Nhưng thời điểm ngày này chân chính đến, cô mới không kịp ứng phó.

Thì ra còn có một người đang chờ đợi cô, đứng ở nơi ngược sáng, chờ cầm tay cô, yêu nhau cả đời.

Hốc mắt của Dụ Thiên Tuyết hơi ướt át.

Cài xong cái kim cài cuối cùng lên ngực áo cô, chuyên viên trang điểm lui về phía sau hai bước, tán thưởng nói: “Nam Cung phu nhân, perfect!”

Còn đang suy nghĩ thì có người đẩy cửa đi vào, Thiên Nhu đã thay bộ lễ phục phù dâu tinh xảo xinh đẹp, xông vào kêu chị, nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết thì thoáng ngây người, tiếp theo đó lại cười rộ lên: “Chị, chị thật xinh đẹp!”

“Mọi người đừng khen nữa, khen đến chị cũng thấy xấu hổ.” Dụ Thiên Tuyết cười yếu ớt nói.

Thiên Nhu dạo quanh cô một vòng, ý cười vẫn dịu dàng như cũ, cuối cùng nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Chị, chúc mừng chị kết hôn, chị phải hạnh phúc nha.”

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết ấm áp, nắm tay cô kéo ra trước mặt mình, nhìn em gái đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp, cũng mỉm cười dịu dàng mang theo nước mắt: “Em nói xem, ba mẹ ở trên trời có thể nhìn thấy chúng ta không?”

“Có chứ, chắn chắn là mẹ rất vui,” Thiên Nhu gật gật đầu: “Chị, ngàn vạn lần đừng khóc, để anh rể nhìn thấy thì không tốt.” 

Dụ Thiên Tuyết đè ép sự chua xót cùng cảm động xuống đáy lòng, trong lúc vô ý, ánh mắt quét tới tờ báo trên bàn.

Đó là báo sáng nay chuyên viên trang điểm mang theo đến.

Bên ngoài truyền đến tiếng ‘tin tin’, Thiên Nhu buông tay cô ra, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

“Chị, anh rể đến rồi! Chúng ta chuẩn bị nhanh một chút!” Giọng cô rất hưng phấn.

Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu, từ trong sửng sờ hoàn hồn.

Hẳn là cô không có nhìn lầm, trên tờ báo kia, đúng là ảnh chụp lễ phục cưới của bọn họ, tràn đầy trang báo đều là tin tức kết hôn của bọn họ, nhưng có lẽ không ai chú ý tới bên dưới góc phải trang báo, một khung tin nho nhỏ, cũng đăng một sự kiện đồng thời phát sinh vào hôm nay ———

‘Người đứng đầu La thị chính thức tuyên bố công ty phá sản.’

Dụ Thiên Tuyết chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp phía dưới, đó có lẽ là một cuộc họp báo, mẹ con La Tình Uyển sắc mặt tái nhợt ngồi ở một góc tham dự cuộc họp báo, còn La Mân Thành thì đứng trước ống kính, vẻ mặt già nua cùng suy sụp.

Giống như quy luật trên toàn thế giới, có hứng khởi sẽ có suy tàn, có già nua mới có tân sinh.

Tuần hoàn lặp lại.

“Chị, mau một chút, anh rể đang đợi chị đó!” Giọng nói ngọt ngào của Thiên Nhu kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Dụ Thiên Tuyết đẩy tờ báo ra, ánh mắt trong suốt như nước.

Con người luôn phải hướng tới phía trước, cô không có nhiều lòng thương hại để bận tâm đến sống chết của người khác, điều duy nhất cô có thể làm chính là bắt lấy hạnh phúc của mình, nắm thật chặt, cô đã nói, mình phải hạnh phúc cho những người đó nhìn.

Cửa mở, người mà cô chờ đợi đang đứng ở cách đó không xa.

Nam Cung Kình Hiên dựa người vào xe, vầng trán tuấn tú lộ ra hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt, đôi mắt thâm thuý sáng rực, nhưng chỉ một cái chớp mắt, ánh mắt anh di chuyển, dừng ở trên người cô dâu xinh đẹp của mình.

Sáng rực trong mắt anh, đó gọi là kinh diễm.

Lúc này, Lạc Phàm Vũ đứng ở phía sau chiếc xe kia, đang cười đùa nói chuyện cùng người bên cạnh, nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết đi ra cũng chợt sửng sốt, anh biết, dù thời điểm nói năng lạnh nhạt thì người phụ nữ cũng vẫn rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô có thể đẹp đến như vậy.

Mà cô gái đi bên cạnh cô, mặc lễ phục phù dâu tinh xảo, thật cẩn thận nắm tay chị của mình, đôi mắt trong suốt, nụ cười mang theo lúm đồng tiền.

Gió hơi lạnh thổi qua, mang theo hương thơm thanh nhã trong không khí buổi sớm.

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên mê ly, bước tới cầm lấy tay của Dụ Thiên Tuyết, bàn tay trong lòng bàn tay, sự mềm mại làm cho anh không muốn buông ra.

“Nếu biết sớm thì anh đã không dẫn theo nhiều người lại đây đón em, một mình anh tới là được rồi,” Nam Cung Kình Hiên kéo cô tới gần bên người, ánh mắt lộ ra sự khát vọng, giọng khàn khàn nói: “Em quá đẹp, thấy không? Tất cả mọi người đều đang nhìn em.”

Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhéo lòng bàn tay của anh một cái: “Nếu còn không đi, người ta nhìn chính là hai chúng ta.”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ánh mắt tràn đầy sự mị hoặc.

Anh gắt gao siết chặt vòng eo của cô, không màng lễ tiết, ở trước mắt bao nhiêu người trực tiếp hôn lên môi cô.

Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng khiến người chung quanh thổn thức, từng trận tiếng cười vang lên, lúc này anh mới ôm thắt lưng của cô cùng nhau bước lên xe hoa.

Một hôn lễ oanh động toàn bộ thành phố Z, cô ngồi trong xe hoa, dựa vào trong lòng ngực anh, nghiễm nhiên không biết hạnh phúc mà mình đang đi tới có bao nhiêu to lớn, ngay khi nhìn thấy giáo đường phía trước được trang trí từng biển hoa xa hoa như cung điện, tiếng hoan hô tràn ngập bên tai, cái gì cô cũng đã nghe không thấy.

Đám người chen chúc, mặt trên thảm đỏ hoa lệ rải đầy cánh hoa cùng kim tuyến nhỏ vụn màu vàng, trước mắt là toàn cảnh hỗn loạn, Dụ Thiên Tuyết ứng đối không xuể, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra chút luống cuống, mê mang tiếp nhận hạnh phúc long trọng phủ xuống, người đàn ông cao lớn rắn rỏi phía trước ôm lấy thắt lưng cô cùng đi qua từng cánh cửa, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, làm cho gương mặt vốn mê mang luống cuống của cô rốt cuộc lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào xinh đẹp

Chỉ là không nghĩ tới, trong khách mời thế nhưng sẽ xuất hiện La Tình Uyển.

Cô ta mặc một thân trang phục thanh nhã, sắc mặt bởi vì quá mức tái nhợt mà thoa một ít má hồng, thoạt nhìn cũng vẫn xinh đẹp hào phóng như xưa.

Cô ta lẳng lặng đứng ở bên trong bên trong khách mời, chung quanh không ai tới gần, ngược lại sôi nổi dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô ta, vì thế ở chung quanh cô ta giống như xuất hiện một vòng lẩn quẩn mê ly, La Tình Uyển không hề phát hiện, giơ ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng mà lay động, nhìn chằm chằm hai người đang tuyên thệ phía xa.

Cha xứ dùng ngôn ngữ nghe không hiểu đọc lời tuyên thệ, phong thái trang nghiêm, người chung quanh cũng đều nghe đến tựa như trầm luân, ngay cả cô ta cũng không ngoại lệ, vào nửa năm trước, nói đúng hơn là gần ba tháng trước, cô ta vẫn luôn cho rằng, người có thể đứng ở bên cạnh người đàn ông kia nhất định là cô ta không sai.

Xa xa, Nam Cung Kình Hiên giơ tay, mắt nhìn cô dâu.

La Tình Uyển nheo mắt nhìn, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Mỗi một chữ anh nói, cô ta đều có thể nghe thấy, anh nói, tôi nguyện đau lòng cô ấy, bảo hộ cô ấy, yêu thương cô ấy, cho đến hơi thở cuối cùng, cho đến chết mới thôi.

Lời thề nguyện sâu nặng như thế, quen biết anh thời gian lâu như vậy, cô ta vẫn luôn cho rằng anh sẽ không bao giờ nói.

Nhưng anh đã nói, chẳng qua đối tượng không phải là cô ta mà thôi.

Chú rể cô dâu trao đổi nhẫn, nhiệt liệt hôn môi đối phương.

Tất cả hết thảy cô ta đều thu vào đáy mắt, lẳng lặng chờ đợi, nhìn bọn họ từ nam nữ xa lạ trở thành vợ chồng thân mật nhất, chờ bọn họ cảm thấy thời khắc hạnh phúc đã đến……

Chung quanh tràn ngập tiếng hoan hô, nháy mắt bao trùm cô ta.

La Tình Uyển đặt ly rượu xuống, lại ưu nhã mà cầm lấy một cái ly trống không, lấy ra cái bình nhỏ mà mình mang đến đổ vào ly, nhẹ nhàng đong đưa chất lỏng bên trong, không rõ chất lỏng đó là gì, bầu không khí lộ ra sự nguy hiểm.

Tiếng hoan hô chung quanh càng lúc càng giảm, cô ta quay mặt nhìn, thấy Nam Cung Kình Hiên mang theo cô dâu xinh đẹp của mình kính rượu khách khứa, có lẽ bọn họ thật sự xứng đôi, mỗi một cái ôm cũng phù hợp như vậy, anh giúp cô chắn một ly rượu, hôn lên trán của cô, chung quanh liền vang lên một trận vỗ tay, phảng phất hạnh phúc khắp thiên hạ đều là của bọn họ.

Cô ta nhớ rõ cái ngày ở trong văn phòng kia, lời mà người phụ nữ tên Dụ Thiên Tuyết đó đã nói với cô ta.

Tôi sẽ hạnh phúc cho cô xem, tuyệt đối hạnh phúc.

La Tình Uyển ngửa đầu, hốc mắt ướt át, giọng khàn khàn: “Hiện tại…… Cô hãy hạnh phúc cho tôi nhìn.”

Nói xong, cô ta đẩy thật mạnh khách khứa ra, ánh mắt sâu kín, đi tới trước mặt bọn họ ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện