Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Từ lúc nào không hay biết, bên cạnh đã có một vòng người vây quanh, từng người đều vây quanh hỏi thăm hôm qua con trai của bà mang về cái gì, có một ít người chưa từng gặp chuyện náo nhiệt, còn hơi ảo não đêm qua vội vàng nấu cơm, không nhìn thấy. Nếu là thấy được thì nhất định bà ta cũng sẽ theo tới xem một lần, coi như không cho bà ta nhìn thì có thể có được một cái bánh quai chèo cũng tốt mà, có thể mang về nhà cho con nhỏ đỡ thèm một chút.

“Con trai cả của bà hôm qua mang một bao tải sau yên xe, là cái gì vậy?”

“Còn có cái gùi, nhìn qua nặng lắm, thật lợi hại, mỗi lần về nhà đều mang về không ít đồ, tiêu xài lắm à?”

“Hôm qua thôi nhìn thấy thoáng qua con của bà, nhìn có tinh thần hơn, nó có tin tức gì hay không, còn có đơn vị khác muốn nhận người hay không?”

“Vẫn là bà có phúc khí. Trước khi bà để hai đứa đầu đều là con gái, trong thôn cũng đàm tiếu ít nhiều, sau này sinh được ba đứa con trai mới nở mày nở mặt, bây giờ con trai lớn rồi, còn trở thành người trong thành phố, sau này bà chỉ đợi hưởng phúc đi.”

Lưu Điền Phương cười ha hả: “Không phải đã nói rồi sao, chính là nó lãnh về khẩu phần lương thực, bà cũng biết đó, người trong thành phố không có đất đai, nhưng mỗi tháng có định mức, nó cầm về khẩu phần lương thực định mức.”

“Có phải có bột mì và gạo không?”

“Có thì có nhưng mà nghĩ cũng biết là không có nhiều nha, phần lớn vẫn là mấy thứ như bắp ngô và khoai lang, cho nên nhìn qua thì số lượng không ít, nếu tất cả đều là bột mì gạo trắng, vậy cũng không tầm thường, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện tốt như vậy.”

Gạo và bột mì rất hiếm, mỗi lần thu hoạch đều miễn cưỡng ăn được chút ít, phải ăn tết, lễ hội, ngày tốt mới lấy ra, trộn vào lương thực thô làm nên một bữa.

“Nhưng tôi nghe nói người của đội xe hả? Kiến thức rộng rãi, chạy trời nam đất bắc, đi qua nhiều nơi, con của bà có nói với bà là đi lần này đi nơi nào không? Nếu có thể đến thủ đô thì tốt, có lẽ còn có thể nhìn thấy chủ tịch một lần.”

“Đi tỉnh ngoài, nhưng mà không có xa như vậy đâu…”

Lưu Điền Phương nói là trả lời, nhưng một chút đồ vật chính xác bà cũng không có nói, có một số việc nếu bà nói ra ngoài, chỉ trong chớp mắt tất cả mọi người trong thôn đều có thể biết, cho nên có thể hàm hồ thì không thể nói quá rõ ràng thấu hiểu, không thì sau này truyền đến truyền đi sẽ dễ dàng biến vị,

Bà vừa nói chuyện cũng không nhàn rỗi. Phân phối công việc cho họ xong, buông đồ làm bếp xuống, nói tạm biệt với các bà ấy: “Tôi về trước nhé, hôm nay con dâu tôi có lớp, không về sớm được, tôi phải trở về nấu cơm.”

“Động tác của bà thật nhanh, chắc chắn trở về nấu thịt, hôm qua tôi còn ngửi thấy mùi thịt, có một người công nhân thật là không tầm thường.”



Lưu Điền Phương đi, chủ đề cũng không chấm dứt: “Nhà bà nếu có con trai đi làm trong Tần Phong thì cũng có thể ăn thịt.”

“Tôi cũng nghĩ vậy đó, nhưng mà không có cái số phận này.”

“Nhà bà ấy bây giờ nhìn như thế này.” Nói xong giơ ngón tay cái lên.

“Các bà không biết, lần trước tôi đi đến nhà bà ấy mượn máy may, con dâu nhà bà ấy không phải có thai sao? Đang pha sữa bò uống đó, sữa trắng thơm lắm!”

“Tôi đã lớn như vậy mà còn chưa từng uống đó.”

“Bà không có nhiều để mà uống.”

“Con dâu nhà bà ấy có phúc, chia ra cũng được nhờ.”

“Trùng hợp ha, nhà bà ấy còn có một đứa con trai, cũng không sắp đến tuổi rồi.”

“Ha ha ha.”

Thật ra Lưu Điền Phương nghe được bọn họ vẫn đang nói chuyện về chuyện của nhà bà, dù sao bọn họ đều là người lớn giọng, dù đã đè thấp giọng nói xuống một chút rồi, nhưng thật sự cũng chẳng nhỏ hơn được bao nhiêu. Chẳng qua, tình huống như vậy thật sự quá đỗi quen thuộc, nhà nào xảy ra chuyện lặt vặt gì, không cần tới một ngày là đã truyền khắp thôn luôn rồi.

Kể từ khi con trai lớn của bà mặc bộ quần áo đó, bà đã quá quen với việc mỗi lần trở về đều sẽ gây xôn xao trong thôn.

Cũng không phải không có ai đến nhà bà thăm dò thật giả, nhưng chỉ cần cất kĩ đồ đạc, người khác cũng nhìn không thấy cái gì, chỉ cần thể hiện vừa đủ là được rồi. Nếu biểu hiện quá rộng rãi, để cho mấy người ganh ghét kia nhìn chằm chằm cũng không tốt.

Từ trước đến nay, thôn bọn họ còn chưa xảy ra chuyện như vậy bao giờ, nhưng thôn cách vách đã từng xảy ra, đáng để cảnh giác. Sau khi nghe được chuyện của thôn bên cạnh, bà đã dặn dò người trong nhà rất nhiều lần, thằng cả mang về cái gì tuyệt đối không thể cho bên ngoài biết.

Bà vội vã trở về nhà, nhìn thấy thằng cả đang chất đống bùn màu vàng kia ở một góc, nhìn độ cao, bà gần như đã biết sáng giờ anh đang làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện