Nghe chị Gia Gia nhắc về Tử Mặc, cũng đã rất lâu rồi kể từ hôm ở sân bay ấy thì cả hai không còn liên lạc nữa.

Chắc bây giờ cậu ấy cũng rất bận bịu như cô thời mới vào nghề. Lắc đầu không nghĩ nữa, ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công việc mình.

[.........]]

Khung cảnh nhộn nhịp ở Thượng Hải, cái nắng gắt chói chang. Tại một cơ

quan nhà nước, Tử Mặc đang trong giờ nghỉ, anh ngồi ngã người phía sau ghế. Công việc dạo này thật sự quá tải.

Một người đồng nghiệp đi lại chỗ anh bắt chuyện.

"Này tý uống late chứ, tiện thể đặt cho này"

Tử Mặc vội lắc đầu, anh ngồi thẳng người dậy, lúc này cậu ta mới lên tiếng nói tiếp.

"Mà nghe bảo trước đây cậu từng công tác ở Bắc Kinh đúng không?"

Tử Mặc cũng rất nhẹ nhàng trả lời anh ta.

"Có, lúc còn là thực tập"

Cậu ta lại được nước hỏi tới....

"Vậy cậu có được làm việc chung với chị Linh Hoa không"

"Chị ấy khá nổi tiếng đó, vừa xinh đẹp lại còn giỏi nữa"

Vừa nghe thấy tên cô, nhịp tim của Tử Mặc vô tình loạn một nhịp, có vẻ là cũng rất lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ của chị ấy làm việc nhỉ.Lúc này, Đình Hoà vội lấy người của anh rồi lên tiếng.

"Làm gì mà thẫn người thế, mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy"

Tử Mặc cũng không có hứng thú chia sẻ chuyện của mình cho người khác là mấy, vội trả lời qua loa.

"Có làm việc chung vài lần"

Cậu ta suýt xoa vỗ vai anh lên tiếng khen ngợi.

"Ngưỡng mộ thật đấy, chị ấy là mẫu người của tôi đấy, chà sướng nhất cậu đó"

Lúc này một người chị trong văn phòng đi đến phá tan cái buổi nói chuyện này của hai người.

"Nhưng mà đối với em chị ấy chỉ là Bạch Nguyệt Quang thôi"

"Mơ mộng hơi cao rồi đấy Đình Hoà"

"Xuống đây chị đỡ, không té lại đau"

Chị ấy vừa chăm chọc vừa nhìn Đình Hoà cười lớn. Cậu ta cũng đâu chịu khuất phục lên tiếng.

"Chị biết gì mà nói, đáng ghét thật"

"Mất hứng thật sự"

Tử Mặc thầm đọc ba từ của chị ấy...

"Bạch Nguyệt Quang sao"[.................].

Linh Hoa rời mắt khỏi màn hình máy tính, vươn vai một cái nhẹ, uống một ngụm nước nhỏ. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ nằm trên bàn, nhìn sấp tài liệu đã hoàn thành trên bàn. Cô đưa tay đấm nhẹ vài cái vào vai. Xoay người dọn dẹp lại nơi làm việc quyến luyến rời khỏi ghế.

Đi đến bãi đậu xe, để chuẩn bị chạy đến nhà của Minh Nghi. Bác bảo vệ nhìn thấy cô rời khỏi liền lên tiếng chào.

"Về sớm vậy con"

Linh Hoa gật đầu nhẹ, nhẹ nhàng giải thích với bác ấy rằng chiều nay mình có việc với khách hàng nên phải rời cơ quan sớm. Bác ấy khẽ vẫy chào cô.

Tầm vài chục phút đi xe, khung cảnh quen thuộc đang dần hiện ra phía trước. Hàng ràng lớn cùng chiếc cổng sắt cao vút uy ngang đứng phía trước xe.

Vệ sĩ ở đây dần quen với biển số xe của cô, vừa đến họ đã từ từ mở chiếc cổng cho cô chạy xe vào bên trong.

Vẫn như thường lệ, bác gái quản gia lớn tuổi bước ra chào đón cô, dẫn vào. Tại phòng khách lộng lẫy được thiết kế sang trọng hiện ra trước mắt. Minh Nghi vẫn đang ngồi cột tóc cho con bé An Nhiên.

Người quản giá lớn tuổi nhỏ nhẹ cung kính lên tiếng.

"Thưa phu nhân, cô Linh Hoa ghé thăm"

Minh Nghi quay lại nhìn cô, vui vẻ lên tiếng.

"Ơ sao mày đến sớm thế, chưa tới giờ hẹn mà"Linh Hoa vội khua tay đi đến ngồi xuống cạnh Minh Nghi.

"Tao xong việc ở cơ quan sớm nên qua thôi"

Con bé An Nhiên đang được mẹ tết tóc cho chuẩn bị đến lớp học thêm tiếng anh. Vừa nhìn thấy cô là mắt nó sáng rỡ lên luyên thuyên đủ chuyện trên đời cô. Sự ngây thơ hồn nhiên của con bé khiến cô phì cười, nhìn nó thật có chút đáng yêu nhỉ. Nếu sau này phải chẳng cô có thể.....

Không nghĩ hết cô vội chặn lại dòng suy nghĩ ấy, lấy lại tâm trạng ban đầu nhéo nhẹ vào chiếc má bánh bao phúng phính của con bé.

"Tuệ Minh ổn chứ"

Ánh mắt có chút thay đổi, gương mặt dần thay đổi lắc đầu nhẹ với cô. Linh Hoa cũng dường như hiểu được và không nói gì thêm. Lúc này Minh Nghi mới vội thay đổi giọng nói nói chuyện với An Nhiên.

"Xong rồi, con đi cùng bà Trương ra với chú An đi học nhé"

Con bé khá ngoan ngoãn gật đầu, Minh Nghi cũng cất giọng nhẹ nhàng gọi bà quản gia vào đưa con bé rời khỏi. Sau khi cả hai rời khỏi, Minh Nghi mới nói rõ về tình hình của con bé Tuệ Nghi cho cô.

Linh Hoa nghe mọi lời tâm sự từ khoảng thời gian qua từ phía Minh Nghi, cô chẳng biết biểu đạt hay cho lời khuyên gì chỉ vỗ về an ủi lấy nó. Sau đó cả hai cùng nhau đi lên phòng con bé Tuệ Nghi, lúc này Minh Nghi chợt đứng lại lên tiếng.

"Mày vào đi, con bé có lẽ không muốn gặp tao"

"Vừa thấy tao là nó sẽ bị kích động, vậy nên mày vào đi"Linh Hoa cũng hết cách đành đẩy nhẹ cửa từ từ bước vào, căn phòng không một chút ánh sáng, cô vội với tay vào chiếc công tắc đèn bên cạnh cửa ra vào. Ánh sáng phòng vừa được bật là tiếng la hét của Tuệ Nghi phát ra.

"Chị đừng làm phiền tôi, làm ơn tắt đèn đi, tắt đèn cho tôi"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện