Năng lực làm việc của thư ký Tống rất tốt, phải nói là vô cùng tốt.

3 giờ chiều, công ty đồ gia dụng đã chuyển giường, đệm, tủ quần áo đến.

Màu sắc cũng là màu gỗ tối giản nhất, đường nét được phác họa bởi chỗ lồi lõm của chất gỗ, đơn giản mà trang nhã.

Quả thật là phong cách mà anh Trác thích, tôi nghĩ.

Nửa tiếng sau, cửa hàng vật dụng trên giường cũng đem chăn, ga, gối, đệm… tới, tôi thấy cả bộ đồ dùng có màu trắng, màu xanh xám, còn có…màu hồng.

“Hình như tôi nhìn thấy màu hồng.” Tôi tag thư ký Tống trên zalo.

“Cô không nhìn lầm đâu.” Thư ký Tống nói với tôi giọng chắc nịch.

“Sao anh lại mua màu hồng?”

“Không phải con gái đều thích màu hồng à?”

“Nhưng tổng giám đốc Trác là đàn ông.”

“….”

Tôi đoán anh ta chắc chắn đang nghĩ rằng: Tôi hỏi cô thích màu gì, cô lại không nói, phỏng đoán nên mua màu hồng, cô còn kén chọn!

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh cũng quay đầu lại nhìn tôi.

“Vấn đề đó tôi cũng hỏi cô rồi mà.” Quả nhiên anh mở miệng nói.

“Tôi cũng không có ngủ trong đó.” Tôi ngượng ngùng nói, dời tầm mắt đi.

Anh cười, nụ cười sâu hiểm khó lường: “Tôi đi ra ngoài một lúc, tổng giám đốc Trác cần gì thì nhờ cô giúp nhé.”

“Được.” Đây chính là tình đồng nghiệp thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau.

Thư ký Tống đi ra ngoài hơn một tiếng, đến lúc gần tan làm anh ấy mới về.

Trên tay anh xách hai túi còn cầm một cái giá quần áo.

Sau khi quay về anh vào phòng làm việc của anh Trác, khoảng hơn mười phút sau mới quay ra.

“Anh mua cái gì thế?” Tôi hỏi.

“Đồ dùng cá nhân của tổng giám đốc Trác.” Anh trả lời.

Tôi bĩu môi, không nói thì thôi.

Sau đó tan làm, lúc thư ký Tống đi khổi, tôi mới mượn cớ tìm tài liệu vào phòng làm việc của anh Trác.

“Em có thể vào xem một chút không?” Sau khi đặt tài liệu lên bàn làm việc, tôi bèn trực tiếp đưa ra yêu cầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gian phòng nhỏ.

Anh gật đầu, dứt khoát nhấc người dậy cùng tôi đi vào trong đó.

Tôi đi đằng trước, anh đi đằng sau.

Cách đi này, vào nơi nghỉ ngơi, nghĩ thế nào tôi cũng thấy có ẩn ý trong đó, bèn dứt khoát nghiêng đầu:

“Hôm nay không làm chuyện xấu đấy nhé!”

“Tôi chỉ là đi xem phòng thôi mà.”

Anh một dáng đoan chính, hai mắt sáng trong nhìn tôi như kiểu tôi là người rất đen tối.

Tôi cũng không có nói gì, giơ tay cầm tay nắm cửa, mở cửa phòng bật đèn.

Gian phòng không lớn, nhưng giường lại rất lớn.

Một chiếc giường chiếm tới 2/3 diện tích căn phòng, một mặt giáp tường, mặt còn lại là tủ kê đầu giường, sau đó là tủ quần áo.

Phòng không có cửa sổ, nếu là để ngủ trưa thì cũng không cần phải so đo quá nhiều.

“Đồ mà thư ký Tống mua cuối cùng là gì thế?” Tôi hỏi.

Anh lắc đầu:

“Tôi chưa xem.”

“Em đi xem nhé?” Mặc dù là tôi đang trưng cầu ý kiến nhưng người đã đi đến bên cạnh tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.

Trong tủ không chỉ có treo một bộ đồ ngủ chon nam, một cái áo sơ mi, quần âu, còn treo một bộ đồ ngủ cho nữ, một chiếc váy mặc thường ngày, phía dưới còn để quần áo hay mang theo người.

Tôi ngượng ngùng, nghĩ chuyến đi cuối cùng thư ký Tống chắc chắn là mua mấy thứ này.

“Thư ký Tống quả thật rất tận tụy với công việc.” Tôi nói.

“Là thư ký đời sống, cậu ấy quả thật rất tỉ mỉ cẩn thận.” Anh gật đầu.

“Có cậu ấy ở đây, tôi dường như không cần phải bận tâm bất kỳ điều gì. Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn, ngày mai trong tủ có thêm một ít quần áo nữa.”

“Chắc là anh ấy nghĩ rằng em và anh sẽ ngủ ở đây rồi!” Tôi nói.

“Chẳng lẽ không phải?” Anh hỏi ngược lại tôi, ngừng lại một chút rồi nói:

“Nếu chuyện này mà còn không nhìn ra được thì chắc rằng cậu ta đã bị đuổi từ lâu rồi.”

Tôi gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện nữa, bèn bước nhanh đến đầu giường, ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo tủ đầu giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện