Chỉ trong vài phút, y đang ở trong cung và đi thẳng về phòng thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng gọi y.
"Thư Thư.....," Khước Nhiên Triết lo lắng gọi và không chắc mình sẽ bắt đầu.
Hắn rất muốn nói ra mọi chuyện và giải tỏa mọi hiểu lầm nhưng đối mặt vớivẻ mặt dữ tợn của Triệu Hiệp Thư, lời nói của hắn nghẹn lại trong cổhọng, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Lúc này Ôn Tần Khê mới phát hiện mình có đuôi.
Khước Nhiên Triết vẫn theo chân y đi đến đình của y nhưng y không để ý và cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Trên thực tế, với cơn giận dữ không thể kiểm soát đang dâng trào trongngười, việc Nguyên soái ở lại đây không phải là một ý kiến hay.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ nói." Ôn Tần Khê giọng điệu thản nhiên lạnh lùng,đi lên lầu, để lại Nguyên soái đứng ở giữa phòng, vẻ mặt thống khổ.
Ôn Tần Khê cũng không quay đầu lại, lập tức cởi quần áo đi tắm, vừa vàophòng, hi vọng có thể xoa dịu tâm thần bằng cách xả chút nước ấm khắpngười.
'Cậu Ôn, cậu đang làm tốt. Nhịp tim của cậu đang giảmdần', một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng Ôn Tần Khê lại giật mìnhvắt ra quá nhiều sữa tắm, khiến nó đổ ra sàn.
"Chết tiệt!...Cácngười còn làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao vẫn chưa đóng kênh liênlạc?" Y nói rửa sạch sữa tắm trơn trượt dư thừa trên tay trước khi tắtnước.
"Ha!... Đó là những gì chúng tôi nhận được khi chăm sóc cho cậu à? Cậu khiến tôi và Hạ Bạch sợ hãi với nhịp tim bất thường của mình đó," nói bằng giọng mũi để bày tỏ lời phàn nàn của mình.
Hạ Bạch đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Hắc Bảo, nói: “Chỉ có em trước cơnbão mà hoảng hốt như c.hó, thật đáng yêu,” giọng điệu rõ ràng là thíchthú.
“Ai bảo dễ thương thế?” Hắc Bảo phản đối, gỡ ngón tay của Hạ Bạch ra khỏi dái tai mình, điều mà dạo này chàng trai có vẻ rất thíchlàm, "Anh cũng điên cuồng gọi bác sĩ Mạch Châu trong nước mắt.Awwww...thật là một tâm hồn nhạy cảm."
Ôn Tần Khê bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có vị chua chát, nghe bọn họ cãi nhau kỳ quái như vậy.
Động lực tranh luận của họ có vẻ khác với những gì y đã quen và y thấy kiểu này khá kinh tởm.
Quá mệt mỏi, y hỏi: "Hai người đang tán tỉnh hay đánh nhau? Nếu không có gì quan trọng để nói thì cứ giận đi," rõ ràng là tâm trạng vẫn chưa tốt.
Y muốn có không gian riêng tư nhưng hai người này đã xâm chiếm bầu không khí thanh thản của y, làm xáo trộn sự bình yên của y.
"Ai đang tán tỉnh? Ôn ca cậu thực sự không có bộ lọc khi cậu tức giận đó.Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ gây sự với cậu trong tương lai," Hắc Bảo nóivới giọng căng thẳng trước khi đi về phía lối ra.
Nhìn thấy cậu rời đi, Hạ Bạch hỏi: "Em đi đâu vậy?"
“Đến máy bán hàng tự động,” cậu thản nhiên trả lời trong khi mở cửa.
Hạ Bạch cười rạng rỡ nói: "Chờ tôi?"
Trước khi nói nhỏ với Ôn Tần Khê qua kênh mở: “Nhân tiện, chúng ta đang tántỉnh nhau,” thả quả bom nổ như vậy, Hạ Bạch vội vàng đi theo Hắc Bảo thờ ơ với phản ứng của Ôn Tần Khê.
Ôn Tần Khê, "...."
MạchChâu đã ở đây đủ lâu để biết rằng có điều gì đó đáng nghi đang xảy ragiữa hai người và những tin đồn trong văn phòng đang làm tăng thêm sựnghi ngờ của anh.
Ném những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, anh hỏi một câu hỏi quan trọng hơn nhiều.
"Này, cậu Ôn. Cậu có thích Triết ca không," nhớ lại Ôn Tần Khê đã tức giậnnhư thế nào khi họ nghe lén cuộc tranh cãi của y với Hoàng hậu Vô ChiThụ và Triệu Hoàng Mỵ.
Anh không khỏi cảm nhận được vừa rồi trong giọng nói của Ôn Tần Khê truyền ra một tia cảm xúc chân thật.
Loại cảm xúc này vượt xa khả năng diễn xuất và anh chỉ cần hỏi nhưng thay vì trả lời, anh chỉ nhận được câu trả lời tự động: "Kênh liên lạc bị cắt.Chúc một ngày tốt lành."
Mạch Châu, "..."
"Hahahahaha..... chắc anh chắc hẳn đã quá quen với câu tò mò giết chết con mèo ha? Tôikhuyên anh từ giờ trở đi nên tập trung vào các câu hỏi y học, hahaha,"hệ thống thích thú với phương pháp đặt câu hỏi thẳng thắn của Mạch Châu.
Mạch Châu biết hệ thống này đúng nhưng lần cuối cùng anh khôngcan thiệp, Khước Nhiên Triết đã hẹn hò với Triệu Hoàng Mỵ và tất cảchúng ta đều biết đó là cơn ác mộng.
Anh chân thành hy vọng sau chuyện này, người bạn thân nhất của anh sẽ không hèn nhát nữa và đối mặt với cảm xúc của mình.
***
Ôn Tần Khê cảm thấy có lỗi khi cắt ngang Mạch Châu nhưng y phải trả lời câu hỏi đó như thế nào đây? Chán nản, y cắt kênh và đưa tay bật vòi hoa sen trở lại.
Sau một tiếng đồng hồ tắm nước nóng, suýt chút nữa bị trượt sữa tắm, Ôn Tần Khê bước ra khỏi vòi sen, cảm giác sảng khoái như được nước cuốn trôimọi muộn phiền.
Bụng cồn cào, y mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình cổ thấp và vài chiếc quần chạy bộ ngẫu nhiên đi xuống nhàkiếm thứ gì đó để ăn.
Y đang nhảy xuống cầu thang theo đúng nghĩa đen thì nhìn thấy Khước Nhiên Triết ngay tại nơi y bỏ rơi hắn với vẻ trầm ngâm.
Nghĩ đến người đàn ông này trong lòng trầm xuống, suốt ngày chờ y đi xuống.
Tại sao hắn không nghe và về nhà?
"Anh vẫn còn làm gì ở đây vậy?" y hỏi sau khi cú sốc ban đầu đã qua đi.
Cuối cùng, Khước Nhiên Triết cũng thoát khỏi trạng thái xuất thần nhưngchẳng mấy chốc hắn lại ngơ ngác khi đối mặt với một bữa ăn hấp dẫn nhưvậy ngay trước mặt mình.
Mái tóc của Triệu Hiệp Thư hơi ẩm, những sợi tóc vàng dính vào trán và đôi má đỏ thẫm dẻo dai, tạo cho y vẻngoài lôi cuốn dưới ánh sáng tự nhiên rực rỡ.
Tầm nhìn của hắnnhanh chóng rơi vào chiếc cổ dài trắng ngần và xương quai xanh quyến rũcủa hoàng tử, khiến Khước Nhiên Triết thở hổn hển, cố gắng kiểm soát sựbốc đồng của mình.
“Anh muốn nói chuyện với em,” hắn nói, cố gắng không nhìn nhưng làm thế quái nào hắn có thể kiềm chế bản thân khỏi một omega chói lọi đang cố tình khiến hormone của hắn phát điên.
Hắn thấy cổ họng mình bị xâm chiếm bởi cơn khát khô rát, dù có nuốt bao nhiêu cũng không thể làm dịu đi.
"Ahem...cho anh...cho anh xin một cốc nước được không," hắn nói, cố gắng che đậy sự ham muốn trong mắt mình.
Ôn Tần Khê dẫn đường vào phòng bếp, rót cho hắn một ly, đồng thời ra hiệu hắn ngồi xuống.
Khước Nhiên Triết ngồi đối diện y trên một chiếc ghế quầy bar với chiếc ly trên tay.
Toàn bộ ly rượu không thể làm dịu cơn khát của hắn hoàn toàn nhưng nó giúp hắn hạ nhiệt.
***
Sau một hồi cố gắng lấy dũng khí, cuối cùng Khước Nhiên Triết cũng nói được tổng cộng hai từ.
“Xin lỗi,” hắn nói với vẻ mặt u ám, những ngón tay nắm chặt chiếc ly cho đến khi đầu ngón tay tái nhợt.
Ôn Tần Khê không có phản ứng một hồi, lấy ra tất cả nguyên liệu nấu bữa trưa cần thiết.
Y thản nhiên đặt gừng và tỏi trước mặt Nguyên soái và chỉ dẫn cho hắn.
"Cắt nó thành dải và băm nhỏ," y nói và chỉ vào nguyên liệu trước khi đưa cho hắn dụng cụ nhà bếp.
Khước Nhiên Triết bối rối nhưng hắn không ép Triệu Hiệp Thư ngoan ngoãn đứngdậy hỗ trợ y mặc dù hắn không biết mình đang làm gì.
Ôn Tần Khêliếc nhìn Nguyên soái đang bối rối, muốn cười nhưng lại kìm nén cảm giác đó bằng cách mím môi trong khi cắt một miếng ức gà vừa ăn.
Y ướp gà rất nhanh, nhưng Khước Nhiên Triết vẫn đang nghiên cứu tỏi như thể đang nhìn một sinh vật đáng sợ nào đó.
Nguyên soái đang chuẩn bị khai chiến với loại rau có vẻ ngoài buồn cười nàythì Ôn Tần Khê bước tới và lấy củ tỏi ra khỏi tay hắn.
"Thư Thư.....," Khước Nhiên Triết lo lắng gọi và không chắc mình sẽ bắt đầu.
Hắn rất muốn nói ra mọi chuyện và giải tỏa mọi hiểu lầm nhưng đối mặt vớivẻ mặt dữ tợn của Triệu Hiệp Thư, lời nói của hắn nghẹn lại trong cổhọng, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Lúc này Ôn Tần Khê mới phát hiện mình có đuôi.
Khước Nhiên Triết vẫn theo chân y đi đến đình của y nhưng y không để ý và cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Trên thực tế, với cơn giận dữ không thể kiểm soát đang dâng trào trongngười, việc Nguyên soái ở lại đây không phải là một ý kiến hay.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ nói." Ôn Tần Khê giọng điệu thản nhiên lạnh lùng,đi lên lầu, để lại Nguyên soái đứng ở giữa phòng, vẻ mặt thống khổ.
Ôn Tần Khê cũng không quay đầu lại, lập tức cởi quần áo đi tắm, vừa vàophòng, hi vọng có thể xoa dịu tâm thần bằng cách xả chút nước ấm khắpngười.
'Cậu Ôn, cậu đang làm tốt. Nhịp tim của cậu đang giảmdần', một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng Ôn Tần Khê lại giật mìnhvắt ra quá nhiều sữa tắm, khiến nó đổ ra sàn.
"Chết tiệt!...Cácngười còn làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao vẫn chưa đóng kênh liênlạc?" Y nói rửa sạch sữa tắm trơn trượt dư thừa trên tay trước khi tắtnước.
"Ha!... Đó là những gì chúng tôi nhận được khi chăm sóc cho cậu à? Cậu khiến tôi và Hạ Bạch sợ hãi với nhịp tim bất thường của mình đó," nói bằng giọng mũi để bày tỏ lời phàn nàn của mình.
Hạ Bạch đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Hắc Bảo, nói: “Chỉ có em trước cơnbão mà hoảng hốt như c.hó, thật đáng yêu,” giọng điệu rõ ràng là thíchthú.
“Ai bảo dễ thương thế?” Hắc Bảo phản đối, gỡ ngón tay của Hạ Bạch ra khỏi dái tai mình, điều mà dạo này chàng trai có vẻ rất thíchlàm, "Anh cũng điên cuồng gọi bác sĩ Mạch Châu trong nước mắt.Awwww...thật là một tâm hồn nhạy cảm."
Ôn Tần Khê bỗng nhiên cảm thấy trong miệng có vị chua chát, nghe bọn họ cãi nhau kỳ quái như vậy.
Động lực tranh luận của họ có vẻ khác với những gì y đã quen và y thấy kiểu này khá kinh tởm.
Quá mệt mỏi, y hỏi: "Hai người đang tán tỉnh hay đánh nhau? Nếu không có gì quan trọng để nói thì cứ giận đi," rõ ràng là tâm trạng vẫn chưa tốt.
Y muốn có không gian riêng tư nhưng hai người này đã xâm chiếm bầu không khí thanh thản của y, làm xáo trộn sự bình yên của y.
"Ai đang tán tỉnh? Ôn ca cậu thực sự không có bộ lọc khi cậu tức giận đó.Nhớ nhắc tôi đừng bao giờ gây sự với cậu trong tương lai," Hắc Bảo nóivới giọng căng thẳng trước khi đi về phía lối ra.
Nhìn thấy cậu rời đi, Hạ Bạch hỏi: "Em đi đâu vậy?"
“Đến máy bán hàng tự động,” cậu thản nhiên trả lời trong khi mở cửa.
Hạ Bạch cười rạng rỡ nói: "Chờ tôi?"
Trước khi nói nhỏ với Ôn Tần Khê qua kênh mở: “Nhân tiện, chúng ta đang tántỉnh nhau,” thả quả bom nổ như vậy, Hạ Bạch vội vàng đi theo Hắc Bảo thờ ơ với phản ứng của Ôn Tần Khê.
Ôn Tần Khê, "...."
MạchChâu đã ở đây đủ lâu để biết rằng có điều gì đó đáng nghi đang xảy ragiữa hai người và những tin đồn trong văn phòng đang làm tăng thêm sựnghi ngờ của anh.
Ném những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, anh hỏi một câu hỏi quan trọng hơn nhiều.
"Này, cậu Ôn. Cậu có thích Triết ca không," nhớ lại Ôn Tần Khê đã tức giậnnhư thế nào khi họ nghe lén cuộc tranh cãi của y với Hoàng hậu Vô ChiThụ và Triệu Hoàng Mỵ.
Anh không khỏi cảm nhận được vừa rồi trong giọng nói của Ôn Tần Khê truyền ra một tia cảm xúc chân thật.
Loại cảm xúc này vượt xa khả năng diễn xuất và anh chỉ cần hỏi nhưng thay vì trả lời, anh chỉ nhận được câu trả lời tự động: "Kênh liên lạc bị cắt.Chúc một ngày tốt lành."
Mạch Châu, "..."
"Hahahahaha..... chắc anh chắc hẳn đã quá quen với câu tò mò giết chết con mèo ha? Tôikhuyên anh từ giờ trở đi nên tập trung vào các câu hỏi y học, hahaha,"hệ thống thích thú với phương pháp đặt câu hỏi thẳng thắn của Mạch Châu.
Mạch Châu biết hệ thống này đúng nhưng lần cuối cùng anh khôngcan thiệp, Khước Nhiên Triết đã hẹn hò với Triệu Hoàng Mỵ và tất cảchúng ta đều biết đó là cơn ác mộng.
Anh chân thành hy vọng sau chuyện này, người bạn thân nhất của anh sẽ không hèn nhát nữa và đối mặt với cảm xúc của mình.
***
Ôn Tần Khê cảm thấy có lỗi khi cắt ngang Mạch Châu nhưng y phải trả lời câu hỏi đó như thế nào đây? Chán nản, y cắt kênh và đưa tay bật vòi hoa sen trở lại.
