Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Kiến Quân cũng chẳng để tâm đến việc tiền lương của mình được chia như thế nào. Mặc dù nhìn thì thấy trong tay anh không có nhiều tiền lắm, nhưng chuyện của mình thì tự mình biết. Thu nhập chính của anh căn bản không đến từ số tiền lương chết này, nếu cứ giữ khư khư thì sẽ không có nghĩa. Hơn nữa, theo như anh biết, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương đều là người hiểu chuyện, anh đưa tiền cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ để dành cho anh, đến lúc cần dùng thì lấy ra hết.
Còn phần tiền trợ cấp cho những người khác thì thật sự khó tránh khỏi, không thể nào chỉ ăn thịt một mình còn những người khác thì ăn trấu.
Mỗi tháng cho Hứa Hiểu năm đồng là do ấn tượng kiên định về kiếp trước của anh.
Bây giờ tất cả chi phí và tiền bạc trong nhà đều ở chỗ Lưu Điền Phương, Hứa Hiểu không có gì trong tay, như vậy thì cũng cần tiền tiêu vặt.
Bây giờ thời tiết đã trở lạnh, phải mặc đến hai chiếc áo, nếu chỉ mặc một cái áo phong phanh thì sẽ không đủ giữ ấm được.
Những người lớn tuổi đã đổi sang quần áo dày hơn ngay khi trời chuyển mùa.
Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ăn sáng xong thì bắt đầu đi làm việc, nếu thiếu đi một ngày thì sẽ bị trừ mất một ngày công. Đến lúc đó lương thực được chia cũng ít đi, trừ khi quá cấp thiết thì sẽ không vắng mặt.
Hứa Hiểu đến trường học dạy thay, giờ giấc có thể muộn hơn một chút. Cô chịu trách nhiệm dọn dẹp bát đũa, rửa sạch nồi niêu, sau đó cầm vải vóc rồi ngồi trên máy may bắt đầu chuyển động.
Lần này Trần Kiến Quân không mang vải về, nhưng mấy lần trước thì có mang. Cô đã làm xong quần áo, tã lót và chăn đệm cho con, bây giờ đang làm đồ bầu.
Quần áo của cô đều khá vừa người, lúc còn nhỏ tháng thì không sao, nhưng đến tháng lớn hơn thì cô không mặc vừa mấy bộ quần áo kia nữa. Cho nên cần thiết phải có hai bộ quần áo rộng rãi hơn.
Nếu là nhà nghèo thì có thể chỉ may một bộ, thật sự nghèo nữa thì sẽ không may bộ nào, mượn quần áo của ai hơi đậm người một chút để mặc là được, nhưng cũng không dễ để mượn như vậy. Bởi vì Trần Kiến Quân mang vải về, vải trong nhà bọn họ rất dư dả, cho nên Lưu Điền Phương thấy bụng cô đã lớn liền cho cô hai khúc vải may đồ, như vậy cũng tiện giặt thay phiên.
Trần Kiến Quân nhìn hai khúc vải kia, một cái thì màu xám, cái còn lại thì màu đen, anh lật qua lật lại: “Lần trước không phải anh có mang về một khúc vải đỏ sao? Sao lại không dùng?”
Động tác của Hứa Hiểu dừng lại một chút: “Khúc vải kia mà may đồ bầu thì lãng phí quá, đợi sau khi em sinh xong thì may quần áo mặc.”
Nói thật ra, Hứa Hiểu cảm thấy hơi thấp thỏm. Khúc vải kia màu đỏ tươi, cô mặc hợp, em gái mặc cũng hợp, mẹ sẽ cho cô hay là cho em chồng đây? Trong lòng cô không chắc lắm nhưng cũng không nói ra. Nói ra thì chính là mình nghi ngờ mẹ chồng, cho dù bà cho em gái thì cũng là bình thường thôi.
Trần Kiến Quân không nghĩ nhiều như vậy, nghe cô nói thế thì cũng không nói tiếp nữa. Anh ra ngoài sân đi dạo một vòng, song lại phát hiện không có chuyện gì mình có thể làm.
