sau thì tốt rồi, Nam Cung phu nhân, anh bảo đảm mỗi ngày em muốn ngủ bao lâu cũng được ……”
Dụ Thiên Tuyết theo thói quen đánh anh một cái, có chút buồn ngủ lại có phần không muốn xa rời mà cuộn tròn trong ngực anh.
“Em cũng cảm thấy kỳ quái, sao em lại gả cho anh, rõ ràng là em nên hận chết anh……” Cô hoang mang, cắn môi lẩm bẩm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, tay vuốt ve mặt anh như tìm kiếm gì đó: “Anh nói có phải anh có hai khuôn mặt hay không? 5 năm trước gương mặt này rất đáng giận, bỗng nhiên hiện tại lại biến thành tốt như vậy, em cũng không rõ lúc nào thì bắt đầu biến thành tốt……”
Anh hơi hơi nghiêng đầu hôn ngón tay cô, trầm thấp nói: “Phải không? Chỗ nào tốt?”
“Anh đừng đổi đề tài,” Dụ Thiên Tuyết kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhăn, nhìn rất đáng yêu: “Hồi trước anh đối với em xấu xa như vậy, em thật sự hận anh chết đi được, bây giờ ngẫm lại vẫn còn hận, không được, em đã nói là phải trả thù anh, nhưng cái gì em cũng chưa có làm!”
Nhớ lại xưa kia, người đàn ông này một hai phải bức ép cô mà không hề có lý do gì, còn tùy ý khi dễ cô, Dụ Thiên Tuyết lại cảm thấy không cam lòng.
“Cái gì em cũng chưa làm sao?” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng nói: “Mất tích năm năm đã đủ giày vò anh, em cho rằng anh thật sự không có lương tâm hay sao? Chính là vì có lương tâm mới bị em tra tấn lâu như vậy, anh không có ngoại thương, anh là bị nội thương, không tin em nhìn xem……”
Nói xong, anh liền cầm tay cô hướng vào bên trong tây trang mà sờ soạng.
Dụ Thiên Tuyết không hề phòng bị, thật sự sờ vào bên trong tây trang của anh, xuyên qua áo sơmi là da thịt nóng bỏng căng chặt nam tính ……
Mặt cô bỗng đỏ lên, muốn rút tay về, anh lại ấn chặt không cho cô động đậy.
“Không phải muốn công bằng à?” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt nói: “Anh nói cho em nghe, nơi này sớm đã bị em tra tấn đến tan nát, khi đó em cự tuyệt anh tàn nhẫn biết bao nhiêu? Dáng vẻ lạnh như băng khiến tim anh đau đớn tan nát.”
“Anh nói lung tung, em thật sự đâu có lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chính là anh! Một chút đồng tình cũng không có! Năm năm trước anh ức hiếp em như thế nào nhớ không? Đừng nghĩ nói một câu tan nát cõi lòng là giải quyết xong, em muốn báo thù!” Dụ Thiên Tuyết đứng dậy trên sofa, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, hai đầu gối quỳ trên sofa, tay bắt lấy cổ áo sơmi của anh ấn anh ngã trên sofa.
“Nói, nói anh sai rồi, anh thực có lỗi với em, anh không nên ức hiếp một phụ nữ xinh đẹp thiện lương lại đáng yêu hào phóng của thế kỷ 21 như em! Mau nói!” Dụ Thiên Tuyết bóp cổ anh, không thuận theo nhất quyết không buông tha.
Ngã vào trên sofa, gương mặt của người đàn ông lộ vẻ ôn hòa, mị hoặc lan tràn, nụ cười nhàn nhạt cũng câu hồn người.
“Thiên Tuyết……”
“Không thương lượng! Anh có nói hay không?” Dụ Thiên Tuyết nheo đôi mắt: “Không nói sẽ đại hình hầu hạ!”
Nam Cung Kình Hiên không có biện pháp, nhìn từ góc độ này, dáng vẻ luôn luôn dịu dàng xinh đẹp của cô lại trở nên có phần gợi cảm, hai cái đùi nhỏ xinh trắng nõn lộ ra dưới làn váy, quỳ gối ở hai bên thắt lưng anh, đuôi tóc dài hơi quăn buông xoã ở trên ngực anh, nhẹ nhàng trêu chọc ý niệm của anh.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên thâm trầm, một tay gắt gao túm lấy cô, siết chặt vòng eo của cô, bỗng nhiên xoay người một cái áp cô xuống khỏi sofa, trong lúc cô cảm thấy trời đất quay cuồng, anh đã ấn cô ở bên dưới thân mình! Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì vị trí của bọn họ đã trao đổi.
Chỉ khác nhau là, hai cái đùi của cô vẫn còn dừng ở hai bên thắt lưng của anh, lúc này anh lấy tư thế kiêu căng của báo săn chống đỡ thân thể đang lơ lửng của cô, khiến cô hoàn toàn bại lộ không sót chút gì.
“Nam Cung Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết phẫn hận kêu một tiếng.
Cô dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, tóc rơi trên bờ vai trắng nõn mềm mại, đẹp rung động lòng người.
Thân thể của Nam Cung Kình Hiên ép tới rất thấp, thấp đến mức đôi môi chạm đến trán cô, vòng eo tinh tráng xâm nhập giữa hai chân cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên: “Anh đây…… Bảo bối, anh sai rồi, anh thực rất xin lỗi em, anh không nên luôn bắt nạt em…… Như vậy được chưa?”
Cô muốn nghe, anh sẽ nói cho cô nghe.
Giơ tay nâng cái cằm xinh xắn của cô, mấy ngón tay khống chế lực đạo, hơi hơi nâng lên, để anh càng phương tiện mà cướp lấy hương thơm của cô.
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trừng lớn, theo bản năng muốn trốn tránh, bỗng nhiên lại bị anh giữ chặt gáy, buộc phải ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn nhiệt tình của anh.
Động tác của anh quá hung mãnh, Dụ Thiên Tuyết bị anh hôn đến ưm ưm ra tiếng, hơi thở nặng nề tràn ngập giữa hai người, hai khuỷu tay chống đỡ thân thể đã phát run, lại không dám nằm xuống, vì thế chỉ có thể để anh tuỳ ý hôn cho đến khi hít thở không thông, đầu óc cô mê ly, đầu lưỡi hăng say cường hãn quấy động trong miệng cô, đoạt lấy nước bọt ngọt ngào thơm tho của cô.
“Chưa đủ ……” Thật vất vả anh mới buông ra, Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển ở trong lòng ngực anh, không hiểu sao lại càng cảm thấy uất ức, cắn môi, đôi mắt lấp lánh dịu dàng: “Hồi đó anh rất xấu.”
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu khẽ cười, kéo một cánh tay của cô qua để cô không cần chống đỡ thân thể nữa, cô khẽ kêu một tiếng túm lấy quần áo anh, được anh đỡ lấy cùng ngã nhào trên sofa.
“Anh biết không đủ, cho nên hiện tại bồi thường……” Giọng anh khàn khàn phả ra hơi thở nóng như lửa, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cúi đầu gắt gao chiếm hữu cánh môi đỏ bừng như máu, vuốt ve đến khi thân thể nóng như đốt lửa, bả vai rộng lớn bao phủ thân thể nhỏ xinh, đôi tay từ từ xâm nhập vào vòng eo của cô, hung hăng xoa nắn.
Đêm trở nên nóng rực, vốn đã không còn mấy giờ nữa là tảng sáng, giờ phút này có vẻ như lại càng ngắn thêm một ít.
Lễ phục xa hoa nằm trên bàn, bừa bộn nằm cùng nhau, mà ở bên cạnh, hai bóng dáng đang dây dưa bên nhau, đen cùng trắng thế nhưng nhu hòa, tiếng ngâm nga trầm thấp vang lên, cảnh tượng nóng bỏng bại lộ dưới ánh đèn càng khiến người không thể kiềm chế.
Chẳng mấy chốc đã bình minh.
*****
Thời điểm chuyên viên trang điểm đến, cô vẫn đang uể oải mệt mỏi mà ngủ.
“Thức dậy, cô dâu của tôi!” Chuyên viên trang điểm kêu bên tai cô, tiếng cười giống như chuông đồng, xốc rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời tràn ngập khắp phòng, chiếu vào trên chiếc mền lông trắng noãn ấp áp: “Mau mau mau, xe hoa sắp đến rồi, chúng ta phải trang điểm và thay quần áo nội trong một giờ đồng hồ! Dậy đi, đừng để chú rể tự mình lại đây hỗ trợ nha!”
Dụ Thiên Tuyết giật mình, lúc đứng dậy mới cảm thấy thân thể có chút đau nhức, cũng may là không phải cả tứ chi đều đau nhức, đúng là tối qua có tắm nước ấm, cho nên sự mỏi mệt kia cũng đã được rửa trôi.
Đứng dậy rửa mặt chải đầu xong, Dụ Thiên Tuyết đi đến trước bàn, sắc mặt sáng rỡ khiến chuyên viên trang điểm cũng nở nụ cười tán thưởng.
“Quả nhiên là được yêu thương nha, nhìn xem, thần sắc trên mặt không giống nhau, làn da của cô rất đẹp, tôi nghe nói, nếu mang thai con gái thì làn da lại càng đẹp, không cần trang điểm đâu,” chuyên viên trang điểm búng tay một cái: “Nhưng cô yên tâm, hôm nay tôi sẽ hoá trang cho cô trở nên hoàn mỹ nhất, tuyệt đối không ảnh hưởng đến sức khoẻ, hãy tin tưởng tôi, cô sẽ là cô dâu đẹp nhất!”
Nhớ tới tối hôm qua triền miên mất khống chế, mặt của Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ, thật sự không nghĩ tới anh lại nhịn không được.
“Vậy phiền cô.” Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
Trước giờ cô không hề nghĩ đến cảnh tượng mình sẽ kết hôn, một năm kia mang theo thai nhi trong bụng đi xa tha hương, căn bản chỉ nghĩ cả đời này hẳn là cứ trôi qua như thế, còn về tình yêu cùng tương lai, đó là chuyện cô không dám mơ, cũng không dám nghĩ đến.
Danh sách chương