Sau một tiếng đồng hồ tắm nước nóng, suýt chút nữa bị trượt sữa tắm, Ôn Tần Khê bước ra khỏi vòi sen, cảm giác sảng khoái như được nước cuốn trôimọi muộn phiền.
Bụng cồn cào, y mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình cổ thấp và vài chiếc quần chạy bộ ngẫu nhiên đi xuống nhàkiếm thứ gì đó để ăn.
Y đang nhảy xuống cầu thang theo đúng nghĩa đen thì nhìn thấy Khước Nhiên Triết ngay tại nơi y bỏ rơi hắn với vẻ trầm ngâm.
Nghĩ đến người đàn ông này trong lòng trầm xuống, suốt ngày chờ y đi xuống.
Tại sao hắn không nghe và về nhà?
"Anh vẫn còn làm gì ở đây vậy?" y hỏi sau khi cú sốc ban đầu đã qua đi.
Cuối cùng, Khước Nhiên Triết cũng thoát khỏi trạng thái xuất thần nhưngchẳng mấy chốc hắn lại ngơ ngác khi đối mặt với một bữa ăn hấp dẫn nhưvậy ngay trước mặt mình.
Mái tóc của Triệu Hiệp Thư hơi ẩm, những sợi tóc vàng dính vào trán và đôi má đỏ thẫm dẻo dai, tạo cho y vẻngoài lôi cuốn dưới ánh sáng tự nhiên rực rỡ.
Tầm nhìn của hắnnhanh chóng rơi vào chiếc cổ dài trắng ngần và xương quai xanh quyến rũcủa hoàng tử, khiến Khước Nhiên Triết thở hổn hển, cố gắng kiểm soát sựbốc đồng của mình.
“Anh muốn nói chuyện với em,” hắn nói, cố gắng không nhìn nhưng làm thế quái nào hắn có thể kiềm chế bản thân khỏi một omega chói lọi đang cố tình khiến hormone của hắn phát điên.
Hắn thấy cổ họng mình bị xâm chiếm bởi cơn khát khô rát, dù có nuốt bao nhiêu cũng không thể làm dịu đi.
"Ahem...cho anh...cho anh xin một cốc nước được không," hắn nói, cố gắng che đậy sự ham muốn trong mắt mình.
Ôn Tần Khê dẫn đường vào phòng bếp, rót cho hắn một ly, đồng thời ra hiệu hắn ngồi xuống.
Khước Nhiên Triết ngồi đối diện y trên một chiếc ghế quầy bar với chiếc ly trên tay.
Toàn bộ ly rượu không thể làm dịu cơn khát của hắn hoàn toàn nhưng nó giúp hắn hạ nhiệt.
***
Sau một hồi cố gắng lấy dũng khí, cuối cùng Khước Nhiên Triết cũng nói được tổng cộng hai từ.
“Xin lỗi,” hắn nói với vẻ mặt u ám, những ngón tay nắm chặt chiếc ly cho đến khi đầu ngón tay tái nhợt.
Ôn Tần Khê không có phản ứng một hồi, lấy ra tất cả nguyên liệu nấu bữa trưa cần thiết.
Y thản nhiên đặt gừng và tỏi trước mặt Nguyên soái và chỉ dẫn cho hắn.
"Cắt nó thành dải và băm nhỏ," y nói và chỉ vào nguyên liệu trước khi đưa cho hắn dụng cụ nhà bếp.
Khước Nhiên Triết bối rối nhưng hắn không ép Triệu Hiệp Thư ngoan ngoãn đứngdậy hỗ trợ y mặc dù hắn không biết mình đang làm gì.
Ôn Tần Khêliếc nhìn Nguyên soái đang bối rối, muốn cười nhưng lại kìm nén cảm giác đó bằng cách mím môi trong khi cắt một miếng ức gà vừa ăn.
Y ướp gà rất nhanh, nhưng Khước Nhiên Triết vẫn đang nghiên cứu tỏi như thể đang nhìn một sinh vật đáng sợ nào đó.
Nguyên soái đang chuẩn bị khai chiến với loại rau có vẻ ngoài buồn cười nàythì Ôn Tần Khê bước tới và lấy củ tỏi ra khỏi tay hắn.
Danh sách chương