Chuyện củi lửa trong nhà đều do Trần Lão Tam và Trần Kiến Minh phụ trách, sau đó những việc vụn vặt trong nhà thì có Lưu Điền Phương lo, Hứa Hiểu cũng thường xuyên hỗ trợ, em gái Trần Hướng Quyên về nhà cũng không nhàn rỗi. Cho nên sau khi anh đi dạo một vòng thì nhất thời thật sự không biết mình phải làm gì.
Hứa Hiểu thấy anh như vậy thì bật cười: “Anh đang làm gì vậy?”
Trong lòng Trần Kiến Quân ra vẻ trâu bò, anh đang tìm việc làm đấy, cuộc sống chính là khốn nạn như thế. Đậu má, trước kia lúc anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì có đủ thứ để chơi, bây giờ thì sao? Đã có thói quen tự tìm việc để làm.
Đi tới trước sân, Trần Kiến Quân nhìn thấy một đống gạch bùn bên cạnh, anh liền nhớ ra mình định xây nhà vệ sinh và phòng tắm. Bây giờ đang rảnh thì làm luôn chứ sao.
Muốn xây thì không thể thiếu gạch, thông dụng và hợp túi tiền nhất chính là gạch bùn, những viên gạch bùn được làm từ nguyên liệu địa phương, lấy từ sườn đồi hoàng thổ.
Trần Lão Tam xem ra đã làm việc đó không liên tục, trong góc hẻo lánh chất đầy một đống bùn đất đã được chọn.
Anh nói với Hứa Hiểu một tiếng rồi dứt khoát cầm công cụ đi lấy bùn đất, vẫn nên sớm chuẩn bị nhà vệ sinh và phòng tắm cho xong xuôi.
Lúc anh đi đào cũng chỉ có một mình anh, dù sao bây giờ cả thôn cũng chỉ có anh rảnh rỗi, những người khác đều đang đi làm kiếm công. Cho dù muốn làm gạch cũng phải đến lúc hạ công mới đến được, nếu không sẽ bị trừ công, vậy thì không đáng.
Hiếm khi con trai có thể ở nhà ngây ngốc nhiều ngày như vậy, Lưu Điền Phương muốn làm xong trở về sớm một chút, nhưng mà người khác không có buông tha bà dễ như vậy.
Trần Kiến Quân cũng chẳng để tâm đến việc tiền lương của mình được chia như thế nào. Mặc dù nhìn thì thấy trong tay anh không có nhiều tiền lắm, nhưng chuyện của mình thì tự mình biết. Thu nhập chính của anh căn bản không đến từ số tiền lương chết này, nếu cứ giữ khư khư thì sẽ không có nghĩa. Hơn nữa, theo như anh biết, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương đều là người hiểu chuyện, anh đưa tiền cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ để dành cho anh, đến lúc cần dùng thì lấy ra hết.
Còn phần tiền trợ cấp cho những người khác thì thật sự khó tránh khỏi, không thể nào chỉ ăn thịt một mình còn những người khác thì ăn trấu.
Mỗi tháng cho Hứa Hiểu năm đồng là do ấn tượng kiên định về kiếp trước của anh.
Bây giờ tất cả chi phí và tiền bạc trong nhà đều ở chỗ Lưu Điền Phương, Hứa Hiểu không có gì trong tay, như vậy thì cũng cần tiền tiêu vặt.
Bây giờ thời tiết đã trở lạnh, phải mặc đến hai chiếc áo, nếu chỉ mặc một cái áo phong phanh thì sẽ không đủ giữ ấm được.
Những người lớn tuổi đã đổi sang quần áo dày hơn ngay khi trời chuyển mùa.
Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ăn sáng xong thì bắt đầu đi làm việc, nếu thiếu đi một ngày thì sẽ bị trừ mất một ngày công. Đến lúc đó lương thực được chia cũng ít đi, trừ khi quá cấp thiết thì sẽ không vắng mặt.
Hứa Hiểu đến trường học dạy thay, giờ giấc có thể muộn hơn một chút. Cô chịu trách nhiệm dọn dẹp bát đũa, rửa sạch nồi niêu, sau đó cầm vải vóc rồi ngồi trên máy may bắt đầu chuyển động.
Lần này Trần Kiến Quân không mang vải về, nhưng mấy lần trước thì có mang. Cô đã làm xong quần áo, tã lót và chăn đệm cho con, bây giờ đang làm đồ bầu.
