Lúc kéo ngăn kéo ra, tôi thật sự tình nguyện mình bị mù.
Hai ngăn kéo dường như đều đầy hết cả!
Ngăn bên trên còn đỡ, ngăn bên dưới toàn là khăn.
Cạnh ngăn kéo phía dưới để ít nhất 10 hộp TT ngay ngắn thẳng hàng, với những màu sắc khác nhau, vừa nhìn một cái liền biết không những là loại có hoa văn, mà còn có mùi hương, loại nóng rồi loại lạnh…
Sâu bên trong một chút còn để dầu bôi trơn và dụng cụ gây rung…
Tôi…tôi muốn độn thổ….
“Ha” Một tiếng cười nhẹ từ đằng sau truyền tới.
Tôi quay đầu bèn nhìn thấy anh cười trêu ghẹo.
“Anh còn cười được à!” Tôi không bằng lòng nói.
“Sao lại không được cười.” Anh hỏi.
“Lúc trước chỉ nghĩ cậu Tống là người cẩn thận tỉ mỉ, bây giờ mới biết cậu ta lại cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, tháng này tôi nhất định phải tăng lương cho cậu ta mới được.”
Lời anh nói còn kèm theo ý tán thưởng, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, đóng sầm ngăn kéo lại.
“Anh chính là người “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” điển hình!.”
(*)上梁不正下梁歪: thượng bất chính, hạ tắc loạn (Phàm là một người trên. (Người có vai vế là trụ cột) trong một gia đình mà ăn ở không chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu.
“Chuyện đó thì chính với không chính, loạn với không loạn gì chứ? Cậu Tống quả thực làm rất tốt.”
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói, mấy đồ chơi kia thật khiến người ta phải đỏ mặt! Đây là phòng làm việc đấy!
Phải biết rằng ở nhà đồ ngủ của tôi cũng chỉ mỏng một chút mà thôi, đối với mấy thứ kia, tôi cũng biết đôi chút, cũng có xem qua giới thiệu, trong mấy bộ phim không lành mạnh cũng đã xem qua rồi, nhưng từ trước tới nay tôi thật sự chưa từng tiếp xúc qua bao giờ.
Tôi thật sự không thể nói chuyện cùng anh nữa, quay người đi ra ngoài, tôi lại một nữa tiếng ngăn kéo kéo ra kéo vào. Là anh đang xem hay là dứt khoát lấy một món đồ nào đó đi rồi?
Trong long tôi bỗng thấy thấp thỏm, sau khi trở về phòng, tôi ngồi vào vị trí một lúc, đợi đến khi mặt không còn nóng nữa mới đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, gõ cửa:
“Tổng giám đốc Trác, công việc ngày hôm nay em đã làm xong hết rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì em đi trước nhé!”
“Em đợi một chút.” Anh tức tốc tắt máy tính, nhấc người dậy, lấy chìa khóa xe, lấy áo khoác treo trên mắc cửa, vừa mặc vừa nói với tôi:
“Tôi đưa em về.”
Lúc này trong công ty đã không còn người nào nữa, tôi cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều, mở miệng nói: “Anh đưa em về nhà hay về cùng với em?”
“Có khác biệt gì không?” Anh hỏi rồi tự trả lời: “Dù sao thì đưa em về cũng phải ở lại một lúc.”
Suốt quãng đường từ thang máy đến bãi đỗ xe, tôi ngồi trên ghế phụ lái rồi mới hỏi anh: “Anh Trác, anh có thấy gần đây chúng ta ở bên nhau quá nhiều rồi không?”
Từ lúc tôi làm thư ký cho anh dường như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau.
Phòng trọ của tôi đã biến thành nhà của anh, nhà trước kia của anh anh lại rất ít khi về.
“Sao nào? Không chào đón tôi à?” Anh nghiêng đầu, cười hỏi, chắc chắn biết tôi không thể nói ra những lời khiến anh không vui.
“Em muốn anh ngày nào cũng ở bên em! Em chỉ nghĩ tình hình này giữa chúng ta cũng không khác ở cùng với nhau là bao.” Tôi nói.
“Đúng là không có gì khác.” Anh nói.
“Tôi phát hiện ra ở với em càng lâu thì càng không muốn rời xa em.”
Đây là đáp án khiến tôi hài lòng nhất, tôi cúi đầu hé môi cười.
Tôi muốn ở cùng anh suốt đời!
Quả nhiên anh lấy đồ chơi từ trong ngăn kéo phòng nghỉ về.
Trong đêm tối thử trên người tôi một lần, khiến tôi liên tục cầu xin, độ kích thích đó cộng thêm anh nữa không thể không cảm thán lên rằng: Khoa học kỹ thuật thật khiến con người ta hài lòng.
“Hình như anh rất thuần thục.”
Xong chuyện, tôi trèo lên người anh, nói: “Anh nói thật cho em biết có phải trước đây anh đã từng chơi qua rồi không?”
Anh “ừ” một tiếng, nhắm mắt hôn lên trán tôi:
“Đã là chuyện của quá khứ, em hà tất phải so đo, tính toán làm gì?”
Đúng, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tôi đã biết anh là cao thủ tình trường…
Đúng, tôi nhỏ nhen quá rồi, không nên như vậy.
Hai ngăn kéo dường như đều đầy hết cả!
Ngăn bên trên còn đỡ, ngăn bên dưới toàn là khăn.
Cạnh ngăn kéo phía dưới để ít nhất 10 hộp TT ngay ngắn thẳng hàng, với những màu sắc khác nhau, vừa nhìn một cái liền biết không những là loại có hoa văn, mà còn có mùi hương, loại nóng rồi loại lạnh…
Sâu bên trong một chút còn để dầu bôi trơn và dụng cụ gây rung…
Tôi…tôi muốn độn thổ….
“Ha” Một tiếng cười nhẹ từ đằng sau truyền tới.
Tôi quay đầu bèn nhìn thấy anh cười trêu ghẹo.
“Anh còn cười được à!” Tôi không bằng lòng nói.
“Sao lại không được cười.” Anh hỏi.
“Lúc trước chỉ nghĩ cậu Tống là người cẩn thận tỉ mỉ, bây giờ mới biết cậu ta lại cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, tháng này tôi nhất định phải tăng lương cho cậu ta mới được.”
Lời anh nói còn kèm theo ý tán thưởng, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, đóng sầm ngăn kéo lại.
“Anh chính là người “Thượng bất chính, hạ tắc loạn” điển hình!.”
(*)上梁不正下梁歪: thượng bất chính, hạ tắc loạn (Phàm là một người trên. (Người có vai vế là trụ cột) trong một gia đình mà ăn ở không chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu.
“Chuyện đó thì chính với không chính, loạn với không loạn gì chứ? Cậu Tống quả thực làm rất tốt.”
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói, mấy đồ chơi kia thật khiến người ta phải đỏ mặt! Đây là phòng làm việc đấy!
Phải biết rằng ở nhà đồ ngủ của tôi cũng chỉ mỏng một chút mà thôi, đối với mấy thứ kia, tôi cũng biết đôi chút, cũng có xem qua giới thiệu, trong mấy bộ phim không lành mạnh cũng đã xem qua rồi, nhưng từ trước tới nay tôi thật sự chưa từng tiếp xúc qua bao giờ.
Tôi thật sự không thể nói chuyện cùng anh nữa, quay người đi ra ngoài, tôi lại một nữa tiếng ngăn kéo kéo ra kéo vào. Là anh đang xem hay là dứt khoát lấy một món đồ nào đó đi rồi?
Trong long tôi bỗng thấy thấp thỏm, sau khi trở về phòng, tôi ngồi vào vị trí một lúc, đợi đến khi mặt không còn nóng nữa mới đi đến trước cửa phòng làm việc của anh, gõ cửa:
“Tổng giám đốc Trác, công việc ngày hôm nay em đã làm xong hết rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì em đi trước nhé!”
“Em đợi một chút.” Anh tức tốc tắt máy tính, nhấc người dậy, lấy chìa khóa xe, lấy áo khoác treo trên mắc cửa, vừa mặc vừa nói với tôi:
“Tôi đưa em về.”
Lúc này trong công ty đã không còn người nào nữa, tôi cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều, mở miệng nói: “Anh đưa em về nhà hay về cùng với em?”
“Có khác biệt gì không?” Anh hỏi rồi tự trả lời: “Dù sao thì đưa em về cũng phải ở lại một lúc.”
Suốt quãng đường từ thang máy đến bãi đỗ xe, tôi ngồi trên ghế phụ lái rồi mới hỏi anh: “Anh Trác, anh có thấy gần đây chúng ta ở bên nhau quá nhiều rồi không?”
Từ lúc tôi làm thư ký cho anh dường như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau.
Phòng trọ của tôi đã biến thành nhà của anh, nhà trước kia của anh anh lại rất ít khi về.
“Sao nào? Không chào đón tôi à?” Anh nghiêng đầu, cười hỏi, chắc chắn biết tôi không thể nói ra những lời khiến anh không vui.
“Em muốn anh ngày nào cũng ở bên em! Em chỉ nghĩ tình hình này giữa chúng ta cũng không khác ở cùng với nhau là bao.” Tôi nói.
“Đúng là không có gì khác.” Anh nói.
“Tôi phát hiện ra ở với em càng lâu thì càng không muốn rời xa em.”
Đây là đáp án khiến tôi hài lòng nhất, tôi cúi đầu hé môi cười.
Tôi muốn ở cùng anh suốt đời!
Quả nhiên anh lấy đồ chơi từ trong ngăn kéo phòng nghỉ về.
Trong đêm tối thử trên người tôi một lần, khiến tôi liên tục cầu xin, độ kích thích đó cộng thêm anh nữa không thể không cảm thán lên rằng: Khoa học kỹ thuật thật khiến con người ta hài lòng.
“Hình như anh rất thuần thục.”
Xong chuyện, tôi trèo lên người anh, nói: “Anh nói thật cho em biết có phải trước đây anh đã từng chơi qua rồi không?”
Anh “ừ” một tiếng, nhắm mắt hôn lên trán tôi:
“Đã là chuyện của quá khứ, em hà tất phải so đo, tính toán làm gì?”
Đúng, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tôi đã biết anh là cao thủ tình trường…
Đúng, tôi nhỏ nhen quá rồi, không nên như vậy.
Danh sách chương