Quần áo của cô đều khá vừa người, lúc còn nhỏ tháng thì không sao, nhưng đến tháng lớn hơn thì cô không mặc vừa mấy bộ quần áo kia nữa. Cho nên cần thiết phải có hai bộ quần áo rộng rãi hơn.
Nếu là nhà nghèo thì có thể chỉ may một bộ, thật sự nghèo nữa thì sẽ không may bộ nào, mượn quần áo của ai hơi đậm người một chút để mặc là được, nhưng cũng không dễ để mượn như vậy. Bởi vì Trần Kiến Quân mang vải về, vải trong nhà bọn họ rất dư dả, cho nên Lưu Điền Phương thấy bụng cô đã lớn liền cho cô hai khúc vải may đồ, như vậy cũng tiện giặt thay phiên.
Trần Kiến Quân nhìn hai khúc vải kia, một cái thì màu xám, cái còn lại thì màu đen, anh lật qua lật lại: “Lần trước không phải anh có mang về một khúc vải đỏ sao? Sao lại không dùng?”
Động tác của Hứa Hiểu dừng lại một chút: “Khúc vải kia mà may đồ bầu thì lãng phí quá, đợi sau khi em sinh xong thì may quần áo mặc.”
Nói thật ra, Hứa Hiểu cảm thấy hơi thấp thỏm. Khúc vải kia màu đỏ tươi, cô mặc hợp, em gái mặc cũng hợp, mẹ sẽ cho cô hay là cho em chồng đây? Trong lòng cô không chắc lắm nhưng cũng không nói ra. Nói ra thì chính là mình nghi ngờ mẹ chồng, cho dù bà cho em gái thì cũng là bình thường thôi.
Trần Kiến Quân không nghĩ nhiều như vậy, nghe cô nói thế thì cũng không nói tiếp nữa. Anh ra ngoài sân đi dạo một vòng, song lại phát hiện không có chuyện gì mình có thể làm.
Chuyện củi lửa trong nhà đều do Trần Lão Tam và Trần Kiến Minh phụ trách, sau đó những việc vụn vặt trong nhà thì có Lưu Điền Phương lo, Hứa Hiểu cũng thường xuyên hỗ trợ, em gái Trần Hướng Quyên về nhà cũng không nhàn rỗi. Cho nên sau khi anh đi dạo một vòng thì nhất thời thật sự không biết mình phải làm gì.
Hứa Hiểu thấy anh như vậy thì bật cười: “Anh đang làm gì vậy?”
Trong lòng Trần Kiến Quân ra vẻ trâu bò, anh đang tìm việc làm đấy, cuộc sống chính là khốn nạn như thế. Đậu má, trước kia lúc anh rảnh rỗi không có việc gì làm thì có đủ thứ để chơi, bây giờ thì sao? Đã có thói quen tự tìm việc để làm.
Đi tới trước sân, Trần Kiến Quân nhìn thấy một đống gạch bùn bên cạnh, anh liền nhớ ra mình định xây nhà vệ sinh và phòng tắm. Bây giờ đang rảnh thì làm luôn chứ sao.
Muốn xây thì không thể thiếu gạch, thông dụng và hợp túi tiền nhất chính là gạch bùn, những viên gạch bùn được làm từ nguyên liệu địa phương, lấy từ sườn đồi hoàng thổ.
Trần Lão Tam xem ra đã làm việc đó không liên tục, trong góc hẻo lánh chất đầy một đống bùn đất đã được chọn.
Anh nói với Hứa Hiểu một tiếng rồi dứt khoát cầm công cụ đi lấy bùn đất, vẫn nên sớm chuẩn bị nhà vệ sinh và phòng tắm cho xong xuôi.
Lúc anh đi đào cũng chỉ có một mình anh, dù sao bây giờ cả thôn cũng chỉ có anh rảnh rỗi, những người khác đều đang đi làm kiếm công. Cho dù muốn làm gạch cũng phải đến lúc hạ công mới đến được, nếu không sẽ bị trừ công, vậy thì không đáng.
Hiếm khi con trai có thể ở nhà ngây ngốc nhiều ngày như vậy, Lưu Điền Phương muốn làm xong trở về sớm một chút, nhưng mà người khác không có buông tha bà dễ như vậy.
Danh sách chương